Tất Cả Mọi Người Đều Cho Rằng Tôi Thích Cậu Ta

Chương 31




“A…” Chu Văn Đạo ngáp một cái, hít mũi, dùng quần áo ấm che kín người. “Sao sáng sớm lại lạnh vậy chứ.”

Lưu Dư Thiên nói tiếp: “Hiện tại tớ chỉ muốn nhanh chóng quay về phòng ký túc ấm áp thôi. Một đêm không ngủ, mệt chết rồi.”

Văn Nhân Húc cầm trà sữa, do dự nói. “Hiện tại còn chưa tới bảy giờ… cậu nói chúng ta trở về… thích hợp không?”

Lưu Dư Thiên khó hiểu. “Có gì mà thích hợp hay không?”

Văn Nhân Húc khinh bỉ nhìn cậu ta một cái, nói: “Tối hôm qua, chúng ta không có ở đây. Chung một mái nhà, Diệp Chu và Thương Tấn, cô nam quả nam, cậu nói xem?”

Lỗ tai của đám bạn học bên cạnh dựng lên, nháy mắt, cả đám lập tức hết buồn ngủ, mồm năm miệng mười bắt đầu nói ra suy đoán của mình.

“Cược một túi điều cay, nhất định bọn họ đã vào gôn!”

“Tớ lại không thấy vậy, nơi nhỏ như ký túc, không thể hành động, chắc sẽ không có đâu.”

“Trong không gian nhỏ như xe cũng có thể đại chiến ba trăm hiệp, ký túc lớn thế nào chứ, còn có giường nữa! Tớ cũng một túi điều cay!”

“Tớ cảm thấy dù không vào gôn thì cũng cách gôn không xa. Phải biết tối qua hai người còn giúp Chu Văn Đạo bán táo. Lấy tính cách của Thương Tấn, không nhờ Diệp Chu nói, cậu ta sẽ chủ động tới sao?”

“Cũng không hẳn, gần đây hai người họ phát triển quá nhanh, cùng mua xe quay video thì chỉnh sáng cho Diệp Chu…”

Lưu Dư Thiên phòng 405 lập tức bổ sung: “Không những thế, ở ký túc xá Chu còn thường dọn bàn giúp Thương Tấn, vô cùng đảm đang!”

Văn Nhân Húc giơ tay nói: “Còn nhờ tớ mua giúp dâu tây ngào đường Thương Tấn thích!”

“Tớ đổi ý, quan hệ này, nhất định là gôn!”

Ăn sáng trong canteen, đoàn người cùng lôi kéo nhau về ký túc xá. Lưu Dư Thiên và Văn Nhân Húc đi tới trước cửa phòng 405, cầm chìa khóa không ngừng do dự.

“Rốt cuộc là nên mở hay không mở đây?”

Mấy tên bên cạnh hoàn toàn không nhìn phòng mình lấy một cái, trực tiếp đi theo sau lưng bọn họ, thấy hai người chậm chạp không hành động thì dứt khoát lôi hai người ra, dán tai lên cửa nghe động tĩnh bên trong.

Văn Nhân Húc nhỏ giọng nói: “Cút cút cút, mấy người đang làm gì đó?”

“Suỵt suỵt suỵt!” Chu Văn Đạo nói. “Lỡ bọn họ còn chưa kết thúc thì sao?”

Từ Dương Quân bị chen bên ngoài vội vã hỏi: “Có không có không, tránh ra một chút, để tớ nghe cho, lỗ tai mấy người không tốt.”

Văn Nhân Húc ho nhẹ một tiếng, giơ giơ chìa khóa trong tay.

Người nằm trên cửa lập tức mở một lối đi cho cậu ta.

Lúc này, hành lang yên tĩnh chỉ nghe thấy âm thanh tra khóa vào ổ, nhẹ nhàng xoay một cái, cửa mở ra.

Lúc này không ai dám trực tiếp đẩy cửa vào mà để Văn Nhân Húc mở ra một khe nhỏ.

Mùi rượu đập vào mặt.

Văn Nhân Húc lập tức đóng cửa lại, hơn nữa còn dùng chìa khóa từ từ đóng chặt. Chờ đến lúc mọi người kịp phản ứng mới ra dấu để mọi người rời đi.

Đến phòng 404, cả bọn cố gắng yên lặng cuối cùng cũng được giải phóng một chút.

Văn Nhân Húc đứng trong ánh mắt mong đợi của mọi người khẽ nhếch miệng. “Tớ ngửi thấy mùi rượu.”

“Say rượu…” Chu Văn Đạo chậc hai tiếng. “Không thể nói vậy.”

Từ Dương Quân và Chiêm Hình theo phản xạ làm ra động tác thường diễn ra ngoài sân bóng – vỗ tay!

“Cuối cùng kế hoạch của chúng ta cũng thành công, có thể yên tâm rời đi!”

Ngược lại với không khí tràn ngập vui vẻ của phòng 404, bắt đầu từ tối hôm qua, phòng 405 lâm vào một trận áp suất thấp trước nay chưa từng có.

Diệp Chu trở mình, hôm qua cũng không rõ bản thân uống bao nhiêu, sáng hôm sau tỉnh lại đầu đau không chịu nổi. Cậu híp mắt mặc quần áo tử tế, xoay người nhảy xuống giường, lúc bước đi không chú ý nên vấp phải bàn, nếu không phải cậu phản ứng nhanh chóng, nắm lấy thang trèo không chừng khuôn mặt đẹp trai đã phải hôn đất

Diệp Chu chậc một tiếng, người không ngã xuống nhưng bàn bị đổ, trên đất hỗn loạn. Cậu cầm cây lau nhà bắt đầu dọn dẹp sạch sẽ đống đồ bỏ đi trên mặt đất, sau đó lại đầu bồn đánh răng rửa mặt.

Cùng lúc đó, Thương Tấn thường ngủ nướng, trong lúc Diệp Chu dọn dẹp đống đồ bỏ đi lại rời giường, nhìn Diệp Chu chiếm bồn rửa mặt thì đi vào phòng vệ sinh trước.

Giữa hai người không có một câu trao đổi, nhưng hành động lại vô cùng ăn ý.

Diệp Chu dùng bồn rửa mặt, Thương Tấn liền đi vào phòng vệ sinh, đến lúc Thương Tấn đi ra, hai người lại trao đổi địa điểm, cũng tăng tốc hành động trên tay, không lãng phí một giây phút nào, gần như là đồng thời xuất phát.

Hai người một trước một sau rời khỏi phòng, không để ý có chiếc xe ba bánh vô cùng có cảm giác tồn tại, không hẹn mà cùng đi về phía xe đạp của mình, không hẹn mà cùng lái về phía phòng ăn, có điều sau khi mua cơm xong lại một người rẽ sang trái một người rẽ sang phải.

Ăn cơm xong, hai người lại cùng đi về phía thư viện, lần này là một người tầng năm một người tầng ba.

Diệp Chu đặt sách mang tới lên bàn, vì là lễ giáng sinh, hôm nay người đến thư viện không nhiều.

Không phải không thấy Thương Tấn khác thường, chỉ là không muốn chú ý cũng không muốn mở miệng.

Hôm qua cãi vã, so với tức giận, Diệp Chu bực bội nhiều hơn, vừa bực bội vừa khó chịu.

Tức giận vì câu nói kia của Thương Tấn, thật ra thì Diệp Chu biết, sao cậu có thể không hâm mộ Thương Tấn, đâu chỉ có hâm mộ, còn là ghen tị muốn chết! Nhưng mà nhiều hơn chính là tức giận với thái độ bất cần đó của anh, tức giận rõ ràng anh có đầu óc tốt như vậy, tại sao không cố gắng! Để cậu biết được rốt cuộc chênh lệch giữa bản thân với đối phương là bao nhiêu, mà không phải mỗi lần đều dở dở ương ương bị vượt qua đúng một hai điểm như vậy.

Diệp Chu gãi đầu, cố gắng kéo lực chú ý của mình lên sách.

Mà ở tầng ba, Thương Tấn mặt không thay đổi khiến người khác không nhìn ra bất cứ cảm xúc nào, anh mở sách ra, ánh mắt nhìn chằm chằm hàng chữ bên trong, tay lại không nhịn được nắm chặt trang sách.

Rõ ràng Diệp Chu không hiểu gì hết, dựa vào cái gì mà chỉ trích thái độ sống của anh.

Trang sách xinh đẹp bị Thương Tấn nắm chặt đến dần biến thành giấy vệ sinh, cũng may anh đang xem sách của mình, nếu không lại mang tội phá hoại sách thư viện.

Bạn học vốn định ngồi bên cạnh anh, sau khi thấy động tác đó liền yên lặng chọn một chỗ ngồi cách xa anh nhất.

Kết quả của loại âm thầm so tài này là, hai người biến tức giận thành động lực, bắt đầu điên cuồng ôn tập.

Trong ký túc xá nam sinh, một đám người lo lắng ngồi trong phòng 405 chờ đợi hai nhân vật chính trở về.

“Ký túc xá sạch sẽ như vậy, rốt cuộc là hai người bọn họ có…”

Từ Dương Quân nâng ánh mắt tựa như hư vô nhìn dáng cột giường lõm. “Mấy người lại không hiểu, càng sạch sẽ, càng có vấn đề. Là giấu đầu hở đuôi, hiểu không?”

Tất cả mọi người thành công bị cậu ta thuyết phục, mọi người góp 20 đồng tiền, mua bốn cây pháo hoa.

Buổi tối, Diệp Chu vừa mở cửa phòng, ‘bụp’ một tiếng, ngay lúc cậu còn chưa kịp phản ứng, mảnh giấy trái tim màu đỏ đã dán đầy mặt cậu.

Một pháo còn chưa yên tĩnh một pháo lại lên.

Diệp Chu vất vả kéo hết mảnh giấy xuống, không biết tim đỏ lại từ đâu bay tới.

Đám người này là sợ tâm trạng cậu quá tốt hả?

Cửa phòng phía sau bị đẩy ra, trực tiếp đụng vào lưng cậu, Diệp Chu bực mình quay đầu lại, đúng lúc đối diện với Thương Tấn.

‘Bụp!’ Cây pháo cuối cùng thành công bắn lên toàn thân hai người.

Mảnh giấy rơi xuống đất, cuối cùng mọi người cũng thấy rõ Diệp Chu và Thương Tấn mình luôn chờ đợi.

Oa… sao không khí giữa hai người này lại có chút không đúng???

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.