Tang Thế Sinh Tồn

Chương 46: Độc chi hôn




Rời xa phồn hoa đô thị, hẻo lánh cây cối, hoang dã thiên nhiên không giống trong thành phố, bầu trời bị khói đặc ô nhiễm che giấu, thấy không rõ không trung xinh đẹp.

Ở trong này, chỉ cần ngửa đầu là có thể nhìn thấy trong đêm đen lộ ra xinh đẹp màu lam đậm, giống như lông ngỗng cao quý mềm mại nhất. Sao lóe ánh sáng ngọc trải rộng toàn bộ bầu trời, cùng lam đậm tối đen bầu trời tôn nhau lên, xa hoa. Làm cho người ta chỉ cần nhìn, sẽ không tự chủ được chìm đắm trong thiên nhiên xinh đẹp.

Nếu tại cảnh đẹp thế này, cùng người yêu vai kề vai, ngắm sao nhấm nháp rượu ngon, có thể xem như là địa điểm lãng mạn hẹn hò. Nói không chừng bởi vì cảnh đẹp thế này, có thể cùng người yêu lấy bầu trời làm mền, đất làm giường, đến một phen kịch liệt dã chiến.

Ngồi bên đống lửa đùng đùng rung động, lại nhìn xem bầu trời xinh đẹp, Kiều Phi Vũ không khỏi ảo tưởng những thứ kia. Đáng tiếc, sự thật là tàn khốc. Hiện tại gã chỉ có thể ngồi trong núi hoang rừng vắng, nhìn đối diện đống lửa Phương Chí Hoành và Lý Du, hai người không coi ai ra gì ngọt ngào thân mật, cùng nhau chia xẻ thực vật dự trữ lấy trong trực thăng, đút cho nhau ăn thật vui vẻ.

“Ai ~~~” Vì cái gì chỉ có gã một người độc thân, phải đứng ở chỗ như vậy, chịu tra tấn, trơ mắt nhìn người ta ngọt ngào? Rõ ràng trước kia gã chỉ cần ngoắc ngón tay, không biết có bao nhiêu nam nữ tự nguyện quỳ dưới chân, cầu gã yêu thương. Kiều Phi Vũ lại lần nữa cảm thán chính mình không may.

“Cái kia, chú à, Tiếu Dịch và Vương Dương đâu rồi?” Ngồi bên cạnh nhàm chán Lâm Kiệt, xích lại gần Kiều Phi Vũ ngó nghiêng xung quanh, không nhìn thấy chính mình sùng bái Tiếu Dịch và bị cắn thương Vương Dương, vì thế hỏi Kiều Phi Vũ đang cầm nhánh cây chán đến chết chọt mặt đất.

Kiều Phi Vũ ngẩng đầu nhìn hai bên, cuối cùng không thể tin chỉ vào chính mình.

“Cậu bảo tôi?”

“Đúng vậy.”

”Chú? Tôi có già như vậy sao?”

“Ô, vậy chú bao nhiêu tuổi?”

“Tôi là thanh niên trai tráng năm nay mới hai mươi bảy tuổi, biết không?” Kiều Phi Vũ cảm thấy mình thật oan, như tuổi của gã đã là già sao? Cái kia nhỏ nhắn xinh xắn Lý Du tuổi đều lớn hơn gã nhiều.

Lâm Kiệt cười hắc hắc, nhún vai nói.

“Vậy gọi là chú đâu có oan uổng. Tôi mới mười tám, chú lớn hơn tôi nhiều tuổi, sao không kêu là chú được?”

“…..” Thằng nhóc ngốc này, có ông chú nào đẹp trai mê người vô cùng hấp dẫn như gã sao? Kiều Phi Vũ thật muốn tìm cái gương đến soi, mặt gã chắc không đến nỗi già thế chứ?

“Ai! Chú, chú còn chưa trả lời vấn đề của tôi?” Lâm Kiệt thấy Kiều Phi Vũ đột nhiên buồn bực, cúi đầu tự hỏi mấy ngày nay không đắp mặt nạ và mỹ phẩm mới làm khuôn mặt biến thành ‘giống như’ đã già, mà không thèm quan tâm mình. Lâm Kiệt nhích lại gần, lớn tiếng la lên.

“Tôi có thể nhận cậu gọi là anh, hoặc trực tiếp kêu tên, từ chú không hợp với tôi…” Kiều Phi Vũ đối với xưng hô chú thật sự ai oán.

“Được rồi, thật là không có khiếu đùa. Đã vậy tôi kêu anh là Tiểu Kiều đi ~~ nghe nói cổ đại có người đẹp tên Tiểu Kiều, có đúng không? Ha ha ~~”

“…” Vì sao bối phận trong thoáng chốc nghịch chuyển? Từ chú đến Tiểu Kiểu, Kiều Phi Vũ còn chưa kịp phản ứng. Chỉ có thể nói hiện tại đầu óc người trẻ tuổi sức tưởng tượng phong phú. Bất quá, Tiểu Kiều so với ông chú tốt hơn. Kiều Phi Vũ vĩnh viễn không muốn bị kêu già, miễn cưỡng nhận Lâm Kiệt cho mình xưng hô mới. Chỉ cần đừng gọi gã là chú, gã có thể nhịn xưng hô Tiểu Kiều.

“Cậu muốn tìm hai người Tiếu Dịch và Vương Dương? Bọn họ ở mặt sau trực thăng nói chuyện phiếm. Nhưng mà cậu cũng đừng vô giúp vui, Vương Dương còn đang bị thương, cần im lặng.” Người ta hai người thật vất vả một mình ở chung, này hình người bóng đèn Lâm Kiệt còn muốn chói sáng xáp vô, không chừng sẽ đem hiện tại cảm xúc khó đoán khát máu đột biến Tiếu Dịch chọc giận, đến lúc đó xé Lâm Kiệt là chuyện nhỏ, vẫn là nên khuyên nhủ tốt hơn.

“Ưm…tôi thì không sao, chỉ là tò mò, muốn cùng Tiếu Dịch tâm sự nhiều. Hắn bộ dáng đột biến siêu đẹp trai! Tôi thật muốn biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Nhưng mà, cảm giác hắn phát ra khí thế làm người ta hơi sợ. Tôi không dám trực tiếp đến hỏi nguyên nhân.”

Không chỉ cậu, mọi người đều tò mò…nhưng cũng không dám hỏi. Kiều Phi Vũ thầm đáp lời Lâm Kiệt.

“Tò mò hại chết con mèo, có biết không? Vẫn là ngoan ngoãn ở lại đây, đừng chạy lung tung, chỗ này nếu lạc đường sẽ rất khó tìm đường ra ngoài.”

“Ai, đã biết.” Ngồi xếp bằng trên đất, Lâm Kiệt vẫy tay trên đầu xua đi con muỗi to càn rỡ bay chung quanh họ. Vùng hoang vu dã ngoài khuyết điểm chính là này, chỉ cần lộ ra làn da chút xíu thì sẽ bị chúng nó nhào tới, điên cuồng chích.

Rõ ràng ở xung quanh còn tìm mấy cọng cỏ nghe nói đuổi muỗi bỏ vào đống lửa đốt. Đáng tiếc, con muỗi vẫn là thắng lợi. Y như trước tựa lang tựa hổ đảo quanh bọn họ, không buông tha cơ hội chích.

“Chỗ này con muỗi nhiều quá đi!”

“Đúng vậy…” Kiều Phi Vũ lấy tay chụp con muỗi đang hút máu mu bàn tay mình, giở tay ra thấy lòng bàn tay đều là máu tươi từ trong bụng muỗi. Kiều Phi Vũ chưa từng chịu tra tấn như thế này, con muỗi đôi khi so với cương thi càng đáng sợ….

………………………………..

Vương Dương cởi trần để Tiếu Dịch từ đằng sau kiểm tra miệng vết thương. Cậu ngẩng đầu nhìn bầu trời xinh đẹp mà ở đô thị không thể thấy rõ.

“Ông xem trên trời, thật đẹp!”

Không nghe thấy Tiếu Dịch đáp lời, Vương Dương tiếp tục một người vui vẻ lảm nhảm.

“Nói chứ, dường như đứng cạnh ông thì không thấy mấy con muỗi đáng ghét. Không ngờ ông còn có công hiệu đuổi muỗi, ha ha ~~ không biết có phải vì máu ông độc quá hay không.”

Tiếu Dịch ở phía sau lặng lẽ cởi bỏ băng gạc trên vai Vương Dương, không có đáp lời Vương Dương, cũng không ngẩng đầu ngắm bầu trời có đẹp hay không, những cái này hắn không hứng thú chú ý.

Bởi vì hiện tại trước mặt hắn, hắn nhìn thấy là hình ảnh xinh đẹp dụ hoặc nhất. Vương Dương đưa lưng về phía hắn, cong lưng để hắn thấy rõ lưng trần. Dưới ánh sáng lạnh lẽo chiếu rọi, lộ ra da thịt nâu đồng, cơ bắp rắn chắc, đường cong hoàn mỹ, giống như ẩn chứa lực lượng vô cùng. Tựa như một con báo tao nhã ở trước mặt hắn dỡ xuống phòng bị, lộ ra mặt yếu ớt của bản thân.

Băng gạc gỡ xuống, lộ ra miệng vết thương bị Viên Tư Điềm cắn xé, xung quanh làn da đã bắt đầu trở thành màu đen. Tiếu Dịch sắc mặt bình tĩnh hỏi Vương Dương thân thể có gì khác thường.

“Cảm giác miệng vết thương thế nào?”

“Vết thương?”

Vương Dương muốn quay đầu nhìn xem chỗ bị cắn, đáng tiếc đầu có xoay cỡ nào cũng không tới góc độ đó được. Vương Dương nghĩ nghĩ, đại khái miêu tả cảm giác của mình.

“Hơi ngứa, xung quanh chỗ bị thương ngứa, còn có cảm giác rát giống lửa đốt.”

“Đầu thì sao?” Biết người sau khi nhiễm bệnh sẽ bắt đầu phát sốt, Tiếu Dịch nâng lên cánh tay lạnh lẽo vén mái tóc quăn, sờ trán cậu.

Ngoan ngoãn bất động, để Tiếu Dịch thử nhiệt độ cơ thể. Kỳ thật, Vương Dương rất nghi ngờ Tiếu Dịch bàn tay lạnh băng sao có thể đo chính xác? Bất quá, nhìn cái mặt lạnh nhưng ánh mắt vô cùng nghiêm túc, cứ cho hắn kiểm tra thử đi.

“Bắt đầu nóng rồi…”

“A? Không thể nào? Nhanh như vậy?” Cũng nâng tay sờ trán mình, Vương Dương giật mình tốc độ khuếch tán bệnh độc.

Cậu sờ sờ trán mình, cảm thụ độ ấm biến hóa đôi chút, đúng là hơi nóng. Vương Dương cho tới bây giờ đều là hoạt bát, tâm tình hơi buồn rầu, không nghĩ tới có ngày mình sẽ biến thành cương thi. Còn tưởng rằng có thể tìm thuốc trung hòa giải độc. Đáng tiếc, so với tốc độ phát tác hiện tại, chỉ sợ là không kịp. Còn chưa tới sở nghiên cứu, thì bệnh độc đã bùng nổ khiến cậu chuyển biến thành cương thi.

“Này, Tiếu Dịch, ha ha, nếu tôi biến thành cương thi, ông liền…” Làm tư thế cắt cổ, Vương Dương trên mặt trước sau như một lộ ra nhãn hiệu lưu manh tươi cười. Dường như không sợ bệnh độc khuếch tán trên người, thoải mái nghĩ tốt chuyện về sau. Cậu không muốn sau khi biến thành cương thi, còn sống trên đời hại mình hại người. Không bằng thừa dịp mình bộ dạng còn đầy đủ, giữ toàn thi.

“Tôi nói rồi, sẽ không cho ông chết…”

Sau lưng truyền đến âm thanh tựa như tiếng thở dài của Tiếu Dịch. Đang lúc Vương Dương nghi hoặc ngoái đầu nhìn, chỉ thấy Tiếu Dịch tay cầm dao găm, không chút do dự rạch cổ tay. Một nhát không thấy đủ, Tiếu Dịch dùng sức cắt mấy dao trên cổ tay. Vương Dương đứng bên cạnh có thể thấy rõ, sau khi cắt thịt, bên trong mơ hồ lộ ra xương trắng, máu màu tím yêu diễm theo mạch máu vỡ bắn ra.

Vương Dương sợ đến há hốc mồm.

“X nó! Ông! Làm cái gì?”

“Lấy máu.”

Mặc kệ vì cái gì mà lấy máu, vì để chảy ra máu cũng không cần cắt miệng vết thương sâu như vậy. Vương Dương nhìn còn cảm thấy cánh tay đau đớn.

“Nhưng cũng không cần cắt sâu như vậy chứ? Còn cắt mấy nhát?”

“Nếu không cắt như thế, khép lại quá nhanh.” Trong lúc Tiếu Dịch nói chuyện, Vương Dương chính mắt nhìn chỗ cổ tay bị cắt đang lấy tốc độ mắt thường có thể thấy nhanh chóng khép lại. Bên trong thịt đỏ tươi và gân giao nhau mấp máy, thịt và thịt lần nữa tổ hợp một chỗ.

“Quá…thần kỳ.” Vương Dương một lần nữa bị trên người Tiếu Dịch bày ra siêu tự nhiên làm kinh sợ. Nhưng mà, hắn muốn lấy máu làm cái gì?

Cậu thấy Tiếu Dịch rốt cuộc buông dao ra, nhanh chóng cúi đầu để sát vào cổ tay còn chảy máu, hút máu cho đến khi trong miệng tràn đầy. Môi đều dính màu tím máu tươi, ở bóng đêm chiếu rọi, quỷ dị mà yêu diễm.

“A?” Vương Dương không hiểu nổi hành động của Tiếu Dịch. Vì sao hắn phải tự cắt rồi tự uống?

Trong lúc Vương Dương suy nghĩ thì Tiếu Dịch đầu đột nhiên lại gần, mặt bởi vì phóng đại mà đường nét mơ hồ che trước mặt mình, Vương Dương cảm thấy môi mình, bị cái gì lạnh băng ẩm ướt đụng vào.

Ưm? Tiếu Dịch?!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.