Thả Tuý Phi Thương

Chương 4




Tiêu Viễn Tuấn không biết hắn đã rời khỏi phòng Nguyên Thần Khanh như thế nào, sự rung động kì quái trong lòng khiến hắn vô cùng bối rối.

Khi Nguyên Thần Khanh vừa nói ra những lời kia, hắn gần như muốn thẳng thắng nói với Nguyên Thần Khanh, hắn đang lừa y, hắn chưa từng thích y, chỉ lợi dụng y để quên người khác mà thôi.

Nhưng nếu nói ra, có thể Nguyên Thần Khanh sẽ lập tức biến sắc, mắng hắn một trận, sau đó giận dữ bỏ đi, sự tình sẽ rất khó giải quyết, bí mật hắn thích người yêu của hoàng huynh nhất định sẽ không giấu được, lúc đó hoàng huynh có thể vô cùng tức giận, hai người là huynh đệ đồng bào, hắn không muốn làm Tiêu Viễn Lan tức giận, hơn nữa Sở Phong Lạc cũng sẽ không bao giờ muốn gặp lại hắn.

Mỗi lần nhìn thấy hoàng đế và Sở Phong Lạc thân mật khăng khít, Tiêu Viễn Tuấn dường như lại có cảm giác tim mình rỉ máu. Hắn luôn thầm nghĩ, nếu hắn được sinh ra trước hoàng huynh, có lẽ sự tình căn bản sẽ không như thế này.

Có lẽ, nếu hắn gặp lại Sở đại ca, hắn sẽ lí trí hơn một chút.



Sau những ngày chờ đợi tẻ nhạt và phát tiết dục vọng ái tình với Nguyên Thần Khanh, Tiêu Viễn Tuấn chờ được đến ngày Sở Phong Lạc đến bái phỏng.

Vì không muốn làm Nguyên Thần Khanh nghi ngờ, hắn không cho Nguyên Thần Khanh biết chuyện Sở Phong Lạc đến thăm, mà hẹn Sở Phong Lạc đến hoa viên Vương Phủ.

“Sở đại ca, lâu rồi chúng ta không gặp nhau” ánh mắt lưu luyến nhìn nam tử hắn thầm thương mến, Tiêu Viễn Tuấn phát hiện thanh âm của mình bình tĩnh lạ thường.

Thân là nam tử âm tính Long tộc, Sở Phong Lạc sau khi sinh hơi suy yếu, nhưng tư thế vẫn oai hùng mạnh mẽ, mỉm cười nói: “Chúng ta mới gặp ba tháng trước mà, Tiểu Tuấn”

Sắc mặt Tiêu Viễn Tuấn hơi đỏ, cúi đầu im lặng.

“Lần này ta đến, vì nghe nói ngươi có người mình thích, hơn nữa còn cho y ở lại vương phủ, đúng không?”

“Chẳng lẽ… ngươi đến là vì y?” Tim Tiêu Viễn Tuấn chùng xuống, thoáng thất vọng.

Sở Phong Lạc gật gật đầu: “Sao không thấy y?”

“Y có việc ra ngoài” Cố nén không suy sụp, Tiêu Viễn Tuấn bình tĩnh nhìn Sở Phong Lạc.

“Ra là thế” Sở Phong Lạc trầm ngâm một lát, “Quả tử mẫu lần trước ta đưa cho ngươi, có phải ngươi đã sử dụng trên người y? Ta nghe nói… Có thai… Ngươi thật lòng thích y sao? Vì sao không nói với Hoàng huynh ngươi?” Mặc dù đã bị ép sinh hài tử, nhưng đối với chuyện này Sở Phong Lạc vẫn vô cùng xấu hổ, đề cập đến chuyện này thì bắt đầu ấp a ấp úng.

Tiêu Viễn Tuấn nhìn chằm chằm mặt hắn, khẽ nói: “Không, ta không thích y, trong lòng ta kì thật thích người khác, nhưng người này đã gả cho người, nên ta ở chung với y, hi vọng có thể quên được người kia… Nhưng bất kể thế nào, ta vẫn không thể quên được người ta thích. Sở đại ca, ngươi nói ta nên làm gì đây?”

Vẻ kinh ngạc dần dần hiện lên mặt Sở Phong Lạc: “Ngươi nói gì? Ngươi đã không thích y, còn bắt y sinh hài tử cho ngươi? Ngươi điên rồi sao? Nếu ngươi đã không thích y, thì nên sớm buông tha y, ngươi có biết nam nhân sinh hài tử có thể sẽ yểu mệnh không?”

Bị Sở Phong Lạc nghiêm khắc trách cứ như thế, Tiêu Viễn Tuấn không khỏi do dự: “Ngươi nói thật sao?”

“Không phải ta đã sớm nói với ngươi sao, không nên coi mạng người như cỏ rác, ngươi xem ngươi đang làm cái gì? ”

“Ta nhớ, ngươi nói nếu thân thể y không tốt, mới không được thử. Nhưng thân thể Thần Khanh không tệ, cũng không có bệnh tật gì” Tiểu Tuấn nhỏ giọng nói: “Ta làm việc có chừng mực, Sở đại ca, ngươi tin ta”

Đột nhiên, Tiêu Viễn Tuấn nghe thấy một tiếng động nhỏ, như có thứ gì vừa chuyển động, quay đầu, phát hiện hình như ngọn núi giả cách mười trượng phía trước có động tĩnh.

Bọn họ tranh cãi lớn như vậy, nếu có người muốn nghe lén, tuyệt đối có thể nghe được.

Trong lòng đột nhiên sợ hãi, có một dự cảm không tốt yếu ớt nổi lên, bước nhanh đi ra phía sau núi giả, lại không phát hiện ra thứ gì, một con mèo chạy trốn từ sau núi giả, kêu ‘meo’ một tiếng.

Tiêu Viễn Tuấn thở phào nhẹ nhõm, đi trở về bên Sở Phong Lạc, Sở Phong Lạc nhìn thấy vẻ mặt bận tâm của hắn, ngữ khí trở nên ôn hoà: “Nếu ngươi không thích hắn, thì không nên ở bên hắn.”

Tiêu Viễn Tuấn nhẹ giọng nói: “Ta tuy không yêu y, nhưng trừ y ra, ta cũng không biết nên ở cùng với ai, ta sẽ luôn đối tốt với y, tuyệt đối không khiến y thương tâm”

“Y có biết ngươi không thích y không?” Sở Phong Lạc dùng tay áo phủi sơ qua một tảng đá bên hồ, sau đó ngồi xuống.

“Ta vĩnh viễn không nói cho y biết”

“Giấy không bọc được lửa, ngươi có thể giấu y được một lúc, cũng không thể giấu y cả đời?” Sở Phong Lạc lắc lắc đầu, nhìn góc mái hiên xa xa, thở dài một tiếng, “Có lúc ngươi rất giống ca ca ngươi, tâm tư thâm trầm, khiến người khác không nắm bắt được.”

“Phong Lạc… ” Hắn nhịn không được run run mở miệng, Sở Phong Lạc ngạc nhiên quay đầu, nhìn thấy hắn ngây ngốc nhìn mình, “Nếu năm đó ngươi không gặp hoàng huynh ta, mà gặp một người khác, ngươi có cùng người đó không?”

“Chuyện này…” Sở Phong Lạc cười khẽ, “Sao ngươi lại nghĩ đến vấn đề này?”

“Ngươi chỉ cần nói có hay không là được.”

“Giả thiết một chuyện không phát sinh rồi đi đoán kết quả, chẳng phải là rất không có ý nghĩa? Ta thật sự đã gặp Viễn Lan, lại ở cùng với hắn rồi, ta còn phải đi giả thiết không gặp được hắn sao?”

“Ta nói là nếu…” Tiêu Viễn Tuấn hơi bối rối.

“Nếu a?” Sở Phong Lạc do dự một chút, thấp giọng nói: “Nếu lúc đó ta không gặp được hắn, có thể cũng sẽ không bao giờ gặp được những người khác. Vì lúc đó ta đã tính ẩn cư, không muốn gặp bất kì ai…”

Tiêu Viễn Tuấn kinh ngạc nhìn hắn: “Ngươi chưa bao giờ nói cho ta…”

Sở Phong Lạc nhoẻn miệng cười: “Chuyện đã qua, còn nói để làm gì. Nhưng thật ra, ngươi xác nhận mình thật sự không thích y sao?”

Tiêu Viễn Tuấn lắc lắc đầu. Nếu hắn thật thích y, sao gặp lại Sở Phong Lạc vẫn còn có cảm giác kích động.

“Nếu ngươi không hề có cảm giác, tìm người khác cũng được, vì sao bắt buộc phải là y?”

Tiêu Viễn Tuấn cảm thấy toàn thân run rẩy, người hắn yêu sâu đậm, lại muốn dùng mọi cách đẩy hắn đến bên người khác…

Hắn từ từ ngẩng đầu lên, khẽ nói: “Ta thích, vì trên người y có một điểm giống người ta thích…”

Ý cười dần dần ngưng lại trên mặt Sở Phong Lạc, thật lâu sau, mới nói: “Ngươi rất ghét những chỗ khác sao?”

Tiêu Viễn Tuấn do dự. Trước kia rất ghét tính tham lam của người này, nhưng hiện tại lại không cảm thấy ghét, có lẽ là vì hắn đã quen dần.

Thói quen, thật là một thứ đáng sợ.

Sở Phong Lạc mỉm cười, đứng dậy nói: “Muộn rồi, ta phải đi thôi. Ta đi quá lâu, Viễn Lan hắn nhất định sẽ nghĩ đông nghĩ tây…”

Tiêu Viễn Tuấn thấp giọng nói: “Ca ca ta rất tốt phải không?”

Sở Phong Lạc “hừ” một tiếng: “Tốt cái gì a, tật xấu một đống” hắn suy nghĩ một lát, bản thân không kìm được mà mỉm cười, hình như chỉ cần nghĩ đến người kia sẽ khiến hắn có cảm giác bất đắc dĩ mà khoái hoạt.

Tiêu Viễn Tuấn kinh ngạc nhìn y, trong lòng nghi hoặc, đôi tình nhân hoàn mĩ vô khuyết này cũng sẽ khắc khẩu sao?

Tiễn Sở Phong Lạc đi, nhìn Sở Phong Lạc lên ngựa, Tiêu Viễn Tuấn đứng ngoài cửa ngẩn ngơ xuất thần.

Mặc kệ thế nào, giữa bọn họ, đã không có chỗ cho người khác.

Không biết qua bao lâu, cho đến khi Lí thúc gác cửa gọi hắn, hắn mới phản ứng lại.



Trời dần dần đen.

Lê bước chân về đến phòng Nguyên Thần Khanh, hắn phát hiện Nguyên Thần Khanh đang vùi mình trong chăn, hình như đã ngủ say.

Hắn ngồi bên cạnh y, đột nhiên cảm thấy phần sự tình rườm rà phức tạp trong đầu từ từ bình ổn lại, dần dần không muốn suy nghĩ nữa, cởi quần áo nằm xuống cạnh Nguyên Thần Khanh, nhấc chăn lên, chui vào, vươn tay ôm lấy thắt lưng của nam nhân.

Nhẹ nhàng ôm lấy.

Giấc ngủ này vô cùng ngọt ngào, lúc Tiêu Viễn Tuấn tỉnh lại, cư nhiên phát hiện khoé miệng còn hơi ẩm ướt, hình như là chảy nước miếng. Hắn mở mắt, liền nhìn thấy Nguyên Thần Khanh đang ngồi bên cạnh, nhìn hắn, toát ra vẻ mặt trầm tư.

“Canh tư sáng nay ta gọi ngươi đi tảo triều, nhưng ngươi không tỉnh, ngủ mơ mơ màng màng, còn bắt ta không được gọi ngươi. Hiện tại đã quá giờ, hẳn là không có việc gì chứ?”

Tiêu Viễn Tuấn lắc đầu: “Không sao, hoàng huynh đã trở về rồi, không cần ta giúp nữa”

Nguyên Thần Khanh gật đầu, gọi nha hoàn hầu hạ ngoài cửa đi lấy nước cho Tiêu Viễn Tuấn rửa mặt, còn y tự đứng lên, đưa quần áo Tiêu Viễn Tuấn cởi tối qua cho hắn.

Tiêu Viễn Tuấn phát hiện mặt áo không có nửa phần nhăn nhúm, chắc là đã có người dùng nước ấm ủi qua, trên áo còn lưu lại cảm giác ấm áp, không biết là hơi ấm của nước, vẫn là của ngón tay Nguyên Thần Khanh.

Lúc hắn tiếp nhận y phục, đột nhiên nắm lấy tay Nguyên Thần Khanh, vuốt ve một chút.

Nguyên Thần Khanh kinh ngạc, nhưng không thể hiện ra “Nhanh mặc quần áo vào, cũng sắp đến giữa trưa rồi ”

Tiêu Viễn Tuấn ậm ừ, để thị nữ mặc y phục cho hắn. Lúc này, nha hoàn bưng nước tiến vào, vắt khăn tính lau mặt cho Tiêu Viễn Tuấn, Nguyên Thần Khanh khoát tay áo, cho nàng lui xuống, y tự mình thử độ ấm của nước, vắt khăn, đưa cho Tiêu Viễn Tuấn lúc này đã mặc xong y phục.

“Thần Khanh, ta đã nói rất nhiều lần, những việc vặt vãnh như thế này ngươi không cần làm” Tiêu Viễn Tuấn khẽ nói. Hắn không muốn Nguyên Thần Khanh mang bộ dáng hạ nhân, cái gì cũng làm giúp hắn.

“Không sao” Nguyên Thần Khanh mỉm cười, trong lúc Tiêu Viễn Tuấn đang lau mặt, liền pha cho Tiêu Viễn Tuấn một ly trà thật ngon, “Ngươi uống thử ly này xem, là Bích Loa Xuân tốt nhất năm nay”

Việc này thật bình thản, tựa như một đôi phu thê bách tính bình thường, không hề có gì đặc biệt, tẻ nhạt đến mức khiến cho Tiêu Viễn Tuấn luôn cảm thấy có chút nhàm chán.

Tiêu Viễn Tuấn thấy Nguyên Thần Khanh cố ý muốn hắn uống, đành phải nhận lấy, ngồi xuống bên cạnh Nguyên Thần Khanh, cười khẽ bên tai y: “Thần Khanh, ngươi đang có thai, làm những việc này ta sợ tổn thương hài tử, chờ sinh hài tử xong nói sau được không?”

Nguyên Thần Khanh không để ý, cười: “Trước kia trà đều do người khác pha, ta chỉ phụ trách rót cho ngươi. Trà hôm nay là do ta pha đó.”

Tiêu Viễn Tuấn cười gượng một tiếng, đành phải uống một ngụm, không khỏi nhíu mày: “Hương vị này…”

“Sao vậy?” Nguyên Thần Khanh bình tĩnh nhìn hắn.

“Có chút đặc biệt” Tiêu Viễn Tuấn không dám nói khó uống, chỉ hàm hồ nói một câu, phát hiện ánh mắt Nguyên Thần Khanh rời đi, ngược lại quay đầu nhìn một quyển trục đặt trên bàn.

Tuy quyển trục chưa mở, nhưng hình thức bìa lại rất quen thuộc, làm cho Tiêu Viễn Tuấn kinh hãi, ngầm siết chặt nắm tay, giả bộ không để ý mà hỏi: “Đây là cái gì?”

Đôi mắt hồ li dài hẹp hơi hơi nheo lại, như đang cười: “Sớm nay lúc ngươi chưa rời giường, ta đi đến thư phòng của ngươi một lát, thấy hơi lộn xộn, nên đã sắp xếp lại một chút, phát hiện bức tranh này lại bị đặt trong một bình hoa ở góc tường. Gần đây thời tiết phía nam càng lúc càng ẩm ướt, ta sợ tranh bị ẩm, nên lấy ra, hỏi ngươi nên đặt ở đâu thì hợp.”

Nguyên Thần Khanh chậm rãi nói, mở ra quyển trục, trên quyển trục có một nam tử trường thân ngọc lập, phong tư tiêu sái, không phải Sở đại ca hắn ngày đêm nhung nhớ sao?

Cảm thấy ánh mắt sáng quắc của Nguyên Thần Khanh đang nhìn chằm chằm mình, Tiêu Viễn Tuấn nhìn nam tử trên quyển trục, mắt không dám đảo, cố ý lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “Hả? Người được vẽ trên tranh không phải là Sở Phong Lạc Sở đại ca sao? Sao lại đặt ở bình hoa trong thư phòng ta?”

Bức hoạ này là do hắn tự tay vẽ, lúc đọc sách trong thư phòng thường lấy ra nhìn, lo lắng bị Nguyên Thần Khanh biết, vì thế mới để quyển trục trong một bình hoa lớn ở góc phòng, lại cắm mấy đuôi khổng tước che dấu, nếu chỉ sắp xếp thư phòng tuyệt đối không thể phát hiện ra, nhất định là Nguyên Thần Khanh đã lục soát thư phòng.

Biết rõ Nguyên Thần Khanh đã làm chuyện phạm thượng, nhưng Tiêu Viễn Tuấn lại hoàn toàn không dám tức giận, thậm chí còn có loại cảm giác bị bắt tại trận, hận không thể trực tiếp nhào lên giấu bức tranh không cho Nguyên Thần Khanh nhìn thấy.

Nguyên Thần Khanh bật cười, trong mắt lại không hề có ý cười: “Đúng a, ta nghe nói y là ý trung nhân của đương kim thánh thượng, sao tranh y lại ở trong phòng ngươi? Đây thật là một chuyện kì quái”

Tiêu Viễn Tuấn không biết vì sao hắn lại cảm thấy chột dạ, hổ thẹn khi bị y chất vấn, nhìn mũi chân mình, cảm thấy trong hổ thẹn lại có phần đắc ý – y tức giận như vậy, quả nhiên yêu mình rất sâu nặng.

Đơn giản thừa nhận là được, dù sao cũng không lừa được….

Nhưng nếu thừa nhận, có thể Nguyên Thần Khanh sẽ tức giận phất tay áo bỏ đi, vậy mình vất vả mấy tháng nay để làm cái gì?

Tiêu Viễn Tuấn đấu tranh tâm lý, qua một lúc mới từ từ ngẩng đầu, ôn nhu nói: “Đại khái… là lúc hoàng huynh đến chỗ ta chơi thì vẽ, ngươi đừng nghĩ lung tung, không phải chỉ là một bức hoạ sao? Ngươi không thích thì ném đi”

Nguyên Thần Khanh lãnh đạm nhìn hắn: “Buổi chiều hôm qua, thời tiết hơi oi bức, ta đến đình nghỉ mát ở hoa viên, hình như nghe được một ít chuyện không nên nghe. Ta nghe ngươi nói, kì thật ngươi thích người khác… trong lòng ngươi thích ai a? Nói cho ta biết được không?”

Tiêu Viễn Tuấn chỉ cảm thấy một viên đá lớn đè nặng trong lòng… Tiếng chân khẽ đạp cành khô kia, mèo lủi lên núi giả, lúc này nhớ lại, khiến cả người hắn phát lạnh.

Quả nhiên y ở đó, quả nhiên y nghe thấy rồi.

Tiêu Viễn Tuấn ngược lại nhẹ nhõm, ngồi xuống ghế, dựa lưng về phía sau, lười biếng nói: “Ngươi nghe rồi sao?”

Nếu y đã nghe được, vậy hắn cũng không có biện pháp. Nếu Nguyên Thần Khanh muốn đi, hắn cũng không níu kéo, nhưng phải ép hắn sinh hài tử ra mới được đi.

Hài tử dù sao cũng là huyết mạch của hắn, không thể để y mang nó đi.

Tuy Tiêu Viễn Tuấn chỉ là một thiếu niên, nhưng cung đình biến hoá khôn lường, tạo ra cá tính hắn vô cùng thâm trầm, chỉ trong khoảnh khắc, trong đầu đã lướt qua trăm ngàn ý nghĩ.

Nguyên Thần Khanh cũng ngồi xuống, tâm bình khí hoà nói: “Kì thật ta vốn không muốn làm khó ngươi như vậy, nếu ngươi không muốn nói, ta cũng có thể không bóc trần, nhưng thời gian của ta không đủ. Tiêu Viễn Tuấn, hôm qua những gì ngươi nói với Sở Phong Lạc đều là thật sao? Kì thật người ngươi thích chính là hắn… ”

Bị bóc trần bí mật chôn sâu trong lòng bốn năm, Tiêu Viễn Tuấn đột nhiên đứng lên, đồng tử hơi co lại: “Nếu ngươi dám tiết lộ, ta sẽ giết ngươi!”

Nếu chuyện này truyền ra ngoài, không chỉ có hắn không tốt, mà ngay cả hoàng huynh và Sở đại ca cũng có thể nổi lên sóng to gió lớn, hắn không lại muốn khơi lên bất kì phóng gió gì.

Để tin tức này không truyền đi, thà rằng giết y.

Nguyên Thần Khanh lạnh lùng nhìn hắn, mỉm cười: “Quả nhiên ngươi…” quả nhiên không hề thích y….

Y cư nhiên lại ngốc như vậy, vọng tưởng phó thác quảng đời còn lại và nỗi sợ hãi trước khi chết cho hắn.

Rốt cục… Chỉ là một mộng cảnh hư ảo…

Nguyên Thần Khanh lãnh đạm nói: “Kì thật nếu ngươi không yêu ta, thì nên nói thẳng, ta không phải là loại người không biết lí lẽ, lúc đầu ta định nói xong sẽ đi, phá hài tử đi, ngươi đi dương quan của ngươi, ta đi cầu độc mộc của ta. Nhưng nếu ngươi đã nói như vậy…”

Trên mặt Nguyên Thần Khanh lộ ra một nụ cười thâm thuý, nhưng lại im lặng không nói.

Tiêu Viễn Tuấn cảm thấy nụ cười của y vô cùng gian trá giảo hoạt, vào trong mắt hắn, lại thấy giảo hoạt đáng yêu vô cùng, đột nhiên có một dục niệm kì quái lan toả trong lòng, thế nhưng muốn ôm ôm y, hôn hôn y.

Nam nhân này giảo trá thì đúng rồi, nhưng tuyệt đối không thể gọi là đáng yêu.

Ý nghĩ cổ quái trong lòng khiến hắn hoảng sợ, muốn rời khỏi nơi này, nhưng mới bước một bước, đã phát hiện bước chân không ổn, không khỏi ngã về trên ghế.

“Ngươi…” Tiêu Viễn Tuấn suy nghĩ kĩ càng, lập tức phản ứng lại, “Ly trà kia! Ngươi cho ta uống cái gì?”

Nguyên Thần Khanh lộ ra nụ cười không hảo ý: “Ngươi đoán?”

Tựa như trêu chọc Tiêu Viễn Tuấn đã thành sở thích mới của y, y đi đến trước mặt Tiêu Viễn Tuấn, quỳ xuống, lấy tay khinh bạc vuốt ve mặt Tiêu Viễn Tuấn, “Thật là khuôn mặt xinh đẹp a…”

“Ngươi muốn làm gì?” Tiêu Viễn Tuấn trừng mắt nhìn, lạnh lùng trừng y.

“Đối với những thứ đã lừa bịp ánh mắt của ta, đương nhiên phải nhìn cẩn thận, để tránh lần sau lại gặp phải”

Tâm trạng Nguyên Thần Khanh dường như không tệ, mỉm cười, tựa như nhìn Tiêu Viễn Tuấn khiến y miệng khô lưỡi khô, y rót một ly trà, uống một ngụm, như không cảm giác được đây là mê hương, nuốt xuống.

“Ngươi… ” Tiêu Viễn Tuấn kinh ngạc nhìn y, lại không nói hết.

“Ngươi muốn hỏi vì sao ta không sợ thuốc mê?” Nguyên Thần Khanh nhấm một ngụm trà, khép hờ mắt, như đang hưởng thụ, mỉm cười nói: “Ta hay uống thứ này, đối với ta đã không có nhiều tác dụng, nếm tử tế, hương vị cũng không tệ.”

Thời điểm phát bệnh rất đau đớn, xương cốt toàn thân như vỡ vụn, chỉ có thể dùng thuốc mê để giảm đau, đây là thuốc Tiết thần y điều chế cho y, không ngờ lại có lúc dùng đến.

“Ngươi rốt cuộc muốn gì?”

Tiêu Viễn Tuấn chưa từng phải chịu loại tức giận này, Nguyên Thần Khanh chỉ là một thương nhân nhỏ nhoi, lại dám hạ dược hắn, sợ là chán sống rồi. Hắn muốn kêu to, thu hút sự chú ý của thủ vệ ngoài cửa, nhưng dược liệu đã phát tác, thanh âm phát ra không quá lớn, chỉ có Nguyên Thần Khanh gần hắn mới có thể nghe thấy.

Nguyên Thần Khanh mỉm cười, lộ ra vẻ mặt vô cùng tà ác, ôm lấy thắt lưng hắn, đi về phía giường.

“Ngươi muốn làm gì, buông ta ra!” Tiêu Viễn Tuấn vừa đấm vừa đá, nhưng lúc này không có khí lực, Nguyên Thần Khanh chỉ cười, căn bản không để ý.

“Ngươi làm nhiều việc với ta như vậy, yêu cầu của ta cũng không cao, chỉ làm một lần là đủ rồi.”

“Ngươi dám”

Tiêu Viễn Tuấn đã bao giờ chịu qua loại lăng nhục này, tức giận đến nước mắt lưng tròng ở hốc mắt, nhưng không có rơi xuống, lạnh lùng trừng y, tức giận đến toàn thân run rẩy.

Tiêu Viễn Tuấn vừa tức giận vừa không chịu khuất phục như vậy, thoạt nhìn có vài phần đáng thương.

Nguyên Thần Khanh đặt hắn trên giường, dùng tay áo lau mặt hắn, thờ dài: “Thật là trẻ con…”

Bất quá là một hài tử mà thôi, vì sao lại muốn ra tay tra tấn hiểm độc như vậy, rõ ràng y không muốn động tâm, nhưng khi biết bị lừa vẫn rất tức giận.

Tình cảm của con người quả nhiên không thể khống chế được a!

Nếu bản thân trước đây gặp phải chuyện này, nhất định sẽ vắt óc khiến hắn khổ sở hối hận; Nhưng nếu vẫn là con người có lý trí trước đây, cũng sẽ không liều lĩnh mà ở lại vương phủ này.

Hơn nữa báo thù xong y có thể làm gì nữa? Cuối cùng cũng không thể lấy lại được quá khứ, hơn nữa trong thời gian qua, bản thân cũng từng vui vẻ.

Trước kia không vui vẻ như vậy, sau này càng không có

Nguyên Thần Khanh khẽ thở dài, ngồi dậy, đang muốn đứng dậy rời đi.

Nhưng y vừa nhỏm dậy, Tiêu Viễn Tuấn lại hiểu nhầm, lạnh lùng nói: “Ngươi dám chạm ta, ta nhất định tru cửu tộc ngươi”

“Tru cửu tộc ta a?” Nguyên Thần Khanh âm âm cười, “Vương gia đừng quên, trong bụng ta còn có hài tử của ngươi, tính ra chúng ta còn là phu thê, cửu tộc của ta cũng bao gồm ngươi, ngươi muốn giết chính mình sao?”

Tiêu Viễn Tuấn “hừ” một tiếng, trừng y không nói.

Nguyên Thần Khanh lúc đầu còn nghĩ hắn sẽ nói những câu như “Ai coi ngươi là thê tử a, đừng tự dát vàng lên mặt mình”, nhưng Tiêu Viễn Tuấn lại không nói, chỉ chán nản trừng y.

Có lẽ — hắn thật sự nguyện ý ở bên mình một đời một kiếp… Cho dù không phải tình yêu.

Bất quá chân tướng rốt cuộc là thế nào, có lẽ bản thân cũng không thể biết được.

Nguyên Thần Khanh không kìm được cúi người hôn mặt hắn.

Kì thật lúc Tiêu Viễn Tuấn ôm y, y cũng sẽ cảm thấy ấm áp, giống như loại ôn nhu mà mình luôn muốn tìm, cho nên không có cảm giác bị lăng nhục, ngược lại có chút ảo giác hạnh phúc đáng giá.

Nay Tiêu Viễn Tuấn lại phản ứng mãnh liệt với chuyện y muốn ôm hắn, khiến y đột nhiên hối hận không nói nên lời, tuy không muốn lăng nhục Tiêu Viễn Tuấn, nhưng cũng không muốn cứ vậy từ bỏ ý đồ.

“Vương gia, ngươi trêu đùa thảo dân như thế, thảo dân đương nhiên không thể cứ thế bỏ qua. Vì thế… những ngày tới phải uỷ khuất vương gia rồi.” Nguyên Thần Khanh lộ ra vẻ mặt hạ lưu, lại khiến Tiêu Viễn Tuấn nhìn y cổ quái.

“Ngươi… rốt cuộc muốn sao?”

Nguyên Thần Khanh cười cười không đáp, kéo chăn bao bọc người hắn lại. “Ta muốn đưa người rời khỏi vương phủ, bắt cóc ngươi mấy tháng”

Tiêu Viễn Tuấn giận quá bật cười: “Ngươi cho là ngươi có thể sao?”

“Vương phủ tuy thủ vệ sâm nghiêm, nhưng lúc trước ngươi đối với ta không tệ, nếu ta ôm ngươi rời đi, chỉ sợ cũng không có người nghi ngờ” Nguyên Thần Khanh mỉm cười, “Chờ ra khỏi vương phủ, liền không phải do Vương gia quyết định nữa. Đến lúc đó, ta nếu mạnh hơn ngươi, muốn vẽ hoa lên mặt ngươi, ngươi cũng không có biện pháp làm gì ta ”

“Ngươi.. ngươi đồ điên”

Nhìn thấy khuôn mặt hơi vặn vẹo của Nguyên Thần Khanh, Tiêu Viễn Tuấn không khỏi giật mình. Lần trước để y biết chuyện lừa y mang thai, y đã phản ứng hơi kì quái, hiện tại lại để y biết y hoàn toàn bị lừa… Tiêu Viễn Tuấn không khỏi hoài nghi có thể nào hắn sẽ chết trong tay y không.

“Ta không điên…”

Nguyên Thần Khanh nắm tay hắn, nhẹ nhàng chạm lên môi mình, mỉm cười.

“Tuy là bắt cóc, nhưng để tránh khỏi chuyện bị người truy sát mất hứng, ta cũng hi vọng việc này xuất phát từ sự tự nguyện của vương gia …”

Tiêu Viễn Tuấn cảm thấy nơi bị y hôn lạnh đến đáng sợ, giận dữ nói: “Ta không tự nguyện”

“Thật là trẻ con” Nguyên Thần Khanh thấp giọng cười

Tiêu Viễn Tuấn lạnh lùng trừng y. Những lời này bình thường Sở Phong Lạc đã từng nói qua, mỗi lần nghe thấy đều khiến hắn cảm thấy đau lòng, khiến hắn cảm thấy không thể xứng đôi với Sở Phong Lạc, không ngờ một câu của Nguyên Thần Khanh liền đạp vào cái chân đau của hắn.

“Nếu ngươi đồng ý theo ta đi, hơn nữa không làm trái những yêu cầu của ta, ta sẽ không phá hài tử, nghĩ cách sinh hài tử ra, thế nào?” Nguyên Thần Khanh cười dài, khoé mắt tràn đầy ý cười, như một con hồ li trộm được gà.

Tiêu Viễn Tuấn do dự không quyết, hắn rất thích hài tử, những hài tử của ca ca hắn cũng rất thích, nhưng có thân mật thế nào cũng không phải cốt nhục của mình, thứ cảm giác rung động này, chỉ thể nghiệm được từ khi Nguyên Thần Khanh mang thai.

Tiêu Viễn Tuấn siết chặt tay, hắn giờ rất hối hận, sao lại tìm một nam như vậy sinh hài tử cho mình, người này vô sỉ đến mức dùng đứa trẻ trong bụng làm lợi thế, đàm phán với hắn!

“Kì thật nếu ngươi không chấp nhận ta cũng có biện pháp, ta chỉ cần dùng xích sắt giam ngươi lại, khiến ngươi không thể đi đâu, chỉ có thể gặp ta, cho dù ngươi giết ta cũng không thể thoát khỏi xích sắt, chỉ có thể vây khốn trong thâm sơn cùng cốc… ”Nguyên Thần Khanh vuốt cằm mỉm cười.

Lão hồ li này…

“Nếu ta đáp ứng ngươi, ngươi sẽ không phá hài từ phải không…” Tiêu Viễn Tuấn không kiên nhẫn ngắt lời y.

“Đương nhiên, ta nói lời sẽ giữ lấy lời, nếu ngươi không tin, ta có thể thề.”

Nguyên Thần Khanh xoa đầu hắn, ánh mắt đắc y. Tựa hồ tìm được biện pháp kích thích Tiêu Viễn Tuấn, hắn dùng ngôn ngữ Tiêu Viễn Tuấn sợ nhất châm chọc hắn.

“Được, chỉ cần ngươi có thể sinh hài tử ra, ta đáp ứng ngươi, có thể luôn ở bên ngươi, nhưng có vài việc dù ngươi giết ta, ta cũng không thể làm.”

Nguyên Thần Khanh bật cười: “Ngươi nói chuyện ta muốn cưỡng gian ngươi sao? Tình ái vốn phải đến từ hai phía, nếu ngươi cảm thấy không thoải mái, một mình ta hưởng thụ thì có ý nghĩa gì. Nếu ngươi có thể làm được những chuyện khác, một điểm này ta cũng không miễn cưỡng ngươi”

“Được” Tiêu Viễn Tuấn thấp giọng đáp ứng, khép mắt, muốn chờ đến khi dược liệu hết tác dụng, hắn liền gọi người bắt giữ Nguyên Thần Khanh, đến lúc đó giam y trong vương phủ, coi như là “luôn ở bên ngươi” rồi.

Nguyên Thần Khanh cười nói: “Vậy chúng ta vỗ tay thề” y nắm tay Tiêu Viễn Tuấn, vỗ ba lần lên bàn tay vô lực của hắn

“Hiện tại có thể giải độc cho ta rồi chứ?” Tiêu Viễn Tuấn lạnh lùng nói. Nếu đã muốn gỡ mặt nạ xuống, thì không cần phải tỏ ra ôn nhu với nam nhân vô sỉ ác liệt này nữa.

Nguyên Thần Khanh kinh ngạc nói: “Vương gia không biết sao? Thuốc mê không phải là độc”

“Vì thế?”

“Vì thế không có cách giải độc. Đúng rồi, ngươi không muốn khiến Hoàng thượng lo lắng chúng ta đi đâu chứ? Ta giúp ngươi lá thư, ngươi kí tên là được. Tuy ngươi trúng thuốc mê, nhưng sức lực để kí tên thì vẫn có” Nguyên Thần Khanh cười dài, đánh vỡ vọng tưởng của hắn, “Kí tên xong thì dược liệu đại khái cũng sắp hết, vẫn còn thỉnh vương gia uống thêm một chén trà nữa vậy, bằng không ta sợ chuyện tốt khó thành”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.