Thai Rắn

Chương 52




#52

- Nhạc Dao nhát gan, sống chết không đồng ý, sau đó bị tôi và Tư Tuyên đeo bám dai dẳng mới đồng ý…

Vương Mộng Mộng nức nở lại tiếp tục nói:

- Thực ra trong ký túc xá nữ có rất nhiều người chơi bút tiên đĩa tiên, cũng chưa từng thấy người nào xảy ra chuyện.

Cô và Chung Linh trao đổi ánh mắt, thực ra trước đây lúc hai các cô nhàm chán từng thảo luận về đề tài bút tiên đĩa tiên này, không phải nói nó là thật hay giả.

Lúc mời bọn họ xuất hiện, có câu nói đúng, “hữu duyên”, mọi việc đều xem trọng cơ hội và duyên phận, chuyện này cũng vậy, cho nên đa số mọi người không sao.

Rất nhiều khi bút di chuyển thực ra là tâm lý tác động cùng với tự mình bày tỏ, nhưng có một số người, bọn họ thật sự có thể triệu hồi cái gì đó, nhưng không phải là tiên, mà lệ quỷ có mưu đồ lợi dụng người sống làm việc ác.

Cho nên cô và Chung Linh đều rất không đồng ý với chuyện nữ sinh trong ký túc xá hiện giờ, luôn thích chơi những trò kỳ lạ gì đó, cuối cùng rước họa vào thân.

- Ngày đó, cái đĩa thật sự di chuyển… Chúng tôi đều vô cùng hưng phấn, hỏi rất nhiều rất nhiều vấn đề, nhưng cuối cùng cây bút không theo khống chế của chúng tôi, không ngừng dời tới dời đi, chúng tôi đều thấy nó viết chữ…

Nói đến đây, Vương Mộng Mộng vô cùng sợ hãi, giọng nói đều run rẩy:

- Cô ta bảo chúng tôi chết cùng cô ta.

Sau đó thì sao? Cô rất muốn mở miệng hỏi, lại sợ làm cô ta sợ hãi.

Một lúc lâu sau:

- Nhạc Dao sợ hãi, buông lỏng bút ra, sau đó Tư Tuyên tức giận mắng cậu ấy, nói chúng tôi đều xong rồi… tôi nhìn thấy…

- Thấy cái gì?

Cuối cùng cô không nhịn được hỏi.

Vương Mộng Mộng nhìn cô một lát, hình như không muốn nghĩ lại hình ảnh đó, ra sức lắc đầu:

- Thật đáng sợ, thật đáng sợ, cô ta sẽ không bỏ qua cho tôi, Tư Tuyên cũng sẽ không bỏ qua cho tôi …

- Đừng sợ, có chúng tôi ở đây!

Cô đẩy Chung Linh, bảo cô ấy cùng an ủi Vương Mộng Mộng.

Chung Linh lập tức nói:

- Chúng tôi là bắt quỷ sư, quỷ nhìn thấy chúng tôi đều phải né tránh, đâu đám chủ động đưa tới cửa. Cô đừng sợ hãi, cô nói chuyện cô biết, cái cô thấy được cho chúng tôi biết, như vậy chúng tôi mới có thể giúp được cô.

Vương Mộng Mộng gật đầu:

- Tôi nhìn thấy cái bút tiên kia, mặt cô ta màu đen tuyền, tất cả đều là máu, móng tay cũng là màu đỏ, rất dài rất dài, còn mặc một bộ váy màu đỏ, ngay cả giày cao gót cũng là màu đỏ nốt… Chúng tôi đều sợ hãi, tôi cũng buông bút ra, chạy ra khỏi phòng với Nhạc Dao, chúng tôi quá sợ hãi, Nhạc Dao liền đóng cửa phòng lại, để Tư Tuyên ở bên trong… Sau đó tôi nghe thấy Tư Tuyên kêu cứu mạng --cứu mạng --

Cô ta nói xong đột nhiên nắm lấy tay của cô, cảm xúc bắt đầu tan vỡ:

- Tôi sợ, tôi và Nhạc Dao thật sự rất sợ, tôi không mở cửa, tôi không cứu cậu ấy…

- Tôi và Nhạc Dao chạy tới dưới lầu, sau đó rất nhiều người nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Tư Tuyên, dì quản lý ký túc xá cũng đến đây, giáo viên cũng đến đây… Tư Tuyên chết ở trong ký túc xá…

- Phòng ký túc xá này sao?

- Không phải ở đây, không phải ở đây, sau khi Tư Tuyên chết phòng đó bị khóa kín, đã không có người ở. Sau đó Nhạc Dao chuyển đến ký túc xá này, cậu ấy nói với tôi cậu ấy sợ hãi, mỗi ngày đều không dám đi ngủ, bảo tôi tới ở cùng cậu ấy.

Sau đó Vương Mộng Mộng nói:

- Nghe nói Tư Tuyên chết rất thảm, tôi và Nhạc Dao không dám nhìn, chúng tôi cũng không dám tham dự lễ tang của cậu ấy…

Cô và Chung Linh không thể nhận định có phải Nhạc Dao bị Trần Tư Tuyên hại chết hay không, nhưng chắc chắn bút tiên kia không phải là mặt hàng tốt, các cô định đến phòng gặp chuyện không may bỏ trống đó nhìn xem một chút.

Vương Mộng Mộng vốn không dám đi, nhưng càng không dám ở ký túc xá một mình, cho nên vẫn đi theo các cô. Căn phòng đó ở trong cùng tầng 6, đã dùng dây cảnh giới bao quanh, bên ngoài còn treo một xích xắt thô to.

- Quỷ khí để lại ở nơi này rất nhạt, bọn họ không ở chỗ này.

Cô đang nghĩ có cần phá khóa vào xem hay không, liền nghe thấy tiếng Trương Mạn Thù.

Trên cổ cô ta có dán băng gạc, vẫn kiêu ngạo như trước:

- Các cô có thể quay về, hôm nay cô quên nói cho các cô…

Trương Mạn Thù cố ý nói rất chậm:

- Hôm nay, tôi tới nơi này, là vì lãnh đạo của trường mời tôi, tới trừ tà.

- Cô xua tà của cô, chỉ cần đừng làm phiền chúng tôi là được rồi.

Trường học rộng như vậy, cô ta quản trời quản đất, còn quản được các cô sao?

Trương Mạn Thù lại nói tiếp:

- Người ta không mời các cô, các cô tới xem náo nhiệt làm gì?

Lúc này Vương Mộng Mộng nói giúp các cô:

- Bọn họ tới xem tôi, hơn nữa trường học chúng tôi cũng không cấm người ngoài vào.

Cô vỗ bả vai Vương Mộng Mộng, khen ngợi cô ta làm tốt lắm:

- Nếu lãnh đạo trường học mời cô đến đây, vậy cô xua là được rồi! Chúng tôi sẽ không quấy rầy cô.

Sau khi Trương Mạn Thù ở lại đó, ba cô liền rời đi, dù sao nơi đó không có quỷ, còn ở đó làm gì! Cô phá khóa trước mặt cô ta, chắc chắn cô ta sẽ tìm cô gây phiền phức.

Các cô rời khỏi đó, Chung Linh nói:

- Trương Mạn Thù này lòng dạ hẹp hòi, cô ta nhất định sẽ tìm cô tính thù mới hận cũ một lượt.

- Cho dù cô dỗ cô ta, cô ta cũng sẽ không bỏ qua cho cô! Không bằng làm mình vui vẻ một chút.

Nhưng cô nghĩ lại:

- Nếu Trương Mạn Thù cũng đang điều tra chuyện này, vậy cứ để cô ta điều tra là được rồi, chúng ta đợi tin tức tốt của cô ta.

Chung Linh lộ ra cười gian:

- Tôi nghĩ rồi, chắc chắn bút tiên kia không phải là lệ quỷ dễ đối phó, chúng ta hà tất phải phí sức lại chẳng có kết quả tốt.

- Vậy tôi phải làm sao bây giờ?

Nghe các cô nói mặc kệ chuyện bút tiên, nhất thời Vương Mộng Mộng luống cuống.

Cô giải thích với cô ấy:

- Yên tâm, chắc chắn chúng tôi sẽ quản cô, trước khi chuyện bút tiên chưa xử lý xong, chúng tôi đều ở cùng cô.

Lúc này cô ta mới yên tâm, cũng không nói gì thêm.

- Chúng ta vẫn đi thăm dò sao?

- Đương nhiên là không.

- Vậy chúng ta còn đi về phía phòng dạy học làm gì?

Sau khi thấy hướng đi của các cô sai lệch, cô và Chung Linh lập tức kéo Vương Mộng Mộng đi về, cô ta tò mò hỏi hai các cô muốn dẫn cô ta đi đâu, muốn làm gì?

20 phút sau, các cô ngồi trong nhà ăn gần trường học.

Vừa ngồi xuống con rắn nhỏ liền hưng phấn, lúc ẩn lúc hiện trong tay áo cô, xem ra là đói bụng. Vì lúc trước đứa bé phối hợp như vậy, ngoan ngoãn chờ đợi không nói một câu, cô quyết định đút đứa bé ăn no.

Sau khi gọi thịt gà, thịt heo, thịt bò, tôm cá trong thực đơn, cô mới lưu luyến không rời bỏ thực đơn xuống, Vương Mộng Mộng khiếp sợ hỏi:

- Nhiều như vậy mà cô cũng ăn hết được sao?

Mới nói xong con rắn nhỏ liền chui ra, đầu không ngừng gật gật. Cô khẩn trương nhét đứa bé vào, nói với Vương Mộng Mộng càng khiếp sợ hơn:

- Đây là con rắn nhỏ cô nuôi, rất ngoan.

Cô gật đầu.

Sau đó Vương Mộng Mộng lại bắt đầu im lặng, một lát sau nước mắt rơi xuống, cô và Chung Linh ngồi yên bên cạnh cô ta, hi vọng cô ta có thể cảm thấy an toàn, phát tiết tất cả sợ hãi và khổ sở trong trái tim.

Sau khi đồ ăn chậm rãi được mang lên, Vương Mộng Mộng bắt đầu nói với các cô về chuyện của Nhạc Dao, Trần Tư Tuyên, ba người bọn họ là bạn tốt từ trung học, tuy từng cãi nhau nhưng cuối cùng sẽ làm lành… Cô ta từng cho rằng bọn họ sẽ mãi như vậy, mãi đến khi bọn họ tốt nghiệp, kết hôn, sinh con, già đi…

- Thành tích của Nhạc Dao rất tốt, cậu ấy vốn có thể thi vào đại học danh tiếng khác, nhưng lúc điền nguyện vọng vào trường đại học, đã vụng trộm gạt cha mẹ cậu ấy điền vào đại học Y, chỉ vì muốn ở cạnh tôi và Tư Tuyên.

- Khi nhận được giấy báo trúng tuyển, cậu ấy còn bị cha mình tát một cái, nhân phẩm học vấn của cậu ấy đều là đứa bé ngoan ưu tú, cho đến bây giờ đều là đứa bé nhà người ta làm người ta hâm mộ…

- Lá gan của Tư Tuyên rất lớn, chuyện gì cũng không sợ chuyện gì cũng dám làm, ở trong lòng tôi cậu ấy không gì không làm được, là nữ sinh dũng cảm nhất, mỗi lần lúc tôi và Nhạc Dao bị bắt nạt, cậu ấy sẽ đứng ra vì chúng tôi…

Bữa cơm này làm các cô hiểu rất nhiều về Vương Mộng Mộng, cô ta luôn tự trách mình ngày đó bỏ rơi Trần Tư Tuyên, cho nên tính cách cũng trở nên kỳ lạ.

Nhưng cô ta không thể trách Nhạc Dao còn sợ hãi hơn cả cô ta, vì thế liền giận chó đánh mèo lên người thân của mình, thực ra cô ta biết mình sai rồi.

- Đợi kết thúc chuyện này, nói xin lỗi với cha mẹ, chắc chắn bọn họ sẽ tha thứ cho cô.

Không biết đã xảy ra chuyện gì, con rắn nhỏ bắt đầu lăn qua lăn lại, cô dán sát lại gần hỏi đứa bé làm sao vậy, lại nghe nó nhỏ giọng nói:

- Lão mẹ, hai nữ quỷ kia xuất hiện, không đúng, là ba.

Cô và Chung Linh trao đổi, quyết định qua đó nhìn xem, nhỡ đâu Trương Mạn Thù không đối phó được, các cô còn có thể xử lý đúng lúc, Vương Mộng Mộng cũng đòi qua đó, luôn mãi đảm bảo cô ta không sợ hãi, các cô mới trả tiền vội vàng mang theo cô ta đi đến phòng học.

Các cô tìm được mùi quỷ khí ở phòng học 403 tầng 4, là phòng phát hiện thi thể của Nhạc Dao, nhưng không thấy tung tích bút tiên kia.

Nữ sinh mà Trương Mạn Thù đánh nhau hẳn là Trần Tư Tuyên, động tác của cô ta vô cùng cứng ngắc, giống như một con rối gỗ bị người ta khống chế, mặt Nhạc Dao không chút thay đổi đứng ở một bên, nhìn thấy các cô đến, đầu cứng ngắc chuyển động một cái, nhìn chằm chằm các cô.

- Chung Linh, sao lại thế này?

- Bút tiên kia ở ngay gần đây, hẳn là cô ta khống chế quỷ hồn của Trần Tư Tuyên và Nhạc Dao, cô nghĩ biện pháp dụ cô ta ra trước, cô nhìn Vương Mộng Mộng, đừng để cô ấy gặp chuyện không may.

Chung Linh nói xong liền đi tìm bút tiên rồi.

Vương Mộng Mộng nhìn cảnh trước mắt, mặt đều trắng bệch vì sợ, nắm chặt lấy cánh tay cô, cô có thể cảm nhận được móng tay cô ta đâm vào trong da thịt cô.

Nhìn thấy các cô đến, Trương Mạn Thù chán ghét trợn mắt nhìn cô một cái, không lâu sau đã xử lý Trần Tư Tuyên xong, sau đó lại đi giải quyết Nhạc Dao. Nhạc Dao rất dễ đối phó, một lát đã giải quyết xong rồi.

Trương Mạn Thù đi tới trước mặt cô;

- Đối phó với tiểu quỷ này vậy mà bảo tôi ra tay, nếu không phải bọn họ ra tay hào phóng, tôi còn chẳng muốn quản làm gì.

Còn chưa dứt lời, Trương Mạn Thù bị lệ khí đánh bay ra ngoài, cô còn chưa thấy rõ đã xảy ra chuyện gì, một gương mặt đen tuyền máu chảy đầm đìa áp vào mặt cô, cô ta há miệng gào rú, ranh nanh cũng đen tuyền còn đầy tơ máu.

- A --

Vương Mộng Mộng ở bên cạnh kêu ra tiếng, cô sợ tới mức trái tim đập ‘thình thịch’.

Nhìn nữ quỷ trước mặt, cô không tự giác được nuốt nước miếng, tuy cô không sợ quỷ như trước kia, nhưng bộ dạng con quỷ đáng sợ này vẫn…

- Ừm --thơm quá --hồn phách thơm quá --

Nữ quỷ nói xong liền bò lên vai cô, cô lập tức đẩy Vương Mộng Mộng bên cạnh ra, lại muốn hất con quỷ này ra, nhưng cô ta như dính vào vai của cô, hất kiểu gì cũng không hất ra được, hai tay còn ôm lấy đầu của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.