Thần Tượng, Tôi Liên Quan Gì Đến Anh?

Chương 6: Không thể tập trung




Nước mắt tràn lan thành hai hàng trong lòng. Chỉ căm tức chưa xả thịt lột da, nuốt gan uống máu tên Tường Anh chết băm chết vằm. Đám phóng viên hí hửng cười hê hê vác ống kính chuồn mất tăm. Tôi cắn môi, mưa rơi hai hàng trong lòng. Từ đau khổ tôi chuyển sang giận dữ, gào lên:

-Anh có bị rãnh không đấy? Biến thái vừa vừa thôi! Quanh trường thiếu gì gái đẹp, chỉ cần anh hú một tiếng là gái xếp hai hàng, cớ sao phải ép uổng tôi như thế? Sao anh chỉ nghĩ cho bản thân anh thôi thế? Thế còn tôi thì sao? Tôi không được phép chọn con đường bình yên không sóng gió hay sao?

-Do cô bày ra trước ấy chứ!-Hắn nhíu mày nhìn tôi, khóe miệng cong cong bỡn cợt.

-Đồ đàn bà, mỗi chuyện như thế mà cũng thù dai là sao hả?-Tôi gào lên.

Hắn nhíu mày, trên đầu hắn nổi vầng hào quang đen sì. Tôi nuốt nước bọt, trông hắn chẳng khác gì Ngưu Ma Vương hiện hình. Tôi gãi gãi má cười hờ hờ.

-Thế bây giờ cô muốn gì?-Hắn hỏi với đôi mắt đầy sát khí –Nếu cô muốn thì mọi chuyện sẽ chấm dứt ngay chiều nay.

Tôi trợn tròn mắt nhìn hắn, ngoáy ngoáy lỗ tai như sợ mình nghe nhầm.

-Cái gì?-Tôi hỏi lại.

-Nếu cô muốn tôi sẽ giải thoát cho cô khỏi kiếp bạn gái bất đắc dĩ của tôi ngay chiều nay.-Hắn nhấn từng chữ.

Tôi vui sướng hét lên:

-aaaaaaaaaaaa!!! Chu choa thương quá!!! Thật nhé! Hứa nhé! Chắc chắn nhé!!! Ui ui thương quá cơ!!!

Hắn “hừ” một tiếng, hắn nở một nụ cười đểu, nhàn nhã nói:

-Và báo chí sẽ giật tít, ví dụ như cô Hàn Linh đã phản bội Tường Anh nên đã dẫn đến mối tình đổ vỡ, hay cô Hàn Linh không xứng với Tường Anh, hoặc cô Hàn Linh bị Tường Anh đá không thương tiếc nhỉ?

Nụ cười trên môi tôi đổ vỡ ra tán nát cõi lòng. Trời ơi có phải là ngày tận số của tôi rồi không thế này? Tức là suốt đời suốt kiếp tôi phải chịu đựng cái cảnh này không? Nước mắt ngắn nước mắt dài. Tôi nhẹ nhàng nắm lấy cổ áo hắn kéo xuống gần mặt tôi. Cười dịu dàng. Hắn cũng có chút sửng sốt khi thấy tôi làm như thế.

-Tường Anh..-Tôi bật tiếng đầy tình cảm.

Bốp!

Hắn chẳng có chút đề phòng bị tôi lấy ngay đầu gối của mình chõ một phát đau đớn vào khuôn mặt điển trai của hắn nghe một tiếng “bốp” vui tai. Hắn ôm mũi trợn tròn mắt nhìn tôi. Tôi hừ mũi nhìn sang hắn rồi bực tức bỏ đi. Tên đáng chết. Tại sao tôi lại dính vào một kẻ điên như hắn chứ. Tôi quăng cái chổi sang một bên. Hậm hực bỏ đi.

Tôi chạy như điên vào lớp. Khỉ thật, đã quá giờ vào học rồi! Hic, sao tôi có thể chợp mắt lâu như thế chứ. À không, sao số tôi lại nhọ thì đúng hơn. Đã thế tôi không nhầm thì tiết đầu lại là tiết vật lí nưã. Teo con rồi!

Vưà chạm đến thềm lớp thì tất cả mọi người đều quay sang nhìn tôi y hệt tôi là người ngoài hành tinh. Cũng đúng thôi, vào học lâu thế rồi mà bây giờ tôi mới ló mặt trong khi tôi đến từ rất sớm. Cô Hoa_Vị mama tổng quản supper khó tính lia con mắt sắc bén sau lớp kính dày cộm về phía tôi.

-Chị đi đâu mà bây giờ mới vác mặt tới lớp?

Thôi rồi, lại cái kiểu nói đáng sợ của bà cô. Tôi rúm ró chả biết nói gì.

-Anh chị giỏi quá rồi, coi thường cái bộ môn của tôi quá.

Tôi liếm môi nín thin.

-Thưa cô, không phải đâu. Là do hội học sinh phạt cậu ý ạ.

Huy ở bên dưới đưa tay lên. Cái mặt vẫn lạnh tanh. Cô Hoa khẽ nhíu mày, đẩy kính lên:

-Hội học sinh?

-Có một bạn nam trêu ghẹo Linh nên Linh đánh cậu ta. Cuối cùng bị hội học sinh tóm về phòng do “bạo lực học đường”. Bị phạt quét sân khu 12A ạ.

Câu chữ lủng củng. Cậu ta không biết cách trình bày gì cả. Tôi nghe mà còn không hiểu cậu ta đang nói cái quái gì. Đúng là nhạt nhẽo vô bến. Nhưng cũng phải cảm kích cậu ta vì cậu ta đã lên tiếng giúp. Cô Hoa nhíu mày đầy hồ nghi:

-Hội học sinh. Hội học sinh đúng là lộng quyền. Thôi được rồi, em về chỗ đi.

Cô cầm cuốn sách quay lên bảng. Tôi lúc này mới xuống lớp. Cô vẫn liếc tôi với vẻ không thiện cảm. Tôi về chỗ, quay ra phía sau nháy mắt với Huy thay lời cảm ơn, nhưng cậu ta chỉ hừ một cái lạnh lùng quay chỗ khác. Cái thái độ gì thế này?

-Ông bị gì thế?-Tôi nhíu mày nhìn Huy. Dạo này Huy có nhiều cái thái độ là lạ, đó là hay dỗi vô cớ, rồi nhớ ra điều gì, tôi mới cong giọng –À mà sao vào học ông không xuống gọi tôi một tiếng thế? Bạn bè thế à?

Huy liếc mắt sang tôi. Cái vẻ mặt hờ hững không cảm xúc.

Huy hôm nay bị gì thế? Tôi nhíu mày định quay lên thì Huy đã lên tiếng:

-Ai bảo tôi không xuống gọi bà. Tôi đã tán loạn cả lên, chạy như điên xuống đó thì thấy bà đang cùng “ai đó” dựa vào nhau ngủ ngon lành. Nên tôi cũng không muốn làm phiền “ai đó” với “ai đó” nữa.

Tôi không cảm xúc nhìn cậu ta. Cái gì mà “ai đó” với “ai đó” chứ. Cái kiểu cậu ta nói nghe giống như kiểu…ghen mà chỉ có ở người yêu nhau. Tôi có chút rùng mình, cậu ta sao trông như đang dỗi thế nhỉ? Nhìn cái mắt cậu ta mà xem.

-Ông bị sao thế?

Vẫn với cái thái độ dỗi đó, cậu ta gối lên tay:

-Bị gì là bị gì. Suốt ngày bà toàn đi bám tên Tường Anh chết tiệt đó.

Nghe đến đó dây thần kinh của tôi gần như đứt phựt ra. Cậu ta nói cái quái gì thế? Tôi? Bám Tường Anh? Tôi sao?

-Bám cái đầu ông ấy! Tôi đá chết giờ!

Tôi nổi điên đấm cho cậu ta một phát vào đầu khiến cậu ta phải đập đầu xuống bàn do tôi đấm xuống quá mạnh. Đầu cậu ta gục hẳn xuống bàn.

-Lỡ.... cậu ta thích bà thật, thì làm sao đây?-Cậu ta_vẫn không buồn ngẩng đầu lên, giữ nguyên tư thế đó nói giọng tồi tội. Tôi đứng hình trước cậu ta –Lỡ bà cũng thích cậu ta luôn thì sao? Bà là của tôi mà.

Tôi giương to mắt nhìn hắn, cái thái độ gì thế này? Tôi bật cười, vỗ vỗ đầu hắn:

-Hahaha, ông trẻ con thật! Sợ tôi có người yêu đến thế à? Ông yên tâm đi, khi nào có tôi sẽ bao cho ông đầu tiên.

Hắn hất tay tay tôi ra lạnh lùng lên tiếng:

-Vớ vẩn.

-Không, thật đấy! Mà người tôi yêu có tệ đến đâu cũng không phải là hắn ta đâu, đừng lo. TÔI LÀ CỦA ÔNG MÀ!

Tôi cười to. Cậu ta khẽ hé mắt nhìn lên tôi, ánh mắt có chút ngạc nhiên:

-Gì?-Cậu ta hỏi lại.

-Thì tôi là bạn thân của ông, không phải sao? Yên tâm, mốt có người yêu tui sẽ không quên ông đâu.

Mặt cậu ta chợt đen lại. Cậu ta gục xuống bàn tức giận:

-Đồ não tôm! Bà biến đi!

Hả hả? Quái gì thế? Cậu ta nói “Bà là của tôi mà” không phải cũng là ý đó sao? Sao cậu ta giận thế? Đã thế bà đây cũng không Thèm dỗ nữa. Tôi hậm hực quay lên thì đột nhiên cậu ta níu lấy tay áo tôi, giọng tồi tội như một đưá trẻ:

-Bà có thể nói cho tôi nghe câu đó thêm lần nữa được không?

Tôi tròn mắt nhìn cậu ta.

-À,…Thì…. “Tôi là của cậu mà”…-Tôi không hiểu gì, chỉ nói với vẻ mặt ngu đần thối ra.

Cậu ta khẽ mỉm cười, gật gật đầu.

-Được rồi, tha cho bà.-Cậu ta ngồi thẳng người lên chống cằm nhìn tôi. Cái gì đây? Quay ngoắt 180 độ? Nhưng tôi cũng không thắc mắc gì nữa, gục gặc đầu quay lên. Mà không biết có nhìn nhầm không khi lúc tôi nói ra câu đó thì, hình như mặt cậu ta đỏ lên.

-Này Linh..-Tiếng Nga bên cạnh gõ nhẹ vào tay tôi.

Đang chìm trong mớ suy nghĩ mông lung tôi lơ ngơ hỏi lại.

-Bài kiểm tra văn của cậu…-Nga chìa tờ giấy ra. Tôi nhận lấy và giật thót mình. Được 5 điểm! Tôi xúc động rơi nước mắt, ôi ôi. Con điểm văn cao nhất của tôi từ trước đến giờ. Tuy là con gái nhưng tôi lại học vô cùng dốt môn văn, không, phải gọi là tệ. Mà không riêng tôi mà gần hết lớp là thế. Lớp chuyên lí chúng tôi chỉ có mụ lớp trưởng là giỏi văn. 5 điểm đối với tôi là một kì tích. Thế là biết tôi bét văn thế nào.

***

Huy cật lực đèo tôi về. Tôi thì nghêu ngao hát đủ điệu.

-Bà có thể im đi chút được không? Nãy giờ bà hát mà tôi cứ tưởng có đàn quạ chửi nhau ầm ĩ.

Tôi đen mặt. “Nhẹ nhàng” túm tóc cậu ta kéo ngược ra đằng sau làm cậu ta làm cậu ta la lên oai oái. Trên con đường vốn im ắng rộ lên những tràng cười vui vẻ.

***

Vưà đáp xuống cổng, tôi đã chạy tót vào nhà, rạng rỡ kêu lên:

-Anh trai ui hôm nay em được 5 điểm văn!!!!

Nhưng thời gian gần như ngưng đọng khi trước mặt tôi, bố mẹ tôi đang nhàn nhã ngồi uống trà với nhau, cả hai đều đứng hình khi nghe tôi gào to. Tôi nuốt nước bọt xuống cổ họng. Sao hôm nay bố mẹ tôi về sớm thế? Lần này thì teo con rồi. Anh trai tôi cũng ngu văn, nên đối với anh tôi, điểm 5 cũng là một kì tích, tôi đang định khoe toáng lên, ai ngờ…. Trúng ngay bố mẹ tôi.

-Linh…..h……..h…..-Bố tôi nhấn giọng kéo dài đầy sát khí.–Con bảo con được mấy điểm?

Tôi gãi gãi má khẽ liếm môi. Hai tay chọc chọc vào nhau:

-Dạ…. 5 điểm ạ…

-CÁI GÌ??? MÀY HỌC HÀNH THẾ ĐÓ HẢ CON KIA? THẾ CÒN TO MIỆNG KHOE TOÁNG LÊN LÀ GÌ HẢ???-Bố tôi quát lên.

-Bố… Học lệch. Con…à ừm, theo khoa ṭự nhiên..học lệch là chuyện dễ hiểu mà bố…-Tôi khẽ chọc chọc hai ngón tay vào nhau.

-HỌC LỆCH CÁI NỖI GÌ HẢ?-Bố tôi thổi một tràng làm tôi suýt bị hất văng -Do mày không lo học hành gì cả thì có! Con gái mà có cái văn vẻ cũng ngu! Mày xem anh em sinh đôi nhà đối diện học giỏi toàn diện đấy! Nó cũng chuyên khoaṭự nhiên mà nó có đuối điểm xã hội đâu?

Tôi rùng mình cố trụ vững trước con khủng long bạo chúa đang nổi giận phun sấm sét.

-Nhà đang có chuyện gì vậy ạ?-Một giọng nói vang lên.

Tôi đứng hình, bố tôi cũng đứng lại. Mẹ tôi cũng nhìn ra phía cưả. Thôi rồi, cái giọng nói này có chết tôi cũng nhận ra. Khánh đứng trước cưả nhà tôi, nhìn vào trong.

-A, cháu đấy à, có việc gì không cháu?-Mẹ tôi cười –Cha, bưã nay xinh trai quá ha!

-Cháu cảm ơn ạ. Cô thật vui tính!-Hắn cười ngoác mồm. Đúng là nghe được khen là tít hết cả mắt.-Cô cho mẹ cháu xin một ít cành nha đam được không ạ?

-Tất nhiên là được rồi.-Mẹ tôi cười tươi. Đột nhiên bố tôi hỏi hắn:

-Cháu là hội trưởng hội học sinh đúng không nhỉ?

-Dạ, đúng rồi. –Hắn đáp, trông mặt hắn thộn ra ngu ngu.

-Thế cháu học giỏi là chắc chắn rồi đúng không?-Bố tiếp tục hỏi.

Hắn khẽ liếc mắt sang tôi, miệng hắn khẽ nhếch lên, đôi mắt hắn sáng lên như đèn pha ô tô, có vẻ như hắn đã hiểu-cái-chuyện-gì-đang-xảy-ra. Tôi nuốt nước bọt.

-Vâng, đó là điều dĩ nhiên.

Hắn đáp lại, tôi há hốc mồm nhìn hắn. Kiêu ngạo ghê chua? Ít nhất cũng phải tỏ ra khiêm tốn một chút như kiểu “dạ một chút thôi”, hay “không có đâu ạ, hi hi” chứ. Bố tôi gật đầu hài lòng:

-Hai đưá là bạn từ nhỏ, khỏi nói cũng hiểu hai đưá thân thiết với nhau đến thế nào rồi. Vậy cháu giúp Linh học môn văn được không? Bác không hiểu tại sao lại nó lại ngu đến thế nữa, 5 điểm văn mà vui vẻ hét toáng cả lên.

Hắn khẽ nín cười, tôi thì sôi máu. Sao bố có thể phũ phàng đến nỗi chê tôi trước mặt cái tên biến thái đó chứ? Đã thế còn…

-Bố.. Không cần đâu, phiền cậu ý… Con tự học, con tự học được mà.. Hề hề… Cậu ấy làm trong hội học sinh, bận nhiều việc lắm. Hay là con gọi Huy đến giúp cũng được ạ…

-Ấy không không,…. Để tôi giúp bà… Nhà tôi đối diện với nhà bà, dễ dàng kèm. Huy còn bận bên đống lịch diễn ở nhà kịch quận nữa mà… Để tôi giúp..-Hắn trơ tráo nói.

Tôi đứng hình, hắn đang toan tính cái gì trong đầu thế?

-Thế thì tốt quá, nhờ cháu cả đấy-Bố tôi cười mãn nguyện vỗ vai hắn đầy thân tình. Tôi chỉ muốn đập đầu mà chết.

-Tối nay học luôn nhé!-Hắn nháy mắt về phía tôi. Tối nay? Cái quái gì thế?

---

Gâu gâu gâu!!!!

Tiếng chó sủa ồn ào cả lên. Tôi ở trên gác điên tiết mở cưả sổ ra, hét ầm lên:

-Con chó béo ị kia! Mày im cho tao nhờ!

Nhưng lí do chó sủa là… thằng Khánh cờ hó đang đứng bên dưới. Hắn nhìn tôi. Trong đêm tối, hắn đẹp kì lạ. Ý nghĩ đó vưà ló ra thì đã bị tôi bạo lực giật phăng nó ra khỏi đầu đạp be bét. Thầm nguyền rủa, sao lúc đó con chó không ra táp cho hắn một phát cho rồi.

-Linhhhhhhhh!!!!! Xuống mở cưả cho Khánh!-Tiếng bố tôi vang lên. Tôi hậm hực xuống vác hắn vào nhà. Vào đến phòng tôi hắn đã chép miệng chê bai:

-Con gái kiểu gì thế này? Phòng lộn xộn quá đi..

Tôi nổi điên gào lên:

-Ông kèm tui là được rồi không cần phải chê đâu! Ông giỏi thì dọn giúp tôi đi!

Nhưng vưà dứt câu thì tôi đã thấy hắn cúi xuống nhặt cuốn sách trên sàn lên, nhẹ nhàng đặt lên kệ sách. Tôi có chút ngây người, trông hắn thật tốt. Hắn nhìn sang tôi, bật tiếng:

-Nhìn gì? Bà còn không mau lấy sách ra học.

Tôi gật đầu lia lịa. Vội vàng lôi sách vở ra. Hắn cầm cuốn vở tôi lên, mặt mày sa sầm lại:

-chữ hươu chữ vượn gì thế này? Sao trong vở văn lại có kí hiệu vật lí vào?

Tôi gào lên:

- Vưà thôi nhé! Ông kèm tui học hay soi tui thế hả?

Khánh liếc tôi.

-Trước khi lên đây bố bà đã bảo tôi “có quyền đánh bà cho đầu bớt ngu” đấy. Tôi có quyền đánh bà phải không?

Nó xong hắn đã cốc vào đầu tôi bốn cái liền. Tôi ôm đầu gào lên:

-Đồ độc ác!

Tôi ngồi vào bàn.

-Học thì học.-Tôi lầm bầm. Hắn bật cười khoái trá rồi ngồi xuống sát tôi. Tôi giật mình quát lên –Ông làm quái gì ngồi sát rạt thế?

-Bà này hay nhỉ? Tôi kèm bà mà.-Hắn nhíu mày. Tôi mím môi quay đi. Hắn thở dài ngồi sát vào tôi.

-Bài này.. Thế này..

Hắn chỉ dạy rất tận tình, khác với hắn thường ngày rất nhiều. Hắn ghét tôi lắm cơ mà. Tôi gật gù ra vẻ hiểu. Đôi lúc lại liếm môi. Những lúc như thế hắn lại nhìn sững tôi như thể mặt tôi dính gì đó. Khi tôi gãi gãi má thì hắn cũng lại đứng hình nhìn tôi. Gì thế? Thói quen của tôi thôi mà. Hơn một tiếng trôi qua, hắn đột nhiên đứng dậy, vuốt mặt:

-Nghỉ chút đi. Giải lao một tí.

Nghe thế tôi khẽ liếm môi gấp vở lại, hắn lại nhìn tôi vẻ vô cùng khó chịu.

-Nghe này, khi học cùng tôi, ngồi sát thế này, bà đừng liếm môi được không? Nó khiến tôi không thể tập trung nổi!-Hắn vuốt mặt quay đi chỗ khác.

-Sao lại thế?-Tôi nhíu mày khó hiểu gãi gãi má.

-Gãi má cũng không được luôn!-Hắn đột nhiên đỏ bừng mặt kêu lên. Ơ hơ hơ, hắn làm gì mà có quyền cấm tôi? Mà thấy hắn vậy tôi cũng không làm nữa.

Ngồi vào học lại, theo thói quen tôi lại liếm môi. Hắn nhìn sang tôi rồi lại cắm đầu xuống sách trông rất thiếu kiên nhẫn.

-Tôi đã bảo là bà không được làm thế mà? Tôi không thể tập trung!

Hắn bị gì à? Tôi thì liên quan gì đến cái tập trung của hắn. Chúng tôi lại học tiếp

-Sao bà ngốc thế? Nói mãi không hiểu?-Hắn quát lên, chỉ vào cái câu phân tích tâm trạng gì gì đó trong sách. –Bà đọc kĩ tôi xem!

Tôi khẽ liếm môi, nheo mắt nhìn. Hắn nghiến răng mất kiên nhẫn rồi đột nhiên hắn kéo cằm tôi về phía hắn:

-Đã bảo đừng có liếm môi khiêu khích thế cơ mà!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.