Lúc này, Bạc Á Thần
vừa mới từ tập đoàn Aroic trở về khách sạn Jefferson. Tuy phải trải qua
một cuộc họp kéo dài gần bốn giờ đồng hồ cực kì căng thẳng, nhưng trên
khuôn mặt anh vẫn không có một chút dấu vết của sự mệt mỏi. Bù lại, anh
cảm thấy nhớ An Tịnh Tuyết vô cùng. Mỗi dây thần kinh giác quan trên
người anh đều nóng rực lên khi nghĩ đến cảnh tượng tối qua, khi từng tất da tất thịt của hai người chạm vào nhau, giao triền với nhau, quấn quýt không rời. Nếu không phải do thời gian có hạn, e rằng lí trí của anh
cũng không chống đỡ nổi tư vị mất hồn đó mà tiến tới bước cuối cùng rồi. Nỗi khao khát biến người con gái mình yêu thành bông hồng nở rộ trong
lòng mình, không phải bất kì ai cũng hiểu được.
Bỗng nhiên,
tiếng chuông từ điện thoại bàn vang lên. Bạc Á Thần hơi cau mày vì bị
cắt mất dòng suy nghĩ, nên đến tận khi người gọi gần như mất hết kiên
nhẫn, anh mới nhấc máy.
Đầu dây bên kia lập tức truyền đến giọng của một nhân viên nữ, thái độ vô cùng cung kính, mềm mỏng:
“Thưa ngài, tôi là nhân viên của bộ phận lễ tân. Có một vị tiểu thư tên Hera
nói mình là bạn của ngài và muốn gặp ngài, xin hỏi ngài có đồng ý không
ạ?”
Bạc Á Thần lục lọi trong đầu một phút mới nhớ ra cái tên
Hera kia. Cô ta chẳng phải là chị em kết nghĩa gì đó của Tiểu Tuyết sao, tại sao lại xuất hiện ở đây?
“Dẫn cô ta lên đây.”
Một
lát sau, Hera đã được nhân viên khách sạn dẫn đến trước cửa phòng Bạc Á
Thần. Cô nhân viên đang định gõ cửa thì bị Hera ngăn lại:
“Cô cứ đi trước đi. Tôi sẽ tự gọi anh ấy.”
Khách hàng là thượng đế, nữ nhân viên tuy rất muốn nhân cơ hội này ngắm lại
bộ dạng tuấn mỹ của Bạc Á Thần lần nữa nhưng cũng đành thôi. Đợi nữ nhân viên đi rồi, Hera mới bắt đầu chỉnh trang lại ngoại hình của mình. Hôm
nay cô ta ăn mặc rất khác với ngày thường, váy liền màu trắng của Dior,
kiểu dáng khá kín đáo và nữ tính, không những tôn lên đường cong quyến
rũ và nước da bánh mật của cô ta mà còn khiến cô ta bớt đi vài phần
phóng túng lả lơi. Mái tóc Hera đã được nhuộm trở về màu đen nguyên
thủy, khuôn mặt trang điểm khá nhạt, màu son cũng đổi từ màu đỏ chót
sang hồng nhạt. Nếu An Tịnh Tuyết ở đây, cô nhất định sẽ vô cùng kinh
ngạc vì sự thay đổi của Hera. Bởi vì, Hera lúc này trông rất giống một
phụ nữ Trung Quốc thực thụ.
“Cốc, cốc, cốc.”
Hera hồi
hộp gõ cửa, lồng ngực như muốn nổ tung vì kích động. Cô ta thật sự rất
muốn gặp người đàn ông mình ngày nhớ đêm mong kia, mong được thấy anh,
chạm vào anh, thậm chí là…hòa làm một với anh.
Bạc Á Thần nghe
thấy tiếng động liền ra mở cửa. Phát hiện người đứng trước mặt không hề
giống những gì trong trí nhớ của anh, Bạc Á Thần liền có chút kinh ngạc. Tuy nhiên, cũng chỉ là kinh ngạc mà thôi, còn lại một chút bị mê hoặc
cũng không có.
“Cô là Hera?”
Bạc Á Thần hỏi, nhưng giọng lại mang tính khẳng định. Ngoại hình thay đổi nhưng vẫn không thay đổi
được bản chất, mà anh giỏi nhất chính là nhìn thấu bản chất đó.
Hera vừa nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ của Bạc Á Thần liền ngây ra, ánh mắt lộ ra một tia lửa nóng vô cùng cuồng nhiệt. Đây chính là người đàn ông mà
cô ta yêu, chính là người đàn ông mà cô ta muốn liều chết triền miên!!!
Rốt cục, rốt cục cô ta cũng có thể gặp được rồi.
“Thần…không, Bạc Tổng, tôi, tôi có thể vào được không?”
Hera nghĩ rằng mình chỉ hỏi cho có lệ mà thôi, chứ bình thường nào có người
đàn ông nào lại để một phụ nữ xinh đẹp như cô ta đứng ngoài cửa nói
chuyện bao giờ. Tuy nhiên, cô ta đã đánh giá mình quá cao.
“Không cần. Có chuyện gì cô cứ nói tại đây đi.”
Hera bị giọng nói lạnh lùng của Bạc Á Thần làm cho vô cùng thất vọng. Nhưng
nghĩ đến tính tình Bạc Á Thần vốn lãnh mạc, cô ta liền rất nhanh lấy lại bình tĩnh.
“Bạc Tổng, tôi cũng rất muốn nói chuyện ở đây nha, nhưng chuyện này liên quan đến Tiểu Tuyết đó…”
Bạc Á Thần nghe thấy chuyện có liên quan đến An Tịnh Tuyết thì liền nhíu
mày lại, vẻ mặt rõ ràng đã lạnh thêm mấy phần. Người phụ nữ này không
phải rất thân thiết với Tiểu Tuyết sao, thế mà lại nhân cơ hội anh ở một mình liền mò tới, cho dù nghĩ bằng ngón chân cũng biết cô ta chẳng có ý đồ tốt lành gì. Không lẽ, cô ta muốn phá hoại mối quan hệ của anh và
Tiểu Tuyết?
Càng nghĩ, Bạc Á Thần càng khó chịu, thậm chí còn
nổi lên sát khí. Tiểu Tuyết đã rất yêu quý cô ta, vậy mà cô ta dám phản
bội. Nếu Tiểu Tuyết biết được chuyện này, nhất định sẽ đau lòng và tổn
thương. Mà Bạc Á Thần anh tuyệt đối sẽ không cho phép điều đó xảy ra.
Cách tốt nhất chính là: giết người diệt khẩu. Chỉ có người chết mới vĩnh viễn câm miệng, ai cũng biết điều này.
“Cút.”
Bạc Á
Thần không kiên nhẫn nhả ra một chữ, xong xuôi liền định đóng cửa lại.
Hera không ngờ Bạc Á Thần lại đột nhiên có thái độ như vậy liền cuống
lên, vội vã đưa tay ra giữ cửa.
“Bạc Tổng, anh phải tin tôi! An
Tịnh Tuyết đã lừa anh, tất cả những gì cô ta nói ra đều là dối trá.
Không tin, anh hãy xem đoạn video này đi, đây chính là bằng chứng của sự dối trá đó!!!”
Lời này của Hera rất có tác dụng. Bạc Á Thần nghe xong liền ngừng tay lại, sâu trong ánh mắt lóe lên một tia sáng sắc như dao.
“Thật sao?”
Hera không hề biết lưỡi hãi tử thần đã kề trên cổ mình, vẫn hồn nhiên cho
rằng Bạc Á Thần đã tin tưởng lời nói của cô ta, vội vội vàng vàng mở giỏ xách lấy chiếc điện thoại của An Mẫn Hi ra.
“Đoạn video đó ở
trong đây. Là bản gốc, chưa hề có người động tay động chân. Bạc Tổng,
anh nhất định phải tin tôi, tôi cũng chỉ vì anh mà thôi, tôi không hề
nói dối một chữ nào!”