Hai tuần lễ kế
tiếp, Tưởng Hạo Ân giống như là trong cuộc sống của Bạch Thư Dư biến
mất, thỉnh thoảng nhớ lại những lời hắn nói đêm đó, Bạch Thư Dư không
khỏi cảm thấy giống như một giấc mộng không có thật, mỗi một lời hắn
nói, mỗi một câu đều thật sâu khắc vào trong lòng của nàng, làm nàng cảm động.
Nàng thừa nhận trong lòng khát vọng hắn có thể thật lòng
yêu thương nàng, không chỉ có là vui vẻ trên thân thể, nhưng Bạch Thư Dư hiểu tình yêu đối với lãng tử Tưởng Hạo Ân không muốn ràng buộc này mà
nói căn bản là lời nói vô căn cứ.
Thời gian này nàng dùng công
tác bận rộn để che giấu tình cảm thương nhớ về hắn, nàng hoàn yoanf
không thích bản thân như vậy, bởi vì hắn đã hoàn toàn chi phối cuộc sống của nàng…
Nhìn màn ảnh máy tính, nàng luôn luôn chăm chỉ công tác đầu óc lại buông trôi.
” Bạch thư ký? Bạch thư ký?” Trong lúc hai mắt trống rỗng nhìn chằm chằm
màn ảnh, một thanh âm truyền vào tai của nàng, đem tâm tư dạo chơi không lối về của nàng kéo trở lại thế giới hiện thực.
” Có chuyện xảy
ra sao?” Bạch Thư Dư rất nhanh chóng thu hồi tâm tư đang bay xa của
mình, nhìn trợ lý bộ nghiệp vụ Trương tiểu thư.
” Tôi gọi cô
nhiều lần rồi, nơi này có một công văn khẩn cần tổng giám đốc phê duyệt, cô có thể mau giúp tôi đưa vào không?” Trương tiểu thư đem tập công văn đặt ở trước mặt Bạch Thư Dư, giọng nói không có khách khí mà nói.
Tất nhiên, Bạch Thư Dư ở công ty là kẻ thù chung của mọi người, trong mắt
các đồng nghiệp nữ nàng chỉ là một người vô dụng dựa vào quan hệ với
Diêm tổng giám đốc mới vào [ Diêm Hải tập đoàn], phải nhận được đối đãi
lạnh lùng như vậy cũng là bình thường.
” Ừ, cô trước tiên để xuống đó đi.” Bạch Thư Dư chỉnh đốn sợi tóc lộn xộn bên tai, sau đó nói.
” Đây là công văn khẩn.” Bĩu môi tức giận, sau khi Trương tiểu thư bỏ lại những lời này, nhìn cũng không nhìn Bạch Thư Dư một cái xoay người rời
đi.
Nhìn bóng lưng Trương tiểu thư rời đi, Bạch Thư Dư chỉ có thể thở dài bất đắc dĩ, đồn đãi trong công ty làm nàng bắt đầu có ý niệm
trong đầu muốn rời khỏi [ Diêm Hải tập đoàn], chỉ là lúc đối mặt với
Diêm Tử Thông nàng thực sự không biết phải như thế nào mở miệng.
Cầm lấy tập công văn, Bạch Thư Dư đứng dậy sau đó đi về phía phòng của tổng giám đốc.
Bên ngoài cửa phòng tổng giám đốc, Bạch Thư Dư giơ tay lên muốn gõ cửa, lại nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong…
Là tiếng Diêm phu nhân và Diêm Tử Thông nói chuyện, tinh thần nàng hoảng
đến ngay cả chuyện Diêm phu nhân đến công ty cũng đã quên, vì không muốn gặp rắc rối Bạch Thư Dư quyết định chờ bọn họ nói xong sau đó mới đem
văn kiện vào, nhưng đang muốn rời đi thì nghe thấy trong cuộc nói chuyện xuất hiện ba chữ Tưởng Hạo Ân, sau liền lập tức đứng im.
Bạch
Thư Dư biết nghe lén là một chuyện không có đạo đức, nhưng chuyện liên
quan đến Tưởng Hạo Ân, nàng thực sự rất khó đè xuống lòng hiếu kỳ. Vì
vậy nàng hơi để lỗ tai dựa vào sát cánh cửa, chuyên tâm nghe cuộc đối
thoại bên trong…
“…Tên con riêng chết tiệt kia! Từ khi lão đầu
đem di sản bắt đầu chia phân nửa cho hắn, dã tâm muốn chiếm đoạt [ Diêm
Hải] của hắn càng công khai hơn!” Nói chuyện đến Tưởng Hạo Ân, khuôn mặt Lạc Tố Trinh biểu tình trở nên gay gắt.
” Con nghĩ con cần phải
đi tìm Tưởng Hạo Ân nói nói chuyện, có thể hắn bằng lòng buông tay.” Đối với khuôn mặt giận dữ của mẹ, Diêm Tử Thông nói ra suy nghĩ phương pháp trong lòng.
Nghe Diêm Tử Thông nói giống như không còn nữa, Lạc Tố Trinh càng thêm giận dữ.
“Ngươi, cái tên vô dụng này! Ngươi làm sao có thể nói ra lời nói không có tiền
đồ như vậy? Đây không phải tiêu biểu ngươi muốn đi gặp Tưởng Hạo Ân giơ
cờ trắng đầu hàng? Ta tuyệt đối sẽ không cho ngươi làm ra chuyện khiến
Diêm gia hổ thẹn!” Lạc Tố Trinh phẫn nộ đập bàn, chỉ vào mũi Diêm Tử
Thông rống to hơn.
“Mẹ, trong thời gian tranh giành chúng ta đã
mất đi quyền chủ đạo, bây giờ nếu không cùng Tưởng Hạo Ân bàn chuyện, có một nửa cổ đông đều phải rút cổ phần, chúng ta không có nhiều tài chính như vậy để mua cổ phần họ bán ra!” Diêm Tử Thông muốn mẫu thân đối mặt
hiện thực, nhưng mà Lạc Tố Trinh thở phì phì không chịu chấp nhận chuyện thực này, nàng đem tất cả thất bại này đổ lên trên người Diêm Tử Thông.
Không sai, nàng là hận Tưởng Hạo Ân cả đời, nhưng nàng không thể không thừa
nhận hắn có năng lực giải quyết công việc hơn người, nếu như con trai
nhu nhược của nàng có thể có một nửa như Tưởng Hạo Ân, sự tình cũng sẽ
không rơi vào không có đường xoay chuyển.
“Ngươi nghĩ rằng ta không có cách nào tiêu diệt Tưởng Hạo Ân?” Lạc Tố Trinh tà ác nói.
“Mẹ có biện pháp?” Diêm Tử Thông kinh ngạc hỏi lại.
“Ta đã kêu kế toán viên cao cấp làm giả báo cáo tài chính, cổ đông [Diêm
Hải] năm nay là tình trạng lỗ vốn, toàn bộ cổ đông đừng nghĩ có được một xu tiền, mặt khác ta rồi mua được kế toán viên cao cấp Tưởng Hạo Ân,
muốn hắn giúp giả mạo sổ sách hạ sản nghiệp của Tưởng Hạo Ân xuống, chờ
sổ sách giả được công khai thì những cổ đông đó lấy cái gì giúp đỡ Tưởng Hạo Ân.” Lạc Tố Trinh trên mặt hiện lên nụ cười đê tiện, đắc ý nói.
“Này….Không tốt đâu! Con không đồng ý phương pháp làm không quang minh lỗi lạc như thế.” Diêm Tử Thông lập tức phản đối.
“Chẳng lẽ ngươi muốn chắp tay đem [ Diêm Hải tập đoàn] dâng tặng cho Tưởng Hạo Ân?” Lạc Tố Trinh rít gào nói.
“Nếu như [ Diêm Hải] đổi thành Tưởng Hạo Ân kinh doanh thu được lợi ích lớn
hơn nữa, con cũng không phản đối làm như vậy.” Trên mặt Diêm Tử Thông rõ ràng hiển lộ ra chán ghét đối với chức vụ này, hắn thầm nghĩ khi làm
bác sĩ, nếu không có sự khăng khăng của mẫu thân hắn cũng không muốn trở thành ngòi nổ dấy lên trận thương nghiệp tinh phong huyết vũ ( gió tanh mưa máu) này.
“Ngươi, tiểu tử vô dụng này! Ngươi chẳng lẽ muốn
vĩnh viễn làm một kẻ bất tài không dùng được sao? Nói chung, ngươi không cần bất luận ý kiến gì, rồi quyết định làm như vậy rồi.” Lạc Tố Trinh
kiên quyết nói.
“Mẹ! Giả báo cáo tài chính không phải là phương
pháp tốt… Trời ạ, Bạch Thư Dư, em làm sao vào được?” Diêm Tử Thông nói
còn chưa nói hết đã bị Bạch Thư Dư phá cửa mà vào hù dọa, hắn kinh ngạc
nhìn Bạch Thư Dư tâm tình một chút kích động.
“Ta thật không ngờ
các ngươi sẽ xấu xa như vậy! Các ngươi vì sao phải làm hại Tưởng Hạo Ân
như vậy? Thân thế của hắn đã đáng thương rồi, vì sao còn muốn đưa vào
chỗ chết?” Bạch Thư Dư không thể tin được Lạc Tố Trinh còn muốn lợi dụng báo cáo tài chính giả để hại Tưởng Hạo Ân ngồi tù, thì ra một phu nhân
cao ngạo tôn quý sau lưng lại xấu xa như thế.
“Bạch Thư Dư,
chuyện không phải như em nghĩ đâu….” Diêm Tử Thông kinh ngạc trước sự
xông vào của Bạch Thư Dư, không muốn bị Bạch Thư Dư hiểu lầm, hắn đối
với nàng giải thích nhưng Lạc Tố Trinh lại nhanh một bước nói.
“Ngươi, một thư ký không coi ai ra gì này cũng dám nghe trộm chúng ta nói
chuyện! Ta đã sớm hoài nghi ngươi là nội ứng do Tưởng Hạo Ân phái tới [
Diêm Hải]! Nói! Hắn kêu ngươi tới đánh cắp cơ mật gì?” Lạc Tố Trinh híp
mắt, ánh mắt sắc bén trừng mắt nhìn Bạch Thư Dư hỏi.
“Mẹ, mẹ hiểu lầm Bạch Thư Dư rồi….”
“Câm miệng! Hiện tại không có chỗ cho ngươi mở miệng nói, đều là ngươi đem
nữ nhân lai lịch bất minh này đưa vào [ Diêm Hải], bây giờ tình hình như thế này nhất định cùng nàng không thoát khỏi liên quan!” Lạc Tố Trinh
đã sớm kêu người âm thầm điều tra qua nữ nhân Bạch Thư Dư này, cũng biết nàng lén lút cùng Tưởng Hạo Ân qua lại, cho rằng Bạch Thư Dư cơ sở ngầm của Tưởng Hạo Ân.
“Mẹ, Bạch Thư Dư không phải người như vậy, nàng và Tưởng Hạo Ân hoàn toàn không có quen biết nhau….”
Lạc Tố Trinh hoàn toàn không để ý đến sự thanh minh của con trai, đôi mắt
sắc bén của bà nhìn Bạch Thư Dư nói: “Ta muốn ngươi lập tức rời đi [
Diêm Hải], rời khỏi Tử Thông.”
Kết quả nhận được như vậy, Bạch
Thư Dư một chút cũng không kinh ngạc, trong lòng nàng không một chút cảm giác khổ sở, trước đây nàng đã nghĩ tìm cơ hội rời khỏi [ Diêm Hải tập
đoàn] rồi, uy hiếp của Lạc Tố Trinh đối với nàng mà nói là như ý nguyện.
“Mẹ, mẹ không thể đuổi Bạch Thư Dư đi.” Diêm Tử Thông kích động nói.
“Tốt, ta sẽ chủ động trình đơn xin từ chức nhưng hy vọng các ngươi đừng tổn
thương Tưởng Hạo Ân nữa, hắn chịu ủy khuất rồi quá nhiều rồi.”
Biết rõ những lời nàng nói đối với bọn họ một chút xíu ảnh hưởng cũng không
có nhưng Bạch Thư Dư vẫn nhăn mi tâm đau nhức nói ra.
“Bạch Thư Dư, em đừng đi. Đây chẳng qua là một sự hiểu lầm.” Diêm Tử Thông vẫn ra sức muốn giữ lại Bạch Thư Dư.
“Nói cho ngươi một câu, ta không chỉ sẽ làm Tưởng Hạo Ân phá sản còn có thể
khiến hắn vĩnh viễn không có cơ hội xoay người.” Lạc Tố Trinh nói dối.
Lạc Tố Trinh nói khiến Bạch Thư Dư thản nhiên cười, bọn họ là đấu không lại Tưởng Hạo Ân, sự tức giận báo thù rồi khiến nam nhân mình đầy thương
tích kia trở nên không gì làm không được, Diêm gia thực sự quá coi
thường Tưởng Hạo Ân rồi.
” Mấy ngày này sau khi hoàn thành việc
giao nhận công tác ta sẽ rời khỏi, Diêm đại ca nếu không có việc gì ta
đi làm việc trước.” Bạch Thư Dư một chút cũng không muốn chờ thêm một
giây đồng hồ, đối mặt với khuôn mặt dữ tợn của Lạc Tố Trinh khiến nàng
cảm thấy buồn nôn. Vì vậy sau khi nói xong Bạch Thư Dư lập tức xoay
người rời khỏi.
” Bạch Thư Dư….” Diêm Tử Thông không muốn mất đi
Bạch Thư Dư, mẫu thân đã đối với Bạch Thư Dư rất có thành kiến, bây giờ
tình huống càng chuyển biến xấu hơn nữa, nhưng mà hắn lại một chút khả
năng ngăn cản cũng không có.
“Ngươi đủ rồi! Nàng chẳng qua là một con cờ không phải sử dụng đến, ngươi có cần phải vì nàng thâu tâm đào
phế* không?” Lạc Tố Trinh căm ghét con trai mềm yếu không có năng lực.
(*) thâu tâm đào phế: thật lòng yêu thương, lấy hết tấm lòng, tim gan phổi ra.
“Mẹ, Bạch Thư Dư vô tội, nàng cái gì cũng không biết, xin mẹ không nên vô cớ mang nàng vào giữa cơn phong ba này.” Diêm Tử Thông toàn tâm toàn ý
thầm nghĩ bảo vệ Bạch Thư Dư, nhưng lời che chở nghe vào trong tai Lạc
Tố Trinh giống như thuốc nổ.
“Ngươi có biết Bạch Thư Dư cùng
Tưởng Hạo Ân lén lút mờ ám qua lại hay không? Ngươi, tên ngốc này, ngươi hoàn toàn bị nàng lợi dụng rồi.”
“Con không tin, Bạch Thư Dư nói nàng không nhận ra Tưởng Hạo Ân….” Diêm Tử Thông khiếp sợ trừng lớn mắt.
“Hừ! Nàng đương nhiên sẽ nói không nhận ra, nói như vậy mới có thể đem bọn
ngươi hai nam nhân thưởng thức trong lòng bàn tay chứ, ta cần ta cứ
lấy.” Lạc Tố Trinh hừ lạnh một tiếng sau đó nói.
“Nàng không phải là người như thế. Con muốn đi tìm nàng để hỏi rõ ràng.” Nói xong, Diêm
Tử Thông lao ra khỏi phòng tổng giám đốc nhưng Lạc Tố Trinh nhanh hơn
một bước giữ hắn lại.
” Ngươi, tên bất tài không dùng được này,
cùng phụ thân ngươi giống nhau không có năng lực, vì một nữ nhân ngay cả giang sơn cũng có thể không cần, ta cảnh cáo ngươi nếu như ngươi dám đi ra khỏi cánh cửa này với ngươi đoạn tuyệt quan hệ mẫu tử.” Lạc Tố Trinh thoota ra lời nói tàn nhẫn.
“Mẹ….” Diêm Tử Thông bất đắc dĩ nhìn mẫu thân, cuối cùng mất tinh thần ngồi xuống ghế xô-pha, bất lực.
“Bây giờ ngươi chỉ cần hảo hảo làm tổng giám đốc trên danh nghĩa của ngươi,
còn lại tất cả do ta quyết định.” Trinh không bao giờ muốn cho Diêm Tử
Thông vô năng đem [ Diêm Hải tập đoàn] đẩy vào đường cùng nữa, tâm nàng ý đã quyết nói.
Diêm Tử Thông hai mắt hờ hững nhìn mẫu thân một cái, hiểu rõ trong mắt mẫu thân hắn chỉ một con cờ ở trong tay bị sắp đặt…
Mấy ngày kế tiếp, Bạch Thư Dư vẫn trốn Diêm Tử Thông, nàng sợ hãi nghe hắn
an ủi giữ lại, may là Lạc Tố Trinh hình như cũng biết rõ điểm ấy sớm
phái hắn đến HongKong công tác, để cho bọn họ hai người không có cơ hội
chạm mặt.
Hôm nay là ngày cuối cùng Bạch Thư Dư ở [ Diêm Hải tập
đoàn], trong mắt các nữ đồng nghiệp, sự rời đi của nàng một tin tốt,
khắp nơi ăn mừng.
Sau khi thu dọn hết đồ dùng cá nhân giản đơn, Bạch Thư Dư không chút lưu luyến rời khỏi [ Diêm Hải tập đoàn].
Sau khi trở lại nơi ở, nàng bắt đầu đóng gói hành lý, đã đã rời khỏi [ Diêm Hải tập đoàn], nàng không có lý do gì tiếp tục ở chỗ này.
Mấy
ngày trước đây nàng từ chối sau một hồi chủ động tìm Tưởng Hạo Ân, báo
cho hắn biết chuyện nàng rời khỏi ơ Diêm Hải tập đoàn], việc này khiến
cho Tưởng Hạo Ân tưởng lầm nàng là tiếp nhận đề nghị của hắn mới quyết
định như vậy, nhưng Bạch Thư Dư không giải thích nguyên nhân thật sự,
bởi vì nàng cũng đồng dạng khát vọng hắn, cho nên nàng quyết định vứt bỏ xiềng xích để cho mới quan hệ giữa bọn họ phát triển thêm nữa.
May mắn trước đây hành lý tùy thân rất đơn giản, sau mấy giờ Bạch Thư Dư đã đem toàn bộ hành lý tùy thân thu dọn thỏa đáng.
Nhìn thời gian, Tưởng Hạo Ân cũng không sai biệt lắm đến đón nàng rồi, trong lòng Bạch Thư Dư mang theo vạn phần chờ mong và rất nhiều bất an chờ
đợi hắn đến.
Lúc này chuông cửa vang lên.
Nghĩ đến Tưởng
Hạo Ân ngay phía sau cửa đợi nàng, trống ngực Bạch Thư Dư bởi vì chờ
mong và khẩn trương phút chốc đập nhanh hơn, hai gò má ửng hồng.
Bạch Thư Dư miệng thở hổn hển thật nhiều, sau khi thuận thuận hô hấp dồn dập của mình, mở cửa ra…
“Diêm đại ca? Làm sao là ngươi?” Mở cửa ra, phía sau cửa đập vào mắt cũng
không phải là Tưởng Hạo Ân nàng đang đợi, mà là vẻ mặt lo lắng của Diêm
Tử Thông, trong khoảng thời gian ngắn Bạch Thư Dư mắt choáng váng.
“Anh mới vừa xuống phi cơ thì chạy tới đây, Bạch Thư Dư em đây là đang làm
cái gì? Em phải rời khỏi sao?” Vừa vào cửa trông thấy đặt ở bên cạnh ghế xô-pha là vali hành lý, Diêm Tử Thông thần sắc căng thẳng, hai hàng
lông mày nhíu chặt vội vàng hỏi.
“Ta đã rời khỏi [ Diêm Hải tập
đoàn] rồi, nếu như tiếp tục ở chỗ này nữa, ta sợ sẽ đưa tới lời ra tiếng vào, huống hồ ta cũng không muốn lại bị phu nhân hiểu lầm nữa….”
“Em cũng không nhất định làm như vậy, anh lập tức trở về cầu tình mẫu thân
anh, muốn bà cho em trở về, tất cả cũng chỉ là hiểu lầm, Bạch Thư Dư, em đừng đi, xin em không được rời khỏi anh!” Diêm Tử Thông kích động cầm
hai vai Bạch Thư Dư, giọng nói khổ sở.
Bạch Thư Dư nhẹ nhàng cầm hai tay Diêm Tử Thông đẩy ra, chậm rãi lắc đầu.
“Diêm đại ca, ta nghĩ ta rời khỏi [ Diêm Hải tập đoàn] đối với ngươi đối với
ta đều tốt. Thực sự không muốn làm khó cho ngươi, ta thực sự rất cảm
kích ngươi trước kia chiếu cố, ngươi là một đại ca tốt….”
“Anh
không muốn sự cảm kích của em, anh cũng không muốn làm đại ca cái gì,
Bạch Thư Dư, em vì sao phải liên tục trốn tránh tình cảm anh đối với em, kỳ thực anh vẫn rất….” Diêm Tử Thông tình cảm chứa chan chưa nói ra
miệng đã bị Bạch Thư Dư cắt đứt.
“Không nên hơn nữa, Diêm đại ca, tóm lại ta quyết định rồi sẽ không lại thay đổi.” Bạch Thư Dư hiểu lời
nói của mình nhất định tổn thương tâm của Diêm Tử Thông nhưng nàng không muốn để hắn đối với mình có điều chờ mong, bởi vì tình cảm mà hắn muốn
nàng vĩnh viễn không cách nào đáp lại.
“Bạch Thư Dư, em vì sao
không cho anh nói hết? Em thật tàn nhẫn, coi thường tình cảm của anh như vậy! Em biết rõ anh vẫn rất yêu em….”
Diêm Tử Thông cũng không
kiềm chế tình yêu sâu nặng trong lòng được nữa, hắn như là thay đổi, mi
tâm không còn ôn nhu như trước kia nữa chỉ còn lại có oán giận tràn
đầy.
“Diêm đại ca, ngươi bình tĩnh một chút đi, không nên như
vậy….” Chẳng bao giờ thấy Diêm Tử Thông cực đoan như vậy, sự xúc động
phẫn nộ của hắn làm Bạch Thư Dư có chút sợ hãi.
Sự cự tuyệt của Bạch Thư Dư khiến Diêm Tử Thông đau lòng, hắn quyết định phải mạnh tay một lần…
“Bạch Thư Dư, vì sao không để cho anh một cơ hội? Em có biết anh rất quan tâm em hay không? Từ sau khi lần đầu nhìn thấy em, anh không thể tự kềm chế yêu thượng em!” Diêm Tử Thông tâm tình sục sôi không khống chế được
tiến lên ôm lấy Bạch Thư Dư, nàng đột nhiên bị hành động của hắn dọa,
liều mình muốn tránh khỏi nhưng sức không bằng sức lực mạnh mẽ của hắn.
“Diêm đại ca, ngươi đừng như vậy.. Buông… Thả ta ra!” Bạch Thư Dư kinh hách
kêu to nhưng hành động tránh né của nàng làm cho Diêm Tử Thông càng kiềm chế mạnh mẽ.
“Nếu như ta là ngươi, ta sẽ thông minh buông nàng
ra.” Lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền tới một giọng nam lạnh lùng,
Diêm Tử Thông vô ý thức buông lỏng tay ra.
“Tưởng Hạo Ân?” Lúc này nhìn thấy Tưởng Hạo Ân khiến Diêm Tử Thông rất giật mình.
Vừa được tự do, Bạch Thư Dư vội vàng chạy khỏi bên cạnh Diêm Tử Thông, nàng giống như con chim sợ cành cong trốn ở phía sau Tưởng Hạo Ân, thân thể
nhỏ bé và yếu ớt còn hoảng sợ run rẩy.
Tưởng Hạo Ân không nghĩ
tới hắn vừa lên lầu lại trông thấy cảnh tượng như vậy, khi hắn trông
thấy Diêm Tử Thông thô bạo đối đãi với Bạch Thư Dư, một cổ phẫn nộ từ
đáy lòng hắn tự nhiên nảy sinh, hắn dùng tất cả lý trí đè nén kích động
muốn tiến lên đánh cho Diêm Tử Thông một quyền.
Trông thấy Bạch Thư Dư chạy hướng về phía Tưởng Hạo Ân, Diêm Tử Thông dường như hiểu rõ cái gì, cười khổ.
“Hoá ra bên ngoài tung tin vịt đều là thực sự, giữa các ngươi xác thực không minh bạch… Mà ta lại giống như đứa ngốc luôn luôn tin tưởng các ngươi
là trong sạch… Bạch Thư Dư, ngươi che giấu thật là tốt, đem ta giống như một đứa ngốc đùa giỡn!” Diêm Tử Thông giống quả bóng cao su trút ra tức giận, bất đắc dĩ vô cùng ai binh tất thắng* tự giễu nói.
(*) ai binh tất thắng: quân đội bị áp bức vùng lên mà chiến đấu thì nhất định sẽ chiến thắng.
Không ngờ hắn mấy năm nỗ lực cuối cùng so ra kém một người nam nhân mới nhận biết hai tháng, Diêm Tử Thông cực kỳ đau lòng.
“Diêm đại ca, chuyện không phải như ngươi suy nghĩ đâu…..” Bạch Thư Dư muốn
giải thích nhưng Tưởng Hạo Ân lại nhanh hơn một bước nói tiếp.
“Đúng thì như thế nào? Bạch Thư Dư đã là nữ nhân của ta, ngươi đừng tưởng
chạm một sợi tóc của nàng.” Tưởng Hạo Ân cười lạnh cảnh cáo Diêm Tử
Thông, giọng hắn tràn đầy dục vọng chiếm giữ khiến trong lòng Bạch Thư
Dư ngũ vị tạp trần*.
(*) ngũ vị tạp trần: 5 vị ngọt chua cay đắng mặn trộn lẫn vào nhau.
Tưởng Hạo Ân rốt cuộc không ngại trực tiếp công bố quan hệ giữa bọn họ, tuyên bố này khiến bạch sách dư nội tâm nổi lên trận trận rung động, nhưng
nàng không rõ hắn làm như vậy dụng ý là vì bảo hộ nàng hay là kích động
Diêm Tử Thông.
“Bạch Thư Dư, ngươi làm sao có thể đối đãi như vậy với ta, ta vẫn khổ sở chờ đợi ngươi, chờ đợi ngày ngươi có thể tiếp
nhận ta… Ngươi làm sao có thể đối với ta như vậy….” Diêm Tử Thông gào
thét khàn cả giọng, không nghĩ tới hắn luôn luôn ra sức trân trọng Bạch
Thư Dư cuối cùng lại để Tưởng Hạo Ân âm thầm chiếm giữ. ( khúc này Diêm
ca giận quá nên cách xưng hô ko như trước đc….)
“Diêm đại ca, xin lỗi….” Bạch Thư Dư tràn đầy áy náy hổ thẹn, cắn môi dưới, không tính toán muốn giải thích.
“Bạch Thư Dư, anh không để ý giữa em và Tưởng Hạo Ân phát sinh chuyện gì, trở lại bên cạnh anh đi, có thể thứ lỗi cho em trong nhất thời mê muội.”
Diêm Tử Thông vẫn không thể tha nói.
Giữa con mâu trong suốt của Bạch Thư Dư hiện ra lệ, lắc đầu mà không nói gì.
“Diêm Tử Thông, ngươi chịu thua đi! Bất kể sự nghiệp hay là tình cảm, ngươi
vĩnh viễn đấu không lại ta!” Tưởng Hạo Ân tà nịnh cười, như là báo thù
thành công, lộ ra nụ cười thắng lợi.
“Ta cảm thấy không bằng ngươi nhưng tình cảm ta đối với Bạch Thư Dư là thật tâm!”
“Ngươi làm sao biết không thật tâm?” Khi nói những lời này, Tưởng Hạo Ân cố ý
nhìn Bạch Thư Dư một cái, tâm tình phức tạp trong con mắt sâu sắc kia
làm Bạch Thư Dư đoán không ra hắn nói thật hay giả?
“Ngươi căn bản là không tin tình yêu, kia đối với ngươi mà nói giống như chuyện hoang đường không thể thành.”
“Dù cho như vậy, vẫn thắng lòng của nàng.” Tưởng Hạo Ân hất mi giống như khiêu khích nói.
Diêm Tử Thông nói với bản thân, Bạch Thư Dư là nhất thời bị Tưởng Hạo Ân mê
hoặc thôi. Vì vậy thông cảm đối với nàng nói: “Bạch Thư Dư, anh sẽ chờ
em, chờ em sau khi thấy rõ bộ mặt thật của tên này, sẽ tới tìm anh, nhà
này anh sẽ luôn luôn chờ em chuyển về.” Nói xong, Diêm Tử Thông lại lần
nữa thâm tình nhìn Bạch Thư Dư một cái, mang theo trái tim vỡ tan rời
khỏi.
Lúc này trong phòng im ắng chỉ còn lại hai bọn họ, thật lâu hai người đều không nói một câu.
Trong lòng cảm xúc không yên, Bạch Thư Dư mở miệng nói trước: “Ngươi cũng
không phải thật tình yêu ta, ngươi là muốn lợi dụng ta thương tổn Diêm
đại ca sao?”
Trên thực tế việc mới vừa kia không hề trong kế
hoạch của Tưởng Hạo Ân, hắn chưa từng nghĩ bản thân sẽ vì một nữ nhân
cùng Diêm Tử Thông giao thủ.
“Ngươi như vậy không tín nhiệm?” Tưởng Hạo Ân dùng giọng điệu một chút lỗ mảng hỏi.
“Vậy… Ngươi thực sự yêu ta?” Bạch Thư Dư cau mày, đôi mắt đẹp đầy nước nhìn Tưởng Hạo Ân, không xác định hỏi.
“Ha ha, ta chưa bao giờ yêu bất luận kẻ nào.” Sau khi Tưởng Hạo Ân cười to
một tiếng, như là chuyện không liên quan lạnh lùng nói.
Bạch Thư
Dư thở dài thật sâu, hoá ra nàng cũng chỉ là phương tiện để hắn dùng làm thương tổn Diêm Tử Thông, nàng còn vọng tưởng Tưởng Hạo Ân là thật
thích nàng.
“Thế nào? Rất thất vọng? Muốn theo ta cùng một chỗ, cũng đừng quá đáng cầu ta cho những thứ đó.” Tưởng Hạo Ân khó đứng đắn nói.
Tưởng Hạo Ân giản đơn nói mấy câu như là cái đao lợi hại, hung hăng cắm vào
trái tim Bạch Thư Dư khiến nàng không thể chống đỡ được.
“Ta
không có ý kia, chỉ là hỏi một chút mà thôi.” Biết rõ đáp án, nhưng vẫn
còn rất kích động mở miệng hỏi, nàng đột nhiên hối hận vì sao bản thân
không là một người câm, yên lặng đi theo bên người hắn là tốt rồi, không nên đi lưu tâm những hứa hẹn làm nàng đau lòng đó, kia chỉ khiến nàng
càng khó chịu mà thôi.
“Còn không đi? Ngươi sẽ không hối hận
chứ?” Thấy Bạch Thư Dư vẫn ngây ngốc đứng ở tại chỗ, Tưởng Hạo Ân bắt
đầu lo lắng nàng sẽ không thực sự muốn quay lại tìm Diêm Tử Thông?
“Đã quyết định thì sẽ không hối hận.” Nói xong, Bạch Thư Dư lôi kéo hành lý tiêu sái bước nhanh ra cửa chính.
Nhìn hình bóng của Bạch Thư Dư, Tưởng Hạo Ân đột nhiên cảm thấy không yên
tâm, vì sao hắn lại sợ hãi nàng rời đi như thế chứ? Loại tâm tư khác
thường này bám lấy tâm của hắn.
Sau khi đem Bạch Thư Dư về Tưởng gia, Tưởng Hạo Ân lại vội vàng trở về công ty.
Lúc đầu sẽ không hy vọng xa vời Tưởng Hạo Ân sẽ tự mình đưa cô vào trong
phòng, Bạch Thư Dư toàn thân trên dưới không hiểu sao cảm thấy mệt mỏi.
Đem hành lý còn nguyên đặt ở một bên, sau khi uể oải tắm nước nóng, Bạch Thư Dư lập tức ngã hướng giường lớn mềm mại.
Từ từ nhắm hai mắt, nàng không tự chủ được hồi tưởng mấy tháng trước cùng Tưởng Hạo Ân gặp nhau.
Hắn là một nam nhân bên ngoài lộng lẫy trong lòng lại cô độc, nàng yêu
thương hắn trong ánh mắt đè xuống đau khổ, nhưng không cách nào làm chút gì đó để thay đổi sự cố chấp hận đời của hắn, hắn rõ ràng không giống
bề ngoài lãnh khốc như vậy nhưng luôn vũ trang bản thân, hắn sống như
vậy rất khổ cực sao? Bạch Thư Dư muốn cho hắn cảm thụ được sự ấm áp của
thế gian rồi lại không biết phải như thế nào làm được… Với tính cách
kiên cường của hắn nhất định sẽ cự tuyệt nàng ở ngoài nghìn dặm…
Đột nhiên kích động muốn khóc làm Bạch Thư Dư rơi lệ, cũng không phải vì
tương lai mù mịt của bản thân mà là vì thế giới nội tâm cô tịch của
Tưởng Hạo Ân rơi lệ…
Chẳng biết cuối cùng khóc bao lâu, cho đến khi ý nghĩ mệt mỏi cuốn lấy toàn thân nàng, Bạch Thư Dư mới nặng nề ngủ….
Đêm khuya, Bạch Thư Dư nửa mộng nửa tỉnh có người vào phòng, Tưởng Hạo Ân?
Hắn lại làm việc trễ như vậy mới nghỉ ngơi, Bạch Thư Dư rất muốn mở mắt ra
nói với hắn, nhưng cực kì mệt mỏi khiến nàng chỉ có thể hơi hơi híp mắt, nhìn được có một Tưởng Hạo Ân lay động bất ổn vào phòng, trực giác nói
cho nàng biết hắn nhất định là uống rượu say.
Nàng nghiêng thân thể, dùng chăn bông chặt chẽ bao lấy bản thân, không có dự định thức dậy.
Một hồi lâu, bên trong phòng yên tĩnh cũng không có truyền đến âm thanh,
điều này làm cho Bạch Thư Dư chậm rãi tỉnh táo lại cảm thấy có chút kỳ
quặc, nàng nửa ngồi dậy nhìn Tưởng Hạo Ân đang dựa trên ghế xô-pha.
Chỉ thấy Tưởng Hạo Ân nửa dựa trên ghế xô-pha, nhắm mắt lại khẽ cau mày, như là đang có chuyện suy nghĩ sâu xa.
Quái, nếu như hắn uống rượu say làm sao không có ngửi được mùi rượu? Bạch Thư Dư có chút nghi ngờ xuống giường, dự định kiểm tra đến tột cùng.
Bạch Thư Dư chậm rãi đi về phía hắn, dừng lại ở trước mặt hắn nhưng lúc này
Tưởng Hạo Ân vẫn đang suy nghĩ lại mở hai mắt, đồng thời hai tay cản lại một tay lấy Thư Dư ôm trong lòng thư sách nhất thời không đứng vững cứ
như vậy mà hướng ngồi xuống trên đùi hắn, hình thành tư thế rất mờ ám.
“Ngươi… Trước buông ta ra….” Tuy rằng đã không phải một lần cùng Tưởng Hạo Ân
tiếp xúc gần gũi như vậy nhưng Bạch Thư Dư vẫn lộ ra có chút thẹn đỏ
mặt.
Tưởng Hạo Ân không có ý nghĩ buông nàng ra, ngược lại còn
trở tay cầm nàng chặt chẽ ôm chặt, đồng thời đem đầu của mình chôn ở
trong ngực của nàng, trong nháy mắt giữa hai người một chút kẽ hở cũng
không có.
“Tưởng Hạo Ân?” Bạch Thư Dư từ từ phát hiện hắn không hợp lý. Vì vậy ôn nhu mà gọi hắn.
Hắn không có đáp lại tiếng kêu của nàng nhưng mà thả lỏng mà tựa đầu chôn ở trước ngực nàng, hấp thụ hương thơm chỉ thuộc về nàng.
Lúc này
Bạch Thư Dư mới hoảng sợ phát hiện, nhiệt độ cơ thể trên người hắn cao
đến dọa người, nàng lập tức đưa tay đặt ở trên trán của hắn thăm dò
nhiệt độ…
Trời ạ! Hắn đang phát sốt, thân thể hắn khó chịu còn
kiên trì đến công ty? Hắn làm sao không thương tiếc thân thể của chính
mình như vậy? Đột nhiên trong lòng Thư Dư rất thương.
“Tưởng Hạo
Ân, nhiệt độ cơ thể của ngươi rất dọa người, ta đưa ngươi đi bệnh viện
được không?” Nhiệt độ cơ thể trên người của Tưởng Hạo Ân cực nóng làm
Bạch Thư Dư rối loạn tay chân, nàng vội vàng tuỳ theo hắn trong lòng
tránh khỏi, lo lắng nói.
Tưởng Hạo Ân mở mắt ra nhìn về phía Thư
Dư, giữa ánh mắt của hắn đầy tơ máu, khí sắc tái nhợt, thấy dáng vẻ tiều tụy của Thư Dư một trận thu chặt.
“Ta không đi bệnh viện.” Hắn cố chấp nói.
“Thế nhưng ngươi đang phát sốt… Có lẽ ta để quản gia mời bác sĩ riêng qua
đây?” Bạch Thư Dư giờ mới phát hiện bản thân có để ý Tưởng Hạo Ân rất
nhiều, một cái phát sốt nho nhỏ đã khiến nàng sợ đến toàn thân như nhũn
ra, tứ chi không có sức.
“Ta không muốn gặp bác sĩ, đến trên giường theo ta một lát.” Tưởng Hạo Ân giống như một nhi đồng, bốc đồng cò kè mặc cả.
Bạch Thư Dư nâng Tưởng Hạo Ân di động tới giường lớn, sau đó làm cho hắn nằm xuống, bản thân lại bên người hắn nằm xuống.
Không nghĩ tới Tưởng Hạo Ân kiên cường bất khuất cũng sẽ giống như trẻ con,
thấy hắn chặt chẽ ôm lấy mình, như là đang tìm cảm giác an toàn buộc
chặt nàng, không biết vì sao, động tác này lại khiến Bạch Thư Dư lòng có một tia cảm động và vui mừng.
Tưởng Hạo Ân chặt chẽ mà ôm bạch thư, bên cạnh, giống như chỉ sợ nàng sẽ biến mất.
Tưởng Hạo Ân không rõ thân thể mình dưới tình trạng suy yếu như vậy, vì sao còn muốn xuất hiện trước mặt nàng!
Chẳng lẽ hắn một chút cũng không để ý Bạch Thư Dư trông thấy hình dáng mình
cực kỳ yếu đuối bất lực? Nhưng từ chạng vạng sau khi phát sốt hắn tất cả suy nghĩ không đàng hoàng luôn luôn hiện lên bóng dáng của nàng, vì
phải về nhà thấy nàng, Tưởng Hạo Ân kiên trì không đi chữa bệnh chỉ tuỳ ý nuốt viên thuốc giảm sốt.
Sau khi nghỉ ngơi một lát, nhiệt độ cơ thể cao đến dọa người của hắn đã hơi hơi giảm xuống nhưng khát vọng đối với Bạch Thư Dư vẫn không thể nào giảm xuống.
Giữa hốt hoảng,
Tưởng Hạo Ân khẽ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Thư Dư, ở trên đầu ấn
xuống mấy nụ hôn nhỏ, Bạch Thư Dư không có đẩy hắn ra bởi vì Tưởng Hạo
Ân lúc này đang đứng ở tình trạng không có ác ý. Vì vậy nàng phóng túng
bản thân tùy ý hắn ôm, hôn.
Trong chốc lát, vốn tưởng rằng chỉ là hôn như chuồn chuồn lướt nước lại thay đổi thành hôn nồng nhiệt dữ dội, kế tiếp Tưởng Hạo Ân càng không khách khí mà đưa tay vào trong quần áo
của nựng Thư Dư, âu yếm kích thích da thịt nhẵn bóng trắng nõn của nàng.
Bạch Thư Dư cảm thụ được hắn khóa nam căn khoẻ mạnh để chỗ mềm mại của mình, nàng lập tức xấu hổ đỏ mặt, nghĩ thầm hắn có thể nào đang sinh bệnh còn có tâm tình muốn chuyện kia chứ…
“Hôm nay… Không được… Ngươi
đang phát sốt….” Bạch Thư Dư muốn ngăn động tác của Tưởng Hạo Ân lại
nhưng hắn lại cố ý vuốt ve, đồng thời càng thêm thay đổi hẳn… Tưởng Hạo
Ân tham lam hút da thịt non mềm trước ngực Bạch Thư Dư, ở trên đầu lưu
lại rõ rệt mấy hồng ấn, tiếp theo hắn càng đem áo của nàng vén lên, môi
trực tiếp rơi vào trên đẫy đà tròn trịa của nàng…
“Tưởng Hạo Ân…
Dừng….” Bạch Thư Dư lại lần nữa lên tiếng muốn kêu, lúc này tình trạng
thân thể hắn căn bản không thích hợp làm vận động kịch liệt, tình trạng
bệnh sẽ chuyển biến xấu!
Lúc này tay không an phận của Tưởng Hạo
Ân thực sự dừng lại, thân thể không có sức mà nhất quán hướng trên
giường, đầu của hắn thì gối lên giữa xương bả vai của Bạch Thư Dư nặng
nề mê man.
Bạch Thư Dư nghiêng đầu nhìn trộm hắn một cái… Như vậy thêm không được, nhiệt độ cơ thể của hắn thực sự cao đến dọa người,
không tìm bác sĩ đến khám thì không được. Không nghĩ tới nam nhân này
tâm cứng như sắt thép cường ngạnh mà trẻ con như vậy, đột nhiên Bạch Thư Dư không nỡ để Tưởng Hạo Ân kiên cường chết.
Vì vậy Bạch Thư Dư
động tác rất nhẹ nhàng đem đầu của Tưởng Hạo Ân trên vai mình dời đi,
sau đó chỉnh lý dung nhan lộn xộn của mình, sau đó đi ra ngoài tìm Quách trợ lý cầu cứu.
Sau một tiếng đồng hồ, bác sĩ riêng thay Tưởng
Hạo Ân chích thuộc giảm sốt, đồng thời dùng truyền dịch giúp hắn bổ sung vào thân thể phần dinh dưỡng mất đi.
Namnhân cố chấp này khiến hắn thiếu chút nữa chết vì viêm phổi!
Vừa nghĩ đến Tưởng Hạo Ân thiếu chút nữa bởi vì chữa bệnh không kịp thời mà hết thuốc chữa, tâm của Bạch Thư Dư luôn luôn ở vào tình trạng hoảng
sợ.
Cả một đêm, Bạch Thư Dư trắng đêm không ngủ chăm sóc thân thể lúc lạnh lúc nóng của Tưởng Hạo Ân, cho đến khi bình minh xuất hiên
trên bầu trời xám, tình trạng phát sốt của hắn mới ổn định, để cho Tưởng Hạo Ân hảo hảo nghỉ ngơi, Bạch Thư Dư rời khỏi phòng hắn, tới phòng
dành cho khách nghỉ ngơi, trước khi ngủ còn nấu nồi cháo làm cho Tưởng
Hạo Ân bồi bổ thân thể suy yếu.
Nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm hôm nay thức dậy, thân thể của Tưởng Hạo Ân rồi khôi phục tám chín phần.
Nhìn bên cạnh bàn bình nước biển trống không và bát chúc cìn nóng trên bàn kia, hắn có chút bối rối cau mày.
“Những thứ này là?” Tưởng Hạo Ân nhíu vùng xung quanh lông mày hỏi Quách trợ lý.
“Là Bạch tiểu thư thay ngài nấu cháo.”
“Bạch Thư Dư? Nàng, người đâu?” Chưa từng có người nào vì hắn làm những việc
này, điều này làm cho trong lòng Tưởng Hạo Ân sinh ra một dòng nước ấm.
“Đêm qua ngài sốt cao không hạ Bạch tiểu thư trắng đêm không ngủ chăm sóc,
vì sợ làm phiền ngài ngủ, cô ấy đến phòng dành cho khách nghỉ ngơi.”
Nghe Quách trợ lý nói, Tưởng Hạo Ân không hiểu sao cảm động.
Hắn
đối với chuyện đêm qua hoàn toàn không có ấn tượng, tuyệt đối không nghĩ tới khi hắn mê man đúng là nữ nhân kia đã chăm sóc hắn… Sự quan tâm
thiện lương của Bạch Thư Dư làm tim đóng băng của Tưởng Hạo Ân đập
nhanh.
Nàng thật đúng là một nữ nhân đặc biệt… Nàng đối với hắn
mà nói, xác thực còn có ý nghĩa đặc biệt… Nhưng mà. Tự tôn quá cao ngạo
khiến Tưởng Hạo Ân không cách nào nhìn thẳng vào tình cảm và nội tâm của bản thân là dạng tình cảm thay đổi.
“Hôm nay ta không vào công ty.” Nói xong, Tưởng Hạo Ân xuống giường đi hướng phòng dành cho khách…