Tên Tôi Là Romanov

Chương 12




Chúng tôi dừng xe trước một quán cà phê sang trọng xa trung tâm thành phố. Dù đã làm việc này cả tỷ lần trong suốt 2 năm qua nhưng không lần nào là tôi không do dự việc bước chân qua cánh cửa kia mỗi khi tới đây. Đó chỉ là những suy nghĩ cá nhân với lại xét về mọi mặt thì ý kiến của tôi nào có quan trọng tới vậy, tôi cũng chẳng có lựa chọn nào hay hơn.

- Em có phải vào đó không? – tôi hỏi Hansel.

- Lần thứ 1000 là CÓ. Giờ thì vào thôi.

Nói rồi anh bước những bước nhanh và dài vào quán. Tôi thì đứng chết chân một lát rồi mới nhích chân đi vào.

“Cầu trời phù hộ cho con.”



- Há há. Lại được gặp tiểu thư Venus. Hân hạnh hân hạnh.

Jekins nhìn tôi với ánh mắt bệnh hoạn đó như tất cả những lần khác hắn gặp tôi. Nếu không phải vì tôi cần cái “tài” của hắn thì có lẽ tôi sẽ đấm hắn vỡ mũi từ lâu rồi. Tên khốn đó chỉ là một kẻ đứng hạng tép riu trong gia tộc nhưng với cái tài năng mà hắn nắm giữ để đưa hắn lên đứng ở vị trí cao như bây giờ.

- Lần này là chuyện gì? Nói mau đi !

Tôi cố gắng kiềm chế bản thân, để mặc hắn "ngắm nhìn" tôi từ đầu tới chân như cách hắn thường làm. Hắn im lặng nhìn tôi, Hansel không được phép vào phòng khi tôi và Jekins bàn chuyện vì anh không có "giá trị" với Jekins.

Căn phòng không một tiếng động chỉ có sự im lặng chết chóc đến kinh dị. Tiếng bước chân của Jekins khi đứng dậy khỏi cái bàn làm việc của hắn và tiến về phía tôi có thể phá vỡ được sự tĩnh lặng nhưng cái cảm giác chết chóc đó vẫn còn. Hắn bắt đầu rồi.

Không khí lạnh buốt tới thấu xương. Cái lạnh làm lưng tôi rợn lên và khiến tôi dựng tóc gáy. Đôi mắt đen láy táo bạo của Jekins đang dõi theo từng cử chỉ, biểu cảm của tôi. Tôi biết rõ hắn đang nghĩ gì trong cái đầu óc tăm tối kia của hắn. " Một con mồi dễ xơi ! "

"Bình tĩnh lại ! Không được để lộ vẻ sợ hãi ! " - tôi tự nhủ.

Nhưng tôi đã thất bại.

Nỗi sợ hãi nảy nở và lớn dần trong tôi.

Jekins bước từng bước chậm rãi về phía tôi.

Hắn đứng gần tôi tới mức tôi có thể ngửi thấy mùi thuốc lá ám trên quần áo hắn rõ mồn một. Thân hình gầy, khẳng khiu của hắn áp sát tôi hơn khi hắn biết nỗi sợ hắn " bơm " vào đầu tôi đã lấy đi hết tất cả sự kiểm soát chi giác. Hắn nhìn tôi, tặc lưỡi, và liếm đôi môi nứt nẻ xấu xí của mình.

- Nếu gọi tôi tới đây mà không có công chuyện gì thì tôi về đây.

Tôi nói được như vậy thôi nhưng chân tay tôi không nhúc nhích được để có thể ra về.

Jekins không nói gì, hắn vươn tay ra chạm vào tóc tôi. Đông cứng tại chỗ, tôi rùng mình khi cảm thấy ngón tay của hắn lướt qua má mình.

Tôi thở gấp, nhịp tim tăng vọt, nỗi sợ ngày càng áp đảo.

Tôi sợ.

- JEKINS ! Thế là đủ rồi !

Hansel mở tung cánh cửa phòng xông vào. Anh đứng chắn giữa tôi và hắn.

- Lần này mày đi quá xa rồi đó ! – Hansel tức giận.

- Ta chỉ muốn chơi với tiểu thư một chút thôi mà – Jekins thản nhiên đáp.

Hansel nắm chặt hai bàn tay thành hình quả đấm và tôi thề là tôi nghe thấy tiếng những khớp tay anh kêu răng rắc mặc dù tai tôi vẫn còn ù sau vụ ban nãy.

- Đừng nóng Hansel ! Tao không có Ý XẤU với tiểu thư của mày đâu ! Chỉ là tao thích chơi với những món-đồ-chơi xinh đẹp – cái cách hắn nhấn mạnh hai chữ " ý xấu " càng nói lên cái "ý xấu" của hắn.

- Mày nên biết điều trước khi tao hết kiên nhẫn đó ! – Hansel giận dữ.

- Được rồi ! Đây là thư của nhà Albot gửi cho mày và CÔ NƯƠNG ĐÂY- Jekins cố ngó nhìn tôi sau tấm lưng vững chãi của Hansel nhưng anh đã không cho phép hắn làm vậy khi.

Hansel giật lấy lá thư từ trên tay Jekins rồi quay lại kéo tay tôi ra khỏi căn phòng đó.



Bảy mươi bậc cầu thang. Đó chính là quãng đường chúng tôi phải đi sau khi phải đối mặt với Jekins hay nói đúng hơn TÔI phải đối mặt với Jekins. Hansel chẳng có vẻ gì là sợ hãi hắn, hay khả năng " bơm" nỗi sợ hãi vào đầu người khác của hắn.

Trong suốt quãng đường bảy mươi bậc cầu thang đó cả hai đều im lặng vì chúng tôi biết cả những bức tường ở đây cũng có tai. Sẽ thật bất cẩn khi để Jekins biết những chuyện-hắn-không-cần-biết. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm hẳn khi nhìn thấy cánh cửa phía trên cầu thang.

Bước qua cánh cửa đó và tôi đã về được với thế-giới-tươi-đẹp. Những bộ bàn ghế cà phê làm bằng gỗ thông, quầy pha chế đồ uống, ánh đèn dịu nhẹ ấm áp của những tia nắng mặt trời qua những ô cửa kính…Tất cả mọi thứ đều "hoàn hảo".

- Em muốn uống gì không ? – Hansel hỏi tôi.

- Không ! Em muốn về nhà ! – tôi từ chối thẳng thừng lời đề nghị nói-cho-có đó của anh.

- Biết rồi ! Vậy thì về nhà nào !



Ngày hôm qua quả là một cơn ác mộng.

Sáng hôm nay tôi dậy sớm và nấn ná trong làn nước nóng. Luồng nước nóng vô tận cuốn trôi đi những phiền não của tôi.

Sau khi mặc đồ tôi đem luôn rổ quần áo bẩn đi giặt. Và chỉ sau vài cái nút bấm đơn giản, quần áo đã được giặt sạch. Trong khi chờ máy giặt xong đống quần áo tôi vào phòng mình lên chat kiểm tra tin nhắn và quả nhiên là có hàng tá tin nhắn từ Hazel. Cũng không có gì đặc biệt, Hazel chỉ nhắn tin về khoe khoang đủ thứ và thông báo chuyện hàng ngày như đã hứa với tôi và Hansel hôm ở sân bay. Sau một hồi giết thời gian bằng những việc không đâu tôi đi phơi quần áo rồi xuống bếp ăn sáng.

Ngay từ lúc còn đang đi xuống cầu thang tôi đã có thể ngửi thấy mùi cà phê. Nhắm mắt lại, tôi "thưởng thức" hương vị đậm đà đó.

Tôi nhảy chồm tới trước cửa gian bếp định trêu Hansel một chút nhưng tất cả những gì tôi có thể làm là im lặng sau khi nhìn thấy anh.

Hansel đang đứng trong bếp pha cà phê. Anh di chuyển chậm rãi như thể anh vừa trải qua một đêm dài mất ngủ. Lồng ngực cơ bắp để trần của anh thu lại nơi vòng hông rắn chắc dưới một cái quần thun rộng thùng thình. Tôi quay đi gần như ngay lập tức để anh không nhìn thấy được sự bất ổn trên khuôn mặt tôi.

"Lát nữa mình sẽ ăn sáng sau." - tôi nghĩ.

Tôi ra ngoài phòng khách mở bản tin thời sự buổi sáng và cố gắng đẩy những hình ảnh "rợn người" đó ra khỏi trí óc.

Tít tít.

Tin nhắn gửi từ chat.

HAZEL : Cái gì rợn người cơ ?

VENUS : Cậu lại đọc suy nghĩ của mình sao ? Rảnh ghê.

HAZEL : Không đọc được…chỉ được một phần tý xíu thôi thế nên mình mới hỏi cái gì mà rợn người ?

Dĩ nhiên là tôi không thể nói thật với Hazel được. Hansel là anh trai cô ấy mà.

VENUS : Không có gì.

HAZEL : Có mà. Nói đi.

VENUS : Không kì kèo. Bye

HAZEL : Nè cậu không kể mình sẽ moi ra bằng được đó.

Tôi mặc kệ lời "đe dọa" của Hazel vì tôi biết cô ấy không thể làm được. Từ khi sức mạnh của tôi còn chưa thức tỉnh hồi hai năm trước. Hazel nói có thể tôi đã có sức mạnh từ lúc đó nhưng vẫn chưa thể kích hoạt được chúng.

- Vee ! – Hansel bỗng dưng xuất hiện và may mắn thay anh có mặc áo – Tắt ti vi rồi vào ăn sáng đi !

- Dạ !

Tôi như một con rô bốt được lập trình sẵn, tôi làm theo đúng "chỉ dẫn" của Hansel, tắt tivi và vào bếp ăn sáng.



Sau khi trải qua một bữa sáng kì quặc với những câu hỏi sáo rỗng và những cái thở dài của cả tôi và Hansel, anh nhìn tôi nghiêm túc và nói :

- Anh đọc lá thư của Jekins gửi chúng ta rồi !

- Là nhà Albot gửi chúng ta – tôi sửa lại.

- Sao cũng được ! Họ mời CHÚNG TA – Anh nhấn mạnh hai chữ cuối – tới đó.

- Tới đâu ? – tôi vẫn không hiểu cái cách nói úp mở của anh.

- Pháo đài Alberto của họ để bàn về chuyện cái ấn chỉ.

Tôi chết lặng.

Không đời nào tôi quay lại chỗ đó đâu.

Từ lúc xuống máy bay tới giờ tôi không thèm lên tiếng nói với ai bất cứ điều gì. Một từ cũng không. Đã có nhiều lúc tôi nhìn sang Hansel thấy anh định nói gì nhưng lại thôi. Nhưng có vẻ như anh cũng không thể giữ im lặng lâu hơn nữa.

- Em ổn chứ?

- Em ổn. Tuyệt vời luôn nếu không kể tới chuyện em phải ngồi máy bay đi một nửa vòng trái đất để tới cái nơi em ghét nhất trên đời thì đúng tất cả ổn cả. Tuyệt vời! - tôi cáu kỉnh.

- Anh chỉ hỏi một câu đơn giản có hoặc không mà em trả lời dài dòng vậy.

- Vậy thì không. Em không ổn tý nào...

Khi anh định lên tiếng tiếp lời tôi thì tôi giơ tay lên ra hiệu cho anh. Bây giờ tôi như một quả bom đang chờ được kích nổ, tôi sẽ không kiềm chế được nếu giọng anh cứ ong ong bên tai nói tôi thế nọ thế chai. Nếu tôi "nổ tung" lúc này thì sẽ không phải là điều tốt đẹp gì vì chỉ chưa đầy 10m nữa chúng tôi sẽ tới lâu đài nhà Albot.

Ngay khi vừa lái xe qua cánh cổng lâu đài tôi quay sang Hansel.

- Hansel! Anh đào hố chôn em được không? - tôi van nài.

- Không! - Hansel từ chối thẳng thừng.

"Vậy thì giết quách em đi!" - tôi nghĩ.

Tôi đứng ngồi không yên trên chiếc ghế bọc da của chiếc Camry Hansel mới thuê hồi chiều. Có thể vì tôi lo sợ đụng mặt Chris hoặc có thể vì chiếc ghế kém chất lượng. "Có thể" lắm chứ. Khi xe dừng lại tôi bỗng quên mất cách mở cửa xe. Hansel đã phải đi vòng qua mở cửa xe và lôi tôi ra khỏi cái ghế.

- Theo anh!

Hansel ra lệnh và tôi tuân theo. Cũng không hẳn là tuân theo. Vì anh đã phải cầm tay lôi tôi đi chứ tôi không tự động theo anh. Như ít ra tôi còn để anh lôi đi chứ nếu là Hazel thì chắc bị điện giật hoặc bỏng tay lâu rồi.

- Ném đi! - giọng của Wave vọng lại từ phía sân bóng rổ phía sau khu vườn.

- Đỡ này!

Tôi biết giọng nói đó. Chính là Chris.

- Hai người chơi không công bằng.

Tôi đứng khựng lại sau khi nghe thấy giọng cô gái nọ. Hansel thấy tôi thất thần nhìn về phía sân bóng anh lo lắng hỏi.

- Sao vậy? Có phải vì Chris không?

- Anh nghe này!

Hansel im lặng lắng nghe.

- Ba điểm đó! - giọng cô gái kia lại vang lên đầy phấn khích.

Tôi và Hansel nhìn nhau không chớp mắt. Hansel ngay lập tức chạy về phía sân bóng rổ. Tôi thì có chút lưỡng lự nhưng rồi cũng quyết định qua đó nhưng lại bị ngăn lại.

...

Hansel xuất hiện bất ngờ khiến Hazel hoài nghi thị giác 10/10 của mình. Đang chơi hăng sức cô bỗng dừng lại khiến Wave và Chris cũng trở tay không kịp suýt nữa đâm sầm vào nhau.

- Ai vậy? Em biết người đó sao? - Wave hỏi Hazel.

- Không. Em không biết.

Hansel tức giận sau khi nghe được câu trả lời đó.

- Tôi biết cậu. Cậu là...người được gửi tới giúp công chuyện. Mọi

chuyện thành công chứ?-Chris nói.

- Nhiệm vụ đã hoàn thành - Hansel lạnh nhạt.

- Tốt rồi. Cậu nhớ đường vào không để tôi...

- Aaaaaaá...

Từ xa bất chợt có tiếng thét thất thanh của một người phụ nữ. Cả 4 người cùng chạy lại xem chuyện gì đang xảy ra.

...

Bạn biết có cái gì tôi ghét hơn ăn mặc váy áo chải chuốt chỉnh chu không?

Đó chính là bị bao vây bởi những thằng đàn ông không quen biết. Nhất là khi cả lũ bọn họ đang nhìn tôi bằng ánh mắt coi thường.

- Tôi tới đây để gặp phu nhân của các người - tôi nói.

- Phu nhân ta không tiếp rác rưởi.

Ấy ấy. Một điểm trừ đầu tiên.

Tôi đã biết trước thể nào họ cũng trở mặt. Đều là một lũ hai mặt mạt hạng không biết điều. Lần này tôi quyết dạy "chúng" một bài học. Cả thảy bọn họ có 7 người tôi vạch ra một kế hoạch rất đơn giản để hạ bọn chúng đó là "Không để tên nào đứng vững."

Từng người trong số chúng rút vũ khí ra. Kiếm có. Súng có. Dao có.

Tôi cười khiêu khích.

...

Bọn chúng là giả. Không phải là người mà chỉ là đất sét nhão nhoét. Mụ Gwen đã tạo ra chúng. Tôi đã không định dùng tới vũ khí nhưng có vẻ những đòn tấn công tay không sẽ không có tác

dụng.

Tôi với tay cầm lấy chuôi thanh kiếm, đưa mắt quan sát động thái của lũ người-nhân-tạo đó di chuyển quanh tôi.

"Chỉ một nhát kiếm. Chúng mày sẽ 'chết' rất nhanh thôi" - tôi nghĩ.

Bọn chúng di chuyển chậm bước từng bước thận trọng rồi bất ngờ xông tới.

Tôi nhanh chóng rút kiếm ra chặt đầu tên đầu tiên công tới. Kiếm chưa kịp thu về đã va phải kiếm của một gã khác. Bên dưới tay trái, tay tôi cũng lên một quả cầu lửa vào tên đó khiến hắn "chết" cháy.

Một tên hình nhân tiến tới từ phía sau. Lén lút đấy. Hắn chỉ vừa kịp rút đoản đao ra trước khi đầu lìa khỏi cổ.

"VENUS! Phía sau" - Hansel hét lớn.

Lời cảnh báo đó từ anh đã cứu tôi khỏi thanh gươm giết người kia. Tôi ngã xuống đất và lăn vòng tròn. Tên kia xông về phía tôi vừa nhanh vừa mạnh, tôi đã nghĩ tới tình huống tệ nhất trước khi cả người hắn đổ sụp xuống dưới chân tôi.

Khi tôi định hình được chuyện gì vừa xảy ra, Hansel đã đứng áp lưng với tôi.

- Phải cẩn thận chứ. Em chủ quan quá.

- Vâng. Và cám ơn anh.

- Không có gì.

Hansel rút khẩu súng lục ra khỏi bao súng dắt ở bên hông. Anh cầm khẩu súng với tư thế sẵn sàng. Lưng áp lưng, tôi và Hansel xoay tròn trong sân.

Hai tên nữa đang lăm lăm cầm gươm. Hansel nhằm bắn, tiếng súng dội lên. Anh cho mỗi tên ăn một viên đạn trước khi chúng kịp tấn công.

Anh bận bịu với "công việc" của mình tôi cũng không khá hơn. Tôi để tên còn lại cho Hansel lo liệu còn tôi bây giờ chỉ có thể dán mắt vào tên đang đứng trước mặt mình. Mắt hắn bỗng lóe lên và mặt mũi trở nên dữ tợn. Khi lưỡi kiếm của tôi và hắn chạm vào nhau, tôi biết mình đang giao đấu với một kẻ "bất hảo". Hắn không có nhiều kỹ năng dùng kiếm. Gã cứ liên tục đâm lưỡi gươm tới lui và thở hổn hển này không có dấu hiệu gì là muốn đầu hàng. Không do dự tôi kết liễu hắn với một nhát chém chí mạng.

Như năm tên trước đó, thân hình đồ sộ của hắn đổ sụp xuống rồi biến lại thành những khối đất vô chi.

Tôi từ từ thu kiếm lại và cất nó trở lại bao kiếm đeo phía sau lưng. Hansel thì đút súng vào bao rồi để nó dấu dưới lớp áo jacket của anh.

Hansel quay sang nhìn tôi rồi chuyển hướng về phía "khán giả" đang mắt chữ A mồm chữ O. Và tôi cũng nhìn theo anh về phía Chris, Wave và Hazel đang đứng. Rồi tôi nhận ra, tôi không hề sợ gặp Chris. Đó chỉ đơn giản là những nỗi lo lắng đáng thương, bây giờ nhìn anh tôi không có chút cảm xúc buồn bực mà chỉ đơn giản có chút quen thuộc.

Tôi rời mắt khỏi ba người họ rồi quay sang Hansel.

- Kiểm tra xong rồi nhỉ? - tôi cười "ngây ngô".

- Xong rồi - anh lạnh lùng đáp, mắt vẫn cứ dán lấy "thi thể" của kẻ

địch đã bị hạ gục.

- Chúng ta đi - nói rồi tôi quay đầu về phía lối đi dẫn ra cổng.

- Khoan đã - một giọng nói quý phái, trầm đục vang lên phía sau lưng.

Tôi quay lại và nhìn thấy bà ta. Gwen Adams Albot. Mẹ của Chris và cũng chính là kẻ đã gởi những tên người nhân đang ghét ban

nãy tới thử-kiên-nhẫn của tôi.

Bà ta nhìn tôi cười nham hiểm

Tôi cũng đáp lễ với nụ cười bất đắc dĩ "tặng" kèm ánh mắt kinh bỉ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.