Thần Tượng Là Bạn Gái Của Tôi

Chương 20: Yêu chị nhiều nhất.




"Chị...chị...chị bé ....hôn....hôn mình"

Vẫn còn đang hoảng loạn vì hành động của người kia nhưng song song với nó Lôi Tư Lạc cũng đang hưởng thụ cảm giác này, cảm giác lần đầu tiên có trong đời.

Nụ hôn đầu rất nhẹ nhàng lướt qua, cảm thụ vị ngọt trên đôi môi của đối phương, Lôi Tư Lạc đờ đẫn, sau khi Từ Khả Huyên buông ra Lôi Tư Lạc vẫn còn ngây người không hiểu chuyện gì, cả người bất động một hồi lâu sau đó quay người lấy chiếc mũ nhồi bông cuống cuồng đội lại để che đi khuôn mặt đỏ hơn cả ánh hoàng hôn kia ⁄(⁄ ⁄•⁄-⁄•⁄ ⁄)⁄⁄(⁄ ⁄•⁄-⁄•⁄ ⁄)⁄⁄(⁄ ⁄•⁄-⁄•⁄ ⁄)⁄. Hơn nữa còn lấy đôi tay của thú nhồi bông che đi khuôn mặt của mình lại, một hành động rất đỗi dễ thương khiến Từ Khả Huyên bật cười, cô một lần nữa nhấc chiếc mũ nhồi bông ra để nhìn được khuôn mặt của đối phương.

"Waaaaa...... ⁄(⁄ ⁄•⁄-⁄•⁄ ⁄)" Lôi Tư Lạc run rẩy không biết làm thế nào trong tình huống này nữa, hai má của Lôi Tư Lạc rất dễ đỏ, mà lần này có lẽ đỏ hơn cả quả cà chua mất.

Từ Khả Huyên sẽ chết chìm trong sự dễ thương này mất, cô đẩy ngã đối phương sau đó lần nữa hôn lên môi của Lôi Tư Lạc khiến người kia không kịp phản ứng.

Cả hai triền miên một hồi đến khi không thể thở được mới thôi, chẳng hiểu sao khi hôn xong Lôi Tư Lạc lại cười như được mùa, không phải cười phá lên mà chỉ là khuôn miệng không thể ngậm lại như bình thường được.

Cuối cùng kết thúc màn chúc mừng sinh nhật bất ngờ này là một chiếc bánh kem đã được Lôi Tư Lạc chuẩn bị sẵn, chiếc bánh kem nhỏ này được chính tay thợ làm bánh giỏi nhất cả nước tự tay làm, Lôi Tư Lạc đã phải đặt trước cả tuần mới nhận được chiếc bánh đúng ý. Cả hai ngồi ngắm biển, ngắm sao trời, nghe tiếng sóng vỗ vào bờ và ăn bánh, đây chính là thời gian bình yên và hạnh phúc nhất mà Từ Khả Huyên nhận được thời gian gần đây.

"Em đặt bánh ở đâu mà ngon vậy?" Từ Khả Huyên ăn một miếng, lần đầu được ăn chiếc bánh ngon đến vậy.

"A... em đặt ở tiệm người quen"

"Tại sao lại là yêu chị 11111.... tại sao lại nhiều số 1 vậy?" Từ Khả Huyên nghi hoặc hỏi.

"Bởi vì em yêu chị nhiều nhất..." Lôi Tư Lạc mỉm cười nói.

Nghe xong, Từ Khả Huyên chắc chết trong sự ngọt ngào này mất. Cả hai người ngồi ngắm sao trời, lát sau bỗng nhớ ra thứ gì đấy, Từ Khả Huyên hỏi.

"Mà, em có biết cái lắc tay này giá trị bao nhiêu không? Em mới chỉ là một sinh viên làm sao có thể mua được nó, em đã lấy nó ở đâu?" Từ Khả Huyên cầm hộp quà của Lôi Tư Lạc lên, cô làm sao có thể để Lôi Tư Lạc bỏ một núi tiền ra chỉ để mua một chiếc lắc tay này, tất cả những bất ngờ vừa rồi là quá đủ cho một ngày sinh nhật rồi.

"Em... Em... mua nó ở cửa hàng gần nhà thôi, em có tiền mà, tiền thi đấu em có rất nhiều a" Lôi Tư Lạc làm sao có thể nói là cô đã đặt hàng chiếc lắc tay này từ một tháng trước thông qua người quen bên Augen.

Từ Khả Huyên nhìn hành động chỉnh kính của Lôi Tư Lạc là biết ngay người kia nói dối mình: "Nói dối đúng không? Đây là phiên bản giới hạn đó, chiếc này chị chỉ được thấy trên tạp chí trang sức nước ngoài thôi chứ trong nước ta không thể nào bán được".

Lôi Tư Lạc chỉ biết câm nín... (;;;・_・)

"Chị biết em giờ đi đánh giải có lương rất cao nhưng mà không có nghĩa là em được tiêu tiền một cách tùy tiện hiểu không? Tiền rất quan trọng, em có thể phụ giúp ba mẹ, em có thể tiết kiệm cho tương lai,... đừng tiêu sài hoang phí." Từ Khả Huyên rất quý trọng đồng tiền, cô còn nhớ ngày trước bởi vì không có tiền nên cô không được học đại học, tiền của nhà có bao nhiêu đều đem đi chữa bệnh cho Kiến Nam, ngày mới lên thành phố A tìm việc làm cô không có tiền rất khổ sở, thật may mắn vì đã được Diệu Hoa Tống nhìn trúng sau đó ngỏ lời mời cô về công ty mình làm streamer.

Thời gian đầu Từ Khả Huyên đâu biết sử dụng máy tính, nhưng vì tiền, vì gia đình, vì em trai cô ngày đêm mày mò chơi game, mọi thứ đều cố gắng rất nhiều để có được ngày hôm nay.

"Dạ...Dạ...em chỉ mua đồ cho chị thôi".

"Không được, em nên dùng cho bản thân em, chị đã kiếm được tiền rồi em không cần lo đâu" Từ Khả Huyên quay sang véo hai má người kia nhắc nhở.

Bị véo má đau điếng, Lôi Tư Lạc không chịu được nhào sang đè Từ Khả Huyên xuống nền cát, sau đó cúi người hôn lên môi người kia, lần này Lôi Tư Lạc đã biết chủ động rồi nhưng mà khuôn mặt vẫn không ngừng đỏ lên.

"Môi chị thật là ngọt a, em nghĩ mình sắp nghiện việc này rồi" Lôi Tư Lạc nhìn đôi môi đỏ mọng của Từ Khả Huyên rồi nói.

Nghe vậy Từ Khả Huyên vòng hai tay qua gáy người kia kéo vào lòng ôm lấy, nhờ Lôi Tư Lạc đêm nay là đêm hạnh phúc nhất mà cô có được.

"Lạc Lạc, chị yêu em, mỗi ngày lại càng yêu em nhiều hơn"

"Chị bé, em cũng vậy, mỗi ngày lại yêu chị nhiều hơn"

---------------------------------

Sau cùng cả hai người chơi đến muộn mới bắt xe trở về.

Bộ thú nhồi bông cũng được Lôi Tư Lạc cho người đem về để ở nhà Từ Khả Huyên, mặc dù nó rất to và chiếm diện tích khá lớn nhưng Từ Khả Huyên đã để nó ở phòng khách coi như một linh vật trang trí, hơn nữa bộ đồ Teemo còn rất dễ thương, Từ Khả Huyên để mấy dây đèn lấp lánh phủ lên nó khiến cho nhà cô thêm lộng lẫy hơn rất nhiều.

Đợi Lôi Tư Lạc ngủ say, Từ Khả Huyên hôn nhẹ lên trán đối phương sau đó thay đồ để vào bệnh viện chăm Từ Kiến Nam, mấy đêm nay cô đã không ngủ đủ giấc, đôi mắt đã xuất hiện quầng thâm nhưng mà Từ Khả Huyên không có cách nào khác mà chỉ có thể lấy đồ trang điểm che đi.

Trong bệnh viện.

" Bác sĩ nói hôm nay tình trạng của Kiến Nam đã tốt hơn rồi, thật là may quá" Ba Từ ngồi cạnh giường của Từ Kiến Nam khuôn mặt tiều tụy buồn vui lẫn lộn.

Giờ này Từ Khiến Nam đang ngủ, chỉ có ba của Từ Khả Huyên còn thức, mẹ cô cũng đang ngủ trên ghế sofar trong phòng bệnh.

Ba Từ kéo Từ Khả Huyên ra ngoài nói rõ tình hình với cô, bác sĩ nói trong vòng ba tháng nữa phải tìm được tim phù hợp cho Kiến Nam nếu không chuyện tồi tệ nhất sẽ xảy ra.

Ba Từ rất buồn bởi vì bản thân không thể làm gì để giúp hai đứa con của mình, con trai nhỏ thì ngày ngày phải xem bệnh viện là ngôi nhà thứ hai, con gái lớn thì mỗi ngày đều phải mua vui cho người khác để kiếm tiền, nếu không phải nhà mình quá nghèo ông sẽ không bao giờ để con gái của mình làm cái nghề này. Nhìn con gái ngày nào cũng bận rộn chạy đôn chạy đáo kiếm tiền chữa bệnh cho em, kiếm tiền phụ giúp ba mẹ, ba Từ lại càng cảm thấy hổ thẹn với lòng.

Nhìn ba mình tiều tụy đến mức đáng thương, đôi mắt ông đỏ ngàu, mỗi giây ông đều cố gắng để bản thân không được khóc Từ Khả Huyên thấy vậy trái tim đau như bị ai bóp nát. Tiền thay tim cho em trai cô đã kiếm đủ nhưng mà bây giờ tìm một quả tim phù hợp rất khó nên cô cũng không thể làm gì khác chỉ có thể chờ kì tích xuất hiện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.