Thần Cấp Kẻ Phản Diện

Chương 42: 42: Tiểu Đậu Hoa Đừng Sợ 2





Giờ phút này La Hồng cũng suy đoán rất nhiều.
Trong không gian "Thiên Địa Tà Môn" này, cần phải chế tạo thân thể để sử dụng, giống như việc đăng ký một tài khoản trên mạng trước kia vậy.

Thân thể Huyết Linh Cơ đã được tạo nên này vẫn sẽ tồn tại dù chính chủ có chết đi.
Nhưng mà, nếu La Hồng lên tiếng thông qua lệnh bài, thì giọng nói phát ra vẫn là của chính bản thân hắn.
"Không được.

.

.

Xem ra cần phải tìm cơ hội thu lại giọng của một cô gái!"
La Hồng hít sâu một hơi.
Cũng không thể không nói chuyện được?
Không nói chuyện giả câm làm sao có thể moi ra tin tức mong muốn?
Làm thế nào thúc đẩy tình cảm với các thành viên khác?
Chẳng lẽ phải dùng máy ghi âm?
Mặc dù giọng nói được thu vào có thể không giống Huyết Linh Cơ, nhưng là chí ít.

.

.

Là một cô gái, đến lúc đó tìm lý do giải thích là được rồi, như vậy có lẽ có thể tiếp tục giả dạng được.
【 Cổ Nguyệt Bất Tích Thủy: ? 】
【 Cổ Nguyệt Bất Tích Thủy: Linh Cơ, còn ở đó không? Bị thương rồi sao? Sao nghe giọng của cô khàn khàn vậy? Linh Cơ, nói cho ta biết cô đang ở đâu, ta lập tức tới! 】
La Hồng:.

.

.

Thật nhiệt tình, làm cho người ta chịu không được.
La Hồng không trả lời, chỉ giải tán sát khí bên trong lệnh bài.
Trong không gian trong lệnh bài, ba chữ【 Huyết Linh cơ 】trên đỉnh đầu thân ảnh quyến rũ, mờ xám đi.
Xa xa, trên đỉnh đầu pho tượng một người đàn ông to lớn cầm khảm đao, ba chữ 【 Đồ Tam Đa 】lóe lên.
【 Đồ Tam Đa: Vẫn lạnh lùng như mọi khi, người phụ nữ này căn bản không nhìn trúng ngươi, ngươi sẽ không có được kết quả gì đâu, huynh đệ, từ bỏ đi.

.

.


【 Cổ Nguyệt Bất Tích Thủy: Cút! 】

.

.
Dựa vào chiếc giường gỗ chạm trổ hoa lê, tâm thần La Hồng nhảy cẫng hoan hô không thôi.
Bỗng nhiên.
Cửa mở ra.
Tiểu Đậu Hoa bưng một bát nước thuốc nóng hôi hổi vừa mới nấu xong, cẩn thận đi vào.
"Công.

.

.

Công tử.

.

.

Uống thuốc."
Giọng Tiểu Đậu Hoa yếu ớt vang lên.
"Ừ?"
La Hồng nghe thấy giọng nói mềm mại, đôi mắt khẽ nheo lại, dường như có một tia sáng lấp lóe trong mắt.
Hắn quay đầu, nhìn Tiểu Đậu Hoa, khóe miệng hơi nhếch, lộ ra một nụ cười đầy ẩn ý.
Cần phải thu lại giọng nói đúng không?
Tiểu Đậu Hoa phù hợp biết bao!
Trong giọng nói dịu dàng mang theo mị hoặc, làm cho lỗ tai người ta như muốn mọc kén, nếu như là ở kiếp trước, sẽ là diễn viên lồng tiếng đỉnh cao.
Tiểu Đậu Hoa bị ánh mắt chằm chằm của La Hồng làm run rẩy, không khỏi rùng mình, thiếu chút nữa không bưng vững chén thuốc.
Nàng gần như sắp khóc.
"Công tử.

.

.

Đừng.

.

.

Đừng hung dữ.


.

."
La Hồng không nói gì.
Suýt nữa quên mất, hôm nay còn chưa hung dữ với Tiểu Đậu Hoa, câu này của cô đã nhắc nhở ta.
La Hồng lập tức nghiêm nghị nói: "Đặt xuống, đi đóng cửa lại."
Lời nói của La Hồng càng làm Tiểu Đậu Hoa càng sợ hãi, đóng.

.

.

Đóng cửa?
Giữa ban ngày ban mặt đóng cửa làm gì?
Công tử muốn làm gì? !
Tiểu Đậu Hoa vừa sợ hãi lại vừa do dự.
La Hồng hung dữ rống lên một tiếng.
"Nhanh!"
Tiểu Đậu Hoa giật mình, đầu óc choáng váng, sắc mặt trắng bệch, trực tiếp đặt chén thuốc xuống, quay người, đóng cửa, động tác liền mạch.
Sắc mặt La Hồng dịu đi một chút, vậy mới ngoan chứ.
Không hổ là nhân vật chính trong nhật ký nhân vật phản diện của bản công tử!
Sau đó, trên mặt La Hồng lập tức chuyển đổi thành trạng thái lừa gạt trẻ nhỏ ăn kẹo mút.
"Tiểu Đậu Hoa, đừng sợ.

Đến đây, công tử có chuyện vui muốn làm phiền nàng.

.

."
Tiểu Đậu Hoa vào gian phòng của công tử, nửa ngày.

.

.

vẫn chưa đi ra.
Chẳng qua, bây giờ chuyện này, đã không còn quan trọng nữa, toàn bộ phủ đệ, đều đắm chìm trong một mảnh rung động và mừng rỡ.
Rất nhiều tỳ nữ, người hầu đều rất tự hào về công tử nhà mình.
Tất cả mọi người đều đang điên cuồng lan truyền câu chuyện liên quan tới công tử.
"Nghe nói chưa? Công tử chịu nhục tiến vào Hắc Vân Trại, một người một kiếm tiêu diệt đạo tặc!"

"Dừng, kiếm khí của công tử tung hoành ba trăm dặm, bất khả chiến bại, bình định tất cả mã phỉ! Siêu mạnh!"
"Nói bậy, kiếm khí của công tử há lại chỉ có ba trăm dặm, rõ ràng là tám trăm dặm!"
...
Nghị luận càng ngày càng kịch liệt, tin đồn càng ngày càng trở nên thái quá.
Nhưng chỉ có một điểm duy nhất có thể để xác định, thanh danh La Hồng vốn dĩ trượt xuống ngàn trượng, lại bất ngờ trở về đỉnh cao, thậm chí còn đột phá hơn trước!
Đơn thương độc mã xâm nhập vào trại của địch, báo thù cho thủ vệ đã chết vì mình, tiêu diệt đạo tặc, hiệp can nghĩa đảm*, hào khí ngút trời như vậy, há có thể không tạo nên tiếng vang kịch liệt?!
Toàn bộ huyện An Bình đều muốn bùng nổ.
Mà toàn bộ La phủ thì lại trần đầy không khí vui mừng, đặc biệt, biết vết thương của công tử đã lành, hơn nữa còn nhốt Tiểu Đậu Hoa trong phòng, nửa ngày chưa cho ra, không khí vui mừng càng đậm hơn.
Trần tổng quản đứng lặng hồi lâu trong sân.
Hai tay chống lưng, sắc mặt có phần lãnh túc.
Triệu Đông Hán thì mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, quỳ một chân xuống đất, thân thể cường tráng hơi run rẩy, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ tự trách, khiến cho vết thương do đao chém đang không ngừng vặn vẹo.
"Được rồi, công tử không việc gì, ngươi không cần tự trách.

.

.

Nhưng mà lần này, quả thực là ngươi đã sơ sót."
Trần tổng quản bình thản lên tiếng.
"Nếu công tử xảy ra chuyện, mười cái mạng của ngươi cũng không đủ."
Triệu Đông Hán hít sâu một hơi, thanh âm trầm thấp mang theo tự trách: "Thuộc hạ biết sai."
"Thiên phú kiếm đạo của công tử rất cao, vừa khai mạch đã có kiếm khí mạnh mẽ và bền bỉ hơn so với kiếm khí của Kiếm tu Cửu phẩm đỉnh phong bình thường rất nhiều, có lẽ.

.

.

Đây chính là lý do tại sao công tử có thể chém chết tà ma, gành lấy cơ hội sống còn."
Trần tổng quản nói, về phần bên ngoài lan truyền tin đồn La Hồng một người giết sạch toàn bộ Hắc Vân Trại, điểm này, ông không tin.
Dù sao, Trần tổng quản không ngốc..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.