Tận Thế Song Sủng

Chương 24: Ngủ




Hai người nằm ở trên một cái giường, hiện giờ buổi tối không bị phát sốt, mà cũng không có những tiết mục tiêu khiển khác, cho nên Đường Nhược nói: “Bạch Ngạn, chúng ta lấy máy tính bảng ra coi phim chút đi.”

Bạch Thất: “…”

Anh dám mang thứ đó ra cho cô xem sao?

Bạch Thất nói: “Đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai chúng ta còn định đi thu thập chút vật phẩm.”

Dù sao cô cũng thích cái sữa chua kia, phải đi đến tổng đại lý công ty chế phẩm sữa kia trong nội thành xem sao, có thể mang về thì mang về chứ sao.

Đường Nhược chu miệng, xong xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía anh.

Một sợi tóc xẹt qua chóp mũi Bạch Thất, cảm giác hơi ngứa.

Chỉ chốc lát sau, Đường Nhược ngủ mất. Dáng ngủ của cô không tốt, lúc ngủ, sẽ không ý thức được mà lăn về một bên, cuối cùng cả người lăn đến bên cạnh Bạch Thất. Cánh tay Bạch Thất bị chen chúc khó chịu, vươn tay nhẹ nhàng vượt qua đầu của cô, thế là người nào đó càng thêm tự nhiên lăn ra khỏi chăn của mình, lăn vào trong ngực Bạch Thất, thuận tiện còn dịch chuyển, tìm một vị trí thoải mái hơn.

Bạch Thất: “…”

Cuối cùng anh cũng thấy được tư thế ngủ giống với trục xoay máy giặt của người nào đó!

Chỉ là …

Hơi thở này, chỉ thuộc về cô…

Sau đó Bạch Thất nhớ tới bộ phim trong máy tính bảng vừa rồi…

Cmn, hiện tại đứng lên nói phân giường còn kịp không!

Ở không gian trong mộng, Đường Nhược không phải bận rộn bình thường, cô đang sửa sang lại nhà kho, muốn chuyển một vài vật phẩm sẽ không quá hạn, tạm thời vẫn chưa sử dụng đến ra bên ngoài, dọn ra cho nhà kho có thêm nhiều chỗ.

Cô đi bên ngoài nhà kho nhìn ruộng đồng một chút, phát hiện những cái cây được cấy ghép kia trông rất tươi tốt, đều trồng ở trên mảnh ruộng này, lại vẻn vẹn qua một tuần lễ, cây ăn quả lớn lên với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.

Cái này nghĩa là, cây trồng trong ruộng ở không gian mọc nhanh hơn ở ngoài.

Trong mộng, Bạch Thất cũng vô cùng bận rộn, trên ý nghĩa truyền thống, anh cũng chỉ làm một người đàn ông, đều sẽ mộng, triệt triệt để để cảm nhận một lần lời nói của người xưa ‘Chuyện như mộng xuân không dấu vết’ ‘Từ đó quân vương không lâm triều’.

Sau nửa đêm, Đường Nhược lại đột nhiên ngồi dậy. Đường Nhược vừa ngồi dậy, Bạch Thất cũng lập tức tỉnh, tận thế ba năm, mỗi lần dùng sinh tử đổi lấy tính cảnh giác cũng thật không phải một vài lần.

Chẳng qua là, nhớ tới vừa rồi còn làm ở trong mộng, Bạch Thất khổ sở nhắm mắt lại.

Đường Nhược dựa vào mặt anh rồi nhẹ nhàng nói: “Bên ngoài có người tới, còn mang theo một đám zombie.” Trong bóng tối, hai người vốn ở cùng trên một cái giường lớn, lúc Đường Nhược nhích tới gần anh nói chuyện, thật ra thì miệng gần phía miệng anh, hơi thở quét qua mặt anh, khoảng cách gần như vậy, chỉ cần tiến về phía trước một chút là có thể chạm vào nhau.

Còn có giọng nói nhẹ nhàng kia nữa, hơi khàn mang theo âm điệu lười biếng gợi cảm khi vừa tỉnh dậy…

Hơi thở của Bạch Thất tán loạn, càng thêm khổ sở.

Lại vào lúc này, còn có thể nghĩ chuyện này.

Đường Nhược nói xong, nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng cửa cuốn bị kéo lên.

Cuối cùng Bạch Thất cũng dứt bỏ tâm tư khác, lôi kéo Đường Nhược đứng lên, cẩn thận ra cửa, nhìn xuống dưới tầng.

Trong bóng tối, chỉ thấy phía trước là bóng dáng của những người nghi là may mắn sống sót, vừa thét lên, vừa hoảng loạn chạy trong hành lang của cơ quan khoa học kỹ thuật. Phía sau bọn họ là một loạt người có dị năng, cuống quýt sử dụng dị năng hoa mỹ chống cự lại bóng đen to lớn hơn ở phía sau. Những bóng đen này chính là zombie, bên trong dường như còn xen lẫn zombie tiến hóa sơ bộ, zombie cấp một. So sánh với zombie lúc ban đầu, các giác quan của zombie cấp một đều có chỗ phát triển, bọn chúng nhìn thấy ‘thức ăn’ còn có thể chạy chậm theo.

Trong đám người may mắn còn sống sót chắc là có không ít người bị thương, dường như cảm nhận được hương vị thịt tươi mạnh mẽ, đám zombie đều vô cùng hưng phấn, phấn đấu quên mình cố gắng tiến lên.

“Nhanh, mau vào…” Người giữ cửa bên cạnh người có dị năng vừa thúc giục, vừa ném dị năng hệ thủy về phía đám zombie ở phía sau.

“Không nên tiến vào quá sâu, cứ đứng cạnh cửa, hiện tại không biết bên trong có zombie hay không.” Một người lên tiếng, thành công ngăn trở mọi người tiến vào sâu hơn.

Qua hồi lâu, tất cả mọi người tiến vào trong cơ quan, dị năng lượng hình hết sức nhanh chóng để cửa cuốn xuống.

Zombie nhận thấy cách trở, thể lực đói bụng khiến cho đám bọn chúng phát ra tiếng kêu a a, trong đêm tối, chỉ có bầy zombie kéo dài tiếng a a, khiến người ta tự dưng cảm thấy sợ hãi, do đó sinh ra tuyệt vọng.

Trong bóng tối, cơ thể Đường Nhược cũng không khỏi run lên một cái, từ đó tới giờ, mặc dù nhìn như cô mang đến cho Bạch Thất nhiều ích lợi, nhưng kỳ thật cũng được Bạch Thất bảo vệ vô cùng tốt. Trực tiếp nhất mà nói, cô thật sự chưa từng nhìn thấy cảnh tượng zombie xuất hiện đồng thời như vậy, cũng chưa từng trực tiếp nghe thấy tiếng cả bầy zombie kêu lên.

Thật ra thì nếu như không có Bạch Thất, có lẽ cô cũng không thể sống ở tận thế này nổi một ngày.

Tay chân Đường Nhược mềm nhũn, lúc sắp ngã thì rơi vào vòng ôm ấm áp. Trước đó Bạch Thất chỉ lo Đường Nhược nhìn thấy màn này sẽ sợ, mọi lúc đều chú ý đến tình trạng của cô.

“Đừng sợ, có anh ở đây.” Bạch Thất nhẹ nhàng nói, đưa cô về phòng làm việc.

Đợi chút nữa nhất định bọn họ sẽ tới đây kiểm tra một lần, hai người mặc quần áo ở nhà, phải thu dọn đồ trên người một chút.

Ở tầng dưới, mọi người dò xét cửa bên cạnh một lượt, lại bắt đầu điều tra những chỗ khác.

Trong đám bọn họ có ba dị năng hệ Hỏa, còn có rất nhiều người đều mang theo đèn pin và đèn chiếu sáng.

Sau khi từ từ điều tra một phen, bọn họ phát hiện, bên trong tầng một của cơ quan khoa học kỹ thuật này không có zombie, mặc dù không có zombie, nhưng lại có thi thể zombie.

Ba người có dị năng hệ Hoả liếc mắt nhìn nhau, từ từ lên trên tầng điều tra. Nếu cái chỗ này an toàn, bọn họ muốn dùng làm điểm dừng chân tạm thời.

Bọn họ đều là người học đại học ở thành phố H, bên trong có giáo viên và học sinh, còn có quản lý lâu năm. Vốn bây giờ là tháng tám, trường học còn đang được nghỉ hè, nhưng đã có vài người đến trường học.

Trước tận thế ba ngày, nhân viên nhà trường cũng phát hiện bất thường nhỏ trong trường học, cho nên sắp xếp tất cả bọn họ vào bên trong sân vận động trường học. Ba ngày trước đó vẫn tốt, nhưng ba ngày sau, càng nhiều người phát sốt vào ban đêm biến thành zombie, cũng may sân vận động trường học khá lớn, học sinh cũng không nhiều, trong đó có mười mấy học sinh đã thức tỉnh dị năng bối rối phát hiện ra dị năng của mình, bảo vệ phần lớn người bình thường không có dị năng trốn ra sân vận động. Nhưng trong lúc nghỉ hè, phòng ăn trường học cũng không chuẩn bị nhiều vật phẩm, nơi này thầy trò lại nhiều, một đoàn người tiết kiệm ăn đơn giản dùng, cũng cảm thấy vật phẩm vô cùng thiếu thốn, tiếp tục ở lại, có lẽ không đợi được cứu viện đến thì mình đã chết đói trước rồi, đương nhiên là thừa dịp trời không mưa không nắng ra khỏi trường…

Ba người có dị năng hệ Hỏa giơ ngọn lửa từ từ lên lầu, lúc nhìn thấy chó điện tử trên hành lang đã cảm thấy trên lầu sẽ có người, quả nhiên rẽ vào cầu thang đã nhìn thấy một người đàn ông mặc toàn đồ đen lôi kéo một người con gái cũng mặc áo sơ mi đen giống vậy đứng ở trên hành lang, đều cầm xẻng công binh nhìn bọn họ.

Thật ra thì Bạch Thất cũng rất trẻ trung, là một thanh niên tuấn tài, khi tận thế bộc phát, anh cũng là một sinh viên đại học vừa tròn hai mươi mốt tuổi, nhưng anh ngây người ở tận thế ba năm, rửa trôi đi cái khí chất non nớt của tuổi dậy thì, khiến cho người ta vừa nhìn đã cảm thấy ngoại trừ mặt anh, nhìn không ra chỗ nào có thể sử dụng hai chữ ‘thiếu niên’ để hình dung.

“Ngại quá, nửa đêm chúng tôi tới đây quấy rầy.” Một học sinh đeo kính mắt, tướng mạo vô cùng nhã nhặn nhìn thấy bọn họ, cũng chỉ sửng sốt một chút, vô cùng lễ phép mở miệng.

Bọn họ vừa từ trong trường đại học đi ra ngoài, còn chưa thoát khỏi văn minh giáo dục đã trở thành khuôn phép, “Tôi tên là Hứa Bân Minh, cậu ấy là Hoàng Bác Văn, đây là Lý Phi Dược. Chúng tôi cùng người ở dưới lầu, tất cả đều là học sinh trường S. Vì hôm qua đột nhiên ở trong trường học gặp chút chuyện, cho nên bây giờ mới đến đây định nghỉ ngơi sửa sang bên trong một chút…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.