Tập Đoản Văn

Quyển 6 - Chương 10




Pháo hoa rợp trời, ăn uống linh đình, trên dưới hoàng cung cực kỳ náo nhiệt.

Bữa Khánh Sinh yến này, còn có một khâu đặc biệt, mọi người chăm chú bên dưới, Viên quý phi đi lên đài cao, kéo vải tơ đỏ tươi làm lộ ra một lồng chim mạ vàng cực lớn, đám người đứng xem xôn xao.

"Đây chính là tế phẩm hôm nay vì bản cung cầu phúc, khoảng thời gian trước gây sóng gió trong cung chính là con yêu vật này, còn may bị Lăng Chân pháp sư của bản cung bắt được, hôm nay bên trên thịnh yến, liền đem nó hiến tế trời xanh, phù hộ quốc thái dân an."

Nam nhân trong lồng thân hình thon gầy, sắc mặt trắng bệch, nghe nói vậy cũng không có chút phản ứng, chỉ là trong đôi đồng tử yếu ớt hiện ra hàn quang, một mực tập trung vào một bóng dáng trên đài.

Viên quý phi cũng nhìn về người kia, câu lên một nụ cười ý vị thâm trường, "Sầm Ti trân, lên đây đi, yêu vật là ngươi phát hiện được, cũng do ngươi tự tay xử lý."

Thú vị cỡ nào, để một đôi hữu tình trở mặt thành thù, để yêu vật này nhìn tận mắt, người mình yêu từng bước tiến lên, trước mặt mọi người dùng kiếm đâm xuyên qua ngực hắn, quả thực rất thú bị, đây chính là hậu quả của việc đối nghịch với nàng ta!

Nụ cười đắc ý bên môi không thể che giấu, Viên quý phi được cung nữ đỡ xuống đài, nghiêm chỉnh mà ung dung ngồi vào vị trí giữa bữa tiệc, đã không kịp đợi mà muốn thưởng thức một màn tuyệt vời này.

Thiếu nữ mặc cung trang hoa lệ, tóc dài búi cao, đã không còn dáng vẻ ngây ngô lúc mới vào cung, lại có thêm mấy phần đoan trang và uy nghi.

Nàng bước lên từng bậc, nắm chặt kiếm gỗ đào dán phù chú, chậm rãi tới gần lồng chim mạ vàng kia.

Trong nháy mắt, khi hai người bốn mắt chạm nhau, gió đêm thổi qua, dưới ánh trăng lại có cảm giác dường như trải qua mấy đời.

Khuôn mặt nam nhân cười nhợt nhạt, "Động thủ đi, Sầm Ti trân, để ta làm đá lót đường, đưa cô lên như diều gặp gió, một bước lên mây, coi như trả hết tất cả ân tình nợ cô, đời này, ta cũng không thiếu gì cô nữa."

Trong tiếng cười mang theo hàn ý và trào phúng, thiếu nữ lại không nói một lời, chỉ bình tĩnh nhìn đôi mắt kia, kiếm trong tay chậm rãi giơ lên.

Tất cả ánh mắt đều dõi theo nhất cử nhất động của nàng, người trong lồng ngược lại cười nhẹ một tiếng, một giọng nói trầm thấp không thể nghe thấy vang lên, "Thù Tử Sơ, ta luôn nói ta tin ngài, nhưng ngài vì sao... không thể tin ta một lần chứ?"

Nam tử trong lồng bỗng nhiên mở to mắt, lúc còn chưa kịp phản ứng, thiếu nữ đã đột nhiên giơ kiếm gỗ đào lên, mạnh mẽ chặt đứt lục lạc đỏ tươi, còn xé những phù chú kia xuống, vội vàng lấy chìa khóa trộm được mở cửa lồng chim.

Một loạt động tác nhanh đến mức khó tưởng, dường như đã luyện qua vô số lần trong lòng.

Đúng vậy, nàng giả vờ ưng thuận Viên quý phi, ngồi lên cái vị trí Ti trân buồn cười này, có điều là vì muốn lấy được sự tín nhiệm của bọn họ, muốn tranh thủ một cơ hội chạy trốn cho hắn!

Trước Khánh Sinh yến, nàng sớm đã lặng lẽ đưa gia gia ra khỏi cung, bây giờ không còn mối lo âu, liều cả tính mạng cũng muốn cứu hắn ra!

Sắc mặt của tất cả mọi người dưới đài đại biến, không thể tin được, Lăng Chân pháp sư vội vàng đứng dậy, "Không ổn rồi, tiện nhân kia muốn thả yêu vật!"

Thế nhưng đã trễ, lông chim vây khốn Thù Tử Sơ như thùng rỗng kêu to, nam nhân trong lồng phi thân ra ngoài, cuốn lấy nữ tử trên đài, một tiếng chim kêu rạch ngang bầu trời, giữa ánh lam quang rực rỡ, lại có một con chim phỉ thúy mỹ lệ tuyệt luân bay lên.

Hai cánh to lớn dấy lên cuồng phong làm đổ lò lửa trước đài tế, lửa nóng bốc lên hừng hực, không chỉ cắt đứt con đường phía trước của Lăng Chân pháp sư, mà còn khiến đám văn võ bá quan hoảng sợ kêu la, chạy trốn tứ phía.

Đó là trận đại hỏa hoạn trăm ngàn năm trong cung chưa từng có, dường như mang theo một biển oán khí, mãnh liệt càn quét toàn bộ thiên địa, giữa lúc mọi người thi nhau chạy trốn, mơ hồ trông thấy một đạo quang lam xông ra biển lửa, bay về hướng chân trời, nháy mắt biến mấy không thấy tăm hơi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.