Thâm Tàng Bất Lộ

Chương 7: Tuyệt luân




Editor + Beta: Basic Needs

Phạm Sùng Thanh một lần nữa lên ngựa, cùng đứng song song với Tống Sơ Chiêu.

Hắn cười dữ tợn nhìn về phía người bên cạnh, không chút nào che dấu mà quan sát thần sắc đối phương. Thay vì những biểu cảm trào phúng, phẫn nộ, đến căm thù quen thuộc mà hắn nghĩ sẽ xuất hiện thì đối phương lại bình tĩnh như hồ nước, ánh mắt không ngừng quan sát mũi tên cùng bia ngắm. Sau khi phát hiện hắn đang quan sát mình, người nọ còn xoay đầu cười với hắn một chút.

Ý cười thật đơn thuần, Phạm Sùng Thanh lập tức xoay đầu lại.

Phi! Còn muốn giả vờ thân quen, muốn làm cho hắn dao động sao!

Thật quá xảo trá!

Mọi người cũng không trở về khán đài mà đồng thời vọt tới trường bắn để xem.

Tiếng cồng lại một lần nữa vang lên, hai con ngựa đồng thời mang theo hư ảnh phi nước đại mà xuất phát.

Mọi người không dám chớp mắt, phát hiện tốc độ cưỡi ngựa của Tống Sơ Chiêu thế mà không chậm, nàng có thể cùng chạy song song với Phạm Sùng Thanh, ngay cả một chút sợ hãi cũng không có. Ngay lúc đó, hai con ngựa đã tiến sát lại tưởng chừng có thể đụng nhau, nguy hiểm cực độ thế nhưng nàng cũng không có né tránh.

Cố Tứ lang xem đến hãi hùng khiếp vía: “Ngũ đệ, đệ cách xa hắn một chút!”

Người hai bên trái phải Cố Tứ lang bắt lấy tay hắn, sợ hắn kích động lại xông lên.

Cố Tứ lang còn rống: “Ngũ đệ! Đoạt mũi tên thứ hai, đừng cùng hắn đoạt mũi tên đầu tiên!”

Phạm Sùng Thanh vẫn chưa chú ý Tống Sơ Chiêu, hắn cũng cho rằng Tống Sơ Chiêu sẽ không dám cùng hắn tranh đoạt cùng một mũi tên nên hắn phóng ngựa tới ngay nơi gần hắn nhất.

Mũi tên kia cắm thẳng tắp trên mặt đất.

Phạm Sùng Thanh ghìm dây cương làm ngựa điều chỉnh phương hướng một chút, từ bên cạnh phi đi. Cùng lúc đó, hắn lại cảm giác được ngựa Tống Sơ Chiêu cùng lúc kéo ra khoảng cách.

Phạm Sùng Thanh cong lưng, chuẩn bị bắt lấy mũi tên, lúc hắn thấy ngón tay đã sắp đụng tới thân tên vậy mà một bàn tay so với hắn càng nhanh hơn xuất hiện, ngay tại lúc hắn chưa chuẩn bị thì một tay đã cướp đồ vật đi.

Phạm Sùng Thanh nheo mắt mới phát hiện không biết từ khi nào Tống Sơ Chiêu đã từ một phương hướng khác mà tới đối diện hắn.

Khoảng cách giữa nàng và mũi tên cũng không gần, nàng quyết định ngửa người cong lưng đến cực thấp, vương cánh tay thật dài giống như muốn xuống ngựa. Sau khi lấy được mũi tên, nàng thu eo thẳng lưng, ngón tay thon siết chặt dây cương, tay còn lại bắt lấy yên ngựa rồi mượn lực ngồi thẳng lại.

Động tác trôi chảy lại tiêu sái, nửa điểm nhìn không ra là người ngoài nghề.

Kỹ thuật cưỡi ngựa của nàng vậy mà rất tuyệt hảo!

Phạm Sùng Thanh nổi lên cảnh giác.

Tống Sơ Chiêu cầm chặt mũi tên, thúc ngựa khiến cho nó tiến lên, lại phối hợp nhịp nhàng với tư thế phi ngựa, nàng nhanh chóng cài tên lên cung.

Nàng buông tay cực nhanh, “hưu” một tiếng, tựa như còn không có nhắm chuẩn đã cho mũi tên rời cung.

Phạm Sùng Thanh còn nhớ rõ biểu hiện vừa nãy lúc nàng thử tên thì cho rằng tài nghệ nàng không tốt, bây giờ bắn như vậy chắc là chỉ tùy tiện bắn mà thôi. Hắn phân tâm nhìn thoáng qua, lại thấy có điểm đen cắm chuẩn ngay vị trí hồng tâm.

Hắn gạt ta!

Phạm Sùng Thanh trong đầu hiện lên những lời này, đột nhiên nổi cơn thịnh nộ.

Nhưng mà ngay lúc hắn phân tâm, Tống Sơ Chiêu đã nhân cơ hội bắt được mũi tên thứ hai. Phạm Sùng Thanh không tự giác đuổi theo thân ảnh của nàng.

Nàng lại lần nữa mà thuần thục kéo ra dây cung, ngón tay thon dài bị cấn đến trắng bệch, sau đó dứt khoát mà thả tay. Khóe môi mím nhẹ thành một đường, đôi mắt được ánh nắng chiếu rọi mà tỏa sáng. Bắn xong, nàng không đi xem kết quả mà lại nhanh chóng phóng tới địa điểm tiếp theo.

Một tiếng vang nhỏ, mũi tên vừa rồi lại như cũ trúng hồng tâm, ghim thẳng trên bia!

Tư thế này, tốc độ này, chính xác như vậy lại liền mạch lưu loát, không có nửa điểm do dự.

Phạm Sùng Thanh tin tưởng, tài bắn cung của người này đã tới trình độ hoàn hảo!

…… Chuyện này không có khả năng!

Tuy nói tài bắn cung là nhờ vào nhãn lực, nhưng không nhất định phải nhìn rõ đến mức siêu việt, có vài vị tướng sĩ có tài bắn cung siêu cường nhưng thị lực có chút ấn đề đấy thôi. Bọn họ được gọi là thiện xạ bởi vì đã lấy được thủ cấp địch nhân trong muôn vàn nhân mã. Cái này cũng không thể nào nói rõ ràng được, chỉ có thể giải thích do nhiều năm huấn luyện mà có thể hình thành cái gọi là “Cảm giác”.

Cố Ngũ Lang lấy ở đâu ra cảm giác? Nếu nói có thì hẳn là ảo giác mới đúng!

Phạm Sùng Thanh lại không biết, quân doanh chính là nhà nàng. Người khác tập đi nàng đã học cưỡi ngựa. Người khác học cầm đũa thì nàng đã học cầm cung. Cùng nàng so chính xác lẫn cưỡi ngựa bắn cung thì không có khả năng thắng nàng.

Phạm Sùng Thanh trong lòng vừa hoảng sợ cùng nhấc lên sóng cuộn, hắn liếc mắt nhìn Tống Sơ Chiêu, biết không thể kêu nàng lui xuống thì mau chóng bỏ tạp niệm mà đuổi theo nàng.

Tống Sơ Chiêu đang ngắm chuẩn mũi tên thứ ba, còn chưa ra tay thì một phen bị trường cung đánh lên mũi tên.

Tay nàng tay run lên, mũi tên lệch khỏi quỹ đạo, không ngoài ý muốn không trúng bia.

Ngay sau đó ngựa Tống Sơ Chiêu bị người va chạm. Nàng nhanh chóng ổn định thân thể, khom lưng ôm lấy cổ ngựa. Nàng nghiêng đầu nhìn qua bắt gặp Phạm Sùng Thanh mang theo chiến ý đầy sát khí.

Tống Sơ Chiêu cười một cái, nàng biết hắn rốt cuộc nghiêm túc, lần này không cùng hắn tranh đoạt, nàng vòng qua hắn đi tới nơi khác.

Tận mắt Cố Tứ lang nhìn thấy bọn họ va chạm dường như chịu kích thích, hắn giãy giụa muốn đi qua, lại bị người bên cạnh ra sức ngăn lại.

“Ngũ đệ ta nếu ngã xuống thì làm sao bây giờ?” Cố Phong Úy vội la lên, “Con ngựa kia lại không có mắt!”

Huynh đệ ngốc bên cạnh nói: “Ngựa…. Ngựa có mắt mà?” Ngựa nếu không có mắt thì làm sao lợi hại như vậy?

Cố Tứ lang: “Phạm Sùng Thanh, quang minh chính đại một chút, đừng có chơi xấu Ngũ đệ ta!”

Phạm Sùng Thanh chịu không nổi, gầm lên một tiếng: “Ngươi câm miệng cho ta!”

Phạm Sùng Thanh quyết tâm muốn cùng Tống Sơ Chiêu phân cao thấp, kết quả sau khi Tống Sơ Chiêu bày ra khí thế sắc bén để mở màn thì lại bắt đầu tránh hắn.

Phạm Sùng Thanh biết chính mình còn đang trong tỷ thí, nếu hắn chỉ đuổi theo nàng thì thua không thể nghi ngờ. Rơi vào đường cùng, hắn cũng chỉ có thể đi đoạt lấy mũi tên khác.

Tống Sơ Chiêu quá mức láu cá, Phạm Sùng Thanh năm lần bảy lượt muốn phá tên thì nàng lại bỏ qua. Hai người một đi một về, chạy nhanh tới lần bắn cuối cùng.

Tỷ thí kết thúc.

Cuối cùng Tống Sơ Chiêu cướp được mười hai mũi tên, chín cái ở giữa hồng tâm, còn hai mũi còn lại cũng ghim ngay vòng hồng phụ cận cách đó không xa. Có một cái không bắn trúng bia bởi vì bị Phạm Sùng Thanh phá hư.

Xem kết quả, tài bắn cung của nàng so với Phạm Sùng Thanh cùng Cố Phong Úy lợi hại hơn rất nhiều.

Phạm Sùng Thanh ngây người.

Cố Phong Úy cũng ngây người.

Bởi vì quá mức kinh ngạc, mọi người phía võ phái chưa thể phục hồi tinh thần.

—— Cố Ngũ cùng Phạm Sùng Thanh chính diện quyết đấu, lại chiếm thượng phong, cuối cùng thắng hắn!

Cái ý niệm này vô luận như thế nào đều khó có thể dùng phương thức bình thường chuyển hóa thành hai người bọn họ.

Nhưng thật ra chư vị huynh đệ văn phái không nghĩ nhiều như vậy. Bọn họ trước tiên chen tới phía Tống Sơ Chiêu, kích động đến mức nói năng lộn xộn, tới tới lui lui “Không hổ là người có danh”, “Hùng dũng oai phong”, “Khí khái uy vũ” mà khen.

Tống Sơ Chiêu xuống ngựa, cùng mọi người gật đầu đáp lễ, sau đó đi xuyên qua mọi người tới trước mặt Phạm Sùng Thanh, nói: “Ta đã thắng.”

Nàng đường đường chính chính chiến thắng, không có một chút lý do để có thể cãi lại. Ngoại trừ Cố Phong Úy ở một bên rống với người ta cùng chết cùng sống, làm cho tốc độ của nàng chậm một chút, có thể nói là tương đối hoàn mỹ.

Sắc mặt Phạm Sùng Thanh cổ quái, dùng sức trừng Tống Sơ Chiêu, muốn từ trên mặt nàng xẻo mấy khối thịt.

Giọng nói có chút đông cứng: “Được! Là tài nghệ ta không bằng người. Không ngờ Ngũ công tử thâm tàng bất lộ, còn có tuyệt kỹ này. Hoàng Khải Thành kia sẽ giao cho các ngươi. Nhưng kêu hắn nhớ kỹ ta, nếu lại có lần sau, ta nhất định sẽ đuổi tận giết tuyệt. Ai tới cầu tình cũng không được!”

Hắn phất tay áo muốn đi, Tống Sơ Chiêu kêu hắn lại: “Dừng bước, yêu cầu của ta không phải cái này.”

Phạm Sùng Thanh tức giận nói: “Vậy ngươi còn muốn như thế nào!”

Cố Tứ lang bất mãn: “Phạm Sùng Thanh, có phong độ chút đi, hiện tại người thua là ngươi, điều kiện là chính ngươi đáp ứng, vậy mà thái độ lại thô bạo như bây giờ không khỏi quá khó coi.”

“Ngươi còn dám nói đến phong độ?” Phạm Sùng Thanh cười lạnh, “Lúc trước người có ý muốn chơi xấu không phải là ngươi sao?”

Cố Tứ lang thập phần không biết xấu hổ: “Ta là ta, ta Ngũ đệ là Ngũ đệ. Ta cũng không kêu ngươi phong độ đối với ta.”

Tống Sơ Chiêu giơ tay ngăn cản, kêu hai người bọn họ bình tĩnh, đứng ở giữa bọn họ, tính tình nhẫn nại nói: “Ngươi còn chưa nghe yêu cầu của ta, không cần nổi giận đến mức như vậy.”

Phạm Sùng Thanh: “Ngươi với hắn cùng nhau tới, tự nhiên là cá mè một lứa, có cái gì hay?”

Tống Sơ Chiêu: “Ta chưa từng nói hôm nay ta tới vì ai.”

Cố Tứ lang há hốc mồm: “Không phải chứ Ngũ đệ, ta là tứ ca đệ! Chẳng lẽ đệ không phải tới giúp ta?”

“Đệ trước kia mặc kệ, lúc tới vẫn luôn khoanh tay đứng nhìn, nhưng nếu muốn đệ quản thì đệ không thể mơ màng hồ đồ mà làm việc.” Tống Sơ Chiêu nói, “Mới vừa rồi ta nguyện ý đi lên là bởi vì ta không nghĩ hai người các ngươi càng quậy càng lớn lại tính động tay động chân, khi đó khẳng định cục diện càng khó có thể thu thập. Đều là người cùng trường, tương lai có thể sẽ là cộng sự, cần gì phải như thế? Trong lúc nhất thời kết thành cừu gia về sau sẽ khó mà tháo gỡ. Chẳng lẽ tác phong các ngươi là như vậy sao?”

Văn nhân ngốc bên cạnh: “Ngũ công tử, ngươi là người của bọn họ sao?”

“Ta không giúp hắn, cũng không giúp người thân, ta chỉ nói lý.” Tống Sơ Chiêu nói, “Hiện tại người thắng là ta, các ngươi nên nghe ta nói. Bình tĩnh một chút, nói rõ sự tình ràng, không nên động thủ, đây là yêu cầu của ta. Các ngươi nếu đều cảm thấy mình đúng, thì cứ nói ra hết cái lý của mình, cũng không cần lo lắng.”

Phía sau Phạm Sùng Thanh có người kêu lên: “Có cái gì để nói? Bọn họ rõ ràng là một đám ngoài miệng thì nói dễ nghe, nhưng rốt cuộc là tìm cớ, che lấp đi sự tình che. Vừa không muốn phụ trách, lại còn muốn thể diện, tính toán thật tốt!”

Ngữ khí phía văn nhân nâng lên: “Chính Ngũ công tử ngươi nghe thấy, ngươi là có lòng tốt nhưng người ta không muốn nhận!”

Gân xanh trên trán Tống Sơ Chiêu nhảy dựng lên.

“Nếu không phải các ngươi là kẻ hai mặt, chúng ta như thế nào lại hoài nghi?”

“Ta hai mặt lúc nào, kêu các ngươi nói ra các ngươi có gì để nói?”

Tống Sơ Chiêu tự nhắc nhở mình, nàng là Cố Ngũ lang, là người hào-hoa-phong-nhã-công-tử.

“Các ngươi đắc ý khi lừa gạt người khác sao? Ai lại không biết xú văn nhân các ngươi ở sau lưng lại xem thường chúng ta?”

“Đúng thế đúng thế!”

“Ta xem các ngươi……”

“Đủ rồi!” Tống Sơ Chiêu rít gào nói, “Ầm ĩ như vậy đủ rồi!”

Tiếng ồn ào đột nhiên im bặt, mọi người đều nhìn nàng một cách kinh sợ.

“Ngoài miệng lải nhải không ngừng, nhưng toàn là những câu ta không muốn nghe!”

Tống Sơ Chiêu đẩy trường cung trong tay đẩy vào ngực một người mới vừa rồi cãi to nhất, đẩy đến nỗi bước chân hắn lảo đảo về phía sau, thân hình lung la lung lay.

“Văn cũng được, võ cũng tốt, tương lai không phải đều là trụ cột của quốc gia sao? Các ngươi hôm nay lại bôi nhọ lẫn nhau như thế này, thật sự làm cho tâm người khác lạnh đi!”

Nàng mang theo phẫn nộ đảo qua trên mặt mọi người, dừng ở trên người kẻ ồn ào nhất từ nãy đến giờ.

“Trên đời nào có người nào mà toàn năng? Thật sự cái gì cũng biết, cái gì cũng giỏi? Tuy thường nói người biết võ nghệ được khen là người lòng son dạ sắt, có gan đền đáp quốc gia. Từ lúc nào lại mỗi câu nói đều kẹp dao giấu kiếm, chửi bới người khác vài câu mới có thể hả dạ sao? Nhìn lại xem các ngươi đang làm cái gì!”

Người nọ bị nàng dọa, ngập ngừng nói: “Ta chỉ muốn cùng hắn nói việc nào ra việc đó.”

Tống Sơ Chiêu: “Vậy việc nào ra việc đó! Chuyện như thế nào? Lý ở đâu? Ta chỉ nhìn thấy các ngươi lộ bộ mặt xấu xí ở đó càn quấy!”

Mọi người bị nàng cao giọng răn dạy, trước giờ chưa từng thấy bộ dáng thịnh nộ của Cố Ngũ lang, nhất thời không dám phản bác.

Tống Sơ Chiêu chỉ hướng Phạm Sùng Thanh: “Học võ ——”

Phạm Sùng Thanh hít sâu một hơi, thẳng lưng, chuẩn bị nghe nàng mắng. Hung ác mà nhìn nàng.

Kết quả Tống Sơ Chiêu nói tiếp: “Các ngươi cũng đâu có dễ dàng. Người học võ không thể để một ngày hoang phế, cả ngày bên ngoài thao luyện mặc cho trời đông giá rét hè nóng bức. Dù cho gặp núi cao sông sâu cũng phải dùng chân mà vượt qua. Đều phải làm những việc nguy hiểm vất vả trên đầu mũi đao. Những quyền cước kia chính là kết quả của việc bọn họ ngày qua ngày mài giũa bản thân, không có chuyện ai thấp hơn ai càng không có đạo lý phải chịu sự coi thường của ai cả!”

“Làm người nghĩa khí đã làm sao? Mãng phu thì như thế nào? Nếu không phải có bọn mãnh phu như họ đem tính mạng mình ra bảo vệ quốc gia thì làm sao có được một quốc gia yên bình như ngày hôm nay!”

Đột nhiên được khích lệ, Phạm Sùng Thanh giật mình tại chỗ. Một lát sau ngượng ngùng mà đỏ mặt.

Cố Ngũ lang…… Cùng tứ ca của hắn thật không giống nhau.

Tống Sơ Chiêu: “Ngay thẳng thẳng thắn cùng với không biết chừng mực cách nhau chỉ là một tầng thành kiến! Xem nhiều ắt dâm, nghe nhiều ắt hoặc*, nói nhiều ắt loạn, các ngươi đều là người đọc sách thế nhưng lại không biết đạo lý này hay sao?”

*hoặc: mê hoặc

Mọi người gục đầu xuống

“Học văn thì lại làm sao?” Tống Sơ Chiêu lời nói vừa chuyển, lại nói, “Học chính là nhân nghĩa, học chính là học cách trị thế. Bọn họ một bụng tài hoa, đầy bụng tài tình lại nhã nhặn thì có gì sai? Mỗi ngày đọc sách thánh hiền, phải lo lắng chính sự quốc dân thiếu điều muốn treo cổ cho nên tay chân không bằng các ngươi thì có gì sai? Nói chuyện có chút uyển chuyển lại khéo đưa đẩy, chừa cho mình một đường lui, đối đãi người ngoài dựa vào sắc mặt thì sai sao? Như thế nào thành kẻ dối trá?”

Phạm Sùng Thanh dùng sức lắc đầu.

“Ngay cả như vậy ——” Tống Sơ Chiêu nói, “Các ngươi đến tột cùng ồn ào vì cái gì? Kẻ gây họa Hoàng Khải Thành là ai?”

Mọi người thành thật, không dám lớn tiếng trả lời nàng.

Tống Sơ Chiêu: “Cố Tứ lang, huynh nói nhiều, huynh nói trước!”

“Cố Tứ lang?” Cố Phong Úy chỉ vào chính mình như bị trọng thương nói, “Đệ kêu ta là gì?”

Tống Sơ Chiêu: “Ta hiện tại nghiêm túc hỏi huynh, nghiêm túc mà trả lời đi!”

Cố Phong Úy há miệng thở dốc, ấm ấm ức ức nói: “Hoàng Khải Thành…… Thật ra cùng chúng ta không thân thiết lắm nhưng tốt xấu gì cũng là người một trường trong nhiều năm nên có nói chuyện qua. Tháng trước, hắn nói là bởi vì say rượu nên đắc tội một vị huynh đệ của Phạm Sùng Thanh bị bọn họ đuổi theo đánh rất nhiều lần, hắn ta bị thương không xuống giường được. Cuối cùng chịu đựng không được nên ủy thác cho chúng ta đem bạc qua bồi tội, kết quả là Phạm Sùng Thanh không thu ngược lại giận dữ, rồi ghi hận với chúng ta.”

Phạm Sùng Thanh: “Ngươi đánh rắm!”

Cố Phong Úy: “Ai cho ngươi nói chuyện? Muốn phóng cũng là hắn làm, ta cũng lắm chỉ là thuật lại mà thôi!”

Phạm Sùng Thanh nhanh chóng sửa sai: “Hắn đánh rắm!”

Tống Sơ Chiêu: “Vậy theo ngươi như thế nào mới đúng?”

Phạm Sùng Thanh dừng lại đề tài, vẻ mặt khó xử, không muốn mở miệng.

Tống Sơ Chiêu nhắc nhở hắn: “Mới vừa rồi ta là người thắng tỷ thí đúng không?”

Phạm Sùng Thanh nhắm mắt lại, quyết tâm nói: “Một vị huynh đệ của ta…… ngày xưa từng đắc tội qua hắn, gần đây vận khí không tốt nên gặp chút phiền toái. Hắn ỷ vào gia thế so người khác cao hơn lại dựa vào sự yêu thích của mình mà đùa giỡn bát nạt muội của huynh đệ ta lại càng lừa không ít tiền của muội ấy! Hắn có ý gì mà muốn đưa tiền cho ta? Sao ta có thể buông tha cho hắn? Nằm mơ đi!”

Phía mọi người văn phái không nghĩ còn có nội tình như vầy, thấy ánh mắt Tống Sơ Chiêu lại lần nữa quét tới, vội la lên: “Các ngươi chưa từng nói!”

Phạm Sùng Thanh: “Hắn hèn hạ đến mức này làm sao nói ra! Là do các ngươi làm xằng bậy theo hắn!”

Hắn nói xong lại cảnh cáo: “Hôm nay chỉ có những người ở đây biết được việc này, các ngươi ai nếu ai nói ra, một người ta cũng không buông tha!”

“Sự tình liên quan đến danh dự nữ tử, chúng ta làm sao lắm mồm được?”

Tống Sơ Chiêu giơ tay, mọi người lại lần nữa nhất trí im lặng. Tương đối nghe lời.

Tống Sơ Chiêu hỏi đám người Cố Tứ lang: “Rốt cuộc như thế nào? Các ngươi còn muốn che chở cho tên Hoàng Khải Thành kia sao?”

Cố Phong Úy cùng chúng huynh đệ trao đổi ánh mắt, mọi người trong tâm sinh ý thối lui, ý tứ minh rõ ràng.

“Làm sao được? Chúng ta cùng hắn không phải là người đồng đạo.”

Tống Sơ Chiêu xoay người: “Vậy các ngươi muốn làm gì? Các ngươi thật muốn đánh chết Hoàng Khải Thành sau đó lại đi nha môn tự thú hả?”

Phạm Sùng Thanh chần chờ nói: “Cũng không đến mức đó đi?”

Tống Sơ Chiêu nói: “Các ngươi nghĩ không ra biện pháp khác hay sao? Đánh hắn một chút thì tính cái gì?”

Người sau lưng Phạm Sùng Thanh nhỏ giọng nói: “Ngoại trừ đánh hắn một chút còn có thể làm cái gì?”

Tống Sơ Chiêu: “Có rất nhiều biện pháp ngầm nha.”

Phạm Sùng Thanh khiêm tốn cầu hỏi: “Có sao?”

Cố Ngũ lang sao có thể có biện pháp nham hiểm! Hắn là một quân tử!

Tống Sơ Chiêu ngậm miệng không đáp, ánh mắt lại đảo qua đám người Cố Tứ lang. Mọi người lập tức hiểu ý gật đầu.

Tống Sơ Chiêu thấy không có việc gì thì xua tay nói: “Ta đi rồi, các ngươi tự mình thu thập tàn cục. Không thể lại đánh nhau. Sau này nếu có nhân nói nhân, có quả nói quả, ta không muốn lại nghe các ngươi kéo bè kéo phái. Nếu không thì ta cũng có thể dùng nắm tay nói cho các ngươi biết cái gì đúng cái gì sai!”

Nhóm người này thật sự ấu trĩ, khó trách Cố Ngũ lang lại không theo bọn họ chơi đùa.

Tống Sơ Chiêu lắc lắc đầu, khoanh tay rời đi.

Mọi người nghiêm túc mà nhìn theo bóng dáng nàng.

Tấm lưng kia mảnh khảnh, cao lớn, dưới ánh mặt trời như mạ một tầng ánh sáng rực rỡ.

Phạm Sùng Thanh kéo lấy ống tay áo Cố Phong Úy, nhỏ giọng nói: “Ngũ đệ ngươi……”

Cố Phong Úy hồi lâu mới phun ra một hơi thật dài, cầm quần áo rút trở về, cảm khái nói: “Thật là khí phách ……”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.