Tất Cả Mọi Người Đều Cho Rằng Tôi Thích Cậu Ta

Chương 49




Thượng Minh vừa đi chưa tới hai ngày, cuối cùng cây dâu tây Thương Tấn dày công chăm sóc đã nở hoa.

Đó là một ngày ánh nắng tươi sáng, Thương Tấn mở mắt, bước xuống giường, lúc nặn kem đánh răng liền tiện thể đi lại cửa sổ, tiện tay gỡ một phiến lá rộng lớn ra, mấy bông hoa nhỏ vẫn luôn núp dưới bóng tối hé lên, Thương Tấn thầm vui mừng, đặt bàn chải đánh răng sang một bên, cầm điện thoại chụp lại nụ hoa đầu tiên của cây.

“Làm gì vậy?” Diệp Chu ló ra từ sau lưng anh, chậu dâu tây kia của cậu, phiến lá rộng lớn gần như che hết chậu nhỏ 10cm. “Hai ngày nay còn nói hình như mình quên chuyện gì, phải đổi chậu cho nó rồi.”

“Tôi có thừa một chậu, để dưới mặt bàn, bên trong còn có đất.” Ngày Thương Tấn dời cây vào cũng định giúp Diệp Chu đổi luôn, nhưng nhớ tới ngày đó khi Diệp Chu tặng dâu tây cho anh còn nói thi đấu, nghĩ thế liền thấy bản thân không nên can thiệp vào. Có điều lúc mua thêm chậu cho Diệp Chu sợ cậu có gánh nặng, anh lập tức nói. “Mua một tặng một, không dùng cũng phí.”

Diệp Chu khẽ cười không vạch trần anh. “Vậy cũng ổn, tiết kiệm được một việc.”

“Dâu tây của tôi nở hoa.”

“Cái gì?” Diệp Chu nửa ngồi bên bệ cửa sổ, liếc nhìn chậu dâu tây của Thương Tấn, đúng như dự đoán, phía dưới phiến lá còn che giấu mấy nụ hoa, nhìn xong Diệp Chu vội vàng lật từ trên xuống dưới chậu cây của mình, nhưng trừ phiến lá to mập thì cây dâu tây hoàn toàn không có dấu hiệu ra hoa nào. Diệp Chu bắt đầu tỉnh táo lại, đúng là lực chú ý của cậu dành cho cây dâu tây quá thấp, dù dâu tây đang sinh trưởng rất tốt nhưng chỉ mọc lá thì có ích lợi gì, cũng không phải mua chậu để xem lá. Ở giai đoạn ra hoa lại chậm một bước, kết quả nhất định cũng là chậm hơn Thương Tấn. Cuối cùng cũng là do mình không quan tâm, rõ ràng là mình đề nghị tranh tài, kết quả lại chỉ có Thương Tấn để trong lòng.

Diệp Chu cũng không ngây người lâu, cậu lấy chậu thừa của Thương Tấn ra, lấy báo trải lên đất, cẩn thận chuyển dâu tây qua, bỏ đi những lá vàng, cây dâu tây cũng trở nên gọn gàng không ít.

Trồng dâu tây trong phòng, hơn nữa còn ở tầng bốn sẽ rất ít có ong bướm tới, muốn ra trái vẫn phải dựa vào việc thụ phấn nhân tạo. Thương Tấn tìm phương pháp tự thụ phấn trong sách, đặc biệt đi mua một cây bút lông dê, lông dê mềm mại sẽ không tại tổn thương lớn tới nụ hoa yếu ớt.

Có một lần Chu Văn Đạo vào phòng thấy Thương Tấn mua một loạt công cụ để cạnh gốc cây thì trợn mắt há mồm, sau đó liền âm thần nói cho Diệp Chu: “Thương Tấn thật sự để ý đến món quà cậu tặng, mấy công cụ cậu ta mua, dành lại không biết mua được bao nhiêu dâu tây.”

Cái này cũng gián tiếp thể hiện trình độ chăm chỉ của đối phương, Diệp Chu mừng thầm, ngoài miệng lại khinh bỉ: “Đã nói quà tặng quan trọng nhất là tấm lòng, loại người phàm như cậu thì sao biết được.”

Thương Tấn cũng không biết mấy nghị luận sau lưng của bọn họ, mở lịch, đoán chừng một tháng có thể ra hoa.

Mà một tháng sau… cũng như việc Diệp Chu nhớ được sinh nhật Thương Tấn trong lần xét vé đó, Thương Tấn cũng nhớ được ngày của Diệp Chu, lúc ấy cũng không cố gắng nhớ, chỉ vì chuỗi số đó lướt qua óc một chút, mơ hồ liền để lại ấn tượng, sau đến đến một thời điểm đặc biệt thì đột nhiên nhớ ra.

Thương Tấn tưởng tượng rất tốt nhưng kế hoạch lại biến hóa khó lường.

Trung tuần tháng năm, bụng Tần Phỉ đã lớn, lúc nào cũng có thể sinh.

Chuyện này vốn không liên quan gì nhiều đến Thương Tấn, ngay lúc Tần Phỉ hoạt động không tiện, trong nhà không chỉ mời thêm bảo mẫu, ngay cả mẹ Tần Phỉ cũng đến nhà chăm sóc, dù Tần Phỉ thật sự sinh con, anh vẫn sinh hoạt như thường, cùng lắm là sau khi sinh xong thì về nhà thăm bé con mới chào đời một chút. Chuyện còn lại hoàn toàn không cần anh quan tâm.

Điều xấu nhất là Thương Du Du vẫn luôn nghe lời không hiểu sao lại trở nên ‘phản nghịch’, bản thân Tần Phỉ cũng lo không xong, cộng thêm thứ sáu tuần này phải đến bệnh viện khám thai, gần đây Thương Du Du tâm tư mẫn cảm, giao cho bảo mẫu lại không yên tâm, đành làm phiền Thương Tấn quay về chăm sóc một chút.

Sáng sớm, những người khác trong phòng đều còn say giấc nồng, Thương Tấn mở mắt, rón rén xuống giường, sau khi rửa mặt liền đi tới trước cửa sổ, dưới lớp lá canh xuất hiện một vài điểm màu trắng.

Anh nâng phiến lá, một đóa hoa nhỏ màu trắng yên tĩnh nở rộ dưới ánh dương.

Chăm sóc lâu như vậy, làm ra mỗi bụi hoa đều mất không ít tinh lực, khi nhìn đến nụ hoa nở rộ kia, cảm thấy những khổ cực trước kia đều đáng giá.

Cái này có lẽ chính là cảm giác thỏa mãn Diệp Chu nói…

“Dậy sớm như vậy.” Giọng nói Diệp Chu còn mang theo chút khàn khàn vừa tỉnh ngủ, cậu híp mắt, nhìn Thương Tấn trước bệ cửa sổ, ánh nắng phủ lên người Thương Tấn một tầng sáng mềm mại, Thương Tấn nghiêng đầu, chạm một cánh hoa cảm thán: “Thật đẹp.”

Có điều một câu này rốt cuộc là khen hoa đẹp hay người dễ nhìn, cái đó thì không biết được.

Thương Tấn thu dọn một chút liền chạy về nhà.

Tần Phỉ và mẹ mình đang thay giày trước cửa, Thương Du Du ôm một con gấu bông hình cầu, tâm trạng không vui lắm.

Tần Phỉ cười gượng nói: “Thương Tấn, Du Du giao cho cậu.”

Thương Tấn gật đầu một cái nói: “Yên tâm.”

Sau khi Tần Phỉ đi, anh ngồi xuống cạnh Thương Du Du, cô bé gọi một tiếng anh, gương mặt vẫn buồn buồn không vui. Trước kia đều là Thương Du Du chủ động bám lại, lần này đến lượt Thương Tấn chủ động, nhưng anh lại có chút không biết bắt đầu đề tài thế nào.

Nếu lúc này Diệp Chu ở đây thì tốt rồi. Cậu ấy nhất định có thể nở nụ cười thân thiết trêu chọc: “Tiểu công chúa đáng yêu có chuyện gì không vui, có thể nói cho anh nghe được không.”

Nhưng anh không phải là Diệp Chu, cũng không thể nói ra những lời này.

“Du Du.”

Thương Du Du lấy tay chọc vào miệng con gấu hình cầu, làm bộ như rất chăm chú, không để ý đến Thương Tấn.

Nhìn như vô lý nhưng tất cả khác thường này chỉ đều để nhận được chú ý.

Thương Tấn chậc một tiếng, những thứ này rõ ràng đều là sơ sót của ba mẹ, nếu trong nhà chuẩn bị tăng thêm thành viên mới, lại không làm công tác tâm lý cho Thương Du Du. Trước kia bụng còn nhỏ, Thương Du Du còn chưa có cảm giác, chờ đến lúc bụng Tần Phỉ càng lúc càng lớn, sự chú ý dành cho cô bé ngày càng ít, trước kia Thương Du Du ở nhà, Tần Phỉ thường dạy cô bé phải chiều theo ý anh trai, hiện tại lại muốn cô bé chiều em trai hoặc em gái, nói cho cùng, Thương Du Du cũng chỉ là một đứa trẻ hơn ba tuổi, trong lòng mang theo bất an cùng tủi thân, cuối cùng cũng bộc phát ngay thời điểm Tần Phỉ chuẩn bị sinh.

Thương Du Du run lên, cho là chỉ mới vậy mà Thương Tấn đã không chịu nói chuyện với mình, hai mắt nổi ánh nước, cô bé mím môi cố không phát ra âm thanh, từ từ dán chặt người lên Thương Tấn.

Nhìn phản ứng này, sờ là thời gian này, Tần Phỉ và ba đã mắng cô bé không ít.

Thương Tấn ôm Thương Du Du đặt lên chân, cảm giác nước mắt cô bé rơi lên cổ tay mình. “Du Du đừng khóc.”

Sau khi nói xong câu này, Thương Du Du khóc càng lợi hại hơn, cô bé nhỏ giọng nghẹn ngào, không ngừng dùng ống tay áo lau nước mắt, một tay rảnh rỗi siết chặt quần áo Thương Tấn, như sợ chỉ cần buông lỏng, Thương Tấn sẽ rời mình mà đi.

Thương Tấn sờ cái đầu nhỏ của cô bé, nói. “Đừng khóc, anh ở đây.”

Cuối cùng Thương Du Du cũng không nhịn được, cô bé ôm cổ anh khóc lớn lên. “Ba không ở nhà, mẹ không quan tâm đến em, bà ngoại mắng em, anh cũng không ở đây…” Vì còn nhỏ, không thể nói ra chuyện gì cụ thể, nói tới nói lui cũng chỉ mấy câu này.

Chờ Thương Du Du khóc đủ rồi, Thương Tấn mới vỗ nhẹ lên lưng cô bé an ủi: “Anh ở đây.”

Thương Tấn chưa từng an ủi người khác, may mà Thương Du Du cũng không cần an ủi, sau khi khóc xong liền nhanh chóng ngủ thiếp đi, anh ôm Thương Du Du lên tầng, ngồi cạnh giường nhỏ của cô bé xem laptop.

Buổi trưa, Thương Du Du tỉnh dậy, vừa mở mắt liền thấy Thương Tấn bên cạnh, cô bé dùng ngón tay chọt lên mu bàn tay anh một chút, Thương Tấn cầm tay cô bé quơ quơ, Thương Du Du lập tức híp mắt bật cười.

Thương Tấn ở nhà hai ngày, buổi tối chủ nhật mới ngồi xe về trường.

“Tiểu công chúa nhà cậu không sao chứ?” Diệp Chu cũng biết sơ lược tình hình trong nhà Thương Tấn, một đứa trẻ ngoan như vậy, trong lòng phải tủi thân đến mức nào mới dùng cách này để bộc lộ ra ngoài, suy nghĩ một chút cũng thấy đau lòng.

Thương Tấn nói một cách đơn giản: “Khóc, có điều cũng nhanh chóng tốt hơn.”

“Lần sau cậu nói với Du Du bảo bối, tớ lên mạng học được một kiểu buộc tóc, lần sau làm cho cô bé.”

Thương Tấn trêu chọc: “Xem video? Lấy cái gì luyện tập?”

“Cậu quản tôi…” Thật ra lần trước đến hội kịch nói của trường chơi, thấy đàn chị linh hoạt di chuyển ngón tay, sau đó nhanh chóng làm được một kiểu tóc vừa đơn giản lại đẹp mắt, lúc đó cậu liền mặt dày, tìm đàn chị học một chiêu, sau đó còn dùng người trong đoàn kịch để luyện tập, còn vì chuyện này mà bị thành viên trong đoàn trêu chọc một phen.

Hai ngày ở nhà chơi với Thương Du Du, tuy nói không làm gì khổ cực nhưng mất không ít tinh lực, Thương Tấn quay về phòng, tắm xong liền trèo lên giường ngủ.

Chờ sáng hôm sau tỉnh lại, Thương Tấn chợt nhớ tới đã hai ngày không nhìn cây dâu tây, không biết những nụ hoa khác đã nở chưa.

Thương Tấn xuống giường, đi tới trước bệ cửa sổ, chờ anh không phải là khóm hoa nở rộ mà là hiện trường thê thảm cả hoa lẫn lá đều rơi tan tác trong chậu đất.

Phiến lá cao nhất bị khuyết một miếng to, rơi lên chậu đất, bông hoa màu trắng cũng lìa cành, yên lặng nằm cạnh vụn lá. Mà chậu dâu tây bên cạnh của Diệp Chu cũng không may mắn thoát nạn.

Thương Tấn không nhịn được nắm chặt nắm đấm, cây này vốn đã nở hhoa chậm, hiện tại còn gặp một kiếp này. Anh hít sâu một hơi, cố gắng để bản thân tỉnh táo lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.