Thần Ẩn

Chương 40




Còn năm ngày nữa là tới thọ yến Bách Điểu Đảo, Cổ Tấn chọn một ngày nắng đẹp xuống núi. Nhàn Trúc vì giữ thể diện cho hắn, đem những bộ trang phục mà năm đó Cổ Tấn dùng ở Ngô Đồng Đảo đem tới. May mà bây giờ Cổ Tấn đã trưởng thành về mặt ý thức, từ chối Tuyết Viên Tiên xe mà sư huynh chuẩn bị, một mình cầm Mũ Phượng Huyễn Tinh cùng thư cầu thân mà lên đường.

Khi Cổ Tấn cưỡi mây, hắn liếc nhìn đám đông đang đưa tiễn một cái, hắn không nhìn thấy tiểu Tiên thú của mình đâu, trong long có chút mất mát, hắn hướng trong đám người đưa tiễn, vậy tay với Thanh Y.

"Thanh Y, A Âm tiểu sư cô của ngươi đâu?"

Thanh Y gãi gãi đầu: "Dạ không biết, hôm nay sáng sớm thức dậy đã không thấy tiểu sư cô, bánh đậu xanh đưa cho tiểu sư cô, tiểu sư cô cũng chưa ăn."

Cổ Tấn ngẩn người: "Bánh đậu xanh cũng chưa ăn?" A Âm thế nhưng là người sành ăn hạng nhất, mỗi ngày trông coi Thanh Y làm bánh đậu xanh gió mặc gió, mưa mặc mưa, đây là thật giận dỗi rồi? Nghĩ đến mấy ngày trước đây hai người mâu thuẫn cãi nhau, hắn móc từ trong ngực ra bình Càn Khôn đưa cho Thanh Y, "Đây là Túy Ngọc Lộ mà ta giấu, nàng thích uống, lặng lẽ đưa cho sư cô của ngươi đi, đừng nói là ta cho. Còn có, bên người nàng con kia hồ ly rất giảo hoạt, ngươi ở lại sơn môn trông chừng thật kỹ tiểu sư cô, đừng để nàng bị A Cửu lừa gạt."

Thanh Y nhìn tiểu sư thúc với vẻ mặt bối rối. Sư thúc người là muốn đi Bách Điểu Đảo cầu thân, nhưng một long một dạ vẫn nghĩ tới tiểu Tiên thú nhà mình lại là chuyện gì?

Một chân đạp hai thuyền? Bắt cá hai tay? Đã ăn trong chén còn nhìn trong nồi?

Thanh Y nhìn Cổ Tấn với ánh mắt khác lạ, khiến Cổ Tấn khó chịu. Hắn ho khan một tiếng, vỗ vỗ vai Thanh Y, vui vẻ cưỡi mây đi Bách Điểu Đảo cầu thân.

Thanh Y đứng tại chỗ chống cằm suy tư một hồi, đột nhiên quay người hướng Kỳ Nguyệt Điện chạy tới. Hắn sợ rằng tâm tư của tiểu sư thúc nhà mình chưa rõ ràng. Nhưng tuyệt đối đừng cầu thân sai người, tương lai tâm ý sẽ hối hận muộn màng!

Thanh Y xông vào Kỳ Nguyệt Điện, nhìn thấy A Âm ở một góc điện đang phơi nắng, hắn bay đến bên cạnh A Âm, hít một hơi sâu, đẩy đẩy tiểu sư cô đang ngủ, cười đến ác ý:

"Yo, tiểu sư cô, còn có tâm tư nhàn rỗi sao?"

A Âm mặc kệ hắn, hừ hừ không nhúc nhích.

"Nghe nói lần này tiểu sư thúc tới Bách Điểu Đảo cầu thân, mấy ngày nữa sẽ mang Khổng Tước thẩm nương trở về, chờ Tiên tộc đệ nhất mỹ nhân gả cho tiểu sư thúc, Đại Trạch Sơn chúng ta sẽ rực rỡ nhất Tiên giới này!"

"Tiên lực không có chút tiến triển, chỉ nghĩ tới suy nghĩ bàng môn tà đạo sư môn rực rỡ nhất Tiên giới. Cái suy nghĩ thấp kém trông mặt mà bắt hình dong, là ai đã dạy cho ngươi?" A Âm ngồi dậy, gõ gõ trán Thanh Y.

"Trông mặt mà bắt hình dong sao? Tiểu sư cô, người không phải thích tiểu sư thúc vì ngoại hình sao?" Thanh Y che trán kêu đau, oán giận nói: "A Âm tiểu sư cô, người nếu thích Cổ Tấn tiểu sư thúc nên tự mình đi tìm về, đừng trút giận lên ta!"

"Ai nói ta thích hắn?" A Âm nhảy dựng lên, trợn tròn mắt.

"Người không thích tiểu sư thúc?" Thanh Y lắc đầu tự tin hỏi "Vậy nửa tháng này bánh đậu xanh ta cho người đều đem đến phòng tiểu sư thúc?"

"Ta..."

"Người không thích hắn, người tính tình lười biếng, lại chịu theo hắn dãi nắng dầm mưa đi Tam giới tìm hồn phách tiểu Phượng quân làm gì?"

"Ta..."

"Người không thích hắn, ở bên trong Cửu U Luyện Ngục cản Thí Thần Hoa giết hắn? Chậc chậc, mạng sống đều không cần!"

"Ngươi!" Lời nói của A Âm bị Thanh Y ngăn ở cổ họng, tay nàng chỉ trước mặt Thanh Y, mặt đỏ bừng lên.

Thanh Y nhẹ nhàng hất ngón tay A Âm ra, một câu kết thúc: "Tiểu sư cô, ngươi đối với tiểu sư thúc một chút tâm tư kia khắp núi mọi người đều nhìn ra, người nếu thật không đuổi theo, tương lai tiểu sư thúc đem Khổng Tước công chúa về, vậy đã quá trễ. Hừ, đây là Túy Ngọc Lộ, Tiểu sư thúc lúc lên đường nhờ ta đưa cho người, hắn nói người thích uống."

Thanh Y đem Túy Ngọc Lộ đưa tới trước mặt A Âm, A Âm sững sờ, hướng Cổ Tấn cưỡi mây mà nhìn, nắm lấy bình Càn Khôn,  hướng đại sảnh đi.

"Ta đi thu thập hành lý!"

Trên góc đại sảnh, con tiểu hồ ly đang phơi nắng nhìn Thanh Y chằm chầm, nhe răng trợn mắt nổi nóng.

"Đừng tức giận với ta, tiểu sư cô nhà ta tính tình ngươi cũng biết, nàng nếu không muốn đi, ta nói toạc trời cũng vô dụng." Thanh Y trên mặt cười tủm tỉm, xoa xoa tiểu hồ ly, "A Cửu, ngươi cùng ta tìm một chỗ bên trong sư môn phơi nắng đi, hai ta cùng thương lượng vấn đề này. Ta có thể hay không nhổ mấy cái lông trên đuôi ngươi làm bút không, chỉ cần ngươi đáp ứng, ta cho ngươi một nửa Túy Ngọc Lộ mà ta có, được không nào? Đây chính là bảo bối của Đại Trạch Sơn chúng ta, uống chữa khỏi trăm bệnh..."

Thanh Y lời còn chưa nói hết, A Cửu đã tức giận giơ móng vuốt cào cánh tay hắn mấy lần, xoay người chạy về hướng đại sảnh.

Trong chốc lát, A Âm đi từ trong đại sảnh ra, trên lưng mang một cái túi nhỏ, trên cái túi còn có một con tiểu hồ ly mang khuôn mặt ủ rũ. Một người một hồ chào tạm biệt Thanh Y, lặng lẽ ra khỏi sơn môn đuổi theo Cổ Tấn.

Thanh Y đợi đến mặt trời lặn mới đi Trạch Hữu Đường bẩm báo cho hai vị sư phụ chuyện A Âm cùng A Cửu xuống núi, đương nhiên cũng nói nguyên nhân A Âm đuổi theo Cổ Tấn. Nhàn Thiện cùng Nhàn Trúc hai vị lão nhân gia sống ở Đại Trạch Sơn ở nhiều năm như vậy, không nghĩ tới bây giờ người trẻ tuổi lại chủ động yêu đương như thế, quả thực sững sờ một hồi lâu.

Thanh Y vốn cho rằng hai vị sư phụ đối A Âm tiểu sư cô rất yêu thương, nhất định vui mừng ủng hộ mới phải, nhưng nhìn sắc mặt Nhàn Thiện Nhàn Trúc, đều là một mặt trầm ngâm, nhất thời có chút bối rối, bẩm báo xong một mặt buồn bực rời khỏi Trạch Hữu Đường.

Sau khi Thanh Y rời đi, Nhàn Trúc thu quạt, trên mặt lo lắng: "Thật sự là sợ điều gì sẽ gặp điều đó, ta chính là lo lắng A Tấn cùng A Âm mỗi ngày ở cùng nhau, lâu ngày sinh tình, lúc này mới vội vàng để huynh viết thư cầu thân giục hắn đi Bách Điểu Đảo cầu thân, để chuyện hôn sự với Hoa Thù giải quyết ổn thỏa. A Tấn đứa nhỏ này mang nặng tình nghĩa, đối Hoa Thù cũng có hảo cảm, chỉ cần việc hôn nhân đã định, đệ ấy sẽ không rung động nữa. Không nghĩ tới A Âm vẫn là đuổi theo... Chuyến đi này, cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì?"

Nhàn Thiện thở dài: "Chuyện phát sinh muốn tranh cũng không được, chúng ta có lo lắng đến đâu, cũng không thể ngăn cản được những việc nhất định phát sinh."

"Sư huynh, huynh dự định lúc nào nói cho A Tấn biết chuyện đó? Đệ sợ huynh giữ bí mật với A Tấn, chờ tương lai A Tấn biết, sẽ càng khó chịu hơn."

Nhàn Thiện nhắm mắt lại, hất lên phất trần: "Sư tôn thời điểm phi thăng có nói, A Tấn thân phận tôn quý, chuyện đó với A Tấn rất quan trọng, thời cơ chưa tới, không thể nói."

Trạch Hữu Đường bên trong trở nên tĩnh lặng, chỉ có tiếng thở dài của hai vị trưởng giả.

Cổ Tấn những năm này tiên lực đột nhiên tăng mạnh, liên tiếp sau mấy trận đại chiến đã là Hạ quân đỉnh phong, nhưng hắn từ đầu đến cuối không có đột phá tới ranh giới Thượng quân. Kỳ thật hắn thiên tư tuyệt hảo, dù hỗn độn thần lực bị phong ấn còn tự thân tu luyện đạt tới thành tựu như bây giờ, trong tiên giới Thượng quân nào cũng phải trải qua hơn mấy ngàn vạn năm tu luyện mới được như hắn. Hắn một lòng muốn cầu hôn, ngàn dặm cưỡi mây, hai ngày đã đến Bắc Hải Bách Điểu Đảo.

Bách Điểu Đảo tuy là vui mừng, nhưng bởi vì vừa trải qua đại chiến, cũng đề phòng cẩn mật. Ở trên đảo cạch ngàn mét không một tiên nhân nào được cưỡi mây đi vào, Khổng Tước tộc đã chuẩn bị mười chiếc tiên thuyền,đặc biệt cử người tới dựng lên trên biển để rước các tiên nhân tới chúc mừng.

Cổ Tấn một đường đầy gió bụi mệt mỏi, một mình một lưng hành lý đến, không thể so sánh được với những đệ tử tiên môn khác quần áo tươm tất sạch đẹp kia. Người tiếp đón của Khổng Tước tộc tưởng hắn là đệ tử của nhà nào đó, không kiểm tra thiếp mời, liền để hắn lên thuyền.

Trên thuyền này nói thực ra thật là có không ít người quen, năm đó ở Ngô Đồng Đảo có Bồ Đề lão tổ chi tử Linh Quyên bị hắn quát lui, còn có Chưởng Lôi Tiên quân chi tử Tuyên Triệt cùng hắn tại Lưu Vân Các tranh luận không nghỉ đều trên thuyền, hai người đều là một thân tiên bào bồng bềnh, đi theo phía sau mấy đệ tử, rất có vài phần phong trần nho nhã.

Sau sự tình ở Ngô Đồng Đảo, Nam Sơn Bích Vân nữ quân cuối cùng đã nhận ra đây không phải là người đáng để giao phó cả đời, bỏ Linh Quyên, sau mấy năm gả cho Côn Luân động phủ Liêm Khê Thượng quân. Liêm Khê Thượng quân cũng trên thuyền, hắn một thân áo vải tiên bào, ánh mắt kiên nghị bình tĩnh, xem xét chính là người trung hậu lương thiện, nghĩ đến Bích Vân nữ quân cũng coi như được một cuộc nhân duyên tốt. Lần này Liêm Khê tuân lệnh cha đến Bách Điểu Đảo chúc thọ, ba người vừa vặn bên trên một chiếc thuyền, lại thêm Cổ Tấn, quả thực náo nhiệt có thể tập hợp được một bàn mạt chược.

Hai vị kia Tiên quân ở đầu thuyền tay áo bồng bềnh, thu hút ánh nhìn của các vị phu nhân trên thuyền khác, Cổ Tấn ở đuôi tàu nhìn Bách Điểu Đảo, suy nghĩ vẫn là sư huynh sáng suốt, nếu là ngồi tuyết viên tiên xe mà đến, nhìn thoáng qua ai cũng có thể biết được thân phận của hắn, cho rằng hắn và Khổng Tước Vương cùng thế hệ, sợ là còn ngoài ngàn mét, Hoa Mặc sẽ phải đích thân đến đón hắn.

Vẫn là Liêm Khê gặp hắn đang cô đơn một mình, cùng hắn trò chuyện vài câu. Hai người hứng thú hợp nhau, ngược lại là mới quen đã thân.

Thuyền đi ngàn mét, không quá nửa khắc liền đến Bách Điểu Đảo. Ở trên đảo Khổng Tước tộc trưởng lão Hoa Chính dẫn tân khách vào, đến thuyền Cổ Tấn, Linh Quyên đang định đi vào, ngẩng đầu trông thấy cách đó không xa Liêm Khê.

Cổ Tấn bên cạnh Liêm Khê một thân mệt mỏi, đội nón lá che kín. Linh Quyên coi là Cổ Tấn là bạn tốt mà Liêm Khê đưa tới, hận mối nhục cướp vợ trước đây, nghĩ cách làm nhục Liêm Khê, chân dừng lại ở chỗ cổng vào, thanh âm hừ một cái cố ý cất lên.

"Đều nói Bách Điểu Đảo nổi danh là động thiên phúc địa của Tiên giới, bệ hạ các ngươi càng là Tiên giới lão Thượng tiên, nghĩ không ra lần này bệ hạ thọ yến, lại có những vị khách không mời mà đến."

Thanh âm của hắn không thấp, những Tiên quân đang vào đảo đều nghe thấy, đều hướng bên này trông lại.

Hoa Chính thấy chúng tiên trông lại, vội nói: "Linh Quyên Thượng quân nói đùa, lần này tân khách tới thọ yến đều là bệ hạ tự mình mời, người đến đều là Tiên quân có danh vọng trong Tiên giới, tuyệt không mời những người không có phận sự tới quấy nhiễu nhã hứng của các vị."

"Hoa trưởng lão, lời này của ngài ta không tin, haizz, vị Tiên quân kia đi theo Liêm Khê Thượng quân đến sợ là không có thiếp mời? Mấy năm nay thật là không ít người thấy người sang bắt quàng làm họ." Linh Quyên hừ một tiếng, liếc nhìn Liêm Khê, "Có vài người không có bản lĩnh, cũng đừng học kéo bè kết phái, cũng không nhìn thân phận của mình một chút, mang theo mọi người tới. Côn Luân Sơn dù sao cũng là Tiên giới đại phái, khi nào bắt đầu làm những chuyện như thế này từ khi nào?"

Nghe được cái âm dương quái khí kia(*nói chuyện chanh chua) lại có chút thanh âm quen thuộc gọi mình là quỷ, Cổ Tấn rốt cuộc hiểu ra mình trong mắt người khác là hạng người tiểu nhân thấy người sang bắt quàng làm họ. Hắn ngẩng đầu trông lại, mới phát hiện toàn bộ chỗ vào đảo Tiên quân nữ quân đều nhìn hắn một cách tò mò.

Lần trước hắn bị chú ý như thế, vẫn là ở trong Ngô Đồng Đảo đánh tan hồn phách Phượng Ẩn.

Chậc chậc, Cổ Tấn trong lòng lẩm bẩm, vốn định yên lặng nhập đảo cầu hôn đưa nàng về núi, làm sao lại khó như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.