Tặng Cho Thẩm Hữu Bạch

Chương 2: Hoa hồng (2)




Edit: Mộc

Ở học viện tư thục Đức Trị, người không thể chọc vào không phải là đám học sinh cá biệt đứng cuối lớp. Mà là đám con cháu sinh trong thế gia giàu có, đồng thời còn là học sinh xuất sắc, nắm quyền điều hành. Ví dụ như những kẻ đứng đầu chuỗi thức ăn, hội học sinh.

Ở Đức Trị có quy định, hội học sinh có thể bỏ phiếu thông qua miễn trừ chức vụ của giáo viên. Hoặc tham gia quyết định đuổi học với những học sinh có đạo đức yếu kém, nhiều lần vi phạm quy định.

Nói tóm lại, nếu hội học sinh thấy khó chịu với ai thì sẽ có biện pháp khiến người ấy không thể ở lại tiếp được.

Thế giới của học sinh xuất sắc cũng có quy tắc, thậm chí còn phân chia đẳng cấp.

Đương nhiên, đối với đám người đứng cuối lớp kia, bọn họ coi như không thấy. Chỉ cần những học sinh kém ấy cứ tiếp tục chơi ở địa bàn nhỏ của mình.

Từ Phẩm Vũ quyết tâm làm người gan to bằng trời, đi trêu chọc hội trưởng hội học sinh Thẩm Hữu Bạch.

Giả như Đức Trị là một vương quốc, thì kẻ bình dân như cô muốn kéo góc áo của quốc vương.

Cô ở cách cung điện quá xa, vì muốn gặp mặt quốc vương, à không, là Thẩm Hữu Bạch, cô gần như nhận tất cả chức vụ tại lớp K, gồm lớp trưởng, cán sự học tập, cán sự văn, cán sự tuyên truyền, còn cả việc thu bài tập nữa.

Phóng tầm mắt khắp lớp K, Từ Phẩm Vũ là người bận rộn nhất. Hơn nữa, cô đã trở thành khách quen của văn phòng giáo viên, vì văn phòng nằm ở bên tòa nhà của lớp cho học sinh xuất sắc.

Thật là đường xa mà gánh nặng.

Từ Phẩm Vũ ôm bài tập ngoại ngữ, đi tới trước phòng giáo viên, nhấc chân đẩy cửa. Trần Viêm đang thảo luận với các đồng nghiệp về phiên trực đầu tiên sáng nay thì nhìn thấy Từ Phẩm Vũ.

Anh ta nhíu mày, chỉ vào cô, “Ấy, chính là nữ sinh này, váy của em ấy quá ngắn.”

Từ Phẩm Vũ đứng vững lại, trừng mắt với anh ta.

Trên mặt cô là vẻ vô tội, trong lòng mừng thầm, cô đã vào WC từ trước để kéo lại váy rồi.

Trần Viêm nói xong thì sửng sốt, nhìn làn váy che vừa đúng đầu gối của cô, đẩy lại kính mắt, “Em làm ảo thuật à!”

Chủ nhiệm lớp K là Lâm Hoành cười ha ha, đột nhiên trở nên nghiêm túc, còn cố pha trò, “Tiểu Vũ Mao, nhanh biến thêm con bồ câu cho thầy Trần xem.”

Từ Phẩm Vũ trả lời, “Báo cáo thầy, không biến ra được.”

Trầm Viêm là giáo viên mới tới kỳ này, khó trách không biết mặt cô.

Lâm Hoành giới thiệu với anh ta, “Từ Phẩm Vũ là lớp trưởng lớp tôi, kiêm luôn cả cán sự môn học, tiện thể đưa bài tập, nói chung đều là em ấy.” Sau đó nói với Từ Phẩm Vũ, “Xin lỗi thầy Trần đi, lần sau đừng làm ảo thuật nữa.”

Cô thuận theo quay về phía Trần Viêm, “Thầy Trần, xin lỗi thầy, lần sau em không dám nữa.”

Trần Viêm gật đầu, mở quyển vở trên bàn ra, tìm tên Từ Phẩm Vũ rồi gạch đi. Lâm Hoành lén chớp mắt với cô.

Từ Phẩm Vũ đi ra khỏi phòng, ngoài hành lang, ánh mặt trời nhào trên đất, cô đứng giữa khung cảnh ấm áp, từ từ xoay thắt lưng.

Sắp vào thu rồi, lá cây trong trường lặng lẽ rơi xuống đất, ố vàng.

Cô nhìn ra ngoài, vô tình liếc về phía lớp học. Một nữ sinh, hai nam sinh. Nữ sinh thì cô không biết, còn nam sinh là Chu Khi Sơn và Thẩm Hữu Bạch.

Từ Phẩm Vũ chạy nhanh đến cầu thang cuối hành lang, chạy qua hai tầng, đi tới khung cửa tầng một.

Có thể nghe được tiếng bọn họ nói chuyện, nhưng lại vừa vặn có thân cây to che lại.

Nữ sinh nói, “Nếu bạn học Thẩm Hữu Bạch có thể kết giao với mình, mình sẽ bảo vệ bí mật của bạn.”

Thẩm Hữu Bạch khẽ cau mày, không nói gì, vẻ mặt nghi ngờ.

Nữ sinh hất cằm lên, tỏ vẻ nhất định phải nói, “Mình thấy bạn hút thuốc rồi, sáng sớm ở phòng thể dục.”

Thẩm Hữu Bạch bật cười đến rung cả vai. Hai tay anh đút trong túi quần, xoay người bỏ đi.

Nữ sinh không ngờ sẽ có kết quả như thế, tức giận hô to với bóng lưng anh, “Tôi sẽ nói cho chủ nhiệm Kỷ.”

Thẩm Hữu Bạch hết kiên nhẫn, quay đầu lại, lạnh giọng, “Tùy bạn.”

Chu Khi Sơn vỗ vai anh, đi tới cạnh nữ sinh kia, cười nói, “Bạn học mới à, tôi đề nghị bạn đừng làm như vậy, bạn học Thẩm ấy à, cùng lắm chỉ bị trừ hai điểm, mà bạn, e là vừa chuyển tới lại phải chuyển đi rồi.”

Nữ sinh nghe xong thì không nhịn được run người.

Lúc vừa tới Đức Trị cũng nghe nói là không thể chọc vào người của hội học sinh, đặc biệt là Thẩm Hữu Bạch. Nhưng bắt đầu học kỳ mới, trường học vẫn gió êm sóng lặng, đương nhiên cô ta không cảm thấy có vấn đề gì, hơn nữa lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Hữu Bạch, cô ta liền chìm đắm.

“Thẩm Hữu Bạch, tôi sẽ không bỏ cuộc đâu!”

Nữ sinh hô xong câu này liền quay đầu chạy mất.

Chu Khi Sơn sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười.

Thẩm Hữu Bạch cứ bị hô lớn tên như vậy thì rất không vui, mím môi, “Cậu có đi hay không?”

Chu Khi Sơn đang định đi thì chợt thấy có người đứng ở cửa sổ hành lang, “Này, bạn xem gì thế?”

Từ Phẩm Vũ nhanh chóng tỉnh táo, bình tĩnh nói, “Đi ngang qua thôi.” Nói xong lập tức rời đi. Để lỡ mất hình ảnh Thẩm Hữu Bạch vì nghe thấy giọng nói trong veo của cô nên quay đầu lại.

Từ Phẩm Vũ đi nhanh mấy bước thì bắt đầu chậm lại. Cô nghĩ, lỡ như Thẩm Hữu Bạch chưa từng gặp kiểu nữ sinh bất khuất như thế kia, giống kiểu trong tiểu thuyết và phim truyền hình, nên cuối cùng lại thích thật thì biết làm thế nào? Xong rồi, đã cảm thấy nguy hiểm.

Chạng vạng, sau khi tan học, cô và Trần Tử Huyên, cả Ngụy Dịch Tuần và đám bạn cùng đi ra cổng trường. Xe riêng đưa đón các bạn học thuộc tầng lớp quý tộc đỗ thành hàng ngoài cổng. Từ Phẩm Vũ và Trần Tử Huyên chia tay ở chỗ tàu điện ngầm. Ngụy Dịch Tuần ngồi cùng tuyến về với cô.

Lúc đang đợi tàu điện, Ngụy Dịch Tuần hỏi cô, “Cậu có tâm sự à?”

Từ Phẩm Vũ hỏi ngược lại, “Rõ thế cơ à?”

Cậu gật đầu, “Chỉ chưa viết hẳn lên mặt thôi.”

Cô thở dài như người già, “Một lời khó nói hết.”

Ngụy Dịch Tuần cười nói, “Coi như là khó nói hết, nghe chủ nhiệm lớp mình nói hai ngày nữa sẽ bắt đầu lễ đón học sinh mới. Lớp K các cậu đã chọn sẽ làm gì chưa?” Từ Phẩm Vũ ngẩn người, lập tức bày ra vẻ mặt sắp khóc, “Á, lễ đón học sinh mới chết tiệt lại sắp đến rồi.”

Hàng năm, sau khi học sinh mới nhập học sẽ bắt đầu tổ chức lễ đón mừng là truyền thống của học viện Đức Trị.

Lễ mừng sẽ kéo dài một tuần, không phải học sinh trong trường cũng có thể tới dự. Mỗi lớp và câu lạc bộ đều phải có tiết mục biểu diễn đặc sắc, nhằm mục đích giúp học sinh mới nhanh chóng hòa nhập.

Làm lớp trưởng kiêm các loại cán sự của lớp K, Từ Phẩm Vũ rất muốn giả chết.

Ngày thứ hai, nhiệm vụ đã từ miệng Lâm Hoành ban bố ra, nhưng Từ Phẩm Vũ tạm thời bị thông báo dán ở tầng một khiến không còn tâm trạng nào đi nghiên cứu lễ đón mừng chết tiệt kia.

Thông báo là do hội học sinh dán, nội dung là tuyển trợ lý cho hội trưởng.

Hội trưởng, trợ lý.

Trần Tử Huyên lắc đầu, “Thật quá đáng sợ, tuyệt đối đừng đi tham gia, sẽ bị một bầy người đánh đấy.”

Đùa sao, Từ Phẩm Vũ mà nghe cô ấy chắc.

Đây chính là cơ hội trăm năm khó gặp, không, là ngàn năm khó gặp. Từ Phẩm Vũ chạy về lớp, đứng trên bục giảng, nói thật nhanh, “Lễ đón học sinh mới mau tự mình nghĩ xem lớp ta cần biểu diễn tiết mục gì vừa tích cực vừa ngập tràn sức sống lại sôi nổi, nghĩ kỹ thì hẵng mở miệng đừng quấy rầy lớp trưởng viết lí lịch!”

Dưới ánh mắt đờ đẫn của mọi người, cô nói một hơi xong hết, sau đó về chỗ ngồi, lấy vở ra nghiên cứu xem viết lý lịch kiểu gì mới có thể khiến người ta chú ý.

Sau ba ngày, Chu Khi Sơn đi vào phòng họp hội học sinh, thấy lí lịch xếp trên bàn dài thành ngọn núi nhỏ.

Tần Nhiên ngẩng đầu lên từ ngọn núi, dụi mắt, “Mẹ nó, cái đống này phải xem tới khi nào chứ.”

Bởi vì người đăng ký quá đông, bọn họ quyết định sàng lọc bơt một nửa, sau đó thông báo thời gian phỏng vấn.

Chu Khi Sơn nở nụ cười, “Cậu xem tỉ mỉ thế làm gì, cứ đơn giản thôi.”

Cậu ta tiện tay bốc một nắm lên làm mẫu, “Ví dụ như cái này là lớp K, thế này…”

Vèo một cái, tờ lí lịch kia bay từ tay Chu Khi Sơn thành một đường parabol hoàn mỹ, hạ cánh vào thùng rác.

Tần Nhiên tỉnh táo lại, tỏ vẻ khó tin, “Lại còn có cả lớp K.”

Chu Khi Sơn nhăn mày, “Do chức vụ quá mê người.”

Thẩm Hữu Bạch nửa nằm nửa ngồi trên sofa, đeo tai nghe để chơi game, hoàn toàn không nghe thấy đoạn đối thoại của bọn họ.

Khi Trần Tử Huyên nói lớp bên đã có người nhận được tin nhắn về thời gian phỏng vấn, Từ Phẩm Vũ liền biết chắc mình đã bị loại, cô đã vắt óc sáng tác lý lịch, vậy mà vẫn không vào được mắt người ta.

Dải ruy băng trang trí lớp trong tay cô sắp bị xé thành mảnh nhỏ rồi.

Không cam lòng, Từ Phẩm Vũ muốn xem xem người trúng tuyển cuối cùng là ai. Vậy là vào ngày phỏng vấn, cô cũng tới.

Thời gian là giờ nghỉ trưa, địa điểm ở cầu thang phòng học.

Từ Phẩm Vũ khiêng cái ghế, đặt ở ngoài bức tường chỗ cầu thang. Cô dẫm lên ghế, ghé vừa đúng vào cửa sổ.

Dù sao cũng là phỏng vấn trợ lý của mình nên đương nhiên Thẩm Hữu Bạch phải ở đây. Trừ anh ra còn có Chu Khi Sơn, Tần Nhiên, Trần Mặc, bốn người họ sẽ phỏng vấn ứng viên.

Từ Phẩm Vũ kiễng chân lên, nhìn lướt qua đám người đang chờ phỏng vấn. Vốn không để ý lắm, ánh mắt bất chợt dừng lại ở một nữ sinh, cô vô cùng sửng sốt.

Đó không phải là nữ sinh dùng chuyện hút thuốc để đe dọa Thẩm Hữu Bạch sao! Cô ta cũng qua vòng xét tuyển!

Xong hẳn rồi.

Giờ khắc này, trong đầu Từ Phẩm Vũ đã vẽ ra hình ảnh Thẩm Hữu Bạch đảo qua một đống lý lịch, cầm lấy lí lịch của nữ sinh kia, vừa suy nghĩ vừa cười, đúng là cô ấy.

Đây chính là hướng đi kinh điển của tiểu thuyết ngôn tình, đã đi là không trở lại.

Đương nhiên Từ Phẩm Vũ không biết rằng nữ sinh kia là Chu Khi Sơn lén tuyển vào để trêu Thẩm Hữu Bạch.

Hiện giờ cô chỉ cảm thấy mây đen phủ đầu, vô cùng nguy hiểm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.