Tặng Hoa Cho Bách Đồ - Từ Từ Đồ Chi

Chương 3




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuông cửa vang lên cả buổi, Cầu Cầu chạy từ cửa vào ngồi xuống trước mặt Bách Đồ, trơ mắt nhìn cậu, hai cái chân trước không an phận nhúc nhích, xem ra nó rất nhiệt tình với vị khách tính nóng như lửa ngoài cửa này.

Bách Đồ cuối cùng vẫn đứng dậy đi mở cửa.

Ngẫm lại là biết Phạm Tiểu Vũ mật báo, bằng không thì sao lại trùng hợp như vậy, cô chân trước vừa đi chân sau Chu Niệm Sâm đã tới?

Cửa bảo vệ vừa mở ra, Chu Niệm Sâm ngoài cửa lập tức đẩy cửa bước vào, đập tan ý đồ chỉ nói chuyện qua khe cửa của Bách Đồ.

“Lại muốn xem tôi là người chuyển phát nhanh, không có bưu kiện thì xéo đi?” Chu Niệm Sâm không chút khách khí mở tủ lạnh lấy nước đá ra, quen thuộc cầm ly rót nước, uống hơn một hơi nửa ly mới xoay người xoa đầu Cầu Cầu, nói, “Tiểu Cầu Cầu, mày nói xem ba của mày có giống bạch nhãn lang không [1]?”

[1] hình dung người vô tình vô nghĩa

Cầu Cầu ăng ẳng uốn éo mông, nhìn không ra là đồng ý hay không đồng ý, chỉ có thể nhìn ra vẻ mặt đang nịnh bợ của nó.

Bách Đồ trở lại ngồi trên ghế sofa, dùng khóe mắt liếc nhìn Chu Niệm Sâm, cũng không nói chuyện, tuy ngồi đó ngẩn người nhưng lại toát vẻ lạnh lùng.

Trong lòng Chu Niệm Sâm đang đè nén một ngọn lửa, bất động thanh sắc đứng thẳng người lên, nói: “Đừng nhìn tôi như vậy, cậu nói đi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Bách Đồ ngữ khí bình thản: “Không xảy ra chuyện gì, đánh người, chưa chết.”

Chu Niệm Sâm nhíu mày, âm dương quái khí nói: “Là tên nhạc sĩ La Kính kia đúng không? Cậu ngược lại giấu diếm rất giỏi.”

Bách Đồ dời tầm mắt từ trên người hắn sang TV, xụ mặt nói: “Không giấu, nhưng cũng không cần phải đi nói khắp nơi, thích đàn ông cũng chẳng phải việc gì đáng khen.”

Chu Niệm Sâm tức nghẹn một bụng, liếc mắt nhìn TV, bên trong đang quảng cáo áo ngực. Hắn đi qua ba bước thành hai bước, động tác thô bạo tắt TV đi. Bách Đồ vẫn ngồi không nhúc nhích trên ghế sofa, ngay cả biểu cảm cũng không thay đổi, lạnh như băng nhìn khuôn mặt đầy vẻ giận dữ của hắn.

“Cậu tốt nhất nói rõ cho tôi biết.” Chu Niệm Sâm gằng giọng, nói cực chậm, “Đang yên đang lành tại sao lại kết giao với hắn ta?”

Bách Đồ bình tĩnh nói: “Hắn theo đuổi tôi tôi đáp ứng, sau đó hắn làm con gái người ta to bụng tôi đá hắn, chỉ đơn giản như vậy. Chuyện yêu đương bình thường, còn muốn nghĩ phức tạp hơn?”

Chu Niệm Sâm âm trầm nghiêm mặt nói: “Tôi còn tưởng rằng…” Hắn lại không nói ra được.

Bách Đồ hừ lạnh một tiếng nói: “Anh tưởng cái gì? Tưởng tôi diễn kịch cho anh xem? Anh cũng đâu phải hôm nay mới biết tôi và La Kính quen nhau, bây giờ giả trang cho ai xem?”

Chu Niệm Sâm thở dài một tiếng, nói: “Được, nếu đã nói đến nước này… Cậu có thích họ La hay không? Cho dù cực kỳ thích, cũng phải nhớ rõ đừng động thủ ở nơi công cộng, tôi không muốn uổng phí những công sức tôi đã nâng đỡ cậu tới ngày hôm nay.”

Bách Đồ nói: “Biết rõ, tôi có chừng mực.”

Chu Niệm Sâm nói năng cay nghiệt: “Có chừng mực? Ngay cả hạng chó mèo cũng để ý, còn không biết xấu hổ nói mình có chừng mực.”

Bách Đồ vẻ mặt không kiên nhẫn, đứng dậy nói: “Tôi muốn nghỉ ngơi, cút đi.”

Cậu quay người đi về hướng phòng ngủ được hai bước, Chu Niệm Sâm ở sau lưng bỗng nhiên nói: “Họ La kia tại sao lại bắt cá hai tay?”

Câu hỏi này kỳ thật rất kỳ quái, nhất là ngay trong tình cảnh này, có thể nói là hoàn toàn không ăn nhập gì với nhau.

Bách Đồ lại giống như bị đông cứng toàn thân, mạnh mẽ quay đầu, cười lạnh nói: “Cái này có gì hay mà hỏi? Không phải anh rõ lắm sao? Năm đó anh vì cái gì lại ra ngoài bắt cá hai tay, còn hỏi hắn ta.”

Trái lại, Chu Niệm Sâm lại rất nhanh lấy lại bình tĩnh, khó hiểu nói: “Cậu vẫn như vậy sao? Có muốn tìm bác sĩ kiểm tra không?”

Bách Đồ xoay mặt nghiêng qua một bên, có chút trào phúng nói: “Tôi 17 đã nổi, không có mặt mũi để đi kiểm tra loại tật bệnh này.”

“Nói bậy.” Trong giọng nói Chu Niệm Sâm có phần nịnh nọt quỷ dị, “Mấy năm trước có thể, sao bây giờ lại không thể?”

Bách Đồ liếc nhìn hắn, đáy mắt đầy miệt thị nhìn từ trên nhìn xuống, lạnh lùng nói: “Mấy năm trước? Sau khi chia tay anh, chuyện đầu tiên tôi học được chính là không được để mất mặt với người khác.”

Chu Niệm Sâm cứng họng, miễn cưỡng nhẫn nhịn nói: “Cậu nói như thế nào cũng OK, nhưng cậu không thể cứ kéo dài như vậy, vẫn là mau mau kiểm tra đi, trị được càng sớm càng tốt.”

“Anh quản cũng quá rộng rồi, trong bản hợp đồng cũng không có tính tới chuyện này. Hơn nữa,…”Bách Đồ tàn nhẫn nhìn chằm chằm hắn, một lát sau giữa làn môi mỏng nhả ra một câu, “Cho dù trị được cũng không để cho anh thao.”

Chu Niệm Sâm đóng sầm cửa bỏ đi.

Tiếng đóng cửa cực lớn dọa Cầu Cầu sợ tới mức nhảy lên đệm lăn một vòng, sau đó dùng sức cọ cọ chân Bách Đồ cầu cảm giác an toàn.

Bách Đồ vẫn duy trì tư thế đứng vừa rồi, lưng và eo càng thêm thẳng tắp. Ánh nắng mặt trời chiếu qua cửa sổ sát trần trong phòng khách khiến cái bóng thon dài của cậu trải dài trên mặt sàn gỗ, thoạt nhìn vừa tịch mịch vừa đau xót tổn thương.

Bên cạnh vành đai xanh [2] của khu chung cư, Chu Niệm Sâm ngồi trên tấm rào chắn cáu tiết hút thuốc, chỉ chốc lát sau dưới mặt đất đầy những tàn thuốc.

Hắn và Bách Đồ quen nhau ba năm, yêu đến chết đi sống lại, nhưng bây giờ tính lại, thì đã chia tay được 5 năm.

Lúc ở cùng nhau, Bách Đồ come out với người nhà trước, lúc kết thúc, cũng là Bách Đồ nói chia tay.

Bách Đồ có bệnh, thật sự có bệnh. Sexual Dysfunction, chuyên ngành gọi là rối loạn chức năng tình dục, còn bình dân thì gọi là tính lãnh đạm.

Hai người bọn họ từ khi quen nhau cho đến khi xác lập quan hệ, rồi đến khi chia tay, suốt 3 năm 2 tháng 12 ngày, chưa từng có một lần ân ái thật sự, một lần cũng không có.

Chu Niệm Sâm đến bây giờ cũng không biết lúc chia tay đến cùng là ai sai, người có bệnh là Bách Đồ, nhưng ở bên ngoài…lại là hắn.

Chia tay đến bây giờ đã 5 năm, Bách Đồ vẫn chưa quen người nào mới. Tháng trước trong lúc vô tình Chu Niệm Sâm phát hiện, Bách Đồ và tên nhạc sĩ La Kính kia rất thân thiết, lúc sinh nhật La Kính, Bách Đồ còn mua đồng hồ Thụy Sĩ tặng cho hắn.

Chu Niệm Sâm cũng biết, mình còn yêu Bách Đồ, nhưng cho đến lúc này hắn mới đột nhiên nhận ra, hắn yêu Bách Đồ bao nhiêu. Hắn không muốn Bách Đồ yêu người khác dù chỉ một chút, cũng không muốn tưởng tượng ra cảnh Bách Đồ một chút cũng không bao giờ yêu hắn nữa.

Trên nhà.

Bách Đồ nằm thẳng người trên ghế sofa, hai mắt nhìn chằm chằm vào xâu đèn treo trên trần nhà.

Cầu Cầu nằm sấp trên mặt thảm bên cạnh, thỉnh thoảng cứ ngẩng đầu lên nhìn papa nó, sau đó lại gục xuống. Làm không biết mệt.

Qua thật lâu, Cầu Cầu lại một lần nữa ngẩng đầu, Bách Đồ lật người ôm lấy nó, nó tưởng rằng papa rốt cục cũng muốn chơi với nó rồi, nó cao hứng vẫy đuôi, lắc lắc một hồi lại cảm thấy không đúng, đôi mắt nhỏ tập trung nhìn vào, a, papa chảy nước mắt!

Gần nhá nhem tối, nhiều người tan tầm trở về, lúc đi ngang qua Chu Niệm Sâm ai cũng nhìn chăm chăm vào đống tàn thuốc trên mặt đất.

Chu Niệm Sâm đứng lên, chân có hơi chệnh choạng đứng không vững, lấy tay đấm đầu gối vài cái, rồi đem đống tàn thuốc dưới đất nhặt lên ném vào trong thùng rác bên cạnh. Có người mẹ trẻ nắm tay đứa con gái cỡ 5,6 tuổi đi ngang qua, cô nhỏ hiếu kỳ nhìn Chu Niệm Sâm, Chu Niệm Sâm cười với cô nhỏ một cái, cô nhỏ liền xấu hổ cười cười, còn bước lên lấy bàn tay nhỏ bé nắm tay hắn.

Cho đến khi hai mẹ con kia đi xa, Chu Niệm Sâm mới thu hồi tầm mắt, ngẩng đầu nhìn chân trời bị nắng chiều nhuộm đỏ, hít sâu mấy lần rồi mới quay lại xe. Hắn rút khăn ướt lau tay, sau đó bấn điện thoại gọi cho Bách Đồ.

“Alo.” Bách Đồ giọng có hơi khàn.

Chu Niệm Sâm ra vẻ ung dung nói: “Tôi quên nói một chuyện, hôm qua mẹ tôi nói lâu rồi không gặp có chút nhớ cậu, cậu dạo này cũng không bận gì, bớt thì giờ đi gặp bà ấy, được không?”

Bách Đồ qua một lúc mới nói: “Xem thời gian sao đã.”

Chu Niệm Sâm nói: “Được, cậu xác định thời gian xong thì nói trước với tôi một tiếng, nếu không lúc cậu đến lão thái thái không biết lại ra ngoài quảng trường tập múa không ở nhà.”

Bách Đồ hàm hồ nói: “Ừm, đã biết.”

Chu Niệm Sâm còn muốn nói gì đó, trong loa lại truyền đến tiếng cúp của đối phương.

Qua hai ngày sau, sáng sớm Phạm Tiểu Vũ đã bị Bách Đồ gọi dậy làm tài xế.

“Hôm nay không có lịch trình mà.” Cô bộ dạng chưa tỉnh ngủ lắc lắc người, thầm nói, “Tôi còn tưởng là công ty có việc gấp, anh muốn đi đâu?”

Bách Đồ nói: “Muốn vấn an một trưởng bối, đi mua một ít đồ trước.”

Từ khu trung tâm thương mại tấp nập xách ra một hộp nhân sâm cùng một bộ dưỡng da nhãn hiệu C, Phạm Tiểu Vũ bước vào trong xe, chuyển giao lại cho Bách Đồ ngồi ở phía sau, nói: “Rốt cuộc là gặp ai?”

Bách Đồ ngữ khí thản nhiên nói: “Mẹ Chu Niệm Sâm.”

Miệng Phạm Tiểu Vũ biến thành hình chữ “O”, chợt nhớ hai ngày trước bản thân đã thông đồng với địch bán nước, lập tức có chút thấp thỏm lo lắng không yên, thỉnh thoảng còn lén nghiêng người nhìn Bách Đồ.

Bách Đồ liếc nhìn cô, nói: “Phạm Tiểu Vũ, cô có muốn xuống xe mua đồ tiếp không?”

Phạm Tiểu Vũ ngượng ngập nói: “Không, không cần, đã đủ rồi.”

Bách Đồ nói: “Tôi thấy hay cô đi mua Chi Mã Ứng Long[3] uống đi, cứ uốn éo qua lại, đệm ghế lại không trị được bệnh trĩ.”

[3] Thuốc trị trĩ:))

Phạm Tiểu Vũ vội ngồi lại đàng hoàng, ngẩng đầu ưỡn ngực hóp bụng, vẻ mặt chính khí nói: “Mẹ Sâm ca ở đâu?”

.:.

Ầy, Lương ca mau mau hiện thân.

Cửa sổ sát trần

1

Vành đai xanh

1

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.