Tất Cả Bạn Gái Đều Muốn Đâm Chết Tôi

Chương 7: Cuối cùng cũng sống đến ngày hôm sau rồi!




Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn

“Tôi tên Hạ Dật.” Hạ Dật đáp.

Nghe thấy cái tên Hạ Dật, hai thiếu nữ lại chần chừ một lúc. Bọn họ nhìn nhau như đang trao đổi gì đó.

Một lát sau, một thiếu nữ mới hỏi Hạ Dật: “Anh tới đây để làm gì?”

“Một người tên là Tô Tuyết sắp mất khống chế rồi, tôi qua đây trốn một lát.” Hạ Dật đáp.

“Tô? Nhà họ Tô ư?” Hai thiếu nữ nghe thế thì im lặng.

Thấy hai người không trải lời, Hạ Dật chủ động nói trước: “Phải làm thế nào mới áp chế được Tô Tuyết đây?”

“Nếu như chúng tôi còn sức mạnh thì có lẽ sẽ giúp được cậu, nhưng hiện giờ chúng tôi không còn sức mạnh nữa, hết cách rồi.”

“Vậy làm thế nào mới có thể giúp các cô hồi phục sức mạnh?”

“Tất cả sức mạnh của chúng tôi đều bị xiềng xích này áp chế, nếu như có thể mở xích thì chúng tôi sẽ khôi phục một phần thực lực.”

Hạ Dật đi tới trước mặt hai thiếu nữ, kéo tay một trong hai người, nhìn xiềng xích ở cổ tay cô ấy.

Đó là một chiếc còng tay, phải có chìa khóa mới mở được.

Hạ Dật nghĩ ngay tới chiếc chìa khóa vạn năng trong cửa hàng kia.

Cậu ta nhấn mở cửa hàng rồi đổi đồ, điểm đổi được từ gói quà tân thủ lập tức hết sạch.

Hạ Dật không vội lấy chìa khóa ra mà lại nói với hai thiếu nữ: “Có nhiều xích quá, tôi không thể giải quyết hết được.”

Trong mắt hai thiếu nữ lộ rõ vẻ vui mừng, thiếu nữ tóc vàng truy hỏi

“Mỗi một sợi xích đều có một chiếc chìa khóa khác nhau, hơn nữa tất cả đều đã bị hủy hết rồi, anh thật sự có thể mở khóa được ư?”

“Trước tiên hãy nói xem các cô muốn mở mấy sợi xích, có thể thể khôi phục bao nhiêu sức mạnh đi đã!”

“Chỉ cần mở hai sợi thôi, quỷ trảm dịch bình thường không phải là đối thủ của bọn tôi. Nhưng phạm vi tấn công của bọn tôi chỉ giới hạn trong tầng hầm này thôi, có xích nên chúng tôi không thể ra ngoài được.” Thiếu nữ tóc đen nói.

“Vậy là đủ rồi.” Hạ Dật lấy chìa khóa vạn năng ra, mở một sợi xích.

“Không ngờ anh lại có chìa khóa!” Hai thiếu nữ nhìn Hạ Dật, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc và nghi hoặc.

“Chỉ có một chiếc thôi, phần xích còn lại tôi cũng hết cách.”

Hạ Dật không cởi hết toàn bộ xiềng xích, bởi lẽ hai thiếu nữ bị nhốt trong tầng hầm này chắc chắn không phải nhân vật đơn giản.

Cậu ta ngồi xuống góc phòng, nhìn giờ trên điện thoại, đợi thời khắc 9 giờ 10 phút đến.

Khi kim giây chạy qua một vòng, kim phút chỉ tới số 10, rốt cuộc cửa tầng hầm cũng bị mở ra.

Tô Tuyết không có chìa khóa tầng hầm, nên dùng bạo lực để mở cửa luôn.

Cô lao thẳng xuống tầng hầm.

Hạ Dật lập tức đứng dậy, lùi ra sau lưng hai thiếu nữ.

Thiếu nữ tóc đen được mở một sợi xích đối mặt với Tô Tuyết, cô vươn tay ra rồi nắm lại, một quả cầu lửa hiện lên trong tay.

Thiếu nữ ném cầu lửa về phía Tô Tuyết, Tô Tuyết cúi người xuống để tránh thoát cầu lửa. Qủa cầu lửa đập vào tường, phù văn màu đỏ trên tường sáng lên, ‘keng’ một tiếng, cầu lửa tắt lịm.

Tô Tuyết đi tới trước mặt thiếu nữ tóc đen, thiếu nữ kéo xiềng xích trên cánh tay, chặn móng vuốt màu đỏ của Tô Tuyết lại.

Cô đẩy Tô Tuyết ra, lấy tay trái tóm tay phải, trên cánh tay phải của cô bỗng xuất hiện ngọn lửa hư ảo màu đỏ sẫm. Bị ngọn lửa thiêu đốt, cánh tay kia cũng biến thành hình dáng vuốt quỷ.

Hai người đánh nhau tạo thành dư âm rất lớn, được thiếu nữ tóc vàng bảo vệ nên Hạ Dật mới không bị dư âm này làm ảnh hưởng.

Thấy hai người ngang tài ngang sức như thế, Hạ Dật cũng thở phào nhẹ nhõm.

Mười phút trôi qua, màu đỏ trong mắt Tô Tuyết dần dần giảm bớt, sau khi giao đấu với thiếu nữ tóc đen một lần nữa thì cô cũng ngã xuống đất.

Lúc này thiếu nữ tóc đen cũng đã thở hồng hộc, trên người đầy các vết thương đỏ sậm.

Hạ Dật ngăn cản thiếu nữ tóc đen đang muốn ra tay với Tô Tuyết lại. Nếu như Tô Tuyết chết, chắc chắn nhà họ Tô sẽ không tha cho Hạ Dật, cậu ta lại nhảy từ ngõ cụt này sang bế tắc khác.

“Sau khi tỉnh lại cô ấy sẽ không mất khống chế nữa chứ?” Hạ Dật nhìn thiếu nữ tóc đen.

“Tạm thời sẽ không, nhưng mà sau này thì có khả năng đấy.”

“Không có cách gì áp chế để cô ấy không mất khống chế à?”

“Xin lỗi nhé, thật sự không có đâu.”

Hạ Dật đi tới trước mặt Tô Tuyết, bế cô đi lên phía trên.

Khi cậu ta bước ra khỏi cửa tầng hầm, giọng nói của hai thiếu nữ lại vang lên:

“Về sau rảnh rỗi thì anh có thể tới đây.”

Rảnh rỗi có thể tới đây ư?

Xem ra huyết mạch nhà họ Hạ kia đã tăng thêm cho cậu ta không ít điểm đây mà.

Hạ Dật nhấn mở [Danh sách nữ chính], xem hảo cảm của hai thiếu nữ.

Hạ U là 60, Hạ Minh là 52.

60, cùng lắm chỉ được coi là bạn bè mà thôi.

Mà hảo cảm của Tô Tuyết vẫn là 50.

Rõ ràng cậu ta là trai lơ được cô bao nuôi mà, cô chẳng thích cậu ta chút nào hết à?

Đưa Tô Tuyết về phòng của mình, Hạ Dật nhặt [Lông vũ xám] rơi ở trong phòng lên.

Cậu ta xoa cằm:

Thời gian Tô Tuyết điên cuồng tấn công mình là mười phút, nếu như có lông vũ xám, có phải mình sẽ chống chọi được qua mười phút này không nhỉ?

Gen tự tìm chết trong lòng Hạ Dật khiến cậu ta muốn thử một phen.

Nhưng so với thí nghiệm lông vũ xám, cậu ta lại muốn thử một chuyện khác hơn.

Nếu như lúc ở dưới tầng hầm, cậu ta thả cả hai chị em nhà họ Hạ ra thì sẽ như thế nào?

Trái tim tìm đường chết của Hạ Dật bừng lên hừng hực.

Hạ Dật suy nghĩ một lúc, nhấn save mốc rồi lại nhấn load save.

Không lâu sau cậu ta lại trở về điểm thời gian này nhờ load save.

Ngồi bên cạnh giường Tô Tuyết, chân Hạ Dật như nhũn ra.

Trong khi thử nghiệm, cậu ta dùng chìa khóa vạn năng để mở tất cả khóa, hai thiếu nữ giết chết Tô Tuyết, đưa Hạ Dật đi theo cùng chiếm cứ lấy cả tòa nhà này.

Cuối cùng Hạ Dật sống đến 3 giờ sáng ngày hôm sau.

Thế nhưng cũng chỉ là 3 giờ sáng mà thôi.

Khoảng hơn 10 giờ đêm, hai chị em nhà họ Hạ cũng mất khống chế, nhưng mất khống chế của họ không phải chạy tới móc tim của Hạ Dật. Trong khoảng thời gian mất khống chế ngắn ngủi đó, Hạ Dật không những không sợ hãi mà còn cảm thấy vô cùng vui vẻ.

10 giờ đêm, hai chị em nhà họ Hạ trói Hạ Dật lên giường.

Rạng sáng 0 giờ, Hạ Dật cảm thấy thận của mình hơi không ổn.

1 giờ sáng, cậu ta đã không còn cảm thấy sung sướng nữa.

3 giờ sáng, cậu ta tắt thở.

Trong khoảng thời gian này, cậu ta bị chị em nhà họ Hạ trói trên giường, hoàn toàn không thể nhấn nút save mốc được, chỉ có thể tuyệt vọng mà nhìn mình ngày một héo hon.

Bây giờ cậu ta cảm thấy tất cả đều chán ngắt.

Hạ Dật đắp chăn cho Tô Tuyết rồi ra khỏi phòng, dựa theo trí nhớ mà đi đến một phòng ngủ trống.

Đây là nơi hai chị em nhà họ Hạ nhốt cậu ta trong world line mở toàn bộ khóa của họ, tử vong sẽ rơi đạo cụ, [Lông vũ xám] có thể giảm nhẹ trọng lượng cơ thể, [Tóc đỏ] tăng sức mạnh và cả [Chìa khóa vạn năng] có thể mở tất cả khóa của cậu ta đều rơi trong căn phòng này.

Người khác không thể phát hiện ra đạo cụ bị rơi, cũng không sợ bị ai nhặt mất.

Hạ Dật nhặt ba đạo cụ lên rồi ra khỏi đó, trở về phòng của mình.

Sáng sớm hôm sau, Hạ Dật nhìn mặt trời ngoài cửa sổ, thổn thức không thôi:

Đúng là chẳng dễ dàng gì, rốt cuộc cũng nhìn thấy mặt trời ngày hôm sau rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.