Thà Đừng Gặp Gỡ

Quyển 1 - Chương 17: Chán ghét chính mình




Trái tim Vinh Thiển trở nên lạnh lẽo.

Ngoại trừ cô, cô chắc chắn Hoắc Thiếu Huyền chưa từng dẫn phụ nữ về nhà. Vinh Thiển đi lên lầu hai, trái tim như bị một đôi bàn tay vô hình bóp đến nghẹt thở, đau đớn, bước chân cô càng gấp rút, dồn dập hơn, thậm chí những bước cuối cùng cô chạy như lao đến trước cửa phòng Hoắc Thiếu Huyền.

Tâm tình cô kích động từ lâu đã nhảy lên đến cổ họng, Vinh Thiển vặn chốt cửa, cô phát hiện cánh cửa đã bị khóa trái.

Cô hoảng sợ tới mức tay chân đều trở nên lạnh lẽo, dùng tay đập mạnh lên cánh cửa: “Hoắc Thiếu Huyền, Hoắc Thiếu Huyền!”

Bên trong, dưới ánh đèn sáng rực, trên chiếc giường lớn, không thấy chút dấu vết nào lộn xộn hay mất trật tự, có thể tưởng tượng được trước đó chưa từng có chuyện dây dưa tình ái, hai tay Hoắc Thiếu Huyền chống đỡ hai bên người phụ nữ, chăn phủ bên dưới, thân thể hai người cũng chưa hề hợp lại, hai bên vẫn còn xa lạ.

Không thấy ai đáp lại, nhưng cô biết rõ bên trong có người, hai tay Vinh Thiển nắm chặt lại: “Hoắc Thiếu Huyền, anh ra đây, ra đây …”

Anh nghĩ đến câu nói kia của cô: “Nếu như em không phải là người con gái đầu tiên của anh, chúng ta có thể quên đi chuyện trước kia mà ở cùng nhau không?”

Mười lăm năm qua, trở ngại lớn nhất họ gặp không phải là vấn đề tình cảm hay người thứ ba chen vào, mà là chuyện đêm hôm đó, cứ tồn tại trong lòng, gây nên tổn thương ngày càng sâu sắc.

“Hoắc Thiếu Huyền …”

Giọng nói của Vinh Thiển run rẩy ngập ngừng, cô tựa mặt vào cánh cửa, bàn tay vô thức cứ tiếp tục gõ. Từng đấm, từng đấm một, thoáng chốc, trong lòng cô cũng như bị đấm cho tan rã. Quan hệ của bọn họ luôn bị chia cắt như vậy, dây dưa, giùng giằng, rồi lại rơi vào trong vũng nước xoáy, làm thế nào cũng không dứt ra được. Thậm chí Vinh Thiển có thể nghe được tiếng động từ bên trong truyền tới, cô khóc đến nấc nghẹn trong cổ họng, nhưng một chút tiếng khóc cũng không nghe ra được.

Một lúc sau, cửa phòng được mở ra, Hoắc Thiếu Huyền mặc áo choàng tắm đi ra, thấy Vinh Thiển ngồi co quắp ở bên tường, cô ngẩng đầu thẫn thờ nhìn anh, sau đó cô bò dậy, đẩy Hoắc Thiếu Huyền ra xông vào trong phòng, Hoắc Thiếu Huyền kéo tay cô lại: “Đừng vào đó.”

“Vì sao? Vì sao không cho em vào?” Cô giận dữ thét lên, cơ thể cô bị người đàn ông ôm chặt trong vòm ngực rắn chắc, Vinh Thiển nghe thấy tiếng nước chảy bên trong phòng tắm: “Hoắc Thiếu Huyền, tại sao anh có thể làm như vậy?”

Cơ thể anh không hề cảm thấy thoải mái hơn chút nào, vừa rồi mới chỉ hoàn thành bước đầu tiên, ngoài ra không có làm thêm động tác nào nữa. Nhưng mà, trong lòng lại không thấy dễ chịu hơn như anh tưởng, mà trái lại càng đau nhức hơn.

Vinh Thiển giống như người điên cố giãy giụa vùng ra, sau đó cô chạy đến trước giường, ngay giữa giường lớn là một vết máu, tuy nhỏ nhưng cũng hiện lên rõ ràng.

Cô cúi người khóc nức nở, đó là thứ mà cô sớm đã không còn.

“Hoắc Thiếu Huyền, anh có cần phải dùng cách này để em tự nhận thấy bản thân em dơ bẩn biết bao nhiêu không?”

Cô không nỡ trách mắng anh, nhưng lại hoàn toàn chán ghét bản thân mình.

“Tiểu Thiển, anh đã cho chúng ta thời gian, anh vốn nghĩ rằng khi em tìm được đường về trước tiên sẽ tới tìm anh, Lệ Cảnh Trình, ở trong lòng em, hắn ta quan trọng như thế nào?”

“Vậy còn anh, anh có đi tìm em sao?” Vinh Thiển hỏi ngược lại: “Hoắc Thiếu Huyền, anh làm sao có thể ở cùng người phụ nữ khác …?”

Hoắc Thiếu Huyền nghe vậy, che dấu nỗi khổ trong lòng, lạnh lùng cười nhạt: “Đúng vậy, anh không đi tìm em.”

Vinh Thiển nắm chặt bàn tay đang buông thõng hai bên người, cô muốn nâng tay lên, nhưng lại không thể đánh anh được.

Trong căn phòng này có không ít đồ đạc cô để lại đây, nhưng bây giờ tất cả đều trở thành dư thừa. Vinh Thiển lau nước mắt chạy ra khỏi phòng, càng lau, nước mắt càng chảy nhiều hơn, cô chạy một hơi ra khỏi biệt thự, ngồi xổm xuống ven đường khóc rống lên.

Loại đau này, cũng giống như thời điểm mẹ cô chết đi.

Vinh Thiển lê bước chân đi về phía trước, ra đến đường quốc lộ, cô cũng không nhìn thấy, vô thức đi thẳng về phía trước.

Bỗng nhiên một chiếc xe dừng lại gần bên cạnh cô, Lệ Cảnh Trình hạ cửa sổ xe xuống: “Vinh Thiển, đã trễ thế này, em đi đâu?”

Lệ Cảnh Trình thấy cô không thèm nhìn sang, dứt khoát quay xe chắn ngang trước mặt cô, sau khi xuống xe, anh dùng sức đem cô nhét vào bên ghế phụ: “Tôi đưa em về.”

Cô cuộn tròn lại bên trong ghế phụ ra sức khóc, sau một lúc lâu, cô nói giống như tự nhủ với mình: “Chỉ khi đứng ở lập trường của tôi lúc đó, mới biết được sẽ đau như thế nào, tôi cho rằng, chỉ cần chúng tôi giống nhau, thì lần thứ hai đến với nhau, chắc chắn sẽ hạnh phúc, thế nhưng, thực sự tôi chịu không nổi …”

Ý tứ trong lời nói của cô, Lệ Cảnh Trình có thể đoán ra được chút thông tin.

Anh không trả lời, để mặc cho cô khóc, phản chiếu bên trong kính chiếu hậu, có thể thấy hình ảnh người đàn ông đang cười, niềm vui lan tỏa đến cả đôi mắt.

Lệ Cảnh Trình đưa cô về Vinh gia, Vinh Thiển đẩy cửa xe ra thẳng đi vào trong, cũng không nói thêm gì khác.

Vinh An Thâm ngồi trong phòng khách xem báo, nhìn thấy con gái bảo bối trở về, giương mắt lên cười: “Đi gặp tên tiểu tử thúi kia sao? Nó ở đâu, không tới sao?”

Từ nhỏ, hai nhà Hoắc – Vinh luôn chứng kiến hai tiểu oan gia này cãi nhau, hai mắt Vinh Thiển sưng đỏ, khóc to thành tiếng: “Ba.”

“Làm sao vậy? Tiểu tử thối đó vẫn còn chưa thông suốt?”

Vinh Thiển chạy tới ôm lấy Vinh An Thâm: “Ba, Hoắc Thiếu Huyền có người phụ nữ khác.”

“Cái gì?” Vinh An Thâm nhất thời kinh động: “Chuyện gì xảy ra?”

Cô nghẹn ngào không ngừng: “Con mới từ chỗ anh ấy trở về, con tận mắt thấy …”

Vinh An Thâm tức giận đến nổi gân xanh trên huyệt Thái Dương: “Ta phải đi lột da nó!”

Cố Tân Trúc mới từ bên ngoài trở về: “Đi lột da ai chứ?”

“Ba, con lên lầu trước.”

Cố Tân Trúc đi tới trước mặt Vinh An Thâm, nhìn bóng lưng Vinh Thiển đang lên lầu: “Làm sao vậy?”

Vinh An Thâm đem lời mới vừa rồi nói cho bà biết, Cố Tân Trúc thở dài: “Tám phần mười là bởi vì trước đây Thiển Thiển bị người ta làm nhục, Thiếu Huyền không thể quên được chuyện này.”

“Bang …”. Vinh An Thâm cầm ly nước ném xuống đất: “Nếu thật sự là nguyên nhân này, ta có chết cũng sẽ không đem con gái gả cho nó!”

Cố Tân Trúc an ủi ông vài câu, đi lên lầu, ngang qua phòng Vinh Thiển, nghe được bên trong có tiếng khóc.

Bà đẩy cửa đi vào, thấy Vinh Thiển nằm lỳ ở trên giường: “Thiển Thiển à, con mất tích mấy ngày nay, Thiếu Huyền tìm con đến mức hóa điên rồi.”

“Ai nói anh ấy đi tìm con?” Vinh Thiển lau nước mắt, không muốn để Cố Tân Trúc thấy.

“Ta và cha con đều nhìn thấy mà, nó lo lắng đến mức còn muốn đi lên núi, còn điều thêm không ít người đến đó tìm con, tròn mấy ngày mấy đêm không chợp mắt, sau đó không chịu nổi, bị đưa vào bệnh viện, vừa truyền dịch còn vừa lo lắng cho con. Chúng ta đều thấy, nó rất sợ con lại gặp chuyện như mấy năm trước. Hôm đó lúc chạng vạng tối, nó nghe được chút tin tức của con, tự mình rút ống tiêm ra chạy tới, lại đúng ngay thời điểm con và Lệ Cảnh Trình xuống núi, trong khoảnh khắc đó nó vẫn ở đó…”

Vinh Thiển nghe như có tiếng ‘ong ong’ trong lỗ tai: “Vì… vì sao không nói sớm cho con biết?”

“Ngày đó, ta định nói, con còn chê ta phiền, bảo ta câm miệng.”

Một dòng nước mắt không khống chế được tràn ra bên ngoài, Vinh Thiển giống như bị một mũi khoan khoan một lỗ trong lòng, không trách được Hoắc Thiếu Huyền có nói, anh đã cho chúng ta một cơ hội, nhưng vẫn không đợi được em.

Cố Tân Trúc nói xong những lời này thì đi ra ngoài, Vinh Thiển giơ tay lên tự cho mình một cái tát.

Đêm đó, sau khi xảy ra chuyện không may, Vinh Thiển chỉ muốn về nhà, có lẽ những bạn cùng lớp không có chuyện gì về trước báo tin, Hoắc Thiếu Huyền cũng lo đến mức lập tức đi tìm cô, thế nhưng, lần này cô lại cho là anh không quan tâm, lo lắng cho cô.

Nhưng…

Cho dù như vậy thì sao chứ?

Vỏn vẹn chỉ một ngày đêm, còn kịp sao?

Không còn kịp nữa rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.