Tạo Hóa Chi Vương

Chương 44: Ám Hương




- Diệp Chân, gần đây có phải ngươi đắc tội người nào hay không?

Vẻ mặt Sa Phi nghiêm túc.

- Làm sao vậy?

Diệp Chân nhướng mày.

Muốn nói có ân oán với Diệp Chân, Mã Hồn đã bị Diệp Chân xử lý. Hồng Báo nên tính là người hận Diệp Chân nhất, bởi vì Thải Y Tiên Tử, chân truyền Phiền Sở Ngọc ở Linh Kiếm Phong cũng miễn cưỡng có thể tính một cái.

- Gần đây thường có đệ tử ngoại môn đến Bách Tùng Phong, tìm hiểu tin tức có liên quan đến ngươi.

Sa Phi nói.

- Người nào?

- Không nhận ra, hơn nữa, đệ tử ngoại môn đến tìm hiểu tin tức của ngươi, không chỉ một!

- Còn không chỉ một?

Diệp Chân nhíu mày chặt hơn.

- Bọn hắn đều tìm hiểu tin tức gì?

- Rất nhiều, phương diện rất rộng, nhưng cuối cùng đều vây quanh tu vi của ngươi. Từ biểu hiện của ngươi mới nhập môn, khi nào đột phá đến Luyện Huyết nhị trọng, Luyện Huyết tam trọng. Trên cơ bản, trên Bách Tùng Phong phàm là đệ tử tạp dịch đã giao đấu với ngươi, toàn bộ bị hỏi một lần. Ngươi và Mã Nguyên Vũ trước sau chiến hai trận, cũng là đối tượng trọng điểm chú ý.

Sa Phi nói.

Diệp Chân ngạc nhiên.

- Sao ngươi biết rõ ràng như vậy?

Nghe vậy, trên mặt Sa Phi hiện ra vẻ đắc ý.

- Cũng không nhìn một chút ta là ai! Hắc, có Huyết Nguyên đan ngươi cho ta tương trợ, tu vi của ta đột nhiên tăng mạnh. Bây giờ, ta là lão đại chân chính ở Bách Tùng Phong, có gió thổi cỏ lay gì, bọn hắn ai dám giấu diếm ta!

- Đúng rồi, loại tình huống này, ước chừng là từ lúc nào bắt đầu?

- Ta suy nghĩ một chút.

Sa Phi rơi vào trầm tư.

- Khoảng tám chín ngày trước!

- Tám chín ngày trước?

Diệp Chân nghe vậy rơi vào trầm tư.

Tám chín ngày trước đúng là thời điểm Diệp Chân ở trên đài đấu võ ra hết danh tiếng, giết Mã Hồn, quyền bại Hồng Báo. Diệp Chân rõ ràng từ lúc này đã bị người khác chú ý.

Người chú ý hắn sẽ là ai chứ?

Chân truyền Phiền Sở Ngọc hẳn là có thể bài trừ, người như vậy, còn không ném mặt mũi như thế.

Có phải Hồng Báo hay không? Hoặc là người có tâm khác lưu ý đến Diệp Chân thay đổi tốc độ quá nhanh?

Người có tâm?

Một thân ảnh đột nhiên xẹt qua đầu Diệp Chân.

Diệp Chân rất rõ ràng, gần đây hắn quật khởi tốc độ quá nhanh, thời gian bốn tháng, từ đệ tử tạp dịch Luyện Huyết tam trọng đỉnh phong, đến bây giờ xếp thứ hai trên Địa Bảng.

Tốc độ thay đổi này, còn ở trong phạm vi bình thường, Tề Vân Tông cũng không phải không có, nhưng phàm là người có tốc độ tu luyện này, không có chỗ nào mà không phải là thiên tài thiên phú thật tốt, những thiên tài kia như Trường Tôn Nhiên… có được tốc độ như vậy là quá bình thường.

Nhưng rơi vào trên người Diệp Chân xuất thân đệ tử tạp dịch, loại tốc độ thay đổi này liền trở nên rất không bình thường.

Vì vậy, liền có người có tâm chú ý Diệp Chân, muốn lấy được bí mật sau lưng Diệp Chân.

Diệp Chân cực kỳ rõ ràng dưới tình huống hắn đã khiến người có tâm chú ý, phương pháp ứng đối tốt nhất là im lặng rời Bách Tùng Phong, trong vòng ba tháng thậm chí nửa năm, cũng sẽ không tiếp tục tới Huyền Nhai bí động lấy Thạch Tủy linh dịch.

Chờ những người kia quan sát lâu rồi, cảm thấy trên người Diệp Chân không có bí mật gì, tự động buông tha, Diệp Chân mới có thể tiến về Huyền Nhai bí động lần nữa.

Có điều, chỉ có làm trộm ngàn ngày, nào có đạo lý ngàn ngày phòng trộm.

Huống hồ, về sau bất luận như thế nào, buổi tối hôm nay, Diệp Chân phải đi Huyền Nhai bí động một chuyến. Thạch Tủy linh dịch có tác dụng cực kỳ kinh người, Diệp Chân về nhà, nhất định phải mang cho cha mẹ một chút.

Suy nghĩ một lúc, đối với chuyện này Diệp Chân đã có tính toán.

Giống như thường ngày đến Bách Tùng Phong, Diệp Chân và Sa Phi nói chuyện phiếm tới khuya. Lúc gần đi, Diệp Chân cho Sa Phi một bình Huyết Nguyên đan.

Đi trên đường núi giống như ruột dê của Bách Tùng Phong, Diệp Chân tùy ý đạp xà bộ, phảng phất như rắn trườn tiến lên, như giẫm trên đất bằng.

Dưới chân tùy ý, nhưng tinh thần của Diệp Chân lại tập trung cao độ, lực lượng tụ ở hai lỗ tai, chăm chú lắng nghe tất cả động tĩnh ở xung quanh.

Diệp Chân không biết hôm nay có người theo dõi hắn hay không, nhưng cẩn thận sẽ không gây ra sai lầm lớn.

Ở một khúc cua, Thiết Chi Tùng rậm rạp chằng chịt như bóng ma theo gió lắc lư, phát ra tiếng thông reo réo rắc, thời điểm Diệp Chân tới đây, thân hình mạnh mẽ bắn ra, trong nháy mắt liền biến mất ở trong rừng tùng, chỉ còn lại có tiếng thông reo không ngừng vang lên.

Sau khi thân hình của Diệp Chân tan biến không lâu, một bóng đen đột nhiên xuất hiện ở khúc cua.

- Hừ, trên người tiểu tử này quả nhiên có bí mật. Cũng đủ cơ linh, có điều hôm nay người nhìn chằm chằm ngươi, lại là ta...

Bóng đen lóe lên, cũng biến mất ở trong rừng tùng.

Trên vách đá, thân hình của Diệp Chân xuất hiện ở lối vào Huyền Nhai bí động, trước khi chui vào Huyền Nhai bí động, Diệp Chân nhìn thoáng qua núi rừng đen kịt, bóng cây đung đưa, không có bất kỳ dị thường, nhưng trong đầu Diệp Chân, luôn quanh quẩn một tia bất an.

Sau khi hắn chui vào Huyền Nhai bí động, loại bất an này lại càng ngày càng mạnh.

Trong Huyền Nhai bí động, hết thảy như thường, gần mười ngày không có tới, trong ống trúc Diệp Chân mà bố trí, đã có non nửa ống Thạch Tủy linh dịch màu xanh.

Thạch Tủy linh dịch tích trữ mười ngày, hẳn là đủ phụ mẫu sử dụng.

Bởi vì trong lòng có bất an, Diệp Chân cơ hồ là bằng tốc độ nhanh nhất chứa Thạch Tủy linh dịch vào ống trúc nhỏ mà mình mang tới, chuẩn bị rời đi.

Choang!

Đá vụn mà Diệp Chân bố trí ở cửa động phát ra tiếng vang ầm ầm, một Hắc y nhân chui vào trong bí động.

- Diệp sư đệ, nếu như ta là ngươi, sẽ ngoan ngoãn buông ống trúc trong tay xuống.

Một âm thanh khá âm nhu vang lên.

- Đại sư huynh, quả thật là ngươi?

Nhìn thấy người tới, thần sắc của Diệp Chân không có chút ngoài ý muốn nào.

Hôm nay thời điểm Sa Phi đề cập với hắn chuyện này, Diệp Chân nhớ tới Kim Nguyên Bảo từng nói đại sư huynh Cổ Đa Trí tựa hồ rất để bụng hắn.

Diệp Chân phỏng đoán qua, người có tâm kia rất có thể là đại sư huynh Cổ Đa Trí, không nghĩ tới thực đoán trúng.

Chỉ là Diệp Chân có chút không hiểu, mình cẩn thận như vậy, thời điểm tới Huyền Nhai bí động, càng làm đủ phòng bị. Đại sư huynh Cổ Đa Trí làm sao theo dõi đến hắn?

- Xem ra, ngươi cũng không đần?

Cổ Đa Trí cười gằn.

- Diệp sư đệ, nếu như ta không đoán sai, tu vi của ngươi có thể ở trong thời gian năm tháng, lấy tốc độ tu luyện cơ hồ sánh ngang nội môn đệ nhất thiên tài Trường Tôn Nhiên, từ Luyện Huyết nhất trọng bão táp tiến đến Luyện Huyết ngũ trọng đỉnh phong, dựa vào chính là vật trong tay ngươi?

Diệp Chân nhìn ống trúc nhỏ trong tay, đang muốn mở miệng, Cổ Đa Trí lại cười nói.

- Diệp Chân, không cần phủ nhận! Lấy thiên phú huyết mạch tam mạch trung phẩm của ngươi, mặc dù xuất thân Kim Thành Diệp gia, nhưng chỉ là chi thứ, người trong nhà, một năm có thể cho ngươi chỉ một hai trăm lượng bạc, sợ là ngay cả một viên Huyết Nguyên đan cũng mua không nổi?

- Không sai, Đại sư huynh ngươi nghe được tin tức rất chuẩn xác, sở dĩ tu vi của ta đột nhiên tăng mạnh, là dựa vào đồ chơi này.

Diệp Chân lung lay ống trúc trong tay.

- Có điều, có một việc ta nghĩ không thông, trên đường tới, ta đã thi triển vô số thủ đoạn, làm sao ngươi còn có thể theo dõi được ta?

Cổ Đa Trí cười đắc ý.

- Bản thân ta vốn lấy tốc độ nổi danh, nhưng chuyện này không phải trọng yếu nhất, quan trọng nhất là ta biết mỗi lần ngươi đi Bách Tùng Phong, đều sẽ trò chuyện với Sa Phi tới khuya. Ta đoán, ngươi và Sa Phi trò chuyện lâu như vậy, là vì kéo dài thời gian, đợi lúc đêm khuya vắng người, đi làm sự tình bí mật của mình.

Cho nên, ta âm thầm hạ một loại Ám Hương ở trên người Sa Phi, chỉ cần cùng Sa Phi thời gian dài tiếp xúc thân mật, sẽ nhiễm loại Ám Hương này. Hắc, nói thật, Diệp sư đệ, Xà Du Bộ của ngươi luyện thật tinh thâm, nếu không có Ám Hương dẫn đường, ta thực không truy tung được ngươi.

- Ra là như vậy!

Diệp Chân cẩn thận ngửi ống tay áo của mình, mới ngửi được một mùi thơm rất nhạt.

Âm thầm ghi nhớ điểm này, kinh nghiệm giang hồ của Diệp Chân lại tăng mấy phần.

Tháo gỡ được nghi ngờ trong lòng, hai chân của Diệp Chân điểm một cái, bày ra tư thế Ngũ Nhạc Thần Quyền, xông về phía Cổ Đa Trí:

- Tốt rồi, đại sư huynh, đã bị ngươi phát hiện, ta cũng không thể nói gì hơn, Ngoài động còn có ai, ngươi gọi hắn tiến đến, chúng ta cùng một chỗ chiến, quyết định bảo bối trong tay ta thuộc về ai!

- Ngoài động còn có ai? Diệp Chân, ngươi cho ta ngốc sao, loại chuyện tốt này, sao ta có thể...

Nói còn chưa dứt lời, thần sắc của Diệp Chân trở nên an định, thần sắc của Cổ Đa Trí lại đột biến, hắn bị Diệp Chân lừa rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.