Tế Phẩm Phu Nhân - Bạo Táo Đích Bàng Giải

Chương 52




"Ngài thích ta đúng không?"

Đồ Thanh biết Tầm Mạch Mạch vốn thẳng thắn, nhưng câu hỏi bất ngờ này khiến hắn nhất thời sững sờ. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, đầu óc hắn xoay chuyển nhanh chóng.

Nên thừa nhận hay phủ nhận?

Thừa nhận thì nàng chắc chắn sẽ đắc ý, nhưng nếu không thừa nhận... Đột nhiên, hắn nhớ tới lời dạy của Khê Cốc về cách đối xử với người đã định mệnh: "Tế phẩm thích hợp nhận ra ngươi có tình ý, sẽ giúp tăng độ trung thành, hơn nữa thời điểm song tu cũng tăng khoái cảm gấp bội..." Đồ Thanh cố phớt lờ nửa câu sau, vành tai bất giác đỏ lên.

"Xem như vậy đi."

Tầm Mạch Mạch tròn mắt ngạc nhiên. Dù đã dự đoán câu trả lời, nàng vẫn không giấu được chút hồi hộp. Nàng hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn. Nếu hắn đã thẳng thắn, nàng cũng nên dứt khoát từ chối.

"Đồ Thanh tiền bối," Tầm Mạch Mạch cố gắng giữ giọng nói thật ôn hòa, "cảm tạ ngài có lòng với ta, nhưng... ta không có tình cảm với ngài."

Ánh mắt Đồ Thanh khẽ lay động, một ngọn lửa khó tả từ đáy lòng trỗi dậy, không kìm được, hắn cất tiếng hỏi: "Nàng không thích ta?"

Ta, thân là chủ nhân, đã thừa nhận tình ý với nàng, nàng lại dám không thích ta sao?

"Đồ Thanh tiền bối, cảm tạ tâm ý của ngài, nhưng ngài cũng biết ta đã có phu quân," Tầm Mạch Mạch bình thản đáp. "Ngoài phu quân, ta không dành tình cảm cho bất kỳ ai khác."

Lời nói của nàng khiến ánh mắt Đồ Thanh trở nên trầm lại, nhưng cảm giác nghẹn ứ trong lòng vẫn không tan biến. Phải rồi, nàng từ chối là vì nàng đã có phu quân. Nhưng nàng nào biết rằng, phu quân nàng chính là hắn! Hắn vẫn chưa tiết lộ thân phận thật của mình.

Hắn hiểu rõ nàng chỉ miễn cưỡng chấp nhận hôn sự này, không hề để tâm đến danh phận đã định. Tất cả điều đó hắn đều biết, đều không bận lòng, nhưng vì sao lòng hắn vẫn dâng lên nỗi bực bội?

"Đồ Thanh tiền bối, thực xin lỗi..."

Tầm Mạch Mạch không thấy mình sai khi từ chối, nhưng ánh mắt Đồ Thanh khiến nàng cảm thấy như mình đã phạm phải điều gì đó.

"Tiên tử cần gì xin lỗi, rõ ràng là vị đạo hữu này lòng dạ quá hẹp hòi."

Một giọng nói bất chợt vang lên từ phía rừng cây. Đồ Thanh và Tầm Mạch Mạch quay đầu lại, thấy một tu sĩ ung dung bước ra, không chút e ngại dù rõ ràng vừa nghe lén.

"Đạo hữu này, tỏ tình nên chuẩn bị tâm lý bị từ chối chứ, tu sĩ chúng ta nên tiêu sái một chút. Nào có kiểu thất bại liền sinh giận, thật là mất phong độ."

"Lăn đi!" Đồ Thanh đang khó chịu, gặp phải kẻ châm chọc, sắc mặt hắn đương nhiên không thể tốt.

Tu sĩ áo trắng vốn mỉm cười, nghe vậy liền nghiêm mặt, lạnh lùng đáp: "Ngươi lòng dạ hẹp, nhưng gan cũng lớn nhỉ, một tu sĩ Kim Đan kỳ lại dám nói năng kiểu đó với ta?"

Dứt lời, hắn lập tức tỏa ra khí thế áp đảo. Sắc mặt Tầm Mạch Mạch biến đổi, rõ ràng đối phương là tu sĩ Nguyên Anh kỳ.

Đồ Thanh hừ lạnh, giơ tay, một thanh trường kiếm đen nhánh hiện ra.

"giết!"

Tu sĩ áo trắng không ngờ đối phương dám khiêu khích dù hắn đã triển lộ tu vi, sát khí lập tức bừng lên.

"Tiền bối!" Tầm Mạch Mạch kêu lên, vội bước tới chắn trước Đồ Thanh, muốn khuyên giải đôi câu.

Đúng lúc ấy, một bóng lam y xuất hiện bên cạnh tu sĩ áo trắng, ngăn cản đòn tấn công của hắn.

"Minh Hiên, ngươi đang làm gì?"

Tu sĩ áo trắng ngẩn ra, quay sang nhìn người đồng môn.

"Đoạn Minh Hiên?" Tầm Mạch Mạch nhận ra người này, chính là đại đệ tử đắc ý của phụ thân nàng.

"Tầm sư muội." Đoạn Minh Hiên nhìn nàng, trong mắt hiện lên nét dịu dàng.

"Muội... vừa đột phá Kim Đan kỳ?" Tu sĩ áo trắng hỏi, kinh ngạc nhìn tình huống hiện tại.

"Vừa mới đột phá," Tầm Mạch Mạch khẽ gật đầu.

"Đến tìm tài liệu cho pháp khí bản mệnh?" Đoạn Minh Hiên hỏi thêm.

Tầm Mạch Mạch lại gật đầu.

"Đã tìm được chưa? Có cần giúp đỡ không?" Đoạn Minh Hiên hỏi tiếp.

Tu sĩ áo trắng tròn mắt ngạc nhiên, như thể vừa thấy quỷ. Gã hũ nút Đoạn Minh Hiên kia, từ khi nào lại nói nhiều đến vậy?

"Tìm được rồi, không cần, cảm tạ." Tầm Mạch Mạch từ tốn đáp.

"Uy, có thể đừng coi ta như không tồn tại không?" Tu sĩ áo trắng nhịn không được, chen ngang cuộc đối thoại.

Đoạn Minh Hiên liếc nhìn hắn, không tình nguyện giới thiệu: "Đây là Tầm Mạch Mạch, con gái sư phụ ta ở Huyền Linh giới. Sư huynh của ta, Hà Xuyên."

"Sư phụ ngươi không phải chỉ có Cổ sư muội thôi sao?" Hà Xuyên kinh ngạc hỏi, "Sao lại có thêm một người?"

Nghe nhắc đến Cổ Thanh Linh, Tầm Mạch Mạch theo bản năng nhíu mày.

"Ngươi còn muốn đánh nữa không?" Đồ Thanh hậm hực, muốn phát tiết cơn giận trong lòng.

"Tiểu tử, ngươi thực sự muốn chết sao?" Hà Xuyên tức giận quát lớn. Vừa rồi Đoạn Minh Hiên xuất hiện kịp thời, hắn vốn định nể mặt mà bỏ qua, không ngờ tên này lại dám khiêu khích thêm lần nữa.

Đồ Thanh không muốn phí lời, cánh tay khẽ vung lên định động thủ thì Tầm Mạch Mạch bất ngờ xoay người, ôm chặt tay hắn.

"Nàng?" Đồ Thanh lập tức hóa giải nửa lực đạo, tránh làm nàng bị thương.

"Không đánh, không đánh." Tầm Mạch Mạch không nhìn Đồ Thanh, chỉ nói với Hà Xuyên.

Hà Xuyên liếc nhìn nàng, rồi lại nhìn qua Đoạn Minh Hiên, cuối cùng hừ lạnh một tiếng, thu lại linh lực.

"Buông tay!" Đồ Thanh lạnh giọng, liếc nhìn Tầm Mạch Mạch đang ôm chặt tay mình.

Thấy hắn muốn rút tay ra, nàng càng siết chặt, "Đồ Thanh tiền bối, mọi người đều là bằng hữu, không cần thiết phải tranh đấu."

"Ai là bằng hữu với nàng?" Đồ Thanh giận dữ nói.

"Hắc, tiểu tử này thật không biết điều!" Hà Xuyên cười khẩy, "Tầm sư muội, ngươi buông hắn ra. Nếu hắn cần dạy dỗ, ta sẵn lòng giúp. Nể mặt ngươi, ta không giết hắn."

"Hà sư huynh, chuyện giữa ta và Đồ Thanh tiền bối, mong ngài đừng xen vào." Tầm Mạch Mạch bình tĩnh đáp. "Nếu ngài nhất quyết giao thủ, ta sẽ không đứng ngoài nhìn."

Hà Xuyên nghẹn lời, không ngờ ra mặt giúp nàng lại bị từ chối, cảm thấy có chút khó xử. Đoạn Minh Hiên cũng ngạc nhiên không kém.

Còn Đồ Thanh, nghe thấy câu "sẽ không đứng ngoài nhìn" của Tầm Mạch Mạch, tâm tình dịu lại, hừ một tiếng, thu kiếm.

Tầm Mạch Mạch thấy hắn nguôi giận, bèn buông tay. Đồ Thanh rút tay liền quay người, không liếc nhìn ai mà bước đi.

"Đồ Thanh tiền bối?" Tầm Mạch Mạch hốt hoảng, lập tức đuổi theo.

"Tầm sư muội." Đoạn Minh Hiên di chuyển, chặn đường nàng. "Xích Vũ bí cảnh đầy rẫy hiểm nguy. Ta đưa muội ra ngoài."

"Không cần, ta đi cùng bằng hữu đến đây, đương nhiên sẽ cùng nhau ra ngoài."

Tầm Mạch Mạch từ chối, mắt vẫn dõi theo hướng Đồ Thanh đã khuất sau rừng cây, lòng có chút bối rối.

"Hai người đều là Kim Đan kỳ, dù đi cùng nhau vẫn rất nguy hiểm. Để ta đưa ra ngoài thì hơn," Đoạn Minh Hiên cố thuyết phục.

"Nếu ta nhớ không lầm, huynh và Cổ Thanh Linh đều cùng bái vào Thái Hư tông, đúng không?" Tầm Mạch Mạch đột ngột hỏi.

"Đúng vậy," Đoạn Minh Hiên gật đầu.

"Mấy ngày trước ta gặp Cổ Thanh Linh ngoài bí cảnh, đã đoạt Ô Kim thạch vạn năm của nàng," Tầm Mạch Mạch thản nhiên nói.

"Là muội đoạt Ô Kim thạch và còn khiến nàng bị thương?" Hà Xuyên ngạc nhiên, hiển nhiên đã nghe qua chuyện này.

Đoạn Minh Hiên cũng lộ vẻ bất ngờ.

"Không sai, là ta đoạt," nàng nói, "Ta đường đường chính chính giành lấy, không có ý lừa gạt. Nên khi Từ Phi Dao tìm đến báo thù, ta cũng không từ chối."

"Từ sư thúc tìm muội sao?" Đoạn Minh Hiên kinh ngạc.

Trong bí cảnh, việc tìm bảo vật vô chủ là cuộc tranh đoạt công bằng, ai mạnh thì được, miễn không gây mất mạng. Thế mà Từ sư thúc, tu sĩ Phân Thần kỳ, lại vì con gái mình mà đến đối phó một Kim Đan kỳ sao?

"Giờ ta là đệ tử của Dược Lâu, nếu Từ Phi Dao vì Cổ Thanh Linh mà gây thương tổn cho ta, sư tổ sẽ không để yên. Quan hệ giữa Dược Lâu và Thái Hư tông từ đây e rằng khó mà tốt đẹp, chúng ta vẫn nên ít liên lạc thì hơn."

Nói xong, Tầm Mạch Mạch không chờ Đoạn Minh Hiên phản ứng, lập tức đuổi theo hướng Đồ Thanh đã đi.

"Thật không ngờ, Từ sư thúc Phân Thần kỳ lại ra tay với một Kim Đan kỳ," Hà Xuyên líu lưỡi.

"Lại còn đắc tội Dược Lâu. Ta nghe đại sư huynh bị thương, định nhờ Diệp chân nhân luyện Thanh Long đan bát phẩm. Liệu có bị từ chối không đây?" Hà Xuyên lo lắng.

Đoạn Minh Hiên nhíu mày, không đáp.

"Ngươi thích nàng đúng không? Nhưng hình như nàng đã có phu quân rồi." Hà Xuyên nhìn chằm vào Đoạn Minh Hiên, như vừa phát hiện điều gì thú vị.

Đoạn Minh Hiên giật mình, quay đầu, ánh mắt phức tạp nhìn Hà Xuyên.

"..."

Thật sự là thích nàng.

Tầm Mạch Mạch đuổi theo hướng Đồ Thanh nhưng vẫn không thấy bóng dáng hắn đâu.

Đã đi xa rồi sao?

Nàng có chút thất vọng, không quay lại tìm Đoạn Minh Hiên mà tiếp tục đi vào rừng cây rậm rạp, nơi đầy rẫy nguy hiểm.

Không am hiểu Xích Vũ bí cảnh, nàng không dám đi xa, chỉ dựa vào pháp bảo để che giấu hơi thở, tránh bị yêu thú phát hiện. Đứng giữa rừng, nàng gửi một tấm phù truyền tin cho Vạn Phi Anh, sau đó lại gửi cho Đồ Thanh.

Vạn Phi Anh nhanh chóng trả lời.

"Sư tỷ không sao là tốt rồi. Lúc tỷ bị linh bạng vạn năm nuốt, chúng ta sợ muốn chết. Tỷ cứ đứng yên đó, chúng ta đã truyền tin về sư môn, Vân sư huynh đang trên đường tới. Khi đến nơi, chúng ta sẽ vào đón tỷ."

Tầm Mạch Mạch đáp lại, bày trận pháp phòng ngự, rồi kiên nhẫn chờ Vân Phi Trần. Vài canh giờ trôi qua, phù truyền tin gửi Đồ Thanh vẫn chưa có hồi âm, nhưng may là phù không quay về, chứng tỏ Đồ Thanh vẫn bình an.

Tầm Mạch Mạch có chút hối hận.

"Sớm biết đã đợi ra khỏi Xích Vũ bí cảnh rồi mới nói chuyện. Đồ Thanh tiền bối cũng chỉ là Kim Đan kỳ, ở đây rất nguy hiểm. Không biết vì sao ngài ấy chưa tiến giai, đáng ra ta phải hỏi."

Hơn trăm năm trước, khi nàng còn là Trúc Cơ kỳ, Đồ Thanh đã chuẩn bị tấn thăng Nguyên Anh kỳ. Bây giờ nàng đã kết đan, nhưng hắn vẫn ở Kim Đan kỳ. Chắc là do năm đó Đồ Thanh rời Dược Lâu độ kiếp gặp phải biến cố.

"Ra khỏi bí cảnh, ta sẽ đưa ngài ấy về Dược Lâu để sư tổ xem qua."

Khi nàng còn đang suy nghĩ, tiếng bước chân vọng lại từ xa.

Tầm Mạch Mạch nhìn về hướng tiếng động, khi thấy rõ bóng dáng người đến, nàng vui mừng thốt lên.

"Đồ Thanh tiền bối!"

Đồ Thanh nhìn nàng với ánh mắt phức tạp. Thực ra, từ lúc Tầm Mạch Mạch bỏ lại Đoạn Minh Hiên để đuổi theo hắn, hắn đã biết. Nhưng do bực bội nên không muốn gặp nàng, chỉ âm thầm quan sát từ xa. Đến khi nàng lạc trong rừng, không dám tiến thêm, hắn cũng dừng lại không xa chỗ nàng.

"Nàng theo ta làm gì?" Đồ Thanh lạnh lùng hỏi.

"Chúng ta cùng nhau tiến vào, đương nhiên phải cùng nhau ra ngoài." Tầm Mạch Mạch ngừng một chút rồi nói thêm, "Ta biết hiện tại ngài có thể không muốn nhìn thấy ta, nhưng nơi này rất nguy hiểm. Chúng ta ra ngoài rồi mới chia tay, được không? Sư huynh của ta sẽ đến đón, chúng ta có thể cùng đi."

Đồ Thanh lẳng lặng nhìn nàng, rồi trầm giọng nói:

"Nàng kể cho ta nghe về phu quân của nàng đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.