Thai Phụ Nhà Bên, Cậu Vẫn Khỏe Chứ?

Chương 11




Ngô Minh quay đi, tim đập thình thịch. Cậu sao có thể không thích Tần Không chứ.

Trong mắt cậu, người nọ có tất cả các phẩm chất tốt đẹp nhất trên thế gian, tốt bụng, vui vẻ, hay giúp đỡ người khác, vừa lễ độ vừa phóng khoáng, tốt với tất cả mọi người, cười lên rất xán lạn, lúc hát thì tập trung đến mức khiến người ta mê muội.

Vừa nghĩ đến hắn liền cảm thấy hạnh phúc, nhưng chỉ có thể lặng lẽ để tâm đến nhất cử nhất động của hắn, lặng lẽ ủng hộ hắn, lặng lẽ chôn vùi tình cảm với hắn xuống sâu trong lòng.

Như vậy đã đủ rồi đúng không? Không, còn có thể chờ mong lần chạm mặt hắn tiếp theo, hồi tưởng từng nụ cười của hắn, nhớ tới từng lời chào ân cần của hắn. Từ trước tới giờ cậu không hề biết mình tham lam tới mức không thấy đáy đến vậy.

Từng chút từng chút một của quãng thời gian ở bên nhau đều khuấy động tâm linh, khiến linh hồn nóng lên, khiến bản thân không tài nào chống cự nổi…

Lúc biết hắn có người hắn thích liền cảm thấy khó chịu trong lòng. Lúc biết hắn sắp đi tỏ tình liền bị cảm giác đố kỵ này dằn vặt. Lúc nêu ý kiến tỏ tình cho hắn, trái tim đau như bị dao cắt.

Loại cảm giác đau đớn này, cả đời đều không quên được.

Chưa từng nghĩ người được tỏ tình sẽ là mình, nhưng giờ đây, người mình thích đang đứng trước mặt mình. Độ ấm truyền đến từ bàn tay người ta chân thực như thế, dịu dàng như thế, lại thêm ánh mắt thâm tình nghiêm túc khiến cậu thoáng run rẩy, có cảm giác không thực chút nào.

Không thể chấp nhận, cũng không dám chấp nhận. Tất cả cứ như một giấc mơ, như thể sẽ tan biến trong chốc lát.

Mình chỉ là một fan nho nhỏ của hắn, tuy đã từng có hoang tưởng, nhưng chưa từng có yêu cầu xa xỉ gì.

Tất cả chuyện này không thể là sự thật.

Không thể như vậy được!

Ngô Minh không tin đây là sự thật, Tần Không thật sự thích cậu sao? Hay là nói với một người khác cũng không quan trọng?

Cậu ra sức lắc đầu, nức nở nói: “Không phải, người anh thích không phải tôi. Tuy tôi là fan của anh, nhưng tôi không cần anh thích tôi, tôi không cần anh thích tôi như vậy.”

“Không, nghe anh nói này!” Tần Không ép Ngô Minh nhìn thẳng vào hắn, nhìn thẳng vào mắt cậu lớn tiếng nói: “Với anh mà nói thì trước khi biết thân phận trên mạng của em, anh đã thích em rồi.”

“Anh thích chính là cái người nấu đồ ăn sẽ nhớ cho anh một phần, khi anh cần giúp đỡ sẽ đưa tay trợ giúp, mỗi sáng chạm mặt sẽ chào hỏi lẫn nhau, còn cả nửa đêm gõ tường cùng anh nữa.”

Hắn nhấn mạnh: “Không ai thay thế được em cả.”

Ngô Minh rất khó chịu, nước mắt kìm nén thật lâu cuối cùng cũng không nhịn được mà chảy ra, khóc nói: “Tôi không tin.”

Tần Không cảm thấy rất bất lực. Hắn không biết phải giải thích với Ngô Minh như thế nào, giải thích rõ hắn thật sự thích cậu, là tình cảm thật tâm thật lòng không có chút bố thí nào. Thật hận không thể móc tim ra cho Ngô Minh xem.

Hắn đứng lên, dịu dàng lau nước mắt cho Ngô Minh, nói: “Được, nếu em không tin, anh làm cho em xem!”

Ngô Minh ôm đầu gối ngồi sụp xuống đất, dựa lưng vào tường.

Căn phòng chỉ có một mình cậu, có vẻ rất yên tĩnh, trống trải. Cô độc như trái tim cậu vậy.

Trong không khí vẫn còn lưu lại hơi thở của hắn, trên vai vẫn còn đọng lại hơi ấm của hắn, bên tai dường như đang truyền đến tiếng ca hàng đêm ru cậu chìm vào giấc ngủ.

Cầm tấm bưu thiếp trên bàn lên, nhẹ nhàng lau lau dòng chữ “cảm ơn sự yêu thích của bạn”, nước mắt liền lặng lẽ rơi xuống, đọng lại trên dòng chữ.

“Cộc cộc cộc.”

Tiếng gõ tường truyền đến từ bên kia, từng chút, từng chút một, đều như đang gõ vào lòng cậu.

Ngô Minh không đáp lại. Nhà bên liền vang lên tiếng Tần Không lớn giọng nói: “Anh biết em ở đó, lên YY đi, anh muốn cho em hiểu rõ, anh không lừa em, anh thực sự thích em.”

YY vẫn mở từ nãy, Ngô Minh liền quay đầu nhìn màn hình.

Người trong kênh rất nhiều, ai ai thấy Tình Không lên mic cũng rất kích động, vô cùng quan tâm tới tình hình tỏ tình hôm nay thế nào rồi, điên cuồng spam hỏi han.

Tần Không không trả lời, lục lọi một lát. Có ID Vô Danh, cống hiến cho kênh rất cao, nhất định là cậu ấy.

Hắn mở mic, nói: “Người tôi thích ở ngay trong kênh này. Cậu ấy cũng nghe kịch, nghe hát giống như mọi người, cậu ấy là một fan nho nhỏ của tôi. Cậu ấy không thừa nhận thích tôi, cũng không tin tôi thích cậu ấy.”

“Thế nhưng tôi muốn nói cho cậu ấy biết, em không giống những người khác, em là độc nhất vô nhị, không ai thay thế được.”

“Cho nên anh lên đây, tỏ tình với em thêm một lần nữa trước mặt tất cả mọi người. Lần một không được thì lần hai, lần hai không được thì lần ba, mãi đến khi em đồng ý mới thôi.”

Lúc này trong kênh đã vô cùng sôi nổi, người vào càng ngày càng đông, người spam cũng càng lúc càng nhanh, khiến quản lý đành phải mở giới hạn.

Nhưng mọi người vẫn cứ spam cực nhanh —-

Cảm động tới khóc rồi TOT

Rốt cuộc là ai, mau nhận lời sama đi!

Bên nhau đi! Bên nhau đi! Bên nhau đi!

Sama anh đừng ngược như thế chứ…



“Người mà tôi thích kia, sẽ lặng lẽ yêu thích tôi, sẽ dùng hết tâm tư tặng đồ cho tôi, sẽ đưa tay giúp đỡ tôi khi tôi cần trợ giúp. Cậu ấy hay xấu hổ, hay ngại ngùng, có chút đáng yêu, còn hơi ngốc nữa. Cậu ấy thích tôi, nhưng không nói cho tôi biết. Còn tôi chỉ muốn nói, anh cũng thích em.”

“Anh mong em có thể nhận lời anh, để anh tiến vào trái tim em.”

Tần Không tiếp tục nói mãi: “Anh sẵn lòng hát mỗi ngày cho em nghe, em thích gì anh sẽ hát cái đó.”

“Anh sẵn lòng ở bên em mỗi ngày, mong rằng chiều nào sau khi tan tầm cũng có thể ở bên em.”

“Anh sẵn lòng nấu cơm rửa bát cho em, lúc em ốm thì chăm sóc cho em.”

“Anh sẵn lòng gõ tường mỗi ngày, em gõ bên kia, anh gõ bên này.”



Tần Không thoáng im lặng, có lẽ là đang đợi cậu đáp lại, giọng có chút khàn khàn: “Em xem, mọi người đều muốn chúng ta ở bên nhau. Em à, có thể mở cửa trái tim em, để anh tiến vào không?”

Ngô Minh nhìn màn hình, từng giọt nước mắt cứ rơi rơi xuống gối, thấm vào trong. Những chi tiết tưởng chừng đã lãng quên chậm rãi hiện ra.

Tần Không sẽ nhắc nhở cậu phải ăn sáng, rồi tìm cớ mang đồ qua đây, chủ động bắt chuyện. Lúc biết cậu ốm thì lo lắng hơn bất cứ ai, càng miễn bàn tới lần chăm sóc cho cậu cả đêm ở bệnh viện kia. Thấy cậu gầy, liền nghĩ hết mọi cách bồi bổ cho cậu.

Thì ra lúc bản thân còn chưa kịp phát hiện, hắn đã tiến vào cuộc sống của mình rồi.

Hơn nữa, đã tiến vào trái tim mình từ lâu rồi.

Khoảnh khắc này cậu bỗng nhớ tới hắn hơn bất cứ khi nào. Ngô Minh buông đồ xuống, đứng lên chạy ào ra cửa, dùng sức đập cửa nhà Tần Không.

Lúc cửa vừa mở ra, cậu liền ôm lấy Tần Không, Tần Không cũng siết chặt lấy cậu, cứ như thể cả đời đều muốn dính vào với nhau, mãi mãi không buông tay.

Cậu cứ khóc mãi, nước mắt ướt đẫm vai Tần Không.

Cuối cùng, cậu lau nước mắt đi, ngượng ngùng ngẩng đầu, hai mắt ngấn lệ nói: “Sama, em vỡ ối mất rồi…”

……………………

Thực ra chính xác là—–

Cuối cùng, cậu lau nước mắt đi, ngượng ngùng ngẩng đầu, hai mắt ngấn lệ nói: “Sama, nhẫn của anh vẫn còn đó chứ?”

Hoàn

__________________________________________________________

[Phiên ngoại nhỏ bồi thêm]

“Tần Không.”

“Ừ, sao thế?”

“Không có gì, em chỉ muốn nói với anh một câu.”

Tần Không buông đồ trong tay xuống: “Em nói đi.”

“Em yêu anh.”

Chuyện hạnh phúc nhất trên thế gian chính là, người mà bạn yêu thầm cũng yêu thầm bạn.

~Hết~

_____________________________________________________

Hôm nay tuy không phải Thất tịch, nhưng cũng là một ngày lễ cổ truyền – tết Đoan Ngọ (5/5). Lẽ ra ngày này nên để nhóm Đạo mộ post bài cho nó có không khí bánh tông (hay bánh ú – một loại bánh bên TQ hay ăn ngày này), cơ mà đẩy mãi lũ kia không chịu làm nên mình lên chúc mừng vậy *ngoáy mũi*. Chúc mọi người diệt sâu bọ vui vẻ, ráng ăn nhiều vào nhé ~ Mua~ (>y<

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.