Thâm Cung Phượng Duy Xuân Tuý Phế Phi

Quyển 1 - Chương 43: Chống đối




Nguyên Duật Diệp giật mình, hắn căn bản chưa từng nghĩ, nữ tử trước mặt lại đột nhiên nói như thế.

Làm chuyện sau lung người khác? Nàng vừa nói gì?

“Nói thế là ý gì? ” Hắn hỏi, từng chữ lạnh như băng.

Thượng Trang có chút khẩn trương, hắn tức giận. Nàng không biết khi hắntức giận, sẽ như thế nào?

Nhưng, nàng vẫn muốn nói: “Ngài theo dõi hắn, đúng không? A.” Nàng bỗng nhiên khẽ cười một tiếng, nói tiếp, “Nô tỳ còn tưởng rằng, làm hạ nhân như nô tỳ mới cực khổ. Nô tỳ chưa từng nghĩ người thân là chủ tử cũng giống như vậy. Vì sao, mọi người ai cũng muốn nhằm vào hắn? ” Tay nhỏ bé của nàng theo bản năng níu lấy ống tay áo của hắn, khẽ run.

Mộ Dung Vân Khương như thế, Nguyên Duật Diệp hắn cũng như thế.

Nguyên Duật Diệp lấy làm kinh hãi, cười lạnh nói: “Ngươi thương hại hắn sao?”

Nàng lại lắc đầu, từ đáng thương này căn bản là không thể dùng với Hoàn Vương.

Đối với nàng, Hoàn Vương không cần sự thương hại của bất cứ ai. Nàng chỉ là cảm thấy đau lòng thay cho hắn.

Tay Nguyên Duật Diệp đặt ở eo nàng chợt tăng lực, nữ tử thoáng nhíu chặt lông mày và khẽ cắn môi, không để bật ra tiếng vì đau.

Lần này, Nguyên Duật Diệp không hề cố chấp chuyện về Hoàn Vương nữa, nhưng lại hỏi: “Là Bổn vương dùng sức quá ít hay là ngươi không biết đau? ” Lực đạo dùng ở trên người của nàng, hắn biết rõ, vòng eo vô cùng mềm mại dường như muốn bị hắn uốn cong lại.

Thượng Trang nhịn đau, cắn răng mở miệng nói: “Nếu nô tỳ kêu đau thì ngài sẽ nương tình thu tay lại sao?”

“Sẽ không đâu.”Hắn nhanh nhẹn trả lời.

Nàng miễn cưỡng cười một tiếng: “Nếu như thế, nô tỳ sẽ không làm chuyện vô nghĩa.”

Một tay hắn rời khỏi eo nàng, khéo léo chậm rãi xoa khuôn mặt nàng. Thượng Trang hạ thấp người muốn né hành động đó, nhưng thân thể lại bị hắn giam cầm, không thể nhúc nhích được. Nàng có chút sợ hãi, mà tay của hắn vẫn nhẹ nhàng vuốt ve mặt nàng, một lúc sau, mới khẽ cười nói: “Miệng lưỡi thật nhanh nhẹn, đây là nguyên nhân khiến ngươi đắc tội với phụ hoàng ta sao?”

Thượng Trang cắn môi không đáp.

Hắn lại nói: “Linh Khuyết nói cảm thấy thích ngươi, hôm nay Bổn vương mới phát hiện, thì ra ngươi thật sự có điểm để cho Bổn vương thích ngươi.”

Nàng ngạc nhiên ngước mắt nhìn hắn, nàng không hắn có tâm tư gì khi nói thích nàng.

Hắn miệng thì nói thích, nhưng trong ánh mắt của hắn, không hề để lộ vẻ thích nàng gì cả. Nơi đó, vẫn sâu thăm thẳm, vô cùng bình tĩnh, không hề có một chút rung động nào.

Hoàn Vương tạo cho nàng một cảm giác thanh bình. Nhưng hắn, tuy bề ngoài bình tĩnh, nàng lại cảm thấy có một sự nguy hiểm đang tiềm ẩn. Hết lần này tới lần khác, nàng hoàn toàn không đoán được.

Nguyên Duật Diệp buông lỏng khí lực ở tay đang đặt nơi thắt lung nàng, qua cuộc nói chuyện vừa rồi với nàng, hắn đã xác định được, nàng không phải là người của Hoàn Vương. Từ những câu nói của nàng hắn có thể xác định được điều đó. Như vậy, là hắn ngay từ đầu đã đoán sai, là Hoàn Vương muốn đến gần nàng sao? Hắn hiện tại có chút mơ hồ.

Hương thơm từ nữ tử ở bên cạnh hắn phảng phất nhẹ trong không gian tĩnh mịch. Rất nhạt, nhưng vẫn nhận biết được.

Thượng Trang thấy khóe miệng của hắn chậm rãi nở nụ cười, hắn cũng đã hoàn toàn buông nàng ra. Thượng Trang giật mình, nàng không rõ Nguyên Duật Diệp đang định làm gì.

Hắn chợt nói: “Ngươi không về à? Không phải ngươi nói nếu về trễ sẽ bị phạt sao?”

Thượng Trang kinh ngạc, nhưng nếu hắn đã nói như thế, nàng vội nhún người hành lễ rồi xoay người cáo lui.

“Chờ một chút.”

Mới bước được một bước, nam tử phía sau đã gọi nàng dừng lại. Thượng Trang hơi kinh hãi, chẳng lẽ hắn là người nói một đằng làm một nẻo?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.