Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 46: Có nội hàm




Ba Uyển Thanh nhẹ nhàng ồ một tiếng, sau đó liền đứng ở bên cạnh không nói.

Qua nhiều năm như vậy, ngoại trừ ngay từ đầu chủ động bắt chuyện, về sau liền không còn, Dạ Côn cũng không có cách, đây đều là hiểu lầm a.

Em dâu tựa hồ có khúc mắc với mình.

Bất quá lâu rồi không có đánh giá vị em dâu này một lần, khi còn bé cảm thấy là một nữ hài xinh đẹp, quả là thế, trước kia cột một cái bím tóc thật dài, hiện tại đổi thành đuôi ngựa, bên trong mỹ lệ còn mang theo một cỗ mùi vị già dặn, đặc thù của nữ hài tử cũng dần dần hiện ra.

Ánh mắt đệ đệ thật đúng là độc, tìm vợ liền phải tìm từ nhỏ, bằng không thì đến lễ thành niên, đi đâu tìm vợ, kết quả sẽ là độc thân cả đời.

Ba Uyển Thanh bị ánh mắt Dạ Côn dọa sợ, nhịn không được nói ra:

- Dạ Côn, ngươi không thẹn với đệ đệ ngươi sao!

Đậu xanh!

Ta chỉ liếc mắt đánh giá, thế mà liền thăng lên đến ta làm chuyện có lỗi với đệ đệ, có khủng bố như vậy sao...

Còn nữa, ngươi có phải quá phách lối rồi hay không, thế mà gọi thẳng tục danh Côn ca ta.

- Ngươi vừa mới gọi ta là gì?

Xem ra mình phải giúp đệ đệ dạy một chút, bằng không thì về sau nàng sẽ khi dễ đệ đệ, đệ đệ đáng thương, bị bề ngoài của nàng mê hoặc.

Căn cứ kinh nghiệm nhiều năm của Côn ca ta, này ngay từ đầu ôn nhu, sau khi thành hôn đều sẽ biến thành một người khác.

Cha thường xuyên nói như vậy, mẫu thân ngươi trước khi thành hôn là lão nữ nhân hoàn mỹ, cảm giác đều sắp không xứng với mẹ ngươi.

Thế nhưng sau khi thành hôn mới biết được, tất cả những thứ này đều là giả tượng, mục đích chính là "lừa gạt" cha ngươi, cho nên mẫu thân các ngươi rất hư, nhìn tháng ngày sau khi kết hôn một chút đi, một chút tôn nghiêm nam tử cũng không cho.

Ba Uyển Thanh quay mặt qua chỗ khác, tựa hồ không bỏ xuống được mặt mũi này.

- Uyển Thanh à, kỳ thật giữa chúng ta có chút ít hiểu lầm, dù sao sau này ngươi là lão bà của đệ đệ ta, ngươi cũng không muốn đệ đệ phải khó xử đi.

Dạ Côn kỳ thật cũng nghĩ như vậy, hiện tại không giải trừ hiểu lầm, sẽ chỉ càng ngày càng sâu, về sau đệ đệ sẽ rơi vào tình thế khó xử.

- Hừ, ngươi là người ưu tú nhất huyện Thái Tây, khinh thường nói với chúng ta.

Nhìn một chút đi, hiểu lầm đã sâu như vậy, thật đúng là nổi nóng a.

- Uyển Thanh, thật không phải như ngươi nghĩ, những cái kia đều là ngoài ý muốn.

- Quả nhiên giống như đệ đệ ngươi nói, cái gì đều có thể dùng ngoài ý muốn để giải thích, ngươi rõ ràng có thực lực kia, tại sao phải giả trang cái gì cũng không hiểu, không biết như vậy sẽ làm người ta ghét à, sau nầy ngươi làm sao tìm lão bà?

Dạ Côn kém chút phun ra một ngụm lão huyết, ta có thực lực cái rắm, nhưng người người đều cho rằng Dạ Côn ta là kỳ tài ngút trời, không biết như thế rất mệt mỏi à, áp lực sẽ rất lớn sao...

- Uyển Thanh, ngươi nói đúng, nhưng về sau chúng ta là người trong nhà, đại ca cũng không gạt ngươi, ngươi nói...

Ba Uyển Thanh dùng đến ánh mắt quỷ dị nhìn Dạ Côn, Dạ Côn có thể cảm giác được, nếu như mình lại phủ định, đoán chừng xong phim.

Xem ra Côn ca ta không thể không đến thừa nhận sự ưu tú không có lí lẽ kia.

- Được rồi được rồi, Uyển Thanh ngươi nói đều đúng.

Theo Dạ Côn thừa nhận, tầm mắt Ba Uyển Thanh cũng không còn bén nhọn như vậy, ngữ khí cũng nhu hòa mấy phần:

- Vậy thì tốt rồi, ưu tú liền phải bày ra, như thế mới có thể hấp dẫn nữ hài tử.

Côn ca ta thế mà bị một nữ hài mười tuổi giáo dục...

- Gọi ta cái gì đấy.

- Đại ca

Ba Uyển Thanh nghiêm túc hô, cũng xem như thừa nhận thân phận Dạ Côn.

Có thể giải trừ hiểu lầm, Dạ Côn cũng rất cao hứng, thế nhưng Dạ Côn còn rất hiếu kỳ một chuyện:

- Uyển Thanh, ngươi thích đệ đệ ta ở chỗ nào?

- Không biết, cảm giác đáng giá phó thác cả đời.

Trong lòng Ba Uyển Thanh kỳ thật cũng có một chút lo lắng, so với lễ thành niên gả cho một người xa lạ, còn không bằng lựa chọn một người có cảm giác, suy nghĩ này cũng tương tự với Dạ Tần.

Dạ Côn gật đầu cười:

- Đệ đệ đúng là một nam nhân đáng để phó thác.

- Là nam hài.

- Ha ha, có quan hệ gì, về sau các ngươi đều phải sinh con dưỡng cái.

Nghe nói như thế, Ba Uyển Thanh cũng không nhịn được đỏ mặt lên, nhưng vẫn khuyên:

- Đại ca, ngươi cũng phải chuẩn bị sớm, bằng không thì đến lúc đó sẽ cưới một cô gái xa lạ, ngẫm lại cái loại cảm giác này sẽ rất không vui.

- Hay là giới thiệu cho đại ca mấy người nhé?

- Quên đi, đại ca ngươi chướng mắt.

- Ngươi sai rồi, đại ca ta tục khí như vậy sao? Không cầu dáng dấp xinh đẹp thế nào, chỉ cầu có cùng chí hướng, dù sao đại ca ta cũng là người có nội hàm.

Nói xong Dạ Côn cũng cảm giác sau lưng không thích hợp, nhìn lại, Ngô Trì đang dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Dạ Côn, lập tức thì thào nói ra:

- Nhớ năm đó, ta cũng là tự nhận mình là nam nhân có nội hàm, kết quả lão bà chạy...

Dạ Côn:...

Lão sư ngươi vẫn là an tĩnh ngủ đi, đừng có hủy thể diện của học sinh.

Nhưng vào lúc này, cửa sân Tu Luyện Viện vang lên một hồi náo động.

Chỉ thấy hai người Phong Điền cùng Nguyên Chẩn đến, đi theo đến còn có phụ thân của bọn họ.

Nhìn hai hài tử đáng thương này một chút, trên mặt đều đỏ.

- Ngô lão sư, chúng ta không tới chậm đi.

Nguyên Tân Châu mang theo vẻ mặt cười bồi hỏi.

Nguyên Chẩn rất buồn bực, hôm qua lúc trở về, cha căn bản không phải là thái độ này, ai ngờ ban đêm đi ra ngoài một chuyến, sau khi trở về liền biến sắc, nhất định phải ép mình đi.

Nguyên Tân Châu đêm qua đi tới nhà huyện trưởng nói chuyện, liền nói tới vấn đề hài tử này, còn khiển trách lão sư Tu Luyện Viện thế mà để bọn nhỏ đi bất chấp nguy hiểm.

Nhưng mà Ba Đài liền nói một câu, nữ nhi của ta sẽ đi.

Nguyên Tân Châu cùng Phong Trì liền hiểu ý, ở trong đó khẳng định có học vấn, cho nên sau khi trở về lập tức bảo nhi tử chuẩn bị.

- Đúng lúc.

Ngô Trì lung la lung lay ngồi dậy, bộ dáng còn lắc lư một cái, điều này không khỏi khiến hai vị phụ thân lo lắng, có thật được không đấy?

Bất quá thấy nữ nhi huyện trưởng đều ở đây, đầu trọc Dạ gia cũng tại, chắc hẳn sẽ không xảy ra vấn đề lớn gì.

Hai tên kém cỏi này, đúng là làm lão tử mất hết mặt mũi!

Trước đó còn mong các ngươi tăng thể diện, hiện tại không mất mặt, đó đã là vạn hạnh rồi.

- Cha. Hài nhi ngày giờ không nhiều, chỉ muốn cùng cha hưởng niềm vui gia đình.

Phong Điền ôm chặt lấy đùi cha mình, nước mắt chảy ào ào, Dạ Côn cùng Ba Uyển Thanh nhìn thấy cũng ngốc ngốc, lần thứ nhất trông thấy hai tên này khóc nhè.

Phong Trì trực tiếp đá một cước, thật sự là hung tàn đến cực điểm, phảng phất không phải thân sinh.

- Còn ngày giờ không nhiều, cha ngươi mới ngày giờ không nhiều!

Phong Trì đều muốn giận điên lên, nhát gan đến loại tình trạng này, về sau làm sao thành đại khí, nhìn con gái người ta kia, thân là nam hài còn khóc sướt mướt.

Nguyên Chẩn nguyên bản còn muốn lại tự cứu một thoáng, nhưng nhìn đến Phong Điền thê thảm như thế, mình thôi được rồi, miễn chịu nỗi khổ da thịt vậy.

- Ngô lão sư, khuyển tử liền nhờ ngài.

- Nhờ ngài...

Hai vị phụ thân làm sao không lo lắng được, nhưng vì muốn hài tử trưởng thành, cửa ải này nhất định phải qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.