” Quách trợ lý, giúp
ta đặt trước hai vé máy bay tháng sau đến Pháp, còn có giúp ta hủy bỏ
hành trình của tháng sau, ta muốn dẫn Thư Dư xuất ngoại.”
Tưởng Hạo Ân quyết định cho Bạch Thư Dư cuộc sống tốt nhất, hắn quyết định muốn ở quốc gia lãng mạn cầu hôn nàng.
” Nhưng thưa lão bản, tháng sau là đại hội cổ đông của [ Diêm Hải tập đoàn]….”
” Ta không định tham gia.” Tưởng Hạo Ân ngắn gọn mạnh mẽ nói.
” Nhưng ngài vất vả lâu như vậy, không phải vì muốn đoạt lại tài sản của Diêm gia sao?” Quách trợ lý khó hiểu hỏi.
” Dụng ý của ta là muốn để Lạc Tố Trinh Diêm Tử Thông mất đi tất cả tài
sản, nhưng ta phát hiện không cần mượn tay người khác với ta, lấy năng
lực của bọn họ rất nhanh [Diêm Hải tập đoàn] sẽ thua ở trong tay bọn
họ.” Hiện nay Tưởng Hạo Ân thầm nghĩ hảo hảo bảo vệ Bạch Thư Dư, đem
toàn bộ trọng tâm đặt trên người nàng.
” Vâng.” Nhìn thấy lão bản cuộc sống chưa từng hạnh phúc như vậy, Quách trợ lý hạnh phúc vì hắn cảm thấy vui vẻ.
“Được rồi, Thư Dư tới rồi chưa? Không phải đã hẹn muốn cùng nhau dùng cơm
trưa?” Nhìn đồng hồ trên tường, thời gian hẹn nhau cũng gần tới rồi,
nàng chưa bao giờ đến muộn làm sao còn chưa xuất hiện.
“Tài xế đã đi đón Bạch tiểu thư rồi, hẳn là đang trên đường tới, nếu như ngài còn
chưa yêm tâm, tôi sẽ đi xuống dưới lầu chờ cô ấy.” Ngay sau đó Quách trợ lý xoay người rời khỏi văn phòng.
Nghĩ đến Bạch Thư Dư, khóe miệng của Hạo Ân không tự giác để lộ ra một nụ cười.
Nàng thay đổi cuộc sống của hắn, sự quan tâm ôn nhu của nàng làm tan chảy
tầng băng dày trong đáy lòng của hắn, khiến hắn biết như thế nào là yêu
một người, đối với nàng, hắn không chỉ có yêu thương, cũng có cảm kích
vô cùng.
Trong lúc Hạo Ân nhắm mắt lại nghĩ đến Bạch Thư Dư xinh đẹp, cánh của văn phòng được mở ra.
“Tổng giám đốc, Diêm tiên sinh và Diêm phu nhân của [ Diêm Hải tập đoàn] đến
thăm, tôi nói với họ ngài có cuộc hẹn, nhưng bọn họ vẫn khăng khăng muốn gặp ngài.” Nữ thư ký bối rối trình báo.
Hai người kia lại tới
làm cái gì? Hắn không cảm thấy giữa bọn họ còn có cái gì để nói, nhưng
mà căn cứ vào lễ nghi, Tưởng Hạo Ân vẫn đáp ứng.
“Để cho bọn họ vào đi.” Sự xuất hiện của họ khiến tâm tình tốt của Tưởng Hạo Ân có chút đã bị ảnh hưởng.
“Vâng.” Vì vậy một lát sau, trợ lý đặc biệt dẫn Diêm Tử Thông và Lạc Tố Trinh vào văn phòng.
Vừa vào cửa, Lạc Tố Trinh mang theo dáng vẻ kiêu ngạo nói: “Không nghĩ tới muốn gặp ngươi khó khăn như vậy.”
Tưởng Hạo Ân mắt liếc mụ, trong mắt viết rõ ràng chán ghét.
“Có việc gì sao? Ta không cảm thấy ta cùng các ngươi còn có cái gì để nói.” Hai tay Tưởng Hạo Ân nhất quán, bộ dạng không kiên nhẫn nói.
Lạc Tố Trinh nuốt xuống một hơi, cười lạnh nói: “Chuyện chúng tôi muốn nói có nhiều lắm.”
“Chẳng lẽ ngươi là đến quỳ xuống đất cầu xin ta tha thứ phải không? Muốn ta
buông tha [ Diêm Hải tập đoàn]?” Khóe miệng Tưởng Hạo Ân nhếch lên,
giọng nói có ý cho là thế nói.
“Tưởng Hạo Ân, ngươi!” Diêm Tử Thông kích động chỉ vào hắn, rồi lại nói tiếp không được.
“Ta làm sao? Chẳng lẽ các ngươi không thừa nhận là bại tướng của ta?”
“Ai là bại tướng của ai vẫn chưa biết được.” Lạc Tố Trinh cực kỳ phẫn nộ phản bác.
“Không cần ở chỗ này phô trương thanh thế, kết quả hiện nay đã rất rõ ràng
rồi, các ngươi không có việc gì nói mời về!” Tưởng Hạo Ân một chút cũng
không muốn cùng bộn họ nói chuyện, hắn đi tới cửa mở cửa ra một bộ dáng
vẻ tiễn khách nói.
“Ngươi không cần ở nơi này đắc ý, ta hôm nay
tới là muốn nói cho ngươi một chuyện.” Lạc Tố Trinh nhẫn nhịn một hơi,
nàng biết chỗ đau lúc này của hắn là ở đâu, chỉ cần dựa vào chỗ đó đánh
vào nhất định có thể đánh bại Tưởng Hạo Ân.
“Ta nghĩ ngươi muốn
nói lời vô ích, ta không có hứng thú nghe.” Tưởng Hạo Ân một chút cũng
không muốn lãng phí thời gian trên người mẫu tử này ở đây. Vì vậy hết
lần này đến lần khác đuổi người.
“Là về Bạch Thư Dư, ngươi không muốn biết cô ta làm sao lại rời khỏi [ Diêm Hải tập đoàn] sao?” Lạc Tố Trinh nói.
Tưởng Hạo Ân dương cao mi, muốn biết mẫu tử này lại đang đùa trò lừa bịp nào.
“Trên thực tế, Bạch Thư Dư chỉ là một quân cờ trong tay chúng ta, ta phái cô
ta đến bên cạnh ngươi đánh cắp cơ mật, nhưng không nghĩ tới cô ta phát
hiện chổ dựa vào ngươi có lợi ích to lớn, thì phản bội chúng ta nữ nhân
nhiều mưu tính như vậy ngươi còn muốn giữ cô ta ở bên người không?”
“Nếu như so với loại mưu tính này nọ của ngươi, chẳng qua Thư Dư so với
ngươi chỉ là một phần vạn.” Tưởng Hạo Ân không tin lời nói bậy của Lạc
Tố Trinh, nghĩ thầm vì đả kích hắn nữ nhân ác độc này cái gì cũng nói.
“Ngươi!” Lạc Tố Trinh bị đánh lại một quân, tức giận đến cả người run rẩy.
” Tất cả việc này đều là sự thực, trước đây Thư Dư chính là dùng mỹ nhân
kế quyến rũ ta, khiến đem nàng giữ ở bên người, bây giờ nàng chỉ là dùng chiêu thức giống vậy ở trên người của ngươi, không nghĩ tới ngay cả
ngươi cũng sẽ thua ở trong tay nàng!” Diêm Tử thông tiếp lời nói.
” Nói xong chưa? Nói xong xin mời rời khỏi đây.” Tưởng Hạo Ân không hề gì khoát khoát tay, cũng không tin vào lời nói của bọn họ.
Hắn đối
với tình cảm của Bạch Thư Dư không có khả năng đơn giản đã bị dao động,
thiên hạ cũng chỉ có hắn một người biết Bạch Thư Dư là trong sạch.
“Chẳng lẽ ngươi một chút cũng không ngại nàng ham vinh hoa? Đừng quên nàng đã
từng là nữ nhân của Tử Thông!” Lạc Tố Trinh không nghĩ tới Tưởng Hạo Ân
lại xem lời của bọn họ gió thoảng qua tai, toàn bộ tâm tình nóng lên.
“Như vậy được rồi, để cho ta nói cho các ngươi một chuyện càng kinh hỉ.”
Tưởng Hạo Ân trong lòng vừa chuyển, nghĩ đến cái cách báo lại bọn họ.
“Các ngươi đã cho ta làm sao lại đem Bạch Thư Dư giữ ở bên người? Tưởng Hạo
Ân ta muốn chưa hề gì không có? Vì sao thiên vị một mình Bạch Thư Dư!
Trên thực tế ta chính là nhìn trúng lý lịch nàng trước đây từng ở [Diêm
Hải tập đoàn], lợi dụng nàng để có thông tin cơ mật.” Nhìn dáng vẻ Lạc
Tố Trinh vừa xanh vừa trắngm Tưởng Hạo Ân cực kỳ thoả mãn, nhưng hắn nói vừa xong, cửa văn phòng thình lình bị đẩy ra, cạnh cửa chính là khuôn
mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Bạch Thư Dư.
Bạch Thư Dư không nghĩ tới nàng bên ngoài sẽ nghe thấy kế hoạch của Tưởng Hạo Ân, hoá ra giữa sự
tranh giành của nhà quyền thế bọn họ, nàng chỉ là một vật được hi sinh,
để cho người ta tùy ý đùa giỡn sắp xếp…
Sự che chở, nhu tình của
hắn tất cả đều là biểu hiện giả dối! Nàng tưởng rằng bản thân thực sự có được tình yêu của hắn, hoá ra tất cả đều chỉ là lợi dụng nàng mà thôi!
Hư tình giả ý của hắn tất cả đều là có mục đích! Mà nàng còn giao ra trái
tim thật sự của mình… Trời ạ! Bạch Thư Dư, ngươi thực sự là đại ngốc!
Ngốc đến mặc cho người giỡn cợt còn không tự biết!
“Thư Dư, em
hãy nghe anh nói…” Tưởng Hạo Ân không nghĩ tới lại đột nhiên xuất hiện,
chết tiệt! Nàng hiểu lầm lời nói của hắn rồi.
“Ngươi nói đều là
thực sự? Các ngươi, những người tự cho mình là rất cao này…Ta hận các
ngươi!” Bạch Thư Dư đem cơm trưa nàng hao tâm tổn trí chuẩn bị ném xuống đất, xoay người rời khỏi chỗ khiến nàng tan nát cõi lòng này.
“Thư Dư!” Tưởng Hạo Ân vội vã đuổi theo, nhưng Diêm Tử Thông lại nhanh hơn một bước kéo hắn lại.
“Chúng ta ai cũng đừng hòng có được Thư Dư.” Diêm Tử Thông đắc ý nói.
“Buông ra!” Trong mắt Tưởng Hạo Ân tức giận cảnh cáo hắn, Diêm Tử Thông bị sự
tức giận của hắn làm sợ, vội vàng buông tay đang cầm chặt tay hắn ra.
“Nếu như ta là các ngươi, ta sẽ không ngốc đến tới chỗ này tự rước lấy nhục, cùng với thỉnh thoảng ở chỗ này giống như chó điên sủa loạn, các ngươi
không bằng chính là dùng nhiều tâm tư với [Diêm Hải tập đoàn], để tránh
sau cùng phá sản cũng không biết!” Nói xong, Tưởng Hạo Ân hung hăng đẩy
Diêm Tử Thông ra, đuổi theo, văn phòng chỉ lưu lại hai người mẫu tử bọn
họ giương mắt nhìn.
Bạch Thư Dư đau lòng trở lại Tưởng gia, nhanh chóng chạy vào phòng thu dọn quần áo của mình.
Nàng không cách nào tiếp nhận chuyện thật này, nàng phải rời khỏi, rời khỏi bản xứ tràn ngập dối trá này!
Không ngờ nàng dùng trái tim thật sự đổi lấy chỉ là sự lợi dụng vô tình, nàng còn ngây ngốc cho rằng bản thân có được tình yêu tốt đẹp nhất trên thế
giới, nàng quá choáng váng, cho rằng hạnh phúc thực sự đơn giản đến một
cách dễ dàng……
Lệ trong mắt từng giọt rơi trên giường, Bạch Thư Dư yêu thương cũng nhanh hít thở không thông.
Đem quần áo lộn xộn thuận tay nhét vào trong hành lý, Bạch Thư Dư xách theo hành lý chuẩn bị rời khỏi.
” Em đây là đang làm cái gì? Không cho phép em đi.” Theo công ty chạy về
nhà, Tưởng Hạo Ân vừa nhìn thấy Bạch Thư Dư xách hành lý muốn rời khỏi,
hắn vội vàng đoạt lấy hành lý, khẩn trương nói.
“Trả lại cho ta!” Bạch Thư Dư muốn đem hành lý cướp về, tiếc rằng Tưởng Hạo Ân lại chặt chẽ cầm nó trong tay.
“Em hãy nghe anh nói, anh ở công ty nói những lời đó cũng chỉ là vì muốn
kích động Lạc Tố Trinh, anh cũng không phải thực sự muốn lợi dụng em có
quan hệ với [ Diêm Hải tập đoàn] để lấy tin tức, em ngẫm lại đi, anh đã
từng hỏi qua em chuyện có liên quan đến [ Diêm Hải tập đoàn] chưa?”
Tưởng Hạo Ân ra sức giải thích.
Hắn tuyệt đối không thể để Bạch
Thư Dư rời đi, nàng là nữ nhân quan trọng nhất trong cuộc đời hắn, bất
luận kẻ nào cũng có thể rời bỏ hắn, nàng thì không thể!
Bạch Thư
Dư bỏ qua một bên vẻ mặt nhìn hắn, bây giờ nàng đã mất đi lòng tin, ngay cả gần đây nàng đã thấy Diêm đại ca đều có thể vì quyền thế trở mặt,
còn ai vào đây có thể đáng để nàng tin tưởng chứ?
“Ngươi bây giờ không có hỏi cũng không có nghĩa là tương lai sẽ không hỏi.” Bạch Thư Dư thương tâm nói.
“Thư Dư, em không thể đi, anh không thể cho em đi….” Tưởng Hạo Ân kéo tay
Bạch Thư Dư, hắn thật sự sợ hãi nàng rời khỏi cũng không quay đầu lại,
hắn không cách nào tưởng tượng cuộc sống không có nàng hắn phải như thế
nào tiếp tục sống nữa.
“Buông ra.. Ngươi căn bản không thương ta, đừng đem ta vào chuyện….” Nghĩ đến những lời này Tưởng Hạo Ân nói ở
công ty, Bạch Thư Dư lại lần nữa khó chịu khóc.
“Ai nói chuyện
của anh không liên quan đến em? Anh yêu em, em có nghe không! Anh rất
yêu em, em đừng đi!” Tưởng Hạo Ân kích động ôm chặt nàngm chỉ sợ buông
lỏng tay nàng biến mất.
Lời thú nhận của hắn làm Bạch Thư Dư giật mình.
Chưa bao giờ nói qua ba chữ kia, không nghĩ tới hôm nay cuối cùng nói ra….
“Ngươi nói… Yêu ta?” Bạch Thư Dư khóc càng nhiều.
“Trước kia vẫn không nói với em những lời này, nhưng mà anh thực sự rất yêu em, em đừng….”
“Ta cho rằng… Nói ‘Anh yêu em’ là có thể đơn giản có được tha thứ sao?
Ngươi có biết những lời đó của ngươi tầng tầng lớp lớp tổn thương ta hay không!”
Không sai, một câu anh yêu em xác thực ổn định lửa giận
của Bạch Thư Dư, an ủi vết thương của nàng nhưng nàng vẫn như cũ không
cách nào đơn giản bỏ qua.
“Không, anh không chỉ muốn đi gặp em
biểu lộ tình cảm chân thật, anh còn muốn khẩn cầu em… Thư Dư, gả cho anh đi!” Tưởng Hạo Ân từ túi áo khoác lấy ra một hộp nhung, đem cái hộp mở
ra, nửa quỳ trước mặt Bạch Thư Dư nói.
” Trời ơi!” Bạch Thư Dư rất kinh ngạc che miệng lại, để tránh khỏi bản thân thét chói tai.
Tưởng Hạo Ân cầu hôn nàng? Đây thực sự quá đột ngột, nhất thời Bạch Thư Dư khó có thể tin.
“Em nguyện ý làm vợ của anh, để cho anh bên cạnh em suốt đời không?” Tưởng
Hạo Ân cầm tay mảnh khảnh của Bạch Thư Dư, đem chiếc nhẫn kim cương lấp
lánh đeo vào ngón tay nàng.
Bạch Thư Dư nhìn chiếc nhẫn lấp lánh, cảm xúc chân thật kia làm nàng rất nhanh không thể hô hấp.
“Anh vốn là phải đợi tháng sau mang em đi du lịch ở Pháp, khi đó sẽ cầu hôn
em, nhưng mà anh chờ không kịp, anh khẩn cấp muốn em trở thành Tưởng phu nhân, nguyện ý không?” Tưởng Hạo Ân thành thật nói nhũng lời nói không
khuyết điểm nào, chân tình của hắn cảm động Bạch Thư Dư còn đang buồn
phiền.
“Em nguyện ý, một nghìn một vạn nguyện ý.” Bạch Thư Dư cùng Tưởng Hạo Ân gắt gao ôm nhau, chuyện sắp rời nhà đi ném ra sau đầu.
“Anh yêu em, Tưởng phu nhân của anh.” Tưởng Hạo Ân cúi đầu cho Bạch Thư Dư một cái hôn thâm tình.
“Vậy anh có thể đáp ứng em một việc không?” Bạch Thư Dư dường như nhớ tới chuyện gì, nói.
“Ừ?”Tay của Tưởng Hạo Ân không an phận di chuyển trên thân thể của nàng.
“Có thể buông tha Diêm đại ca hay không… Hắn đối với em có ân, em thực sự
không muốn thấy hắn đến bước đường cùng….” Bạch Thư Dư sau khi thở dài
khẩn cầu.
“Kỳ thực anh sau khi nhận rõ tình cảm đối với em sẽ
không có chút nào muốn suy nghĩ báo thù, hơn nữa anh phát hiện [ Diêm
Hải tập đoàn] không cần anh nhúng tay, phương thức kinh doanh Lạc Tố
Trinh và Diêm Tử Thông đã đắc tội rất nhiều lão cổ đông, khiến cho bọn
họ bị tổn thất, theo phán đoán của anh, không đến nửa năm nữa tài chính nội bộ [Diêm Hải tập đoàn] nhất định xảy ra vấn đề, đến lúc đó thì xem
tạo hóa của bọn họ.”
“Cám ơn anh, em thực sự không muốn anh kết
thù kết oán với bọn họ.” Sau khi biết Tưởng Hạo Ân sẽ không chủ động làm thương tổn người nhà, Bạch Thư Dư an lòng rất nhiều.
“Được rồi,
không nên đem suy nghĩ đặt ở trên người người khác, anh muốn trong mắt
em chỉ có một mình anh.” Nói vừa xong, Tưởng Hạo Ân lại lần nữa hôn trụ
cánh môi trắng mịn của Bạch Thư Dư, không cho nàng tiếp tục mở miệng.