Tặng Cho Thẩm Hữu Bạch

Chương 4: Hoa hồng (4)




Edit: Mộc

Sau đó, vũ trụ không nổ tung, ngân hà vẫn sáng chói, sông băng lại đang tan dần, bầu trời rực rỡ hào quang.

Thẩm Hữu Bạch thực sự đang nắm lấy cánh tay cô, không biết là vì tay cô nhỏ hay là do ngón tay anh dài. Nói chung, Từ Phẩm Vũ rất muốn nói ‘cậu đừng bỏ tay ra, nếu không thì tớ sẽ phải ghen tị với cả cánh tay mình mất.’

Giọng nói của anh rất lạnh, hoàn toàn trái ngược với nhiệt độ lòng bàn tay, “Cậu không cần vào nữa.” Thẩm Hữu Bạch nói tiếp, “Cái ghế là do mình đập.”

Không phải là thái độ của anh, mà chính giọng nói mới khiến người ta liên tưởng đến hình ảnh một miếng băng mỏng lướt qua yết hầu.

Không biết nếu hôn anh, liệu có thể bị lạnh đến run người không.

Suy nghĩ nhảy nhót quá nhanh cho nên Từ Phẩm Vũ trở nên ngơ ngẩn, trong khoảnh khắc mà cô xuất thần, Thẩm Hữu Bạch đã buông tay ra.

Cho tới khi bóng anh đã biến mất ở chỗ ngoặt cầu thang, ngoài tiếng huyên náo ở sân tập từ xa truyền tới, hình như cô còn nghe được cả tiếng bước chân của anh.

Từ Phẩm Vũ sửng sốt một chút, vậy có nên nói cảm ơn với anh không?

Vấn đề là chính anh đã đập cái ghế đấy chứ.

Nhưng vì sao anh lại muốn đập nó thì Từ Phẩm Vũ không có hứng thú tìm hiểu.

Căn cứ vào những gì cô quan sát được lâu nay, Thẩm Hữu Bạch ngoài tính tình lạnh lùng thì cũng có chút hung bạo. Khi gặp phải chuyện không vừa ý, anh sẽ bộc phát một cách trắng trợn. Ví dụ như phá hủy một món đồ.

Còn phần lớn là im lặng. Anh không chửi bậy, cũng không nói gì tỏ vẻ bất mãn, chỉ phá hủy thứ đồ vật nào làm anh khó chịu.

Có thể đi đến kết luận này, đương nhiên là do Từ Phẩm Vũ đã tự trải qua.

Mỗi trường học đều có chút truyền thuyết nho nhỏ, tuy rằng toàn bịa đặt, vừa nghe đã không thể tin được, hoàn toàn phản khoa học. Nhưng đôi khi đó vẫn là điểm tựa để người ta ký thác.

Trong học viện Đức Trị có một truyền thuyết về tình cảm thầm kín, chỉ cần có được chiếc cúc áo sơ mi của đối tượng mà mình thầm mến, nhất định phải là chiếc thứ ba tính từ cổ áo xuống, vì đó là vị trí gần trái tim nhất. Lấy cúc áo của người đó và của mình cùng ném vào trong cốc đựng nước suối, đặt dưới ánh trăng mười một ngày. Mối tình ấy sẽ thành thật.

Hồi đó là Trần Tử Huyên nói với cô. Sau đó Từ Phẩm Vũ xì mũi coi thường, “Đúng là vớ vẩn, ai mà tin thì người đấy là đồ ngốc.”

Đúng, Từ Phẩm Vũ chính là đồ ngốc.

Phía cuối mỗi phòng học là tủ chứa đồ, trên cửa tủ có gắn biển tên. Ngày hôm ấy, Từ Phẩm Vũ nhân cơ hội dọn vệ sinh được ở lại cuối cùng, ánh nắng chiều đã tắt dần. Cô cầm một cái chổi, loanh quanh ở ngoài lớp A.

Cô chợt nghĩ đến một việc, cầm cái chổi theo để làm gì?

Lắc đầu một cái, đặt cây chổi vào bên cạnh, lặng lẽ tiến vào lớp A không một bóng người.

Tìm thấy cửa tủ có ba chữ ‘Thẩm Hữu Bạch’ dễ như ăn cháo. Vì là mùa hè, nam sinh lại thích chơi bóng rổ nên thường sẽ để lại vài món đồ để thay trong tủ.

Cô hít sâu, mở ngăn tủ ra. Quả nhiên có một chiếc áo sơ mi trắng.

Từ Phẩm Vũ lấy chiếc sơ mi với thái độ vô cùng cung kính, móc cái bấm móng tay trong túi ra, đếm đến chiếc cúc thứ ba, cẩn thận từng li từng tí gỡ nó xuống mà không làm hỏng vải áo.

Ánh sáng xuyên qua chiếc cúc tròn dẹt, vô cùng đẹp đẽ.

Giữa lúc cô đang thưởng thức cái cúc, ngoài hành lang vang lên tiếng nói chuyện của hai người.

Từ Phẩm Vũ cả kinh, cầm chặt chiếc cúc, nhìn trái nhìn phải rồi vội vàng chạy tới núp ở bục giảng.

Người đi vào phòng học là Chu Khi Sơn, theo sau là Thẩm Hữu Bạch.

Chu Khi Sơn đập bóng rổ ầm ầm lên mặt đất, giống như nhịp tim của Từ Phẩm Vũ.

Cậu ta nghi ngờ chỉ vào ngăn tủ của Thẩm Hữu Bạch, “Cậu không đóng tủ à?”

Thẩm Hữu Bạch nhíu mày một cái, đi tới kéo cửa tủ, ngay lập tức phát hiện ra chiếc áo sơ mi nằm sai chỗ.

Anh cầm chiếc áo lên, chỉ khâu cúc vẫn còn trên áo, nhưng một chiếc cúc lại bị mất.

Chu Khi Sơn đến gần, vừa nhìn liền vui vẻ, “Mình đã nói với cậu rồi, trường chúng ta có lời đồn, hình như là chỉ cần lấy được cúc áo sơ mi thì ước nguyện sẽ…”

Cậu ta còn chưa nói xong, Thẩm Hữu Bạch đẩy cửa tủ sầm một tiếng, ngay cả những ngăn tủ khác cũng rung lên.

Thẩm Hữu Bạch ném cái sơ mi gần như mới tinh vào thùng rác.

Chu Khi Sơn tỉnh táo lại, cầm bộ quần áo sạch sẽ từ ngăn tủ của mình ra, cố ý lầm bầm, “Sao không có ai cắt cúc áo của mình nhỉ.”

Thẩm Hữu Bạch nén giận, “Cậu nhanh lên một chút có được không?”

Chu Khi Sơn nhanh nhẹn thay quần áo, sau đó bọn họ rời khỏi phòng học.

Người núp sau cái bàn trên bục giảng từ từ đứng lên, đi tới chỗ thùng rác. Bên trong đó có đầy thứ vứt đi, nhưng chỉ riêng cái sơ mi trắng này, màu trắng tinh ấy làm cô khó chịu.

Cô cảm thấy mình vô cùng có lỗi với nó.

Sau đó, Từ Phẩm Vũ cũng không làm tiếp theo lời đồn về truyền thuyết nữa, nếu làm thì cô thật sự quá ngốc rồi.

Đã biết là ngu ngốc thì vì sao còn muốn đi lấy cái cúc áo đó chứ?

Bởi vì Từ Phẩm Vũ cho rằng, có thể ở bên Thẩm Hữu Bạch là chuyện có xác suất thấp hơn cả cái truyền thuyết vô căn cứ kia.

Không bị mang tiếng phá hoại của công nữa, Từ Phẩm Vũ về nhà một cách thoải mái. Cô biết giáo viên sẽ không thể làm gì Thẩm Hữu Bạch, hình như nhà anh là cổ đông của trường.

Nói chung, có thể bảo vệ được tiền riêng của mình, tâm trạng cô rất sung sướng. Tạm biệt Ngụy Dịch Tuần ở ngã tư, cô rẽ vào tiệm bán hoa, đúng lúc thấy Trần Thu Nha ôm thùng hoa ra, bên trong thùng có một cành hoa hồng. Trần Thu Nha cười với Từ Phầm Vũ.

Từ Phẩm Vũ rút cành hoa ra, “Sao lại còn dư một cành thế mẹ?”

Trần Thu Nha thả chiếc thùng xuống, dùng thủ ngữ nói, đúng đấy, thật đáng thương, con lấy đi. Từ Phẩm Vũ chậm rãi xoay xoay cành hoa, nụ hồng hé nở quay một vòng trước mắt cô.

Sáng ngày hôm sau, trời còn không sáng hẳn, sương mù dày đặc trong không khí. Từ Phẩm Vũ dùng báo bọc nhẹ cành hoa hồng rồi cho vào túi.

Cô không đợi Ngụy Dịch Tuần mà đến trường trước, sớm đến mức ở trạm tàu điện ngầm cũng có rất ít người.

Đến sớm như vậy là vì muốn lén lút vào lớp A, đến bàn của Thẩm Hữu Bạch.

Tặng anh một bông hồng.

Vì muốn cảm ơn anh đã đứng ra thừa nhận chuyện cái ghế, cũng vì muốn xin lỗi đã từng cắt mất chiếc cúc áo của anh.

Quan trọng nhất, là muốn tặng hoa hồng cho anh.

Từ Phẩm Vũ chạy nhanh về lớp K, kéo cửa ra. Đám quỷ lười lớp K không thể đến sớm hơn cô được. Cô quẳng túi lên bàn, quay cái ghế về phía cửa sổ rồi ngồi xuống.

Chờ Thẩm Hữu Bạch xuất hiện.

Không biết đã đợi bao lâu, Từ Phẩm Vũ buồn ngủ nằm gục lên bệ cửa sổ.

Sau đó, từng tên quỷ đi vào lớp bị hành động đi sớm của lớp trưởng làm giật mình.

Không ai có thể khiến cô chú ý, chỉ tới khi Thẩm Hữu Bạch đến lớp.

Anh mặc áo khoác bên ngoài áo đồng phục, đẹp trai đến mức cô tỉnh cả ngủ. Anh đi tới chỗ ngồi, kéo ghế ra, động tác nhét túi xách ngừng lại một chút.

Thẩm Hữu Bạch lấy từ trong ngăn bàn ra một cành hoa hồng, dường như còn mấy giọt sương sớm.

Anh cầm hoa, không chút lưỡng lự, xoay người đi tới thùng rác, nhẹ nhàng ném nó vào y như lúc ném chiếc áo sơ mi.

Đóa hoa đỏ bừng dường như rơi vào vực sâu đen tối.

Từ Phẩm Vũ sửng sốt một lúc lâu, đột nhiên vùi đầu lên cánh tay. Trần Tử Huyên ngậm ống hút sữa đi vào lớp, nói với cô, “Mình vừa gặp Ngụy Dịch Tuần, cậu ấy còn hỏi là sao cậu không chờ cậu ấy.”

Từ Phẩm Vũ rầu rĩ đáp lại, “Đừng nói chuyện với mình.”

“Cậu sao thế?”

“Thật là khổ sở.”

“Hả?”

Cô nhất định phải tự thôi miên mình, sự khổ sở lan tràn trong lòng này là do tiếc nuối đóa hồng kia. Nó xinh đẹp như vậy, không nên lưu lạc ở chỗ toàn rác rưởi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.