Thả Tuý Phi Thương

Chương 10




“Bé ngoan, đừng loạn nữa, phụ vương ôm…”

Nhìn thấy tiểu quận chúa đang tò mò bò qua bò lại trên bàn, suýt nữa rớt xuống dưới, Tiêu Viễn Tuấn sợ đến mức tim muốn rớt ra ngoài, bước nhanh đến ôm nữ nhi, hôn đến mặt nữ nhi toàn là nước miếng, cười khanh khách không ngừng.

Nguyên Thần Khanh cũng không báo trước cho người của Nguyên gia, mà về một toà nhà khác của mình ở thành Đông. Lúc đến Tô Châu đã là chiều tối, y cho Tiễn quản sự mang tiểu quận chúa và phần lớn phó dịch đứng ở ngoài cửa nghênh đón.

Tiêu Viễn Tuấn vừa thấy bảo bảo mập mạp này, liền vui mừng ôm trong tay, không chịu buông ra nữa.

Nhìn thấy thần trí của Tiêu Viễn Tuấn dường như lại giống như trước, Nguyên Thần Khanh cảm thấy thư thái hơn nhiều, lập tức sai người cẩn thận hầu hạ vương gia quận chúa, sau đó cùng Tiễn quản sự tiến vào nội thất.

“Việc ta nhờ ngươi điều tra đã có kết quả chưa?”

“Thiếu gia đoán không sai, chuyện kia quả nhiên có liên quan đến nhị phu nhân, bất quá lão gia không hề biết. Năm đó lão gia và nhị phu nhân rất ân ái, nhị phu nhân mua được độc dược ‘Khiêu cơ tán’ từ tay người trong giang hồ, bỏ vào nước trà của đại phu nhân. Lúc đó đại phu nhân mang thai thiếu gia, vì thế thiếu gia cũng liên luỵ trúng độc, chỉ là độc tính đã giảm bớt, ‘Khiên cơ tán’ lại vô cùng hiếm có, tử trạng của người chết giống hệt với khi tuyệt chứng phát tác. Lão gia lúc đó từng cho đại phu xem bệnh cho thiếu gia, tất cả đều nói thiếu gia sống không quá hai mươi tuổi, nhị phu nhân lại sợ bị người khác biết, nên mới không ra tay…”

Sắc mặt Nguyên Thần Khanh âm trầm lắng nghe, chậm rãi nói: “Chứng cứ xác thực?”

Tiễu quản sự nhìn thần sắc của y, thoáng rùng mình, cúi đầu nói: “Năm đó có mấy nha hoàn đều biết chuyện này, tuy đã bị nhị phu nhân đuổi về nông thôn, nhưng tốn chút công sức vẫn có thể tìm về được. Thiếu gia chỉ cần báo quan, rồi âm thầm đưa tiền cho họ, phần còn lại không cần phải lo lắng nhiều.”

“Không được! Chẳng lẽ nương ta chết uổng sao? Chẳng lẽ ta ốm đau hơn hai ngươi năm đều uổng phí sao?” Thần tình Nguyên Thần Khanh muốn khóc lại không khóc, muốn cười lại không cười, khó coi cực kì, “Ta muốn bọn họ trả lại sự trong sạch cho nương ta!”

Tiễn quản sự rùng mình, lên tiếng ngăn cản.

Tiêu Viễn Tuấn ôm tiểu quận chúa từ ngoài cửa bước vào: “A Khanh, chuyện gì mà giận dữ vậy?”

Nguyên Thần Khanh không muốn làm hắn lo lắng, miễn cưỡng mỉm cười: “Không có gì”

Tiêu Viễn Tuấn nhìn y một lúc, sau đó chậm rãi nói: “A Khanh, lúc ngươi lừa người khác, vẻ mặt đều như bây giờ.”

Nguyên Thần Khanh cười bất đắc dĩ, tim lại như bị đâm thủng một lỗ lớn, đau đớn không chịu nổi. Tuy dáng vẻ hiện tại của Tiêu Viễn Tuấn khôn khéo hơn thường nhân nhiều lắm, nhưng chứng si ngốc của hắn còn chưa thuyên giảm, cũng không biết lúc nào mới khỏi.

Tiễn quản sự vô cùng thức thời, cúi đầu nói: “Vương gia, thiếu gia, ta còn có chuyện phải làm, xin cáo lui trước” lập tức lui ra, thuận tay đóng cửa lại.

Nguyên Thần Khanh đón lấy hài tử đang ngủ say trong ngực hắn, giải thích cho Tiêu Viễn Tuấn nghe mọi chuyện một lần, không biết vì sao, sau khi nói xong, đã thấy tâm tình cũng ổn định hơn mấy phần.

Tiêu Viễn Tuấn cúi đầu suy nghĩ một lát, lẳng lặng nói: “Ngày mai, ta theo ngươi đi Nguyên gia”



Nguyên lão gia ngồi tại chủ vị trong gian nhà chính, nhìn nhìn người Nguyên gia ngồi theo thứ bậc ở hai bên, không dám đối diện với Nguyên Thần Khanh đang đứng ngạo nghễ giữa phòng, chậm rãi thở dài.

Năm đó hắn đã coi thường hài tử này, cho y tiếp nhận sản nghiệp Nguyên gia, không ngờ càng làm càng lớn, thậm chí ngay cả vị trí của hắn cũng muốn cướp. Khi tin Nguyên Thần Khanh chết truyền đến, Nguyên gia đều vui mừng khôn xiết.

Giờ Nguyên Thần Khanh mang một thiếu niên tuấn mĩ về nhà, cả nhà oanh động, đều đang âm thầm cười nhạo Nguyên Thần Khanh sao lại có thói Long Dương (Long Dương Phích: chính là Long Dương Quân, xưa truyền ông được Ngụy Vương rất mực sủng ái, cứ mỗi lần nhìn thấy ông cười là Ngụy Vương thần hồn điên đảo, bởi vậy cứ mỗi là nói đến Long Dương Phích thì người ta có ý ám chỉ đồng tính luyến ái), còn dám mang về nhà doạ người, nhưng Nguyên Thần Khanh chỉ nhìn lướt qua một lượt, rốt cuộc liền không ai dám hé răng.

“Nhị phu nhân, ngài còn có gì muốn nói nữa không?” Nguyên Thần Khanh lạnh lùng nhìn Nguyên phu nhân đang ngồi ở phía bên phải.

Nguyên Phu nhân cười lạnh một tiếng: “Sản nghiệp của Nguyên gia đã cho ngươi làm chủ, chẳng lẽ cái nhà này cũng phải cho ngươi làm chủ? Nguyên gia đâu đến lượt ngươi nói chuyện với ta?”

“Phụ thân đại nhân, giết người đền mạng, nhị phu nhân năm đó hại chết nương ta, ấn theo gia pháp xử trí, nên làm như thế nào?”

Nguyên lão gia nhìn nhìn Nguyên phu nhân, Nguyên phu nhân vươn tay nhấc ly trà lên uống một ngụm, lại chậm rãi nói: “Nguyên đại thiếu gia, người tìm đại một nha hoàn, liền tố cáo năm đó nhìn thấy ta hạ độc, ai biết bọn chúng nhận của ngươi bao nhiêu ngân lượng? Đừng tưởng chỉ có ngươi có tiền, nếu bẩm báo lên quan phủ, chưa chắc ngươi đã được yên ổn đâu”

“Ngươi!”

Nguyên Thần Khanh nổi trận lôi đình, lại phải nhịn xuống, chậm rãi quay đầu nhìn Nguyên lão gia: “Phụ thân đại nhân, nếu ấn theo gia pháp xử trí, việc này phải làm thế nào?”

“Khanh nhi, đã là chuyện quá khứ hai mươi năm rồi, có lẽ mấy nha hoàn này nhớ nhầm cũng không chừng. Nhị nương có ân dưỡng dục ngươi, ta nghĩ việc này nên thôi đi?” Nguyên lão gia kiên trì, rất giận nhị phu nhân không cho người khác một đường lui. Nguyên Thần Khanh từ sau hai mươi tuổi, đã đem thương hành do bản thân xây dựng phân tách khỏi Nguyên gia, Nguyên gia hiện giờ tuy có sản nghiệp, nhưng nếu không được Nguyên Thần Khanh hỗ trợ, sinh ý của Nguyên gia nhất định tràn ngập nguy cơ.

Nguyên Thần Khanh tức đến toàn thân run rẩy, run giọng nói: “Phụ thân, chẳng lẽ… đối với nương ta, ngươi không có một chút tình nghĩa nào sao? Nếu đã vô tình như vậy, năm đó hà tất phải cưới nàng?”

Tiêu Viễn Tuấn im lặng kéo tay Nguyên Thần Khanh, nhẹ giọng nói: “A Khanh, đừng tức giận, cẩn thận giận quá tổn hại thân thể”

Nguyên lão gia mở to đôi mắt đục ngầu, nhìn y một lúc lâu, nặng nề nói: “Lão phu năm đó cưới vợ là theo lệnh của phụ mẫu. Giờ lông cánh ngươi đủ rồi, muốn bay đi đâu thì bay, ta cũng không quản ngươi, nhưng chỉ cần ngươi còn mang họ Nguyên một ngày, thì phải nghe mệnh của phụ mẫu! Giờ nhị nương chính là nương của ngươi, chẳng lẽ ngươi còn muốn ngỗ nghịch ‘thí mẫu’ (giết mẹ) sao?”

Nguyên Thần Khanh bi thương cười một tiếng, lắc lắc đầu: “Ngài cưới nàng nhưng không thương yêu nàng, thay lòng đổi dạ thì thôi, vì sao còn dung túng người khác hại nàng? Nhân mạng quan trọng, chẳng lẽ gia pháp Nguyên gia thật sự bất luận thị phi như vậy sao?”

“Càn rỡ! Lão phu còn không trách ngươi bôi nhọ môn đình, thế nhưng mang theo một nam tử xinh đẹp về nhà, tỏ thái độ thân mật vô sỉ như vậy, còn dám trách cứ lão phu?”

Tiêu Viễn Tuấn nhìn Nguyên lão gia, chậm rãi nói: “Lão tiên sinh, chúng ta thật lòng yêu nhau, lại không có hại ai, vì sao đáng xấu hổ?”

Hắn vừa nói ra lời này, trên dưới Nguyên gia tức thời nhốn nháo, thầm thì to nhỏ lên.

Nguyên phu nhân cười lạnh nói: “Vị công tử này tự cho là bộ dáng có vài phần xinh đẹp lại có vài thủ đoạn quyến rũ, thì muốn tiến vào cửa nhà Nguyên gia chúng ta sao? Chỉ cần ta còn ở Nguyên gia một ngày, ngươi cũng đừng mơ tưởng”

Nguyên Thần Khanh đầy mặt giận dữ, chỉ vào mặt Nguyên phu nhân nói: “Nguyên Thần Khanh ta hôm nay ân đoạn nghĩa tuyệt với Nguyên gia, ta chẳng còn mắc nợ gì với các ngươi nữa. Nhưng ngươi giết nương ta, ta không thể bỏ qua, Nguyên phu nhân, ta hôm nay phải bắt ngươi đền mạng!” Y nắm chặt trường kiếm trong tay ‘Tranh’ một tiếng, trường kiếm bắn ra, kiếm quang như tuyết, đâm về hướng Nguyên phu nhân.

Nguyên phu nhân hét lên một tiếng, vội vàng lùi về phía sau, sắc mặt trắng bệch, thét lên: “Nguyên Thần Khanh! Ngươi dám giết ta? Đừng quên nếu ngươi giết ta cũng phải đền mạng!”

Nguyên Thần Khanh thấy nàng toàn thân run rẩy, nhất thời hơi không đành lòng, kiếm đặt ở cổ họng Nguyên phu nhân, nhưng không thể đâm xuống.

Nguyên lão gia hét lớn: “Người đâu! Nhanh đến đây! Nghịch tử muốn giết người!”

Lúc này gian nhà chính Nguyên gia tràn ngập tiếng la hét, chạy trốn, hoảng loạn nhốn nháo vô cùng.

Đúng lúc này, Nguyên phu nhân hé mở ngọc khẩu, một đám ngân quang loé sáng bắn về phía Nguyên Thần Khanh. Nếu nàng đã có năng lực lấy được ‘Khiên cơ tán’ cực kì hiếm có trong giang hồ, tất nhiên cũng là người trong giang hồ, đã sớm nghĩ ra phương pháp ứng phó khi cừu địch tới nhà.

Mắt thấy ngân châm sắp bắn tới người Nguyên Thần Khanh, trường kiếm của Tiêu Viễn rời khỏi vỏ, thất đoá kiếm hoa loé lên, đã đánh rớt ngân châm, lúc cây ngân châm cuối cùng rơi xuống, trường kiếm của Tiêu Viễn Tuấn đảo lại, đầu kiếm gạt qua, đâm vào cổ họng Nguyên phu nhân.

Nguyên phu nhân hét thảm một tiếng, hai mắt trợn tròn, thân thể từ từ ngã xuống, dĩ nhiên đã mất mạng.

Nguyên Thần Khanh nhìn nàng, nhớ lại năm đó mẫu thân toàn thân đẫm máu bị nâng ra ngoài, bồi hồi rơi lệ.

Tiêu Viễn Tuấn ôm y vào lòng, ôn nhu nói: “Đừng nhìn, A Khanh, nhìn thứ này không tốt” cứ như giết người chỉ là một chuyện tầm thường, hắn đối với thảm trạng trước mắt coi như không thấy, chỉ ngưng mắt nhìn Nguyên Thần Khanh, gương mặt tuấn mĩ vô cùng ôn nhu thương yêu.

Nguyên lão gia dĩ nhiên bừng tỉnh lại, sắc mặt vẫn trắng bệch như tờ giấy.

“Ngươi… người dám giết nàng!”

Vẻ mặt Tiêu Viễn Tuấn nghiêm nghị, vô cùng tôn quý tuấn mĩ, thản nhiên nói: “Người này dám cả gan hành thích Vĩnh An vương, tội không thể tha, tất nhiên lập tức chém chết không tha! Ngươi còn lời nào muốn nói nữa không?”

“Vĩnh.. Vĩnh An vương?” Nguyên lão gia vốn định nói “Đâu ra cái gì Vĩnh An vương” nhưng dưới sự uy nghiêm đáng sợ của Tiêu Viễn Tuấn, liền cả khí lực nói chuyện cũng suy yếu đi vài phần.

“Lão tiên sinh, vốn dĩ ngài là thái sơn đại nhân (tôn xưng với nhạc phụ) của bổn vương, nhưng nếu A Khanh đã không nhận ngài, vậy bổn vương tất nhiên không thể nhận ngài. Thích khách hình như là người của quý phủ, còn là thê tử của ngài, nói vậy cũng không khỏi liên quan đến ngài. Rất nhanh sẽ có người thông báo quan phủ, ngài vẫn nên sớm nghĩ một chút, thích khách này có đồng đảng hay không đi”

Nguyên lão gia không hề ngờ Nguyên Thần Khanh lại có chỗ dựa lớn như thế, sắc mặt đại biến, quay đầu rống lên với Nguyên Thần Khanh: “Khanh nhi! Ngươi thật sự tàn nhẫn như thế sao? Thế nhưng muốn đuổi tận giết tuyệt Nguyên gia ta?”

Nguyên Thần Khanh im lặng nhìn hắn một lúc, tim đâu đớn như bị xé nát. Lúc hai mươi tuổi, y tận tâm tận lực mở rộng gia nghiệp Nguyên gia, chỉ vì muốn được phụ thân khen ngợi, nhưng phụ thân luôn chỉ coi y như công cụ vơ vét của cải, ngay cả y mắc trọng bệnh cũng không có một câu quan tâm.

Cho đến hôm nay, người này cũng không có chút nào thương xót mẫu thân, đối với y, cũng không hề có tình phụ tử.

Tiêu Viễn Tuấn cười nhạt, nắm tay cánh tay Nguyên Thần Khanh, mềm mại nói: “A Khanh, ở đây không có chuyện gì nữa, chúng ta đi thôi.”

Nguyên Thần Khanh đứng ngẩn ngơ, trong lòng cực kì bi thương, lúc này chỉ cảm thấy nụ cười của Tiêu Viễn Tuấn ôn nhu ấm áp, rộng lượng kiên nhẫn, không tự chủ mà đi theo hắn, mông lùng đi ra ngoài

Trong một khoảng thời gian rất dài, y luôn chỉ có một mình, chưa bao giờ nghĩ đến có một ngày sẽ có một người nguyện ý ở bên y, che mưa chắn gió cho y.

Đứng ở ngoài cửa, nhìn bầu trời cao rộng, không còn sự âm u hắc ám khi ở trong Nguyên gia, y quay đầu nhìn Tiêu Viễn Tuấn đang cười thản nhiên, trong lòng đột nhiên có chút minh bạch, nhẹ nhàng hỏi: “Tiểu Tuấn, kì thật ngươi luôn giả ngốc phải không?”

Tiêu Viễn Tuấn như hoàn toàn đánh mất khí thế uy nghiêm vừa rồi ở Nguyên gia, suy nghĩ nửa ngày mới nói: “A Khanh, ngươi không ghét ta chứ?”

Bộ dáng cực kì đáng thương, lại giống như một chú cún nhỏ đang phe phẩy đuôi.

Bộ dáng của Tiêu Viễn Tuấn như vậy, chắc hẳn là tính tiếp tục giả ngốc, hiển nhiên sợ y tức giận bỏ đi.

Nếu không phải vì y, hắn hà tất phải như thế?

Ngực Nguyên Thần Khanh tê dại, nhẹ giọng nói: “Sao ta lại ghét ngươi? Ngươi vô luận tướng mạo võ công, gia thế nhân phẩm, đều là nhân trung long phượng (ý là đứng đầu á), nếu ta ghét ngươi, còn có thể tìm được ai?”

Tiêu Viễn Tuấn nhíu mày, lại cật lực suy nghĩ một lát: “Nếu sau này có người tốt hơn ta, thì ta phải làm sao giờ?”

Đứa ngốc này, bởi vì y lén bỏ đi một lần, liền mất hết tự tin.

Nguyên Thần Khanh cười khổ, nói: “Ta cũng lo lắng nếu ngày nào đó có người tốt hơn ta thì làm sao bây giờ?”

Tiêu Viễn Tuấn lắc đầu nói: “Không, A Khanh là tốt nhất”

Nguyên Thần Khanh nhìn gương mặt tuấn mĩ của hắn đang ngây ngốc nhìn mình, mỉm cười: “Cho nên, Tiểu Tuấn cũng là tốt nhất”

Mặc kệ hắn là ngốc thật hay ngốc giả, hắn cũng là Tiểu Tuấn tốt nhất tốt nhất. Nguyên Thần Khanh âm thầm tự nhủ.

“Tốt lắm. Ta nghe nói, Tô Châu có một cửa hàng làm gà nướng rất ngon, hiện tại sắc trời đã muộn, cũng nên dùng bữa tối rồi, chúng ta đi thôi?” Tiêu Viễn Tuấn nóng lòng nhìn y.

Nguyên Thần Khanh vốn không muốn đi, nhưng nhìn thấy dáng vẻ chờ đợi của hắn, không nỡ làm trái ý tốt của hắn, đành phải gật đầu, thầm nghĩ, kì thật, sói cũng thích ăn thịt gà sao?



Ở Tô Châu hơn nửa tháng, vụ án này cũng đã được phủ nha Tô Châu kết lại. Nhưng kết cục không hề như ý Nguyên Thần Khanh, Nguyên phu nhân bị phán đại tội mưu nghịch ám sát Vĩnh An vương, mà không phải là tội đầu độc. Người của Nguyên gia vì chứa chấp phản tặc, bị phạt năm vạn lượng bạc, toàn bộ người trong Nguyên gia vô tội được phóng thích.

“Nương ta cuối cùng vẫn không được minh oan” Nguyên Thần Khanh ngồi trong phòng, hơi chút hậm hực.

Tiêu Viễn Tuấn rót một ly trà cho y, nói: “A Khanh, kết thúc như vậy là tốt nhất. Bổn triều lấy hiếu truyền thiên hạ, nếu chuyện này truyền ra, mọi người đều biết ngươi đại nghịch bất đạo, muốn tống lão gia và Nguyên phu nhân vào tù, đến lúc đó thanh danh của ngươi cũng bị tổn hại, đối với việc buôn bán ngày sau của ngươi cũng không tốt.”

Nguyên Thần Khanh nhận lấy ly trà hắn đưa đến, vừa uống một ngụm, nghe hắn nói xong, nhất thời ngừng tay lại, đôi mắt hơi hơi nheo lại, lại lộ ra vẻ mặt đa nghi xảo trá.

“Chính vì ngươi đã biết trước, nên lúc đó ngươi mới nhất định phải đi theo ta đến Nguyên gia, lại thay ta ra tay giết Nguyên phu nhân, phải không?”

Tiêu Viễn Tuấn như bị sặc nước, ho khan vài tiếng, nhìn Nguyên Thần Khanh: “Ta đi theo A Khanh là vì vô luận A Khanh đi đâu ta cũng phải đi đó.”

“Đừng giả bộ nữa, giả bộ nữa sẽ không giống” Nguyên Thần Khanh hung hăng trừng hắn một cái.

Động tác của Tiêu Viễn Tuấn ngừng lại, cẩn thận nhìn y, lại phát hiện ánh mắt Nguyên Thần Khanh sáng ngời lườm mình, không khỏi khẩn trương: “Ngươi tức giận sao?”

“Không tức giận”

“Thật sao?” Tiêu Viễn Tuấn nửa tin nửa ngờ nhìn y, đứng dậy.

“Ngốc, không cần giả bộ nữa” Nguyên Thần Khanh xoa xoa tóc hắn, “Nếu ngươi điên thật, ta sẽ đau lòng, nhưng nếu ngươi chỉ lừa ta, ta cũng vẫn đau lòng. Ngươi sợ ta tức giận bỏ đi, nên mới làm như vậy phải không?”

Tiêu Viễn Tuấn bỗng nhiên ôm chặt thắt lưng của y, như muốn khảm y vào trong thân thể mình: “A Khanh…”

Nguyên Thần Khanh khẽ bật cười, như trách cứ lại như yêu thương: “Lần sau đừng làm như vậy nữa, ta sẽ lo lắng”

Tiêu Viễn Tuấn cúi đầu nói: “Ừ”

“Nhưng mà không giả điên thì ngươi sẽ rất thống khổ?”

Nguyên Thần Khanh xoa đầu hắn, hắn vẫn là đứa trẻ tuấn mĩ tuyệt luân một năm trước mới quen biết, nhưng nay đã thêm phần chín chắn, cũng càng khiến người khác ái mộ.

“Ta nghe nói, lúc đó ngươi nôn ra rất nhiều máu, nếu không phải luôn mơ thấy ta, nhìn thấy ta trong ảo giác, đã sớm…”

“Ta mơ thấy ngươi” Tiêu Viễn Tuấn thật lòng nói “Nhưng mà ta mơ thấy ngươi nói không cần ta”

Trong lòng Nguyên Thần Khanh vừa ngọt ngào vừa chua xót, đôi mắt hơi hơi xót, hôn hôn trán hắn, thận trọng hứa hẹn: “Ta vĩnh viễn không không cần ngươi, Tiểu Tuấn”

“Vậy ta có thể hôn ngươi không?” Tiêu Viễn Tuấn ngưng mắt nhìn y, “Ta hiện tại muốn ôm ngươi”

Mặt Nguyên Thần Khanh lập tức đỏ bừng, oán trách vỗ vai hắn: “Trong đầu ngươi chỉ nghĩ đến mấy thứ này sao?”

Thấp giọng thì thào, nói ra một ít lời ngọt ngào mà y nghĩ cả đời vĩnh viễn không thể nói ra miệng, Nguyên Thần Khanh bỗng cảm thấy cơ thể mình nhẹ hẫng, sau đó đã bị Tiêu Viễn Tuấn ôm đi về phía giường.



Biệt uyển ở Tô Châu vẫn điểu ngữ hoa hương (chim hót hoa thơm), nhưng hôm nay là ngày Tiêu Viễn Tuấn và Nguyên Thần Khanh mang tiểu quận chúa hồi kinh.

Hai nam tử sóng vai bên nhau, thân mật khăng khít, lúc nhìn kỹ lại, một người tuấn mĩ vô cùng, cao quý xinh đẹp, người khác nho nhã hoà khí, khiến người ta không nhịn được mà tán thưởng.

Vài nha hoàn không ngừng trốn ở một góc nhỏ giọng thì thầm, khe khẽ bàn luận về vẻ ngoài của hai người, sau bị Tiễn quản sự mắng một trận: “Còn không đi làm việc, ở đây nói cái gì vậy?”

Tiêu Viễn Tuấn cười dài, đỡ Nguyên Thần Khanh lên lưng ngựa, bản thân cũng nhảy lên, ngồi ở phía sau y, ôm lấy thắt lưng y, nắm chắc dây cương.

Nguyên Thần Khanh nhíu mày: “Sao ngươi lại ngồi chung với ta?”

“Ngươi không vui sao?” Tiêu Viễn Tuấn nghi hoặc hỏi.

“Nhiều ngựa như vậy, ngồi chung rất chật”

“Nhưng nếu không cưỡi chung với ngươi, ngươi nhất định sẽ chạy rất nhanh, sẽ làm bị thương thân thể” Tiêu Viễn Tuấn chớp lấy thời cơ hôn má tình nhân.

Nguyên Thần Khanh bị vẻ mặt dường như không có chuyện gì xảy của Tiễn quản sự làm cho hoảng sợ, da mặt y thật sự không dày bằng Tiêu Viễn Tuấn, không thể phớt lờ hết ánh mắt của tất cả mọi người, muốn nói ngồi xe ngựa cũng được, nhưng Tiêu Viễn Tuấn đã nhanh chóng hôn y đến choáng váng, nhẹ giọng quát một tiếng, ngựa đã nhanh chóng chạy đi.

Ngoài thành, suối nhỏ róc rách, một ao phủ đầy lục bình xanh ngát.

– Chính văn Hoàn –

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.