Tart Hoa Hồng

Chương 35: “Anh đang ôm lấy cô.”




Cổ tay bị người ta nắm lấy nhấc lên, đau tưởng chừng như muốn gãy xương cốt.

Trần Vọng lạnh lùng nhìn cô, vẻ mặt và giọng nói giễu cợt khiến cô cảm thấy không biết rúc mặt vào đâu nữa.

Mạnh Anh Ninh không biết rốt cuộc là đau lòng và lo lắng nhiều hơn, hay là xấu hổ và khó xử nhiều hơn nữa.

Đổi lại một tháng trước, thậm chí một tuần trước, có lẽ cô sẽ đạp cửa bỏ đi, sẽ cãi nhau chiến tranh lạnh một chút, sẽ thề trong lòng lần thứ một trăm rằng không để ý tới anh nữa.

Nhưng bây giờ…

“Em xem một chút.” Mạnh Anh Ninh kiềm chế nước mắt, cắn chặt răng đỏ mắt nhìn anh, khẽ nói, “Cho em xem một chút.”

Khóe môi Trần Vọng xệ xuống, không buông tay ra, cũng không nói gì.

Ánh mắt lạnh lùng của anh khiến người ta nhìn vào mà thắt lòng.

Anh lạnh lùng quá.

Còn dữ dằn nữa.

Nói chuyện tổn thương người ta quá chừng.

Mạnh Anh Ninh cảm thấy mình như một kẻ mặt dày cứ bám lấy người ta, sau đó bị lạnh lùng đẩy ra.

Đột nhiên cô cảm thấy có lẽ cả đời này mình cũng không thể làm lay động được anh.

Thích một người thật khổ.

Vì sao thích một người lại là chuyện hèn mọn và khổ sở tới như vậy.

Cô có phần không kiềm chế được, cắn chặt bờ môi, nước mắt rưng rưng trong khóe cuối cùng chảy dài.

Tí tách, giọt nước mắt bỏng rát rơi vào lòng người đàn ông.

Mạnh Anh Ninh hoang mang bối rối cụp mi mắt, cơ thể vô lực quỳ xuống trước mặt anh, cô nhấc cánh tay bị nắm lấy lên, nước mắt lại lặng lẽ rơi xuống: “Em đau…”

Bàn tay bị anh nắm lấy khẽ cựa với biên độ rất nhỏ, giọng nói nghẹn ngào nho nhỏ, tủi thân khóc rằng: “Đau, anh đừng túm chặt lấy em….”

Trần Vọng dừng lại, như điện giật mà buông tay ra.

Cổ tay mảnh khảnh của cô gái bị bóp hằn dấu đỏ, làn da cô trắng mịn, trên đấy hằn mấy vết đỏ, nhìn mà thấy giật mình.

Trần Vọng đảo mắt nhìn qua, bờ môi mím chặt khẽ nhếch lên, đưa tay nhấc lấy cổ tay cô ra trước mặt, động tác rất nhẹ nhàng.

Mạnh Anh Ninh hất tay anh ra, giọng nói không kiềm chế được sự nghẹn ngào: “Em không hỏi được anh, em không hỏi được anh điều gì, anh không muốn nói cho em biết em cũng không hỏi, em biết anh chê em phiền, cảm thấy em xen vào việc của người khác, em thật ti tiện, nhưng mà…”

“Nhưng mà anh chảy nhiều máu như vậy,” Nước mắt cô lã chã rơi xuống, suy sụp nhắm chặt mắt lại giống như muốn khóc, lắp bắp lặp lại, “Nhiều máu như vậy, em chỉ nhìn anh, em muốn nhìn, anh làm gì mà dữ như vậy..”

Giọng nói khổ sở khiến lòng người thắt lại.

Yết hầu Trần Vọng cuồn cuộn, sống lưng căng cứng, ngón tay siết chặt lại buông ra, đốt ngón tay trắng bệch.

Trầm mặc hai giây, Trần Vọng nhắm mắt lại, quai hàm hơi cử động, đột nhiên giơ tay lên vòng qua người cô, ôm lấy lưng cô kéo sát lại gần.

Mạnh Anh Ninh đang quỳ một chân bên cạnh ghế, đứng cũng không vững, không đề phòng ngã vào lòng anh.

Tiếng Mạnh Anh Ninh khóc dừng lại.

Một tay Trần Vọng vòng ôm lấy cô, tay kia đặt sau đầu, đưa tay ấn cái đầu nhỏ của cô vào vai mình, giọng nghe hơi bất đắc dĩ: “Sao chảy nhiều nước mắt như vậy, em là vòi nước à?”

Anh đang ôm lấy cô.

Mạnh Anh Ninh tì cằm lên vai anh, trên bờ mi vẫn còn rưng rưng nước, hơi hoảng hốt.

Anh ôm lấy cô rất đỗi dịu dàng.

Cô vừa khóc nức nở, lúc này cơ thể vẫn còn run lên theo phản xạ có điều kiện, cơ thể nhỏ bé mềm mại khóc thút thít trong lòng anh, muốn kiềm chế cũng không được, cái cằm nhọn dính nước mắt cọ vào cổ anh, cảm giác ẩm ướt lành lạnh.

Trần Vọng cho rằng cô còn đang khóc.

Ngón tay anh lùa vào mái tóc mềm mượt, nhẹ nhàng xoa tóc cô, như buông tiếng thở dài: “Đừng khóc, Ninh Ninh nghe lời nào.”

Mạnh Anh Ninh bị hành động của anh làm cho run lên.

Giọng anh rất trầm, lúc gọi điệp âm tên cô vừa mập mờ lại vừa quyến rũ, có cảm giác thân thiết nói không nên lời.

Mạnh Anh Ninh không dám cử động, mặc cho anh ôm lấy, cái đầu dè dặt vùi vào cần cổ của anh.

Ngón tay Trần Vọng lùa qua mái tóc cô, giọng nói trầm thấp: “Không thấy em phiền, cũng không chê em xen vào việc của người khác, một mình nói lung tung cái gì đấy?”

“Anh dữ lắm,” Cô hít mũi, giọng khóc đến mức hơi khàn khàn, “Còn lườm em nữa, nhìn em bằng ánh mắt ấy, anh còn túm chặt lấy em nữa, nói với em như vậy.”

Lúc này Mạnh Anh Ninh to gan hơn, nhỏ giọng mắng anh: “Đến “vương bát đản” cũng không khốn như anh.”

Trần Vọng cười: “Em đang cáo trạng với anh à? Mách ai? Hả?”

Mạnh Anh Ninh cảm thấy mình thật dễ dụ, anh ôm một cái, xoa tóc cô, gọi cô một tiếng, vậy là cô chẳng còn giận dỗi tủi thân gì nữa.

Chẳng có tiền đồ gì cả.

Cô cắn một cái lên vai anh như để hả giận, cũng không biết đang giận anh hay giận chính bản thân mình.

Cơ bắp cứng rắn, cắn đến mức răng hơi đau.

Mạnh Anh Ninh lại càng giận hơn.

Bờ môi mềm mại cách lớp áo sơ mi, hàm răng cắn nhẹ nhàng lên bờ vai một cái không đau không ngứa, lại cắn cắn.

Mài đến mức cả người tê dại, một luồng tà hỏa dọc theo cột sống xuống xương cụt.

Bàn tay Trần Vọng xoa tóc cô thoáng dừng lại.

Mạnh Anh Ninh cảm thấy đột nhiên có thứ gì đó đẩy vào đầu gối.

Cô thắc mắc chớp chớp mắt, chân cọ về phía trước, đầu gối chống vào, cảm nhận dường như thứ kia còn giần giật.

Cả người Trần Vọng khựng lại, “Hừ” một tiếng, kéo lấy cô đang bò vào lòng mình lên, nheo mắt lại: “Lộn xộn cái gì?”

Cô gái bị anh túm lên, đôi mắt khóc đỏ bừng, mi mắt hơi sưng lên, trên lông mi vẫn còn nước mắt, đôi mắt ướt sũng mờ mịt nhìn anh, cánh môi hơi hé mở, vẻ mặt có chút hoang mang, dường như hoàn toàn chưa lấy lại phản ứng.

Áng chừng mười giây sau.

Mạnh Anh Ninh dần hiểu ra, chân cô vừa đụng phải cái gì.

Cô há to miệng, lại ngậm vào, lại há ra, gương mặt giàn giụa nước mắt lập tức đỏ bừng lên.

Gương mặt Mạnh Anh Ninh đỏ tới tận mang tai, vừa đờ đẫn lại vừa sợ hãi nhìn anh, vô thức muốn trốn về phía sau.

Trần Vọng nghiến muốn nát răng tới nơi.

Trên bảo dưới không nghe, chuyện xưa như trái đất.

Anh đâu còn cách nào nữa.

Mạnh Anh Ninh không dám nhìn anh, đưa tay lên che mắt, lại cảm thấy hơi quá sức, ngón tay dần dần tuột xuống, đỏ mặt không biết phải làm sao: “Em.. em xin lỗi, có làm đau anh không?”

“… Im đi!” Trần Vọng gằn từng tiếng qua kẽ răng.

Mạnh Anh Ninh im re, đôi chân từ từ, tự cho là thần không biết quỷ không hay mà lùi khỏi hai chân anh trên ghế, giẫm xuống đất, lui người về phía sau hai bước, đứng trước mặt anh.

Trần Vọng: “……..”

Mạnh Anh Ninh cũng không dám nhìn anh, chỉ cúi gằm đầu, đưa tay ra, ngón trỏ nhẹ nhàng xoa cái cằm đỏ bừng.

Cô vừa nhấc tay lên, Trần Vọng trông thấy cổ tay cô bị bóp chặt hằn dấu.

Bấy giờ đã tím xanh.

Trần Vọng mím chặt môi, giơ tay lên, muốn chạm vào, nhưng lại dằn lòng xuống.

“Mẹ kiếp,” Anh khẽ chửi thề một tiếng, chau mày nhìn vết bầm xanh nhạt trên cổ tay cô, “Đậu hũ à…”

Lúc ấy anh còn không dám dùng sức, còn cố gắng kiềm chế sức mình.

Mạnh Anh Ninh còn mải chìm đắm trong thế giới xấu hổ của mình, ngơ ngác ngước mắt lên: “Đậu hũ gì cơ?”

“Không có gì.” Trần Vọng nói.

Mạnh Anh Ninh “Ồ” một tiếng, cũng không hỏi tiếp, cô nhìn anh, chớp chớp mắt, nhấc tay lên, đầu ngón tay chỉ vào người anh.

Trần Vọng: “Sao hả.”

“Thế em nhìn được không?” Mạnh Anh Ninh chỉ vào cổ áo sơ mi mở rộng của anh, ấp a ấp úng hỏi, “Đã.. cởi được một nửa rồi..”

“……….”

Cô còn băn khoăn chuyện này.

Trần Vọng thỏa hiệp thở dài, đưa tay cởi khuy áo ra.

Người đàn ông mặt mũi tỉnh bơ cởi từng chiếc khuy áo trên sơ mi, lồng ngực cường tráng theo từng động tác mà lộ ra, hình ảnh quyến rũ khó nói rõ thành lời.

Nhưng chẳng bao lâu sau, Mạnh Anh Ninh không còn nghĩ tới chuyện xấu hổ nữa, anh còn chưa cởi hết, được một nửa thì dừng lại, nhưng cổ áo mở ra để lộ mép vết thương đỏ sậm.

Mạnh Anh Ninh mím môi đi tới, đưa tay lên, ngón tay nắm lấy cổ áo sơ mi anh, kéo xuống dưới.

Bả vai và lưng người đàn ông lộ ra.

Trên vai anh có một vết thương rất dài, rõ ràng mới bị thương, khâu rất nhiều mũi, đường chỉ đen uốn lượn vào da thịt đỏ tươi, mép da bên ngoài dường như bị ngâm đến nỗi trắng bệch, cuối đoạn chỉ vết thương như căng ra, thoạt trông hơi rách, máu thịt mơ hồ lộ ra.

Có vết máu sền sệt từ từ chảy ra khỏi vết thương, vải áo sơ mi cũng ẩm ướt, bởi vì màu đen nên ban nãy cô không nhìn ra.

Ngón tay Mạnh Anh Ninh mất khống chế mà run lên, đầu ngón tay dè dặt chạm vào làn da mép vết thương của anh, nóng ran.

Trần Vọng thấy vành mắt cô lại đỏ lên, cũng hết cách: “Đừng khóc nữa, ông đây không dỗ nổi em đâu.”

Mạnh Anh Ninh không nói gì.

Qua hồi lâu cô mới lên tiếng, giọng nói rất khàn: “Bị khi nào vậy, hôm qua à?”

Trần Vọng nhìn cô, “Ừ” một tiếng, nhớ lại bộ dạng khóc đến long trời lở đất của cô lúc ban nãy.

Dừng lại một chút, anh bảo rằng: “Hôm qua bị đâm xe, điện thoại cũng mất lúc ấy, không cố ý không trả lời em.”

Mạnh Anh Ninh khó chịu hít mũi một cái: “Bị thương thì chú ý thay thuốc, đừng đè lên để nó mau lành. Không băng bó gì cả, ăn cay cũng không nói, tốt nhất là để nó bị nhiễm trùng sau đó để một mình anh chết trong nhà đúng không?”

Cô nói rất nhanh, giọng nói đè nén, không còn khóc nữa: “Nếu đã vậy rồi còn bày đặt khâu làm gì? Cứ phơi ra đó càng chết nhanh hơn.”

Sắp tức chết rồi.

Anh bị thương thành ra như vậy, không cần nghĩ cũng biết anh chẳng chú ý mấy, hoặc nên nói là anh không hề để ý, vào phòng tắm rồi xé ra, còn để vết thương dính nước.

Bây giờ Mạnh Anh Ninh giận chỉ muốn đánh anh thôi.

Cô tức giận đẩy bờ vai anh về phía trước, lùi lại một bước, cứng rắn hỏi: “Thuốc đâu?”

Giọng mũi Trần Vọng trầm thấp, có chút hờ hững: “Hửm?”

Mạnh Anh Ninh lại muốn mắng anh: “Thuốc bệnh viện kê! Hôm qua lúc anh tới khâu vết thương bệnh viện không kê thuốc cho anh à! Thuốc chống viêm tiêu độc uống trong bôi ngoài!”

Rõ ràng giọng nói mềm mỏng không có chút sát thương nào, lúc nổi giận nghe lại rất dữ dằn.

Trần Vọng không nhịn được cong môi lên, nghiêm túc nói: “Ở túi nilon ngoài cửa.”

Mạnh Anh Ninh tức giận đi ra, xách cái túi trở về, đi tới bên cạnh sofa, bật ngọn đèn bên cạnh lên, nhìn chòng chọc anh từ xa: “Tới đây!”

Trần Vọng liền đứng dậy đi tới, ngồi xuống sofa bên cạnh.

Mạnh Anh Ninh ngồi bên cạnh anh, chiếc túi màu trắng đặt trên đùi, cô lấy hết băng gạc, băng dán y tế, i-ốt, và cả mấy món đồ mà Trần Vọng không biết rõ ra.

Cô đọc kỹ một lượt, nhúng bông y tế vào lọ i-ốt, bóp ra, nghiêng người dựa gần vào lưng anh.

Dưới ánh đèn trông lại càng đáng sợ hơn, Mạnh Anh Ninh chạm tay lên phần mép: “Bỏng luôn rồi.”

Cô nói rồi nhẹ nhàng chấm bông y tế vào vết thương, chạm nhẹ từng chút, từng chút một.

Khuỷu tay Trần Vọng chống xuống đùi, ngả người ra phía trước, nghiêng đầu lại nhìn cô.

Cô gái chau mày mím môi lại, hàng mi dài rủ xuống, vẻ mặt vừa chuyên tâm lại vừa cẩn thận, cẩn thận chấm xuống rồi lau sạch sẽ.

Trần Vọng cảm động, trái tim như muốn tan chảy.

Để ý thấy ánh mắt anh, cô nghiêng đầu, dừng động tác lại, vẻ mặt hết sức căng thẳng hỏi anh: “Có đau không?”

Trần Vọng còn chưa nói gì.

Đầu ngón tay Mạnh Anh Ninh chạm lên bả vai anh, cô ghé đầu sát lại gần, nhẹ nhàng thổi lên vết thương của anh.

Ánh mắt Trần Vọng tối đi.

Mạnh Anh Ninh ném bông bẩn vào thùng rác, lại thay một bông sạch, nhẹ nhàng lau vết máu khô ở phần mép vết thương: “Lúc tắm rửa anh phải chú ý không được đụng vào nó, đừng để dính nước, không được ăn cay và hải sản, không được uống rượu nữa.”

“Còn phải chú ý thay thuốc, ăn đủ ba bữa cơm, không được bỏ bữa, cũng đừng thức đêm mãi, hôm nay bảy giờ em tới anh vẫn còn ngủ, anh sống múi giờ nào đấy.”

Mạnh Anh Ninh như người mẹ già mà nói một thôi một hồi, lại cảm thấy chắc anh chẳng nghe đâu, ngẫm nghĩ một hồi, cô từ bỏ: “Được rồi, tối em tới ăn cơm tối, tiện thể thay thuốc giúp anh, kể từ mai tối nào em cũng tới.”

Cô nói xong từ lâu, vậy mà Trần Vọng không nói gì.

Mạnh Anh Ninh đợi nửa buổi mà không thấy anh đáp lời, động tác tay dừng lại, cô ngẩng đầu lên, đối mặt với ánh mắt của anh.

Trần Vọng trầm mặc nhìn chòng chọc cô, ánh mắt sâu thăm thẳm: “Tối nào cũng đến à?”

Mạnh Anh Ninh bị anh nhìn chòng chọc hơi sợ hãi, đôi mắt to tròn chớp chớp nhìn anh, giống như đang gật đầu vậy.

Trần Vọng khẽ cười, hờ hững đứng dậy, từ tốn nói: “Đến rồi thế có đi không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.