Thần Phục

Chương 30: Cầu ngài




Ban đêm trong Lồng Sắt đèn đuốc sáng trưng. Đài mát xa bị đẩy đến chính giữa gian phòng.

Hứa Diệp quỳ gối trên thảm đợi một lát, Sở Dục liền bước vào, trong tay anh cầm một hòm nhỏ màu trắng, đặt trên bàn, ra lệnh nói: "Đi lên kia nằm."

Hứa Diệp không biết anh muốn làm gì, lại không dám làm trái với mệnh lệnh của anh, trong lòng bất ổn trèo lên đài mát xa, ngửa mặt nằm ngay ngắn.

"Nắm hai tay lại, nâng qua đỉnh đầu, duỗi thẳng." Thanh âm nam nhân từ phía trên truyền đến. Hứa Diệp làm theo, chỉ cảm thấy hai cổ tay bị một vòng da mềm mại như thắt lưng cuốn lấy, sau đó hai cánh tay bị kéo căng lên phía trước. Cậu theo bản năng rụt một cái.

"Muốn ăn roi?" Sở Dục trầm giọng hỏi khiến Hứa Diệp triệt để thành thật, tùy ý để anh hoạt động trên người cậu.

Sau khi hai tay được cố định tốt, tiếp theo là chân. Hứa Diệp cắn môi, hơi hơi nghiêng khuôn mặt hồng hồng sắp thành màu đỏ, dưới mệnh lệnh của chủ nhân mà chậm rãi tách hai chân, lộ ra bộ vị yếu ớt nhất của thân thể trước mắt nam nhân. Sở Dục kéo cao một chân cậu rồi gập lại, dùng dây lưng mỏng dài trong tay đem bắp đùi và cổ chân rắn chắc trói cùng một chỗ, tiếp theo chân kia. Sau khi cột chắc thì giật hai chân cậu sang hai phía phân biệt, dùng dây lưng cố định mắt cá chân tại hai bên đài mát xa. Sau đó lấy dây lưng từ những khe hở dưới đài mát xa, nhanh chóng rút ra rồi trói buộc lại, cột chắc, kéo chặt, gắt gao chế trụ phần eo của Hứa Diệp vào mặt bàn. Hạng quyển trên cổ bị lấy xuống dưới, đổi thành một vòng da mềm mại và rộng hơn, chặt chẽ cố định đầu cậu trên mặt bàn.

Sở Dục cẩn thận kiểm tra toàn bộ dây thừng dây lưng một lần, điều chỉnh độ căng chùng, hỏi: "Thân thể có chỗ nào đau hay không?"

"...... Không có, chủ nhân." Hứa Diệp phi thường đỏ mặt đáp lại. Lúc này hai chân cậu bị mở rộng thành hình chữ V, bộ vị bí ẩn chỉ nhìn thoáng một cái đã có thể thấy rõ không sót thứ gì. Người cậu trắng nõn bị dây lưng màu đen buộc chặt, thân thể mềm mại mà khoẻ mạnh nằm mở rộng trên đài mát xa, đường cong nhu hòa của cơ nhục cùng đường cong của dây thừng quấn quít giao triền, giống như một bức họa tràn ngập bạo lực mà đầy mỹ cảm, miêu tả dục vọng nguyên thủy nhất của nhân loại.

Sở Dục dùng con ngươi sâu như hồ băng nhìn cậu, đầu ngón tay di chuyển trên ngực cậu, chỗ tiếp xúc lưu lại một chuỗi hơi ấm: "Nô lệ, ngươi rất xinh đẹp." Nói xong, ngón tay lượn một vòng trên vùng bụng dưới bằng phẳng, cảm thụ được làn da căng thẳng của cậu, sau đó nhẹ nhàng thò tay vào bụi cỏ sạch sẽ kia, xẹt qua căn tính khí thanh tú. Một lần lại một lần, vuốt ve cọ cọ trên thân thể mẫn cảm của cậu.

Hứa Diệp không nhìn thấy bộ dáng của mình, nhưng mà cậu có thể cảm nhận được, tại đây, trong lồng giam bằng thủy tinh trong suốt, cậu đang bị một nam nhân trói chặt, ràng buộc, điều giáo, chưởng khống, chỉ tưởng tượng thôi đã khiến hô hấp của cậu rối loạn cả lên, huống chi Sở Dục còn cố ý trêu chọc cậu.

Ngọc hành dễ dàng ngẩng đầu, hai chân bị trói buộc bị mở rộng không thể khép lại, đùi trong của cậu kéo căng. Thân thể khô nóng, mỗi một nơi bị đụng chạm đều tê dại ngứa ngáy, khiến cậu nói không nên lời. Hô hấp của Hứa Diệp càng lúc càng nghiêm trọng. Một khắc dục vọng ồn ào náo động của cậu hoàn toàn thức tỉnh, bàn tay xấu xa kia lại dời đi đúng lúc.

"Chủ nhân......" Hứa Diệp thở gấp, khẽ kêu.

"Thoải mái sao?" Nam nhân đứng bên cạnh đài mát xa, mỉm cười với cậu.

"Thoải mái...... Ân...... Chủ nhân......" Vì đầu không thể động, cậu chỉ có thể dùng đôi con ngươi tràn ngập sương mù vội vàng nhìn đối phương.

"Còn muốn?"

"Muốn......" Giờ phút này, Hứa Diệp nhu thuận như thỏ con.

"Tốt." Sở Dục cười khẽ, tay phải vừa đeo găng tay cao su màu bạc lấy ít thuốc bôi trơn, thấm ướt đủ các ngón tay, đặt bên ngoài huyệt khẩu đỏ hồng kia, nhẹ nhàng nhu ấn.

Người Hứa Diệp run lên, đáy mắt nổi lên một tầng nghi hoặc và bất an: "Chủ nhân, không nên đụng chỗ đó...... A..a–"

Không đợi cậu nói xong, một ngón tay đã dò xét đi vào. Trước kia Hứa Diệp đã tự mình làm qua bôi trơn bước đầu, bên trong huyệt khẩu chật hẹp còn lưu lại một ít chất lỏng, đi vào cũng không quá gian nan. Rất nhanh, một ngón tay nữa cũng xâm nhập. Phần lớn trơn dịch tiến vào cơ thể bị tràng bích ấm áp hòa tan, ngón tay anh khuấy động chất lỏng đặc sệt trong dũng đạo co rúm, ma xát phát ra tiếng động khiến người ta mặt đỏ tim đập. Mà ngón tay đeo găng tay đụng chạm trong cơ thể cậu, khiến cậu đồng thời thể nghiệm hai cảm giác khó chịu cùng vui thích khi bị xâm nhập. Thời điểm ngón tay xâm nhập đụng chạm vào tuyến thể nào đó, cậu không thể khống chế thở gấp và run rẩy kêu thành tiếng. Khi anh gia tăng đến ngón tay thứ ba, cậu cuộn tròn ngón chân, sương mù trong đáy mắt càng ngày càng đậm, thanh âm mang theo tiếng khóc rên rỉ lên tiếng: "Chủ nhân...... Cầu anh...... A, tha cho tôi......"

"Nô lệ, ngươi không có quyền nói "không thể" với ta. Thân thể của ngươi do ta chi phối, ta có thể làm bất cứ chuyện gì đối với ngươi. Hiện tại, lặp lại lời của ta."

Thanh âm nam nhân như từ địa phương xa xôi truyền đến, mang theo cảm giác áp bách không thể kháng cự.

"Tôi, tôi không có quyền...... nói "không thể" với ngài...... ư..ư –" Hứa Diệp cảm thấy đầu mình đã không còn khả năng suy nghĩ, chỉ là đứt quãng lặp lại: "Thân thể của tôi do ngài chi phối...... Ngài có thể...... có thể làm bất cứ chuyện gì với tôi......"

"Rất tốt." Sở Dục rút ngón tay ra, vỗ vỗ cái mông trắng trẻo mềm mềm của cậu, nói: "Thả lỏng." Ngay sau đó, một cái gì rắn rắn mà lạnh lạnh chen vào. Cũng không quá thô, so với ngón tay thì dài hơn một chút, phía dưới có cán để cầm. Hẳn là một căn dương v*t giả.

"Dùng qua cái này sao?" Nam nhân hỏi.

"Dùng qua......" Hứa Diệp thành thành thật thật trả lời.

"Vài lần?"

"Hai lần, hoặc ba lần...... Ân......" Trước đó dục vọng đã tích tụ được một nửa, sau đó bị dị vật xâm nhập, thân thể lại không thể nhúc nhích, cậu cảm thấy mình sắp hỏng mất.

"Nga?" Nam nhân thong thả chuyển động căn dương v*t giả kia, cho đến khi cậu run rẩy mới dừng lại. Chậm rãi dùng đỉnh dương v*t đè lên điểm mẫn cảm của cậu.

"Không lừa ngài......" Hứa Diệp đỏ bừng mặt, thở hổn hển giải thích: "Chỉ dùng...... mặt sau, tôi không ra được......"

Ý tứ là chỉ kích thích hậu huyệt thì cậu là không thể bắn ra.

Sở Dục cười cởi găng tay cao su: "Thật không, để ta thử xem." Sau đó, dùng điều khiển từ xa trong tay trực tiếp đẩy lên mức độ thứ năm.

Trong phút chốc, dị vật xâm nhập giống như dã thú điên cuồng vừa chui ra khỏi lồng sắt, giãy dụa chấn động trong cơ thể cậu. Hứa Diệp bị kích thích hét chói tai. Trước khi bật lên tần suất cao nhất, dương v*t giả đã đụng chạm vào điểm mẫn cảm, khiến hoa hành của cậu không ngừng rơi lệ. Những gai nhỏ dày đặc trên dương v*t liên tục vặn vẹo tra tấn tràng ruột của cậu, khiến cậu cảm giác được nội bích nóng tới mức sắp phát hỏa. Cảm giác tê dại xông thẳng lên đại não, khoái cảm phía sau lan tràn về phía trước, một tầng lại một tầng nhanh chóng chồng lên nhau, tính khí thẳng tắp của cậu bừng bừng phấn chấn sưng lên.

Lý trí tan vỡ, tình dục lật đổ.

Một đạo bạch quang như hỏa diễm nổ tung trong đầu Hứa Diệp, khiến cậu kịch liệt run rẩy.

Ngắn ngủi vài phút, cậu bắn ra dưới cái nhìn chăm chú của Sở Dục.

dương v*t giả làm loạn trong cơ thể cũng ngừng lại. Trong mắt Hứa Diệp một mảnh mông lung, há miệng thở hổn hển.

"Chỉ dùng mặt sau không ra được?" Sở Dục trêu tức dùng ngón tay trêu chọc tính khí đã nhuyễn xuống của cậu, đầu ngón tay dính một chút dịch thể màu trắng ái muội, đưa đến trước mặt cậu: "Nói cho ta biết đây là cái gì?"

Hứa Diệp khóc không ra nước mắt, rõ ràng trước kia Lạc Đà từng dùng dương v*t giả với cậu mà không dâng nổi hưng phấn, vì cái gì về tay anh lại thành như vậy? Hơn nữa tốc độ này là sao? Cậu quẫn bách nhìn đầu ngón tay dính bạch trọc kia, mặt đỏ tai hồng một lát, đột nhiên nâng cằm lên, vươn ra đầu lưỡi ra liếm.

Nhưng mà cổ bị vòng da cố định, không thể rời đi đài mát xa, ngón tay Sở Dục có hơi cao, cậu không liếm đến.

Nam nhân hơi sửng sốt, nở nụ cười, đem ngón tay hạ thấp một chút.

Hứa Diệp híp mắt như tiểu miêu, vươn ra đầu lưỡi màu đỏ nộn liếm láp căn ngón trỏ kia. Độ cao này, cậu dùng lực nâng cằm lên mới có thể miễn cưỡng dùng đầu lưỡi liếm liếm ngón tay anh. Cái cổ tuyết trắng thẳng tắp, hình thành những đường cong xinh đẹp.

Sở Dục tùy ý để cậu đem đầu ngón tay dính bạch trọc của mình liếm sạch, hỏi: "Thấy hương vị của mình thế nào?"

"Có chút đắng." Hứa Diệp mang theo giọng mũi rầu rĩ trả lời.

Nam nhân cong khóe môi: "Đêm nay ngươi ngoan như vậy, là sợ ta phạt ngươi sao?" Tâm tư Hứa Diệp bị vạch trần, ngượng ngùng chớp mắt.

"Ta từng nói qua, trừng phạt cũng không phải là sở thích của ta, ta trừng phạt ngươi là vì hành vi của ngươi trái với mong muốn của ta. Nô lệ, ngươi đang ép ta dùng phương thức ta không thích để đối đãi ngươi. Hôm nay cũng thế. Ta quyết định cho ngươi một giáo huấn. Một là vì cảnh cáo hành vi của ngươi. Hai là khiến ngươi phải ghi nhớ thân phận của mình." Sở Dục thu lại nụ cười, đôi con ngươi màu mực không gợn sóng nhìn cậu: "Nô lệ, đêm nay tất cả mọi thứ đều do ta chi phối, ta sẽ không cho phép ngươi sử dụng từ an toàn, cho nên ngươi không có quyền dừng lại. Nhớ kỹ, hết thảy những thứ ngươi sắp phải thừa nhận, là giáo huấn ta muốn cho ngươi, cũng là đại giới do ngươi chọc ta sinh khí."

Ngôn ngữ như vậy khiến Hứa Diệp khẩn trương, cậu theo bản năng cảm giác được sự bất an, kinh hoàng nói: "Chủ nhân......"

"Không muốn để ta cho ngươi mang khóa miệng thì mau im lặng." Nam nhân lấy điều khiển từ xa, lại lần nữa kích hoạt căn dương v*t giả kia, bất quá lần này chỉ điều chỉnh đến mức độ thứ hai.

Hứa Diệp gắt gao cắn môi, mới miễn cưỡng ngăn lại thanh âm kinh suyễn.

Hậu huyệt bị kích thích chậm rãi mà rõ ràng, mà động tác của Sở Dục lưu luyến tại ngực cậu, ái muội mà kích thích. Anh chuyên chú khiêu khích nhũ hoa nho nhỏ nộn nộn đỏ hồng trên ngực trái của cậu, hoặc kẹp chặt, hoặc ấn nghiền, hoặc xoa nắn, hoặc cọ xát, hoặc cào cào. Vật nhỏ đáng thương kia hoàn toàn không chịu nổi anh hành hạ như vậy, hai ba cái liền đứng thẳng. Cũng thất thủ như nó, còn có tính khí vừa mới phát tiết kia, nó cũng chậm rãi nâng đầu. Thời điểm bán cương, nam nhân lại đeo dương v*t hoàn cho cậu, hiển nhiên là không cho cậu bắn tinh nhanh như vậy.

Nhưng dục vọng đang không ngừng tích lũy, cái vòng nhỏ này khiến dục vọng cuồn cuộn bị gắt gao kìm kẹp trong cơ thể, khiến Hứa Diệp bị dày vò mà đau khổ giãy dụa. Khi cậu nhìn thoáng qua Sở Dục đứng bên trái đài mát xa, tay anh đang đùa nghịch dụng cụ bằng kim loại phản xạ ánh sáng lấp lánh, cậu hoảng sợ kêu thành tiếng: "Chủ nhân! Làm cái gì vậy...... Không cần, thả tôi đi, thả tôi xuống...... Cầu ngài......" Một lần dọa này, ngay cả dục vọng đang sôi sục của cậu cũng ủ rũ mà mềm xuống.

Sở Dục buông kìm định vị, đem điều khiển từ xa đẩy lên cấp bốn, sau đó xoay người lấy một khóa miệng cỡ trung bình từ trong tiêu độc tủ. Trong tiếng cầu xin của Hứa Diệp, anh niết cằm cậu, đem quả cầu của khóa miệng nhét vào. Cậu không ngừng giãy dụa, lại bị trói buộc nên căn bản không thể động đậy, cái đầu lắc lắc liên hồi, cổ vì bị hạng quyển cố định mà ma xát đến mức đỏ lên. Tiếng kêu sợ hãi bị khóa miệng ngăn chặn, chỉ còn giọng mũi mơ hồ không rõ, lệ quang ngưng tụ ở khóe mắt tích thành giọt, lăn xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.