Tên Tôi Là Romanov

Chương 38




Tôi ngủ nướng tới quá trưa, tôi thậm chí có thể ngủ tới ngày hôm sau nếu như không phải tiếng chuông điện thoại đáng ghét réo như điên. Tôi chỉ định giải thoát chính mình khỏi âm thanh inh tai, nhức óc đó nhưng cái điện thoại cảm ứng khỉ gió, tôi chỉ lướt tay qua một cái là màn hình đó thôi mà đã thành trả lời điện thoại.

- Venus – giọng Erowyn oang oang ở đầu bên kia khiến cái đầu đáng thương của tôi như muốn nổ tung.

- Sao cậu lại phải nói to vậy? – tôi mệt mỏi nói.

- Tớ nói bé mà !

- Biết thế - tôi nói – nhưng tớ đang chịu dư vị từ đêm qua mà, bartender như cậu phải biết rõ nhất chứ.

- Hangover à…ờ…TỐI QUA CẬU BỎ QUÊN THẺ TÍN DỤNG Ở QUẦY BAR ! – lần này Erowyn có tình hét rất lớn.

- OK ! Tạm biệt Erowyn !

Trong mười hai giây bao mươi tích tắc cuối cùng trước khi thực sự tỉnh giấc, tôi nằm úp mặt, trùm gối lên đầu, cố dìm cái giọng oang oang của Edward ở lầu dưới đang lên lớp giảng đạo về mức độ uống rượu với Caris. Cậu ta làm vậy đâu phải để tốt cho chị gái mình, cậu ta làm vậy để ‘‘chơi’’ Caris, giống như Erowyn vừa làm với tôi vậy. Trừ một việc là điện thoại có nút tắt, còn cái miệng của Ed thì không có, đó quả là một thiếu sót mà tạo hóa nên bổ sung nếu như Người muốn chuyển kiếp cho Ed lần sau.

- Chị phải biết MỨC ĐỘ của mình ! – Ed gào lớn.

Tôi choàng tỉnh giấc trước từ ‘‘mức độ’’ được gào to một cách quá mức cần thiết. Tôi nằm ỳ trên giường một lúc, cố gắng gom lại tất cả chút ý thức còn tỉnh táo của mình. Tôi hất tung chăn, lò dò lê bước tới tủ quần áo, luống cuống xỏ chân vào cái quần legging, tròng cái áo phông trắng qua đầu trước khi đánh răng rửa mặt. Trước khi xuống dưới nhập hội với mọi người, tôi đã phải đeo một đôi bịt tai để tránh những trường hợp bị tổn thương màng nhĩ chỉ vì nghe giọng của Ed.

- Chào buổi sáng cả nhà – tôi nói khi bước vào phòng khách.

- Đừng nói to quá Vee! – Caris nói.

- Chào buổi chiều – Chris sửa lại, anh đã rất giữ ý khi nói rất nhỏ và tôi cám ơn anh vì điều đó.

- Em cũng xuống đây rồi thì càng tốt em cũng tốt, em cũng cần…

- Thôi đi Ed – Caris nhăn nhó – Chị chịu đựng em cả buổi sáng là quá đủ rồi!

Tôi vừa kịp ngồi xuống cái ghế đơn cạnh Caris thì tiếng nói của Ed cũng im bặt, khi tôi ngẩng đầu lên thì thấy một khoảng trống rất vô duyên ở vị trí mà đáng ra phải là cái mồm đáng ghét của Ed. Không cần biết cậu ta cần tới nó để ăn, để uống nhưng tạm thời tôi có thể có được mấy phút bình yên thì việc cậu ta phải "nhịn" những nhu cầu đó là hoàn toàn xứng đáng.

- Chị phải dạy em làm trò đó! – vừa nói tôi vừa tháo mấy cái bịt tai được nhét sâu bên trong lỗ tai.

- Thử lôi băng Power Ranger Dino ra là em sẽ tự học được thôi – Caris nói.

- Đúng rồi – Chris nói – Ông phù thủy ở trong game bước ra đã “lấy” miệng của thầy Oliver vì ông ấy nói quá nhiều.

Ed trừng mắt nhìn Chris khi anh giảng giải tại sao cái miệng anh biến mất.

- Em đoán chắc Ed muốn cái miệng của mình lại – tôi nói.

- Cậu ta sẽ lấy lại được cái miệng – Caris nói – sau khi nó lấy cho em và chị mỗi người một viên giải rượu.

Edward nhăn nhó mặt mày trong giây lát trước khi ấm ức đứng dậy đi lấy mấy viên thuốc đặc chế chữa hangover của anh ta. Nhìn cái bản mặt nam thần của Ed khi thiếu đi cái miệng thật sự là trò hề vui nhất mà tôi thấy trong suốt chục năm nay, tôi sẽ theo Caris học cái mánh này để có thể tạo thêm “vài” màn hài như thế này nữa.



Sau khi lấy lại được cái miệng của mình, Ed đã rất biết điều khi bỏ đi săn bắn thay vì ở nhà lải nhãi những bài giảng đạo về rượu bia, anh ta đủ thông minh để tự biết cách giữ mồm, giữ miệng của mình, theo đúng nghĩa đen. Caris tuy đã uống thuốc nhưng di chứng của một đêm tiệc tùng quá đà không thể biến mất dễ dàng chỉ bằng một viên thuốc, nên thay vì làm một việc vô bổ hay bổ ích qua ngày, chị lên phòng và đánh một giấc. Chỉ khi đã hoàn toàn tỉnh táo, tôi mới nhận ra sự vắng mặt của Dan.

- Dan đâu? – tôi hỏi Chris.

- Phòng của nó. Chơi game – Chris nói – mọi người ở đây không có nhiều hoạt động nhỉ ?

- Không có – tôi nói – Trừ phi có nhiệm vụ mới thì mọi người có việc để làm, còn không thì ai thích làm gì thì làm – tôi thở dài – mà thường thì chẳng làm gì hết, ngoài những việc nhàm chán.

- Em cảm thấy chúng nhàm chán vì không có bạn.

- Chắc vậy – tôi nhún vai – Em lên nhà ngủ đây – tôi đứng dậy.

- Em không ăn sáng sao ? – Chris giữ tay tôi lại.

- Không – tôi bất giác giật tay lại – Với lại cũng đã quá trưa rồi.

- Vậy thì ăn trưa. Anh mời. Anh sẽ không nhận câu trả lời không đâu.

- OK – tôi đảo tròn mắt, chịu thua anh luôn.

- Nhưng – tôi ghét khi ai đó đem từ đó bắt đầu một câu nói – em nên đi tắm rửa sạch sẽ đi đã.

- Em đánh răng rồi mà – tôi lấy tay che miệng – hôi lắm sao?

- Không – Chris cười lớn, anh kéo hai tay đang che miệng của tôi xuống – nhưng người và tóc em vẫn còn bốc mùi rượu đó.

- Xấu hổ ghê! Đợi em một lát!

Tôi tắm trong thời gian kỷ lục, chỉ mười lăm phút sau cuộc nói chuyện giữa tôi và Chris. Tôi vội vàng, mong muốn điều này tới mức đó sao? Mình cần phải bình tĩnh lại, không thể để sự cô độc trong hơn mười năm nay chế ngự dễ dàng như vậy. Không được. Tôi tắm táp sạch sẽ, quần áo chỉnh tề, không khoa trương, chỉ là quần jean với áo phông và jacket, dĩ nhiên tôi không quên một lớp trang điểm nhẹ đủ để giấu đi những hậu quả của một đêm quá chén.

Tôi cắm máy sấy chuẩn bị sấy tóc thì nghe tiếng xe đỗ xịch dưới sân nên tôi rút vội phích cắm ra và làm khô tóc qua một cái búng tay đơn giản. Lý do khiến tôi vội vã không phải chỉ là vì Chris đã đỗ xe chờ sẵn mà còn bởi vì tôi nghe thấy tiếng Dan đang lượn lờ trong bếp, chắc thằng bé đang kiếm đồ ăn trưa. Nếu tôi không nhanh chân, Dan sẽ đặt hàng tá câu hỏi rằng sao tôi lại đi ra ngoài với Chris, chẳng phải cô đã có chú Hansel rồi sao! Mà tôi thì thực sự không muốn phải giải thích mọi chuyện một cách tường tận với một đứa trẻ chưa hiểu rõ chuyện tình cảm là gì, vậy nên tôi chọn kế chuồn nhanh và lẹ. Phi nhanh qua phòng vớ vội lấy điện thoại và ví tôi chạy thật nhanh ra cửa, không quên màn ôm hôn “chào buổi sáng cháu yêu” và “tạm biệt cháu yêu” với đứa cháu đang trợn tròn mắt không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

- Bây giờ mà ăn sáng thì “hơi” muộn đó – Chris nói sau khi tôi đã yên vị trong chiếc Ford GT90 quen thuộc của anh.

- Em tưởng anh bảo ta đi ăn trưa – tôi nhớ lại những gì anh nói với tôi lúc mở lời mời tôi đi ăn.

- Chẳng phải em vừa “chào buổi sáng” cậu cháu trai em sao?

- Chẳng liên quan – tôi nói – thế có đi hay không để em còn quay lại lám biếng trên giường?

- Đi chứ - vừa nói Chris vừa nhấn chân ga, phóng xe về phía cánh cổng ma thuật đã mở từ trước.

Xe của Chris có mùi hương cà phê thoang thoảng khác với hương thơm của mấy loại nước hoa đắt tiền như lần đầu tôi bước chân lên xe. Không chỉ chiếc xe, mùi hương của Chris cũng khác, cũng không phải là mùi nước hoa của dân chơi mà chỉ là mùi hương dịu mát của xà phòng và kem đánh răng rất dễ chịu. Tôi thích sự thay đổi này, tôi thích mùi hương bình dị này, và có lẽ tôi thích Chris của bây giờ hơn anh của ngày xưa, dĩ nhiên là không phải theo cách đặc biệt thích.

- Em không ngờ nó vẫn còn chạy tốt đó – tôi nói.

- Một chút phép thuật đã được “đầu tư” để bảo dưỡng đặc biệt cho chiếc xe này đấy!

Tôi à một tiếng.

Chúng tôi dừng xe ở một tiệm Dig Inn, một chuỗi cửa hàng ở New York, đồ ăn ở đây chỉ là những món ăn bình dân nhưng đều là những món ăn có giàu chất dinh dưỡng, không những thế mà chúng cũng rất ngon nữa. Chris đưa tôi tới cửa hàng Dig Inn ở góc phố Nomad, Manhattan. Anh ngồi đối diện tôi, hai tay chống lên bàn, tay áo thì được xắn đến khuỷu tay. Ngay sau khi chúng tôi gọi món xong và chị phục vụ đã đi khỏi, Chris nhoài người về phía trước nhìn chằm chằm vào mắt tôi với một vẻ rất thân thiết. Tôi đã mong đó chỉ là một sự đùa cợt tình cảm của anh, danh sách tình trường của anh bao năm qua tôi đã chứng kiến nó ngày một dài, nhưng tôi đã phải thất vọng khi không thể nhìn thấy những gì tôi dự đoán trong mắt anh. Thay vào đó tôi thấy được sự nghiêm và thoáng buồn trong đôi mắt xanh đẹp hớp hồn đó.

- OK – Chris hạ giọng – hôm qua em có vẻ kích động khi gặp lại mọi người, dĩ nhiên chỉ một thoáng thôi, anh chắc ngoài anh ra chẳng ai để ý đâu.

Tôi gật đầu và nuốt nước bọt cái ực. Tôi tưởng không có ai để ý điều đó, nhưng tôi đã lầm.

- Chắc em cần luyện tập thêm khoản che giấu cảm xúc rồi – tôi cười nhạt.

- Không cần đâu – Chris nói – Nhưng để qua mắt anh thì đúng là cần thêm luyện tập.

Tôi không biết nói gì nên chỉ biết cười trừ.

- Em hiểu ý anh là khi em nhìn thấy cậu ta – Chris thẳng thắn nói, và tôi ước gì anh cứ úp úp mở mở như ban đầu. Bởi vì chỉ như thế tôi mới có thể giả vờ như không hiểu, hay chỉ đơn giản là cười xòa qua chuyện.

- Anh đã nói chuyện với Hazel? – tôi hỏi anh câu này chỉ là vì tôi muốn kiểm tra dự đoán đã chắc chắn tới chín phần của mình, và sau cái nhún vai của anh tôi biết mình đã đúng – Cô ấy chẳng thay đổi gì, rất hay xía vào mấy chuyện của người khác – tôi nói với chính mình, rồi quay sang anh – Cô bảo anh làm gì?

- Cô ấy muốn anh thuyết phục em gặp anh trai cô ấy sau khi Wade “méc” với cổ là anh sắp được “thăng chức” và làm việc cùng với nhóm của em.

- Anh đang làm vậy đúng không? Dẫn dụ em từng bước một!

- Không – Chris lắc đầu – Anh không muốn giúp Hazel, nói đúng hơn là Hansel, mặc dù anh nói là đồng ý nhưng không có hứa hẹn nên coi như không tính.

- Em không hiểu – tôi nhíu mày.

- Nếu Hansel thực sự muốn một tương lai với em cậu ta đã không vội vàng làm theo ý gia đình và cưới một người con gái khác. Giúp cậu ta làm gì trong khi cậu ta đã tự mình bỏ cuộc? – Chris giọng rất nghiêm túc – Cậu ta đã buông tay em rồi!

- Em không cần anh phải chỉ ra hộ em – tôi đáp – Em có mắt, em tự nhìn thấy.

- OK, vậy em thấy gì? Phải nói thật đó!

- Anh ấy bị bắt ép – thấy Chris định cãi với tôi nên tôi đưa một ngón tay ra hiệu anh hãy để tôi nói hết – nhưng anh nói đúng, anh ấy đã buông tay, và em cũng thế.

Chris hoàn toàn bất ngờ trước câu trả lời của tôi.

- Nhưng…em vẫn giữ lại tuổi trẻ cho cậu ta…

- Không – tôi dứt khoát – em đã dừng làm cái chuyện vô bổ đó ngay sau khi Hansel lấy người đàn bà đó rồi – tôi cười nhạt – Dù là cưới không có tình yêu, nhưng anh ấy đã nhụt chí, mà em thì không cần giữ lấy một người như vậy.

- Nhưng em vẫn còn tình cảm với cậu ta!

Khi tôi quyết định chuyển hướng nhìn lên cặp dao dĩa trên bàn, tôi liếc qua anh và thấy anh vẫn nhìn tôi chăm chú, anh đang chờ đợi câu trả lời của tôi, anh cần nghe nó như thể từng câu chữ trong đó mang ý nghĩa quan trọng vậy. Môi anh mím chặt, cái trán nhăn lại thể hiện sự tập trung cao độ cùng một sự nghiêm túc hiển hiện trên khuôn mặt anh.

Tôi nhấp nhổm trên cái ghế da, cảm thấy không thoải mái trước cái nhìn chăm chú của anh, tôi cố gắng hết sức gom góp tất cả sự thấu đáo trong suy nghĩ của mình để đưa ra một câu trả lời hợp lý nhất có thể lúc này.

- Đúng – tôi ngập ngừng trong giây lát – Nhưng em là tự mình biết rõ tình cảm đó không phải là yêu nữa, nó là cảm giác tội lỗi. Em bỏ đi trong khi đã gieo rắc trong lòng anh ấy hy vọng về một tình yêu không tưởng, em đã làm anh ấy bị tổn thương. Em cũng biết hiện giờ Hansel vẫn còn vấn vương nhưng Caris đã nói với em mọi chuyện sẽ ổn thôi, cuối cùng thì anh ấy cũng sẽ phải hoàn toàn buông tha cho chính mình!

- Cái này anh sẽ không cãi với em – Chris nhắm mắt và thở ra một hơi thật dài – Nhưng sau tối hôm qua, anh thấy cảm giác đó trong em nặng nề hơn em nói nhiều – anh quan sát phản ứng của tôi và tôi cho anh một cái nhún vai, đồng nghĩa với một lời tán thành với ý kiến đó – Vậy nên hãy để anh giúp em lấy lại tinh thần, được không?

- Làm thế nào? – tôi không thực sự cần tới sự giúp đỡ đó của Chris, tôi tự biết làm thế nào để vực mình khỏi nỗi buồn nhưng tôi vẫn muốn hỏi anh xem anh sẽ làm gì.

- Đầu tiên là kéo em tránh xa mấy quán bar và hộp đêm – Chris nói – Không cấm em tới đó, nhưng không phải cái gì cũng tìm đến rượu với sàn nhảy – anh nói đúng tim đen của tôi mất rồi.

Tôi định mở miệng tranh luận với anh thì cô phục vụ mang đồ ăn tới đặt trước mặt chúng tôi.

- Chúc các bạn ngon miệng – cô phục vụ này từ đầu chí cuối chẳng thèm đoái hoài tới tôi, từng câu từng chữ của cổ đều là nói với Chris – nói rồi cô loạng choạng bước đi.

- Lúc nào cũng vậy – tôi lải nhải một mình.

- Lúc nào cũng làm sao? – Chris hỏi.

- Đi ăn đó, dù là với ai (với bạn trai nào) em cũng bị mấy cô phục vụ bàn lờ đi – tôi ấm ức – bọn họ chỉ biết có trai đẹp.

- Thế em nghĩ khi người phục vụ bàn là nam? – tôi lắc đầu thay vì đáp lời anh – Nếu là nam thì họ sẽ chỉ biết có em thôi.

- Hơ, vậy coi như hòa đi – tôi cười mãn nguyện – ăn thôi!

Chris gọi bánh kếp, cho bữa trưa, có vẻ anh không đùa khi nói anh muốn đưa ăn sáng. Anh cắt bánh ra thành từng miếng nhỏ, di chúng quanh đĩa cho ngấm nước sốt rồi mới bắt đầu đánh chén. Món bánh bao nhân thịt của tôi đang chờ đợi tôi vậy nên tôi sẽ không để nó chờ mãi, bánh để nguội sẽ mất ngon. Tôi lấy cái nĩa, thận trọng xiên lấy một cái bánh bao mini trên đĩa rồi từ tốn đưa vào miệng. Ăn uống được một lúc, tôi thực sự không còn khẩu vị, chẳng còn bụng dạ mà ăn nữa, ngay đến Chris cũng chỉ ăn được vài miếng rồi bỏ dở.

Cuối cùng anh đặt dao dĩa xuống và hắng giọng, anh chờ cho tới khi tôi chị ngước lên nhìn anh.

- Em muốn đi dạo không? – Chris hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.