Thần Dấm Đệ Nhất Vũ Trụ

Chương 42




Chương 42: Ai ghen

----Em cứ việc thử xem.

Nguyên Bảo bị khựng lại, cô dường như nhớ rõ......Đêm qua, người nào đó nói cô nhất định phải đưa tình cảm thật vào để diễn.

Viên Ngọc ăn bánh bao hớn ha hớn hở nói chuyện thay Nguyên Bảo: "Hong seo hong seo, cảnh hôn thì đưa người khác thế, Phong Khiển tự mình có cách mà."

Chị gái thân thiết trong nhà cũng lên tiếng rồi, Hà tổng chung quy cũng không thể nào không nể mặt mũi?

Hà Vân Hàm nhìn Viên Ngọc, nhưng không trả lời, quay sang nhìn Lâm Khê Tích: "Khê Tích, bộ phim tiếp theo của em, sư phụ nhất định sẽ sắp xếp ổn thỏa."

Viên Ngọc đơ người, bánh bao ở trong miệng nôn không được mà nuốt cũng không xong.

Lâm Khê Tích quẫn bách nhìn sư phụ, lại giận dữ liếc nhìn qua Viên Ngọc, không thấy sư phụ nổi giận sao? Xía vô làm gì?

Viên Ngọc và Nguyên Bảo giải quyết cho tốt.

Chủ yếu nhất là bộ phim này, người ta đã nói rõ ràng, là Tiêu Phong Khiển tự mình duyệt, Phong Khiển không sợ, đáng sợ là người phụ nữ đứng sau lưng - Tô Tần, Hà Vân Hàm chẳng lẽ lại đánh bừa?

Hà Vân Hàm đặt chén đũa xuống, đi đến bên cạnh bà nội Tiêu, nàng ngồi xổm xuống nhìn bà nội: "Bà nội ~"

Âm thanh "Bà nội" này làm tan vở trái tim của bà nội Tiêu, âm thanh vừa mềm mỏng vừa nhẹ như bông vừa giòn tan.

Nguyên Bảo trợn tròn mắt, quen biết lâu như vậy, lão Hà cũng chưa làm nũng với cô như vậy!

Hà Vân Hàm nhẹ nhàng gãi gãi cánh tay của bà nội Tiêu, "Bà nội ~"

Gì cũng chưa nói, nhưng cái âm thanh này, ánh mắt kia, bà nội Tiêu say rồi, bà vung tay lên: "Nguyên Bảo, lấy điện thoại của bà tới đây!"

Không khí này toàn bộ nổ tung.

Nguyên Bảo cẩn thận từng li từng tí đem điện thoại dành cho người lớn tuổi qua cho bà nội.

— Ranh con, bản thân hạnh phúc rồi thì bắt đầu tung hoành phải không? Muốn bắt nạt Vân Hàm, miễn nha con!

..........

Nguyên Bảo cuối đầu, đôi mắt chuyển động tròn, Viên Ngọc cũng không dám lên tiếng, Lâm Khê Tích càng không dám cãi lại sư phụ.

Nhất thời, Hà Vân Hàm đại chấn tám hướng.

Nàng ngược lại không có phản ứng gì, mỉm cười với bà nội, người không biết còn cho rằng nụ cười ấy là muốn giết chết ai.

Ngay sau đó, nàng đứng dậy, "Nguyên Bảo".

Tiêu Phong Du rùng mình một cái, tiêu rồi, ma trảo lại tới.

Hà Vân Hàm: "Em qua đây một lát."

Nguyên Bảo cúi đầu, giống như học sinh tiểu học bị chủ nhiệm quở trách bước vào phòng.

Người vừa đi, Viên Ngọc một hô một hơi, "Quý bà thật là lợi hại."

"Không cho phép nói sư phụ em như thế!"

"Không cho phép nói cháu dâu bà như thế!"

"Không cho phép nói con gái dì như thế!"

..........

Giết ba lần liên tiếp, máu bắn tung tóe làm cho Viên Ngọc bị giết ngay tại chỗ, nàng nhìn Lâm Khê Tích, Lâm Khê Tích mím môi, tên ngốc này, cũng không biết lỡ có một ngày cả hai người thật sự ở cùng nhau, thì Vân Hàm là cái gì của cô?

Cái vai vế này cũng thật lộn xộn.

Vân Hàm là honey của Nguyên Bảo.

Viên Ngọc và nàng lại trong một mối quan hệ.

Mà Nguyên Bảo lại là em gái từ lúc nhỏ của Viên Ngọc.

..........

Lâm Khê Tích thở dài, Viên Ngọc - cái con người thần kinh như gỗ còn không hiểu rõ tâm ý của nữ nhân, ở bên kia trêu chọc bà nội Tiêu, "Bà nội, bà dị là hong được ròi, hai đứa cháu gái sinh ra đều bị áp bách."

Thật ra cô muốn nói là bị 'đè' rồi, nhưng sợ lão thái thái trong lúc nhất thời chịu không nổi.

Bà nội Tiêu ăn một muỗng cháo, "Haizz, Ngọc Nhi, mau tự lo cho chính mình đi, bị áp cũng tốt hơn là độc thân."

Nguyên Bảo:.....

Này này này, đừng bắt nạt người như vậy chứ!

Ngoài phòng, trò chuyện sôi nổi, còn không khí trong phòng lại lạnh như nước đá.

Hà Vân Hàm khoanh tay, từ trên cao nhìn xuống Nguyên Bảo: "Em nghĩ kỹ chưa? Muốn diễn vai này?"

Nguên Bảo muốn cười nhìn Hà Vân Hàm, "Vân Hàm, chị cũng dùng ngữ khí khi nãy nói với bà nội nói chuyện với em đi."

Hà Vân Hàm:......

Cái con người này, đầu óc như thế nào lại không giống với người khác?

Nguyên Bảo tiến lên ôm lấy Hà Vân Hàm, làm nũng: "Chộ ôi, em đây không phải là vì tương lai sao? Đợi chúng ta trở về, em còn phải nuôi gia đình nữa."

Hà Vân Hàm ánh mắt có chút trống rỗng.

Trở về?

Trở về thành phố ồn ào kia ư? Trở về giới giải trí lầy lội? Trở về.....

"Ây ây ây, sao vậy?" Phong Du nhìn Hà Vân Hàm có chút lo lắng, "Em chỉ thuận miệng nói thôi, Vân Hàm, nếu chị không muốn, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở đây. Em gần đây có liên lạc rồi, đã bàn bạc địa phương tốt, chuẩn bị mở cái siêu thị nhỏ để tiện cho dân."

Đây là tâm nguyện từ nhỏ của cô, Hà Vân Hàm nghe xong không nói lên lời, Nguyên Bảo đã lén lút làm rồi.

Hà Vân Hàm: "Vai diễn của em ——"

Nguyên Bảo:......

Hà lão sư thật sự lợi hại, cô dời chủ đề đi được cả nửa ngày, người ta vẫn không nhượng bộ.

Nguyên Bảo vui vẻ, "Yên tâm đi, chị không nghe thấy chị ấy vừa dùng giọng điệu tức giận nói chuyện với em sao, nói sau này kịch bản đổi lại một chút, để cho bà nội đừng quấy rầy A Tần của chị ấy."

Trước đó, cả hai cháu gái đều vui đùa cùng với bà nội, nhưng khi có người yêu, giống như đều có điểm yếu, bà nội đâm nhát nào là chuẩn nhát đấy.

Hà Vân Hàm suy nghĩ trong chốc lát, "Em với Niên Duyên có quan hệ như thế nào?"

Mấy vấn đề trên mạng như này, Tiêu Phong Du phải trả lời cho tốt, "Bên ngoài toàn truyền tai tiếng, thực chất đều là ý muốn của công ty ép buộc lăng xê, không có gì hết, có thể hắn vào vòng quá sớm, tương đối lợi thế, theo lý thuyết——" Nguyên Bảo sờ cằm: "Với thân phận và địa vị hiện giờ của em, hắn không nên đồng ý nhận vai diễn phối hợp này."

Ánh mắt Hà Vân Hàm thay đổi: "Phân thận gì? Địa vị gì? Em bị sao vậy?"

Nguyên Bảo:...............

Ai u chời đắt cơi!

Vân Hàm như vầy thật là đáng yêu chớt đi được.

Nguyên Bảo: "Nói không chừng lúc này hắn muốn nhận diễn cái này, thật ra có khả năng trước kia là em trách nhầm hắn? Em luôn cảm thấy hắn là người không có lưu lượng sớm như vậy, ai ngờ đâu."

Hà Vân Hàm đi đến bên cạnh Nguyên Bảo, nắm cằm cô: "Đừng khen người khác trước mặt chị."

Đôi mắt của Nguyên Bảo đã biến thành hoa đào, "Vân Hàm, chị như vậy quả thực là vừa ngầu vừa đẹp, nếu không......Em lại khen, để chị đổi cách trêu ghẹo em?"

Nguyên Bảo nhấc tay lên, kéo mạnh quần áo trên vai xuống, "Nhen?"

Hà Vân Hàm:.....

Cùng người như Nguyên Bảo ở bên nhau như vậy, mỗi ngày không lo vui vẻ.

Cô vui vẻ, tự nhiên nhớ đến người thân nhất.

Trên đời này, ngoài Vân Hàm và người nhà, thân thiết nhất chính là Viên Ngọc.

Nguyên Bảo và Viên Ngọc đi câu cá, cô hỏi: "Chị, em cảm giác lần này ánh mắt của Khê Tích nhìn chị so với trước đây hơi khang khác, hai người có tiến triển gì à?"

Viên Ngọc thở dài: "Không có tiến triển gì, vẫn như cũ, chưa kiss qua."

Chân Nguyên Bảo mềm nhũn, cần câu thiếu điều rớt xuống đất, "Sao chị có thể đơn thuần khô khan như vậy! Chưa kiss qua là không có tiến triển hả??? Sao mà chị không có nhạy cảm gì hết vậy!"

Viên Ngọc bị nói đến uất ức, nước mắt lưng tròng nhìn Nguyên Bảo: "Bộ chị nói hong đúng hả? Vậy em nói nắm tay hay ôm hôn thân mật có liên quan gì đến đại biểu có tiến triển?"

Nguyên Bảo:......

Chị gái ngốc nghếch của cô còn có cái định nghĩa này.

Viên Ngọc ngữa đầu nhìn bầu trời: "Chị cũng cảm thấy thật khó, bất quá Khê Tích hình như không có cự tuyệt như trước kia, Nguyên Bảo, em với Vân Hàm ở bên nhau như thế nào?"

Nguyên Bảo im lặng trầm ngâm một lúc, nhớ tới trước kia đau khổ, không muốn chị gái trải qua, "Chị câu dẫn chưa? Câu dẫn thử xem?"

Viên Ngọc xua tay: "NO! Gái tân mà bị từ chối sẽ không thể chịu nổi đâu, kiếp này, trừ phi hai chữ Viên Ngọc của chị viết ngược lại, bằng không đừng nghĩ đến việc chịu đựng!"

..........

Buổi tối.

Nguyên Bảo nói rằng sẽ đem cá hôm nay câu được chuẩn bị một chút, tự tay nấu món sở trường của mình - *thủy chử ngư.

(*thủy chử ngư: cá thát lát chần Tứ Xuyên trong dầu ớt cay.)

Ngoài một số vấn đề nội bộ, Tiêu Hựu vẫn luôn cùng Hà Vân Hàm nói chuyện điện thoại, có vẻ rất khó giải quyết,

Mọi người đều bận rộn.

Viên Ngọc đang tắm rửa trong phòng tắm, cô biết Lâm Khê Tích ở bên ngoài sắp xếp đồ đạc, tắm được một nửa, cô hét lên: "Khê Tích!"

Lâm Khê Tích do dự một chút, "Làm sao vậy, chị?"

Giọng nói của Viên Ngọc không rõ ràng lắm: "Em tới giúp chị nhìn xem, nước này vì sao không chảy?"

Lâm Khê Tích đứng dậy, nàng đi đến cửa phòng tắm: "Em có thể đi vào sao?"

Trong phòng tắm có khăn tắm, là nàng cho Viên Ngọc có thêm thời gian để choàng khăn tắm, ai biết được Viên Ngọc lại trực tiếp mở cửa ra, đĩnh đã nói: "Tiến vào đi."

Mặt Lâm Khê Tích lập tức đỏ.

Viên Ngọc đột nhiên phát hiện âm thanh của mình không đúng, cô vén tóc ra sau lỗ tai, âm thanh uốn éo: "Ôi trời, lạnh chớt người ta rồi, mau vào đi."

Vừa nói, cô xoay người một cái, một tay vịn gạch men sứ, chân giạng ra, lui về với một dáng vẻ chỉ có trên sân khấu T, "Đây là bị sao thế? Đột nhiên lại không có nước."

Lâm Khê Tích trầm mặc một lát, nàng nhìn Viên Ngọc: "Chị, chị sẽ không để Nguyên Bảo tắt nguồn nước đâu chứ hả?"

Viên Ngọc:.........

Một giây đồng hồ phá cung.

Lâm Khê Tích còn trẻ, nhưng cũng không nhìn xem sư phụ người ta là ai, Hà Vân Hàm chọn nàng làm đồ đệ cũng không phải là tuyển cho có.

Lâm Khê Tích đi ra khỏi phòng tắm, khuôn mặt giống như là đám mây hồng, bộ dáng ngây ngốc xấu hổ của Viên Ngọc khi bị vạch trần, cùng với dáng người của cô... ...

Dáng người của Viên Ngọc đặc biệt đẹp, có chút gợi cảm giống với người Âu Mỹ, cách ăn mặc quần áo hoàn toàn không giống nhau.

Cô tuy không ở trong giới giải trí, nhưng mấy năm nay, ngoài ăn uống vui chơi ra thì chính là bảo dưỡng, hoàn toàn khác với những đứa trẻ đã từng tắm ở trường học của Lâm Khê Tích, không thể đồng dạng mà nói.

Viên Ngọc ở trong phòng tắm, nghiến răng nghiến lợi xoa thân mình, trực tiếp thô bạo tự biến mình thành con cua.

Cô như vậy mà không có mị lực á???

Nói đâm thủng liền đâm thủng? Cốt truyện không phải là Lâm Khê Tích bắt đầu không thể kiềm chế, kích động gài thét, sau đó hai họ sẽ làm cái gì sao?

Hà Vân Hàm ngắt điện thoại, đi tới giúp Nguyên Bảo.

Tiêu Phong Du nhìn nàng, "Sao vậy? Rất phiền phức sao? Cần trở về xem hay không?"

Hà Vân Hàm lắc đầu, nhàn nhạt đáp: "Tiêu tổng nội bộ mâu thuẫn, chọc người không nên chọc, người ta muốn điều tra Thánh Hoàng."

A...

Nguyên Bảo giật mình, Hà Vân Hàm liếc cô: "Thấy sao? Tư tưởng phẩm chất của một người sẽ ảnh hưởng đến rất nhiều, làm người, nhất định phải dốc lòng dùng tài năng không làm liên lụy cá trong chậu."

Nguyên Bảo:......

Hà lão sư, thật là quá cao tay rồi!

"Tiêu tổng nói Niên Duyên kia tối nay sẽ đến gặp mặt em để cùng diễn tập."

Hà Vân Hàm ngữ khí lạnh tanh, trong mắt hiện lên một tia đe dọa "Em liệu mà làm."

Nguyên Bảo: "Vân Hàm, chị yên tâm, em tuyệt đối tu dưỡng nghề nghiệp, hơn nữa tuyệt đối không có khả năng làm bậy, em còn cảm thấy lần này Niên Duyên đáng tin cậy, suy cho cùng, giúp đỡ trong trường hợp khẩn cấp trong giới giải trí này cũng khá hiếm."

Hà Vân Hàm thật lạnh lùng.

Nàng cũng nhìn ra sự kỳ quái.

Nói không chừng, Niên Duyên có tính toán gì đó.

Buổi tối, mọi người đem cá lên nấu, nước còn chưa sôi, Niên Duyên đã tới rồi

Theo lý giải, Nguyên Bảo tự nhiên muốn đi ra ngoài nghênh đón, Hà Vân Hàm không mặn không nhạt nói một câu: "Em thật nhiệt tình nha?"

Nguyên Bảo thấy Hà Vân Hàm ghen, trong lòng như được ăn mật, tương đương kiêu ngạo khoe khoang: "Uầy, Vân Hàm, đừng có hẹp hòi như vậy mà, đều là vì công việc nên em sẽ tận tâm chút."

Hà Vân Hàm xoay người, Nguyên Bảo trộm cười chạy ra ngoài. Niên Duyên là tiểu thịt tươi phổ biến, đẹp trai dáng cao, bộ vest giày da của hắn, ăn mặc đặc biệt trang trọng, tới thôn vẫn còn lái chiếc xe phong cách thể thao, làm cho không ít người vây quanh quan sát. Mấy năm nay hắn cùng Nguyên Bảo thân thiết, ngữ khí quen thuộc: "Phong Du?"

Hắn quan sát Phong Du từ trên xuống dưới, có chút kinh ngạc, tới địa phương này, không phải xám xịt sao? Làm sao lại có cảm giác tinh thần của cô ấy tốt hơn nhiều như vậy? Da vẫn mềm mịn như vậy mà không cần trang điểm.

Nguyên Bảo cười cười: "Anh Niên, anh đến rồi? Anh tính diễn bằng cách nào đây?"

Niên Duyên cười cười, đôi chân dài một bước xuống xe: "Ha ha, Nguyên Bảo, anh thích cái tính thẳng thắn của em."

Hai người từng hợp tác qua mấy bộ phim, rất quen thuộc với người kia rồi, đùa một chút cũng là chuyện bình thường.

"Đi vào rồi nói." Nguyên Bảo có chút lo lắng Vân Hàm suy nghĩ vớ vẩn, Niên Duyên lại đột nhiên đứng lại, bộ dáng của hắn có chút khẩn trương: "Nguyên Bảo, Hà lão sư thật sự ở bên trong sao?"

Hể?

Nguyên Bảo quay đầu, nhìn Niên Duyên từ trên xuống dưới.

Người da mặt dày như Niên Duyên lại ngượng ngùng, mặt hắn thoáng đỏ, "Nguyên Bảo, chúng ta tiếp xúc lâu như vậy, em biết anh... ...Mấy năm nay đều chưa có bạn gái."

Nguyên Bảo:???

Sau đó thì sao?!!!

Niên Duyên sửa sang lại cổ áo, "Anh......không gạt em, lần này anh cố ý đến vì Hà lão sư." Hắn cuối thấp đầu, thân là một người đàn ông, lại thẹn thùng đến mức cắn môi, "Anh......Anh yêu thầm Hà lão sư rất nhiều năm rồi, lần này......Nguyên Bảo à, hạnh phúc của anh đều đặt ở trên người em hết đó."


p/s: CLMMM, cừ dăng loz

Edit: Dii

Beta: Mèo Mập


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.