Edit: Dế Mèn
—–
Vinh Thiển cựa người, mở hai mắt ra, vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn: “Sao vậy?”
“Thằng hai tỉnh rồi.”
Cô cũng còn hơi mơ màng: “Không phải tỉnh lâu rồi sao?”
“Anh tới bệnh viện xem.”
Vinh Thiển ngồi dậy: “Em cũng đi.”
Lúc hai người chạy tới bệnh viện, hai người cảnh sát đứng ngoài phòng bệnh của Lệ Cảnh Tầm tra hỏi kỹ càng thân phận của họ xong mới cho vào.
Đi vào trong, có mấy người đang ngồi vây quanh giường của Lệ Cảnh Tầm, một cái máy ghi âm được đặt ở đầu giường, còn có người phụ trách việc ghi chép.
Nhìn thấy hai người đi vào, khóe miệng Lệ Cảnh Tầm dâng lên nụ cười lạnh và đầy thâm ý: “Anh trai và chị dâu tôi tới rồi! Nhìn thấy tôi tỉnh lại, không phải là hai người rất thất vọng chứ?”
Vinh Thiển kéo cánh tay Lệ Cảnh Trình; càng như vậy, Lệ Cảnh Tầm càng cảm thấy chói mắt. Dựa vào cái gì người khác có thể hạnh phúc, mà hắn phải rơi xuống bước này?
Lệ Cảnh Trình đứng trước giường hắn. “Sao chú không nói, là tự chú gieo gió gặt bão?”
“Đứa bé trong bụng Thư Lan chẳng lẽ có tội sao?”
“Chú ra thế này, cũng phải trách người khác mới đươc sao?”
Thực ra Lệ Cảnh Trình và Vinh Thiển cũng không biết rốt cuộc tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết Thịnh Thư Lan bị sảy thai.
Người cảnh sát đang ngồi đứng dậy, lên tiếng chào hỏi Lệ Cảnh Trình: “Chuyện SMX, anh ta đã thẳng thắn thú nhận.”
Ánh mắt Lệ Cảnh Trình quay sang người đàn ông nằm trên giường bệnh. Tên đã rời khỏi cung cũng không quay lại được; chuyện của Lệ Cảnh Tầm đã bị đưa ra ngoài ánh sáng, hơn nữa còn bị phơi bày triệt để, kinh động tới bên trên, lại gây ảnh hưởng vô cùng lớn, căn bản cũng không thể giấu che được nữa. Bằng không, sẽ không ngoại trừ chuyện Lệ Cảnh Vân cũng bị kéo theo.
“Chú hai…” Lệ Cảnh Trình nhìn thẳng vào người đàn ông: “Tôi khuyên chú, đã đến nước này, chú vẫn nên lập công chuộc tội đi. Càng nói rõ sự thật, với chú mới càng có lợi.”
Tia sáng trong con ngươi Lệ Cảnh Tầm hơi âm u đi: “Sự thật? Anh cả, thà anh cứ cười đi, tôi không cần anh mèo khóc chuột, giả từ bi.”
Thấy hắn vẫn tỏ thái độ này, Vinh Thiển kéo kéo khuỷu tay Lệ Cảnh Trình: “Chúng ta đi thôi, lúc này còn không bằng đi xem Thịnh Thư Lan thế nào.”
Lệ Cảnh Tầm gần như giật mình muốn nhảy lên: “Cô ấy không cần các người đi xem! Vinh Thiển, cô còn có tâm đi hại cô ấy nữa?”
“Vừa lúc chú bây giờ đang nằm viện, tôi đề nghị chú đi gặp bác sĩ tâm lí trước đi, coi xem mình có bị chứng cứ tưởng tượng mình bị hại không?”
“Tôi cảnh cáo cô: tránh xa cô ấy ra!”
Ánh mắt Vinh Thiển trong suốt, trong đáy mắt phản chiếu bộ dáng tâm thần của Lệ Cảnh Tầm.
“Nếu chú không muốn cô ấy bị thương tổn thì chú không nên làm nhiều chuyện không có tính người như vậy. Bây giờ, chỗ dựa vững chắc duy nhất cô ấy có thể dựa vào đã sụp đổ, chú nói những thứ này thì có ích lợi gì nữa?”
Bàn tay Lệ Cảnh Tầm nắm thành quyền thình lình đập xuống mép giường.
“Cô mà dám xuống tay với Thư Lan thì tôi sẽ cho cô thấy!”
“Đây là chú đang đe dọa sao?”
Vinh Thiển khẽ nhếch môi mỉm cười, nói với Lệ Cảnh Trình: “Đi thôi.”
Cô đi được hai bước, phía sau truyền tới một loạt tiếng các thứ bị ném xuống mặt đất. Vinh Thiển quay đầu lại nhìn Lệ Cảnh Tầm: “Chú có bản lĩnh thì cứ đuổi theo tôi ra cửa thử, chú có bản lĩnh thì cứ chắn tôi lại thử.”
Người đang làm nhiệm vụ ghi chép nhìn sang Lệ Cảnh Tầm: “Khống chế tâm tình lại!”
Đi ra ngoài cửa, ánh mắt Vinh Thiển xuyên qua lớp kính cửa sổ nhìn vào bên trong, bao nhiêu thất vọng.
“Không ngờ, đã đến giờ này, hắn còn có thái độ như vậy.”
Cô để tay vào lòng bàn tay Lệ Cảnh Trình.
“Em bị đưa vào SMX, nhưng hẳn là em là người may mắn nhất khi bị đưa vào đó nhỉ? Ký ức đó không phải chỉ là một dao trên người, sau cơn đau thì thôi. Nhiều cô gái vẫn chưa tới hai mươi, vốn đang ở tuổi vàng son lại bị đẩy nhào xuống địa ngục. Đến lúc này, người ta có lẽ cũng chỉ thấy được kẻ khởi xướng bị báo ứng, có ai thực sự chứng kiến người bị hại đàng sau thế nào? Hạnh phúc của trăm ngàn con người từ lúc đó đã bị hủy sạch rồi.”
Từ lúc đó, những người họ đều sợ ánh sáng, cho dù xinh đẹp hay gia cảnh tốt, cũng không đỡ được chuyện trên lưng đã gánh một vết bẩn.
Lệ Cảnh Trình ôm cô vào lòng. “Cho nên, câu nói của anh vẫn còn đó. Thằng hai làm quá nhiều điều thất đức, chính nó phải trả những món nợ đó.”
Hai người theo hành lang đi về phía trước. Tới khoa phụ khoa hỏi thăm cong, Vinh Thiển đi lên lầu ba khu nội trú, cô tìm được phòng bệnh của Thịnh Thư Lan.
Còn chưa đi vào đã nghe bên trong có tiếng mắng chửi.
“Ngay cả đứa bé cũng không bảo vệ được, cô còn nói mình không cố ý?” Giọng Củng Dụ rất chát chúa. Bà ta tức giận đến nỗi tay ôm ngực mãi không buông xuống.
“Bây giờ Cảnh Tầm như vậy, cô muốn cho nó đoạn tử tuyệt tôn phải không?”
Vinh Thiển đẩy cửa ra, thấy Thịnh Thư Lan nằm xoay mặt vào trong, nằm trên giường bệnh không động đậy.
Cô ấy không khóc sướt mướt như thường ngày, có lẽ vì quá tuyệt vọng nên ngay cả sức để khóc cũng không có.
Củng Dụ vẫn nhất quyết không tha: “Bây giờ cảnh sát tới rồi! Tối hôm qua rốt cuộc cô và Cảnh Tầm thế nào? Vì sao đứa bé không còn nữa? Nó lại ngã xuống đất. Cô nói đi chứ, nói đi!”
Nhìn thấy Thịnh Thư Lan như vậy, Củng Dụ càng thêm tức tối, bà ta đi tới nắm lấy vai Thịnh Thư Lan, xốc cô ấy lên xô lắc. “Cô nói rõ ràng cho tôi!”
Thịnh Thư Lan như một con rối, vốn đã gầy còn bị Củng Dụ xô lắc, tóc tai rối tung, đáy mắt vẫn tĩnh mịch, bắt đầu lặp đi lặp lại một câu nói: “Hắn đã đồng ý với tôi, nói sẽ giúp chúng tôi đi khỏi Lại Hải. Rõ ràng hắn đã đồng ý với tôi, sao lại như vậy?”
“Tôi thấy cô điên rồi!” Củng Dụ bỗng nhiên đẩy cô ấy, trán Thịnh Thư Lan đụng phải vào tường.
Vinh Thiển chân trước vừa định bước vào, nhưng cô vẫn cứng rắn thu về.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy Thịnh Thư Lan, Vinh Thiển cũng đã hiểu được, ai cũng không giúp được cô ấy. Tính cách từ từ hình thành giữa hoàn cảnh, muốn thay đổi, nhất định phải dựa vào chính mình trải nghiệm, trưởng thành.
Thịnh Thư Lan ôm trán: “Mẹ, Cảnh Tầm sao rồi?”
“Sao rồi? Sắp bị cô hại chết rồi! bây giờ thì tốt rồi, con đường cuối cũng đã bị phá hỏng rồi! Nói là tiếp nhận chế tài của pháp luật, nhưng ai mà biết tiếp nhận rồi thì thế nào?”
Thịnh Thư Lan đặt tay lên bụng. Cô thật vô dụng, ngay cả đứa con của Lệ Cảnh Tầm cũng không giữ được.
Củng Dụ nói đúng, đó có thể là đứa con duy nhất của Lệ Cảnh Tầm thật.
Vinh Thiển từ từ đóng cửa lại, xoay người đi. Hai người đi ra khỏi bệnh viện, Lệ Cảnh Trình đưa về nhà Vinh Thiển xong thì đi làm.
Sau khi đưa Gạo Nếp tới trường, trên đường trở về, tài xế mở miệng nói: “Mợ cả, trước cửa hình như là mợ hai.”
Tầm mắt Vinh Thiển nhìn phía ngoài cửa sổ, quả nhiên thấy thân ảnh đơn bạc của Thịnh Thư Lan đứng trước cánh cổng sắt.
Cô ra hiệu bảo tài xế dừng xe. Vinh Thiển đẩy cửa xe ra. Thịnh Thư Lan mặc áo choàng màu vàng nghệ, cơ thể vì suy yếu mà run lẩy bẩy. Vinh Thiển bước tới phía trước: “Sao cô lại tới đây?”
“Thiển Thiển, tôi muốn nói với cô mấy câu.”
Vinh Thiển gật đầu: “Vào đi.”
Hai người đi vào phòng khách. Vinh Thiển mới vừa ngồi xuống thì thấy Thịnh Thư Lan quỳ xuống, cô kéo cô ấy lên.
“Cô vừa mới sảy thai, cô cứ muốn hành hạ mình như thế sao?”
“Thiển Thiển, tôi cầu xin cô. Chuyện gây cho cô, đó là do tôi làm. Sinh ra cùng một gốc, sao lại nỡ đốt nhau; Cảnh Trình tốt xấu cũng là anh của Cảnh Tầm mà! Cầu xin hai người buông tha cho chúng tôi một con đường sống đi! Tôi bảo đảm tôi và Cảnh Tầm sẽ đi thật xa, không bao giờ trở về nữa.”
Thấy vẻ mặt cô ấy lo lắng, Vinh Thiển cũng mềm lòng, nhưng việc đã đến nước này…
Vinh Thiển mím nhẹ môi dưới: “Chuyện này, hoặc không lôi ra thì thôi, một khi bị lôi ra thì chẳng ai có cách. Bây giờ truyền thông rất quan tâm, huống hồ phía trên lại muốn bắt để làm gương. Thư Lan, cô cầu xin chúng tôi cũng vô ích.”
“Chắc chắn còn cách khác mà. Thiển Thiển, tôi biết cô lo ngại, cô sợ sau này Cảnh Tầm lại gây bất lợi với cô phải không, cô yên tâm…”
Vinh Thiển đứng dậy: “Thư Lan, tôi dẫn cô đi chỗ này vậy.”
Cô lôi cánh tay Thịnh Thư Lan, nâng cố ấy đứng dậy.
Thịnh Thư Lan nắm lấy hi vọng cuối cùng, theo sau lưng cô.
Vinh Thiển tự mình lái xe, các cô đi tới một dãy nhà trọ trong trung tâm thành phố. Sau khi vào thang máy, họ đi thẳng tới tầng ba mươi hai.
Thịnh Thư Lan cẩn thận dè dặt nhìn Vinh Thiển, không biết cô ấy muốn dẫn mình đến đây làm gì.
Vinh Thiển đi thẳng tới một căn hộ, ấn chuông cửa. Rất nhanh sau đó, có một người phụ nữ trung niên đi ra mở cửa, nhìn thấy Vinh Thiển thì hơi bất ngờ: “Cô Vinh? Sớm vậy!”
“Tôi đến gặp Lý Đình.”
Người phụ nữ nghiêng người. Thịnh Thư Lan để ý thấy bên trong phòng lắp đặt các thiết bị rất tiện, gọn nhẹ nhưng không lỗi thời. Căn hộ hai phòng, hai gian, trên tường đều treo vài bức ảnh.
Trong ảnh, cô gái xinh đẹp, dáng múa thanh thoát, dáng người ưu nhã, gương mặt tràn đầy thanh xuân và tinh thần tươi trẻ.
Vinh Thiển nhìn những bức ảnh đấy.
“Lý Đình từ nhỏ đã tỏ ra năng khiếu khiêu vũ trời phú. Cô ấy vừa mới qua hai mươi đã được nhận thiệp mời của nhà hát Hoàng Gia Anh.”
Trong mắt Thịnh Thư Lan không khỏi lộ ra vẻ do dự. Vinh Thiển bước khẽ tới cửa phòng ngủ.
Người phụ nữ mắt đỏ ửng mở khe cửa ra. Trong gian phòng trang trí như phòng công chúa lại không thấy bóng dáng Lý Đình, trên giường cũng trống không.
Giọng người phụ nữ có chút nghẹn ngào: “Sau khi cô đưa bác sĩ tâm lí tới kèm cho con bé, con bé đã khá hơn nhiều, không còn nửa đêm giật mình tỉnh giấc muốn tự sát nữa, nhưng khi ngủ vẫn không dám ngủ trên giường, toàn trốn sau rèm cửa sổ. Nó nói chỗ đó an toàn, sẽ không ai thấy nó.”
Ánh mắt Thịnh Thư Lan nhìn về phía góc tường, lúc này mới để ý thấy có bóng người.
Tâm tình Vinh Thiển nặng nề, tay đóng cửa lại.
“Mấy ngày này, bác hãy để ý cô ấy nhiều, phải tin tưởng vào bác sĩ tâm lí, chị ấy sẽ đưa Lý Đình bước ra từng bước một.”
“Được, tôi tin cô.”
Vinh Thiển lắc lắc đầu, có lẽ đây cũng là việc duy nhất cô có thể làm.
Hai người không ở lại, đi ra khỏi nhà Lý Đình.
Trong khi đợi thang máy, Vinh Thiển mở miệng nói: “Cô biết trong SMX ưng nhất những người kiểu nào không? Một, là thiên kim nhà giàu, trong nhà có quyền thế. Hai, những cô gái như Lý Đình, có những khía cạnh, năng khiếu nổi trội. Thư Lan, cô có biết một gia đình bình thường vì muốn bồi dưỡng Lý Đình được như thế cần tiêu hao bao nhiêu tinh lực không?”
Ánh mắt Vinh Thiển nhìn con số không ngừng nhảy lên: “Cũng đừng nói rất tiếc hay gì. Loại chuyện này, bất luận rơi xuống người cô gái nào cũng đều là tai ương ngập đầu. Chúng ta đều đã vào SMX, đó là chỗ thế nào, trong lòng cô rất rõ ràng.”
Thịnh Thư Lan bây giờ đang nhớ đến lần đó, tim vẫn không khỏi đập nhanh: “Cô ấy cũng vậy sao?”
“Phải! Ngay trước đêm chuẩn bị xuất ngoại, trong nhà có ý mở cho cô ấy một bàn tiệc rượu ở nhà hàng, muốn cầu chúc con gái mình từ đây có thể thăng tiến nhanh; nhưng ngay khi trên đường tới nhà hàng, Lý Đình mất tích.”
Cửa thang máy “đinh” mở ra, hai người liếc nhìn, nhưng không ai đi vào.
Vinh Thiển hồi tưởng lại lần mới gặp Lý Đình. Cô ấy luống cuống, bi quan chán đời, nổi giận còn nhiều hơn, từ lời người nhà, mới hiểu ra cô gái là người hiểu chuyện, ưu nhã mà tưởng như hai người khác nhau.
“Cô ấy học múa, người rất dẻo, bởi vì cái ưu thế trời cho này mà trong SMX cô ấy càng phải chịu đựng sự hành hạ của những kẻ không phải con người.”
Thịnh Thư Lan nghe nói vậy, không khỏi run run. Cô ấy ôm chặt hai tay, người như rơi vào hầm băng.
“Mỗi khi trên xã hội xuất hiện tin tức như vậy, bao nhiêu người đã kêu gọi yêu cầu nghiêm trị, thậm chí nói bắn chết cũng không có gì quá đáng, cô biết tại sao không? Bởi vì loại thương tổn đó là cả đời; nhưng bởi vì cô là người thân nhất của cậu hai, nên cô sẽ biện hộ, có lẽ còn nói: “Dù có trừng phạt thì sao? Sự thuần khiết của những cô gái ấy cũng không quay lại được.” Tuy nhiên, nếu như đây là việc đương nhiên, còn có thể chạy trốn, xã hội này sẽ là xã hội không có nhân tính. Luật pháp là do con người tạo ra. Nếu mọi người đều ôm suy nghĩ như vậy, trên đường cứ tông đại một người nào đó đi, tông xong rồi nói: “Tôi sai rồi, dù sao anh cũng chết, bồi thường cái mạng của tôi cũng vô dụng.” Thử hỏi, mạng sống và tôn nghiêm của người khác chẳng lẽ đều không đáng giá sao?”
Thịnh Thư Lan á khẩu không trả lời được. Cửa thang máy lại mở ra lần nữa, Vinh Thiển bước vào.
Cô ấy theo sau: “Nhưng tôi không tin SMX là của Cảnh Tầm.”
Ngón tay Vinh Thiển ấn phím số. “Chính hắn đã thẳng thắn thú nhận. Một số chứng cứ là do cảnh sát nằm vùng lấy được. Thư Lan, cô không tin là bởi vì trong lòng cô không muốn tin. Đã vào SMX thì sẽ ít có cơ hội thoát thân, ở đó có quy định nghiêm ngặt, phải bắt được người mới thì mới có thể thả người, càng không thể giúp cô gọi điện báo cho người nhà cô được. Về điểm này, cô vẫn chưa bao giờ nghi ngờ sao? Lúc trước, tại sao chú hai lại tìm được cô?”
Thịnh Thư Lan hơi thở nghẹn trong họng, không lên được cũng không xuống được.
Vinh Thiển nhìn cô ấy: “Sự tình đã đến nước này, cô hẳn nên suy nghĩ cuộc sống sau này một chút.”
Hai mắt Thịnh Thư Lan đẫm lệ mông lung, có vẻ do dự luống cuống: “Sau này? Cảnh Tầm có chuyện, tôi càng không biết tôi còn có thể làm gì.”
“Tôi còn câu nói kia tặng để cho cô: chỉ có tiếp xúc nhiều với thế giới bên ngoài, cô mới có thể trưởng thành.”
Vinh Thiển lái xe trở lại, đưa Thịnh Thư Lan về nhà họ Lệ.
Thịnh Thư Lan không nghỉ ngơi, lại tự mình tới bệnh viện.
Đi vào trong phòng bệnh của Lệ Cảnh Tầm, Thịnh Thư Lan cầm chậu nước đi tới. Lệ Cảnh Tầm liếc nhìn: “Em tới làm gì? Sao không ngoan ngoãn nằm trong phòng bệnh đi?”
“Cảnh Tầm.” Thịnh Thư Lan ngồi xuống mép giường, kéo một tay hắn: “Em muốn chăm sóc cho anh.”
Lệ Cảnh Tầm dùng sức rút tay về: “Anh không cần em ở đây. Đi mau!”
Thịnh Thư Lan cố chấp kéo tay phải của hắn lại, lau mu bàn tay cho hắn: “Cảnh Tầm, SMX thật sự là anh mở sao?”
Hắn vẫn chưa chuẩn bị cho câu hỏi của cô. Lệ Cảnh Tầm trầm mặc một lát. Lúc hắn do dự thì trong lòng Thịnh Thư Lan đã có đáp án, cô khó tin nhìn hắn: “Tại sao anh muốn làm như vậy? Nhà họ Lệ còn chưa đủ cho anh cơm áo không phải lo sao?”
Lệ Cảnh Tầm nắm lại bàn tạy Thịnh Thư Lan: “Từ nhỏ, anh đã thấy em trong nhà này bị các mẹ của anh bắt nạt, anh cả thì che chở em. Khi đó, anh liền như bị ma quỷ ám ảnh, thích nhìn bộ dạng nhu nhược bất lực đó của em. Về sau, tới lui không ngớt trong các loại yến tiệc hội hè của xã hội thượng lưu, thấy từng cô gọi là thiên kim nhà giàu tỏ vẻ có giá, bộ dáng cao cao tại thượng, anh nhìn không vào những cô như vậy, anh thích xem các cô ấy sợ hãi khi bị bức bách. Còn những cô gọi là sinh viên ưu tú, họ cho rằng với sở trường của mình họ sẽ có thể thăng tiến rất nhanh, anh chính là muốn chặt đứt con đường của họ.”
Thịnh Thư Lan hơi nhếch miệng, không những mong đợi cuối cùng trong lòng bị đánh tan, cô dường như trong một lúc nói không nên lời: “Anh, anh…”
Lệ Cảnh Tầm biết cô khó có thể tiếp thu. Thịnh Thư Lan rút tay lại: “Sao anh có thể có loại suy nghĩ đó?”
“Thư Lan, bây giờ em cũng đã nhìn rõ được anh, em đi đi.”
Lệ Cảnh Tầm không lừa cô, lúc mới lập SMX hắn đúng là đã nghĩ như vậy, mặc dù có hơi biến thái, nhưng hắn vẫn không thấy có chỗ nào không đúng. Những cô gái kia đã được hưởng thụ quyền quý gấp mười lần những cô gái bình thường rồi, vậy đương nhiên phải cho những cô gái đó tôi luyện một chút.
Thịnh Thư Lan ngơ ngẩn ngồi ở mép giường, tay cũng buông thõng xuống.
Lệ Cảnh Tầm nhìn cô chằm chằm không hề chớp mắt, nhìn cô đứng dậy, sau đó như một con rối đi thẳng ra ngoài.
Người đàn ông nằm trên giường bệnh. Thịnh Thư Lan không còn cho hắn một khuôn mặt tươi cười nữa. Hắn không cách nào động đậy được, mắt đau nhói vô cùng. Nhìn người phụ nữ mình yêu thương như vậy đi ra khỏi thế giới của mình, Lệ Cảnh Tầm cố nén đau đớn; lúc này, ngay cả ý nghĩ ngăn cô lại cũng không có.
Đi thôi, để hắn tự sinh tự diệt lại tốt.
Thịnh Thư Lan hoảng hốt đi ra khỏi bệnh viện, nhìn bên ngoài người tới người đi, lại không biết mình còn có thể đi đâu.
—
Cảnh sát phái người trông coi kỹ hơn ở ngoài phòng bệnh, hắn càng có mà chạy đằng trời.
Gần đây Lệ Cảnh Trình còn đang bận chuyện của công ty. Giá cổ phiếu rớt xuống, toàn bộ nhà họ Lệ đều bị tổn hại nghiêm trọng, trong nhà lại chỉ có mấy người phụ nữ cũng không giúp được gì.
Vinh Thiển xin nghỉ ở nhà. Lệ Cảnh Trình lo lắng không sai, lúc này, cô không thể để anh bị phân tâm, vẫn nên ngoan ngoãn đợi thôi.
Hôm nay, cô nhận được điện thoại của Thẩm Tĩnh Mạn bảo cô về nhà một chuyến.
Vinh Thiển nghĩ thầm, về nhà họ Lệ thôi mà, sẽ không xảy ra chuyện.
Cô lái xe qua, đi tới nhà họ Lệ. Thẩm Tĩnh Mạn nói cũng không có chuyện gì lớn, Đông Uyển cần dọn dẹp, bảo Vinh Thiển xem coi còn có đồ gì chưa lấy thì lấy đi.
Lệ Cảnh Trình như vậy với Lệ Cảnh Vân, trong nhà nhất định sẽ tìm cách.
Vinh Thiển đi tới Đông Uyển, người giúp việc dẫn cô đến trước nhà kho.
“Mợ cả, đồ đạc đều đã dời vào trong đó, do lúc trước ông chủ bảo chúng tôi dọn dẹp.”
“Được rồi.”
“Mợ xem coi có cái gì cần, cứ sai chúng tôi đi.”
“Được.”
Thật ra, phần lớn đồ đạc bọn họ khi đó đã chuyển đi, nhưng Vinh Thiển vẫn muốn đến xem một lần, lo để quên thứ gì.
Đẩy cửa nhà kho đi vào, bên trong chất đầy hộp giấy lớn nhỏ.
Vinh Thiển một mở ra xem từng hộp một. Cô ngồi xổm thấy hơi mệt chút, nên đứng dậy dựa vào tường, bên cạnh có cánh cửa. Vinh Thiển chỉ liếc nhìn, ánh mắt cô nhìn về phía một cái rương khác cách đó không xa, Vinh Thiển nhấc chân lên.
Trên mặt đất có trải mấy miếng giấy các-tông cứng. Vinh Thiển vạn lần không ngờ, vừa đặt chân xuống, hóa ra mình đang giẫm vào không trung.
Người cô đột nhiên rơi xuống, Vinh Thiển thậm chí không còn kịp suy nghĩ, càng không kịp kêu thét lên.
Cô không bao giờ có thể ngờ tới, mình sẽ gặp chuyện không may ở Đông Uyển.