Ân Niệm Yên ngồi cử gần tháng, nhưng Sở thị muốn nàng ngồi thêm vài ngày, bởi vì lần này sinh hài tử lỗ lả nhiều, nàng không an tâm nên bất chấp quy cũ ở lại, để con dâu Vinh thị trở lại phủ trước, nàng đợi nữ nhi phong hậu xong mới rời cung.
Tỉnh Đế bước vào cầm tay nàng nói "sao không nghỉ thêm chút nữa, nàng gấp gáp cái gì?".
"Sắp đầy tháng, thân mình đã tốt lên rất nhiều, Nương một hai phải bắt thần thiếp dưỡng thêm vài ngày, có chút buồn chán, nhìn xem có tên nào hay cho hai đứa nhỏ không?".
"Chuyện này cứ để Trẫm nghỉ đi, nàng đừng quá hao tổn tâm thần, trước mắt cứ gọi Tiểu Lục, Tiểu Thất, đợi bọn hắn tròn một tuổi Trẫm sẽ ban đại danh, trẫm đến muốn cùng nàng nói chuyện tân nhân, dựa theo tổ tiên quy cũ, trước lập hậu phải tuyển bốn nữ tử vào cung, chứng tỏ tân hậu rộng lượng, Trẫm vốn không muốn thêm người, nhưng đám Lão thần kia lấy quy cũ ra cầu xin, để Đại Điển Phong Hậu diễn ra suông sẽ, sáng nay Dương Trung đã đi tuyên chỉ, bốn người kia lấy Quý Nhân phân vị vào cung, Niệm Nhi đừng để trong lòng".
"Hoàng Thượng không cần lo cho thần thiếp, có Hoàng Thượng ân sủng cùng khỏe mạnh Hoàng Nhi, đối với thiếp đã quá đủ, tân nhân vào cung là chuyện sớm muộn, hậu cung ít người, tuyển thêm người hầu hạ Hoàng Thượng cũng tốt".
Lời tuy nói như thế nhưng mặt ngoài không quá vui mừng, tuy rằng không quá hiện nhưng Tỉnh Đế luôn chú ý nàng, sao lại không thấy được "Trẫm biết nàng tâm".
Tỉnh Đế rời đi, Sở thị bước vào an ủi nữ nhi "Niệm Nhi nghỉ đến bốn đứa nhỏ mà nghỉ thoáng chút, Hoàng gia không phải gia đình bình dân, không thích liền không làm".
"Nương đừng quá lo lắng, nữ nhi hiện tại đã là Tây Cung Hoàng Hậu, có bao nhiêu người dám cùng nữ nhi chống lại đâu, có đôi lúc diễn thì phải diễn cho thật thôi, nơi này có quá nhiều cái đinh, không thể không phòng" muốn cùng Đế Vương nhất sinh nhất thế nhất song nhân sao? Đó chính là mơ mộng hảo huyền, nàng không ngu đến nổi như vậy, sống thực tế vẫn tốt hơn.
"Nữ nhi đã biết, Nương cũng vậy".
Tân nhân bốn người vào cung trước Đại Điển Phong hậu, trong nhà trưởng bối có bao nhiêu lần không muốn cũng không làm được gì, hiện tại có hối hận đã chậm, Dương lão phu nhân còn ngã bệnh mấy ngày liền, nàng hối hận không đính thân cho Tiểu Nữ Nhi trước, hiện tại phải giam mình trọng hậu cung đầy nước bẩn kia, càng hận lão gia nhà mình không biết tự lượng sức, đi chống đối Hoàng Quyền.
Vân Khánh Quý Phi, Huệ Phi cùng Lương Phi ba người đến giúp Ân Niệm Yên mặc vào Hoàng Hậu Phượng Y, Sở Phu nhân làm Toàn Phúc Phu Nhân cho nữ nhi, bởi vì nàng cho mẹ song toàn, phu thê ân ái, con cháu nhiều.
Vân Khánh Quý Phi cùng Huệ Phi tự mình mặc vào Phượng Y cho nàng, Lương Phi lấy trang sức vòng vàng đeo lên, làm xong hết thảy, Ân Niệm Yên cảm thấy cả người nặng tựa ngàn cân, tự mình trấn an chỉ có hôm nay thôi.
Hôm nay xem như là lễ cưới của mình, Ân Niệm Yên muốn thêm chút hiện đại vào, nàng muốn Nhị Công Chúa Cùng Đại Hoàng Tử đi trước dẫn đường, tựa như Phù dâu cùng Phù Rể nhỏ ở hiện đại, lấy lí do là nhi nữ song toàn phúc khí, Tỉnh Đế cảm thấy không tồi, nên đặc biệt căn dặn lễ bộ làm theo.
"Ngọc Mẫu Hậu thật đẹp" Nhị công chúa cùng Đại Hoàng tử đợi bên ngoài, đến giờ sẽ cùng Ân Niệm Yên bái tế thiên địa tổ tiên, thấy nàng bước ra không khỏi thốt lên.
"Nhan Nhi cũng thật xinh đẹp, Khang Nhi càng thêm tuấn tú, Mẫu Hậu rất vui mừng" nàng thật lòng vui mừng, bởi vì trước đây nàng không nghỉ tới mình có được hôn lễ ở thế giới này, cho dù trễ nhưng đã có không phải sao.
"Được rồi đừng chọc hai đứa nhỏ nữa, mau chuẩn bị đi, sắp đến giờ lành rồi" Sở thị cười nói.
"Đúng vậy, Ngọc Hoàng Hậu mau đi thôi, Lễ quan đang đợi bên ngoài, Đại Hoàng Tử cùng Nhị Công Chúa trước tiên dẫn đường, mau thôi" Vân Khánh Quý Phi phân phó từng người nhiệm vụ, miệng luôn tươi cười, đợi Ân Niệm Yên cùng mọi người rời đi, các nàng cùng Sở thị đi tìm vị trí của mình đứng nhìn Đại Điễn diễn ra.
Trước Tiên ra quỳ lạy tổ tiên, Lễ Bộ Thượng Thư đọc một tràng Tế Cáo gần nữa giờ, sau đó ra ngoài quỳ lại thiên địa, lại thêm nữa giờ quỳ nghe Tế cáo, kế tiếp là Hướng Chính Cung Hoàng Hậu quỳ hành lễ, Ân Niệm Yên quỳ thêm nữa giờ để nghe Tế Cáo mới được Tỉnh Đế Tự mình ban Phượng Sách cùng Phượng Ấn, cuối cùng là hành đại lễ mới được đứng lên, nhận bá quan văn võ, Hoàng thân quốc thích, mệnh phu nhóm hành đại lễ.
Lễ trước bá quan văn võ xong, Ân Niệm Yên trở Lại Bích Tiêu Cung nhận Phi tần hành ba quỳ chính lại lễ, trong đó có bốn vị tân nhân nhập cung hơn mười ngày nhưng không được hành Đại Lễ trước Hoàng Hậu, trong lòng đang bất an, hiện tại càng thêm không thuận lên.
"Cung Ngọc Hoàng Hậu thiên tuế thiên thiến tuế".
"Miễn Lễ, ban ngồi".
"Tạ ơn Cung Ngọc Hoàng hậu nương nương".
Đợi người ngồi vào chổ của mình, Ân Niệm Yên nói "Bổn cung tuy ngồi vào Tây Cung vị trí, nhưng Chính Thứ có khác, thứ tự có trước có sau, Từ hôm nay các người không cần ngày ngày đến Bích Tiêu Cung Thỉnh an, cứ theo lẽ thường đến Phượng Tê Cung thỉnh an mới là lẽ phải, các ngươi có biết?"
"Thần Thiếp, Tần thiếp cẩn tuân Cung Ngọc Hoàng Hậu nương nương dạy dỗ".
Phùng Phi cùng Đức Phi nghe xong càng hận nghiến răng nghiến lời, nếu như thỉnh an hai nơi, còn có cơ hội làm hai cung Hoàng Hậu trở mặt thành thù, hiện tại bị Ân Niệm Yên chắn ngang, xem ra kế hoạch đã khó càng thêm khó.
Dương Quý Nhân từ nhỏ được cưng chiều, tính tình cao ngạo, trước khi vào cung còn mơ tưởng sủng quan hậu cung, có Dương gia chống lưng nàng càng thêm tùy tiện, mười ngày ở hậu cung, nàng ta chèn ép không biết bao nhiêu người, kết thù khắp nơi, đối với Ân Niệm Yên không một chút tôn kính, nhưng hôm nay có nhiều người, không tiện nói gì, người khác xem như nàng ta không tồn tại.
Buổi tối là Yến Tiệc, Tỉnh Đế cùng Hai vị Hoàng Hậu đến, mọi người hành lễ chúc mừng, rượu đêm nay là Ân Triết Tân tự mình nấu, muốn dâng lên chúc mừng Hoàng Thượng cùng Cung Ngọc Hoàng Hậu, được Tỉnh Đế đồng ý, mới được lên bàn tiệc.
"Rượu ngon a... cuối cùng thần thiếp cũng được uống rồi, lúc còn mang thai chỉ có thể nhìn, thẩm chí còn không được ngửi đâu".
"Nàng đừng uống nhiều, hương vị dễ uống nhưng nó mạnh đâu, nàng mới ra cữ không lâu, đợi ngày sau Trẫm kêu hắn đưa thêm rượu vào cho nàng, hắn hiện tại đam mê với rượu, chỉ cần nói đến hắn, Ân ái khanh chỉ biết thở dài....".
"Chí ít Tam ca không làm một cái ăn chơi trác táng, hắn muốn làm gì liền làm đi, ủ rượu buôn bán cũng không tồi, địa vị thấp nhất trong sĩ nông công thương, nhưng có Cha cùng Hai vị ca ca ở, không ai dám ra mặt xem thường hắn, nào... không nhắc đến người khác, Thần thiếp kính Hoàng Thượng một ly...."
"Tốt... cùng uống cạn đi..."
"Ly này thần thiếp kính Cung Nhân Hoàng Hậu, đa tạ người đã giúp đỡ thần thiếp mấy năm nay" Ân Niệm Yên chân thành uống cạn chung rượu.
"Hiện tại muội có thể gọi bổn cung một tiếng tỷ tỷ rồi, chúng ta cùng nhau hầu hạ Hoàng Thượng, đây là việc bổn cung nên làm".
Tỉnh Đế cười nói "Ha ha ha... hai người các nàng đừng tạ đến tạ đi nữa, đến cùng nhau uống cạn..."
Bên dưới ngược lại với Sở thị vui mừng, Dương lão phu nhân nhìn tiểu nữ nhi từ xa, đau lòng không thôi, lại không dám rơi lệ, nữ nhi vào cung đã mười ngày còn chưa thị tẩm, hiện tại Cung Ngọc Hoàng Hậu đã ngồi xong cữ, chắc chắn đắc sủng một thời gian, như vậy nàng nữ nhi phải chịu cảnh phòng không gối chiếc, có khác gì Góa Phụ Sống đâu.
Nhìn Ân gia người được người khác nịnh bợ, tâm sinh ra ác độc ý nghỉ, không thể đối phó Ân Niệm Yên, vậy đã kích một chút được đi, vì nữ nhi, nàng nhất định phải dọn sạch trướng ngại vật, giúp nữ nhân ngồi vào địa vị cao.
Yến Tiệc tan đi, Tỉnh Đế cùng Ân Niệm Yên cầm tay nhau trở lại Bích Tiêu Cung, nhìn lên bầu trời đầy ánh sao, trăng vừa tròn vừa sáng, tâm bổng nhiên đau lên, khung cảnh lảng mạng như vậy, nếu như người bên cạnh nàng chỉ có duy nhất một mình nàng, hai người nắm tay cùng đi đến đầu bạc thì tốt biết mấy, đáng tiếc bên cạnh hắn có quá nhiều nữ nhân.
"Niệm Nhi, nói cho Trẫm biết đang nghỉ gì được không?".
Ân Niệm Yên chỉ cười không nói, trong lúc nầy nàng không muốn diễn kịch, hôm nay là nàng thành hôn nhật tử, dù thế nào cũng nên sống thật một lần.
"Trăng trên cao đáy lòng đầy thương nhớ
Hoa dưới nầy gập gió tưởng xuân về
Tuyết sương nhiều ánh trăng càng mờ nhạt
Vẫn chung đường sao cứ ngỡ như mơ
Hoàng Thượng, thiếp múa một điệu dưới ánh trăng cho người đi"
Không đợi Tỉnh Đế đáp lại, nàng nhờ Tiểu Bạch mở nhạc, đợi khi tiếng nhạc vu dương vang lên trong đầu, cũng là lúc nàng đấm mình trong điệu múa dưới trăng.
Tỉnh Đế còn chưa kịp tỉnh thần với bài thơ kia, ngẩng đầy lên nhìn mỹ nữ đang múa dưới ánh trăng, không giả tạo không quyến rủ, từng động tác là nàng hòa nguyện tâm tình vào đó, lúc này hắn mới biết trong lòng nàng có bao nhiêu lo lắng không yên, có bao nhiêu thứ phải âm thầm cất dấu, hắn không tự chủ được bước đến gần nàng hơn, sợ chậm một bước hắn sẽ vĩnh viễn mất đi nàng.