Thâm Cung Phượng Duy Xuân Tuý Phế Phi

Quyển 1 - Chương 29: Lẩn tránh (Trốn chạy)




Hắn vẫn còn cười, tại sao hắn lại như vậy?

Bọn họ từng gặp nhau ư, làm sao có thể chứ?

“Ngươi làm gì ở đây? ” hắn hỏi.

Thượng Trang khẽ nói: “Đây là đường trở về Hoán Y Cục, đúng lúc ta đi ngang qua.”

Nàng không hỏi hắn là ai, hắn cũng không nói.

Hắn nghĩ nàng không biết thân phận của hắn. Và hắn cũng không muốn nói cho nàng biết.

Cho tới bây giờ, người biết thân phận của hắn đều tỏ thái độ kính trọng từ xa.

Dù cho không biết, nhưng chỉ cần nhìn thấy bộ dạng của hắn cũng sẽ chủ động tránh ra.

Nhưng nàng lại không làm vậy.

Cảm giác yên lặng này, trong hơn hai mươi năm qua hắn chưa từng cảm nhận được.

Hắn không bác bỏ điều này vì hắn thích như vậy.

Hai bàn tay nắm chặt hai bánh xe lăn khẽ thả lỏng, khóe miệng vẫn là nụ cười thư thái. Thượng Trang nhìn thấy nụ cười đó, tinh thần căng thẳng ban nãy đã tan biến, thay vào đó là một tâm trạng thoải mái hơn nhiều.

“Ngươi uống trà không?” hắn lại hỏi nàng.

Lúc này, Thượng Trang mới nhìn thấy trên bàn để ấm trà, còn có trái cây và điểm tâm.

Hắn đang ở đây chờ ai sao?

Bất giác nhìn quanh bốn phía cũng không thấy người nào sang đây. Ở phía xa cũng chỉ có vài cung nhân. Nhưng khoảng cách khá xa, do nàng nhìn thấy trong tay bọn họ có cầm đèn lồng nên mới có thể phán đoán ra là có người. Cách ngôi đình không xa, phía trên hành lang, họ đang chỉnh lại đèn lồng, ánh sáng theo đó lan đến đây nên mọi thứ trong đình đều có thể thấy rõ được.

Thượng Trang bước lên lấy ấm trà rót ra tách, đưa tới trước mặt hắn, nói: “Ngươi muốn uống sao?”

Hắn cười giơ tay lên, Thượng Trang vội cầm tách trà cẩn thận đặt vào tay hắn. Hắn hớp nhẹ một cái, khẽ cau mày, mĩm cười nói: “Đã nguội rồi.”

Thượng Trang kinh ngạc, trà cũng nguội, vậy xem ra hắn ngồi đây đã lâu rồi.

Hắn lại đột nhiên nói: “Ngươi đi lâu như vậy không quay về, sẽ không sao chứ?”

Hắn vừa dứt lời, Thượng Trang mới nghĩ tới. Tuy nhiên, giờ này trở về cũng đã trễ rồi. Nàng miễn cưỡng cười nói: “Không sao đâu, công việc ngày hôm nay ta đã làm xong rồi. ” Nàng không nói rõ, nàng thích ở chỗ này dù cho trở về sẽ bị trách phạt.

Hắn “ừ” một tiếng, lại uống một ngụm.

Thượng Trang cau mày nói: “Trà đã nguội lạnh, không nên uống nhiều.”

Hắn cười: “Ta khát.”

Thượng Trang ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó lại nói: “Vậy, ngậm trong miệng chốc lát sẽ ấm lên.” Hôm nay đã cuối thu, khí trời đã chuyển lạnh, nhất là vào buổi tối, không khí lạnh như băng. Uống trà lạnh đối với thân thể là không tốt.

Hắn lại thật sự nghe lời mà ngậm một ngụm ở trong miệng.

Chẳng biết tại sao, Thượng Trang đột nhiên cảm thấy buồn cười.

Nàng vừa muốn mở miệng, đột nhiên phát hiện có ai từ đằng xa vội vàng chạy tới. Nàng không nhìn thấy người, chỉ thấy tốc độ đèn lồng di chuyển rất nhanh.

Nàng lấy làm kinh hãi, nói: “Ta phải trở về rồi”. Nàng không thể để cho người khác nhìn thấy nàng, hơn nữa, bên cạnh hắn là Mạc Tầm.

Ở trước mặt hắn, nàng không muốn làm An Lăng Vu, nàng chỉ muốn làm một Thượng Trang bình thường.

Nàng vội vàng xoay người rời đi.

Cũng trong lúc đó, nàng nghe giọng nói của hắn từ phía sau truyền tới: “Ngày mai, ngươi có tới không?”

Bước chân nàng chậm lại, tim đập nhanh hơn.

Ngày mai…

Có thể gặp nhau sao.

Nàng không kịp quay đầu lại nữa, cắn môi, vội chạy đi.

Mạc Tầm nhanh chóng bước tới phía đình. Trời cũng đã hoàn toàn tối đen như mực, trong đình, không có đèn. Chỉ dựa vào ánh sáng từ chiếc đèn lồng đang cầm bên hông, mới có thể thấy rõ người ở bên trong.

Hắn chạy lên trước, đem đèn lồng đặt ở trên bàn, thở hổn hển mấy hơi, mới mở miệng: “Chủ tử, nàng không chịu tới.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.