Tân Sủng - Nam Lăng

Chương 8




Trước giờ Cố Giác chưa từng nghĩ đến một câu nói của Úc Thịnh, có thể làm anh ta á khẩu, nói không thành lời.

Cô gái ngồi đối diện vẫn xinh đẹp, trẻ tuổi và… trông như ngoan ngoãn.

Nhưng trước giờ anh ta chưa từng hay biết, cô cũng biết dùng cách nói chuyện sắc bén như thế này. Nhưng trong loại đối chọi gay gắt yên tĩnh như thế này, cô gái trông như ngoan ngoãn lại hỏi ngược anh ta, mang theo sự đối ngược mãnh liệt, tạo nên sự thu hút khác thường.

Gần như đây là lần đầu tiên, anh ta nhìn thấy vẻ mặt thật dưới lớp vỏ bọc ngoan ngoãn ngây thơ của cô.

Cố Giác hơi nheo mắt lại.

“Thuê người bắt cóc, muốn dọa nạt hơn nữa quay clip, uy hiếp để đạt được mục đích của mình, đây là phạm tội.” Cô nhìn anh ta, giọng nói nhẹ nhàng bình tĩnh, dường như cô chỉ đang tường thuật lại tin tức nhìn thấy trên mạng mà thôi, “Tôi không bị thương, nhưng không có nghĩa là tội ác không tồn tại, huống hồ đến tận bây giờ tài xế của tôi vẫn còn đang nằm trong bệnh viện.”

“Bây giờ chuyện này ảnh hưởng đến Minh Xán.” Anh ta nhíu mày nhắc nhở, chuyện đơn giản như vậy anh ta không cảm thấy cô không nghĩ đến.

“Mỗi người đều phải chịu trách nhiệm với những chuyện mình từng làm, cô ta là nhân vật công chúng, được xưng là ngôi sao, thần tượng, từng lời nói hành động đều sẽ ảnh hưởng đến rất nhiều người. Nhưng cô ta thật sự xứng với danh xưng của một thần tượng và ngôi sao không? Tôi không phải là cảnh sát, cũng không phải phiên tòa, không có quyền định tội cô ta vậy nên tôi chọn nói thật. Tất cả lịch sử đen tối kia đều là sự thật, tôi chỉ là để mọi người nhìn thấy một Mộ Anh chân thật, sau đó họ bình luận và định tội như thế nào, đó là tự do của họ. Về việc ảnh hưởng đến Minh Xán, nếu như quá khứ và hành vi cá nhân của một nghệ sĩ ký kết có thể ảnh hưởng đến công ty điện ảnh cỡ lớn như thế này, tôi chỉ có thể nói rằng, anh nên đổi nhân viên.”

Ánh mắt của Cố Giác trầm xuống, ánh nhìn xuyên qua mặt kính nhìn về phía cô: “Em làm anh có hơi bất ngờ.”

Đúng lúc này, cà phê được mang lên bàn, Úc Thịnh đổ chút sữa vào tách cà phê, sau khi khuấy xong cô nhấp một ngụm, sau đó lại hơi kén chọn bỏ xuống.

Hạt cà phê của tiệm cà phê này không tốt lắm, cô không thích.

Úc Thịnh ngẩng đầu, nhìn sắc mặt đối phương vẫn hơi lạnh lùng nhìn mình, cô cười khẽ với anh ta.

Nụ cười này giống hệt trước kia, đôi môi mềm mại căng bóng, ánh mắt trong veo, lộ ra vẻ ngây thơ trong gương mặt xinh đẹp quyến rũ. Thoáng cái, Cố Giác cảm thấy người ngồi đối diện anh ta vẫn là cô gái ngoan ngoãn mà anh ta quen thuộc và thấu hiểu.

Cô giống như đang dùng vẻ mặt này để nói với anh ta: Anh nổi giận gì chứ, anh xem đi, tôi chỉ vì tài xế của mình đòi lấy một công bằng mà thôi, chứ chưa từng nghĩ đến sẽ làm khó anh. Huống hồ, tôi biết chuyện nhỏ nhặt này sẽ không thể làm khó được anh.

Thú vị đấy.

Khóe môi mím chặt của Cố Giác dần cong lên, cơn giận và bực bội đang dao động trong lòng, vô thức tản hơn phân nửa vì nụ cười này.

Anh ta chậm rãi đưa ngón tay lên nắm chặt ngón tay thon dài trắng ngần đặt trên bàn của cô: “Bây giờ, ngoài chút ngạc nhiên ra còn mang theo niềm vui bất ngờ nho nhỏ.”

***

Lúc Úc Thịnh đẩy cửa tiến vào trong phòng bệnh, Thu Tự đang đứng bên giường, cài cúc áo sơ mi cuối cùng vào.

“Sao anh lại đứng dậy? Không phải bác sĩ bảo rằng cần đợi thêm một tuần lễ nữa mới có thể xuống giường đi lại sao?” Cô đặt bữa tối trên tay lên mặt tủ bên giường bệnh, bước mấy bước vòng qua giường bệnh đến dìu anh.

Bắp chân anh bị thanh thép đâm vào khá sâu nhưng bác sĩ bảo rằng anh may mắn, không bị thương đến xương, chỉ là thanh thép khá thô nên tạo thành miệng vết thương quá lớn, sau khi rút thanh thép ra, tiệt trùng xong lại may mấy mũi, thế là căn dặn trong thời gian miệng vết thương đang lành cần hạn chế đi lại.

“Đừng lo, anh chỉ là xuống giường hít thở chút thôi.” Anh vịn thanh vịn ở cuối giường, từ từ ngồi xuống giường.

“Xuống giường hít thở không khí cần thay áo sơ mi sao?” Úc Thịnh cầm lấy áo bệnh nhân đặt một bên lên, “Anh thay lại đi, sau đó ăn tối.”

“Sếp Úc, anh cảm thấy hôm nay mình có thể xuất viện rồi.”

Úc Thịnh bị anh chọc tức đến bật cười: “Anh bớt lừa gạt em đi, vừa rồi còn nói hít thở không khí, bây giờ lại muốn xuất viện? Trước thời gian bác sĩ quy định, anh ngoan ngoãn nằm viện cho em!”

“Nhưng hạng mục trước đó…”

“Úc Quý Đông đối với mạng mục đó không có hứng thú, chỉ là một hai tuần mà thôi, hạng mục sẽ không có bao nhiêu thay đổi.” Úc Thịnh nhét áo bệnh nhân lại vào tay anh. “Anh tự thay đồ lại, hay muốn em thay giúp anh?”

Thu Tự: …

Úc Thịnh vờ như ngạc nhiên ồ một tiếng: “Là muốn em thay giúp sao? Nếu đã như vậy, được thôi…” Cô nói rồi đưa tay đi gỡ cúc áo của anh.

Cúc trên cùng bị gỡ ra, cần cổ thon dài trắng ngần của chàng trai hoàn toàn lộ ra ngoài, cô nhìn thấy trái cổ của anh khẽ động, đang muốn đưa tay gỡ cúc thứ hai, cổ tay cô bị anh nhẹ nhàng giữ lấy.

Đôi mắt của Thu Tự hơi cụp xuống, hàng mi rậm dài khẽ run lên: “Sếp Úc, đừng nghịch.” Câu nói vốn nghiêm túc lạnh lùng lại mang theo chút bất đắc dĩ và khoan dung.

Úc Thịnh bĩu môi, giọng nói mang theo chút uất ức: “Em có thể nghịch gì chứ, em chỉ muốn giúp anh làm gì đó thôi.”

“...”

“Vết thương của anh chưa khỏi đã muốn xuất viện làm việc, em muốn giúp anh thì sao chứ?” Cô tiếp tục, tư thế có chút càn quấy.

“Anh đã nằm viện rất lâu rồi, anh cũng biết rõ tình trạng vết thương của mình…” Anh thử nói lý với cô.

“Ồ.” Ngón tay anh vốn không dám dùng sức giữ lến cổ tay cô, cô nhẹ nhàng thoát ra được.

Hai người, một người ngồi ở cuối giường có chút bất đắc dĩ trốn tránh, người còn lại vốn chẳng xem sự lẩn tránh của đối phương ra gì, tiếp tục gỡ cúc áo của anh, kết quả một người cố gỡ một người cố tránh, anh không vịn lấy thanh vịn ở cuối giường, bị cô bất cẩn đẩy ngã lên giường.

Úc Thịnh bị anh kéo theo ngã xuống, cô sợ đè trúng anh, vội chống lên người anh ngồi dậy, ngón tay lướt qua, nút áo thứ hai và nút áo thứ ba của áo sơ mi vốn đã lỏng ra giờ cũng hoàn toàn gỡ ra.

Cổ áo của anh rộng mở, một bên xương quai xanh của chàng trai lộ ra, dưới cổ áo là mảng lớn cơ ngực trắng ngần rắn rỏi đập vào mắt cô.

Ánh mắt của Úc Thịnh bị làn da nơi nào đó trước ngực anh thu hút, cô đưa tay chỉ vào: “A Tự, nơi này của anh có nốt ruồi này, vị trí này chính là… nốt ruồi đầu tim…”

Anh cảm nhận được hơi thở ấm nóng của cô phả vào trước ngực mình, còn có đầu ngón tay của cô chạm nhẹ rồi rời đi, cả người anh thoáng cứng đờ: “Sếp Úc…”

Giọng nói trong trẻo mang theo khẽ run chịu đựng.

Anh nắm lấy cánh tay cô muốn đẩy cô ngồi dậy, kết quả cô vốn không có chỗ giữ căng bằng, trước đây đều dựa vào bàn tay chống lên người anh, giờ bị anh bắt lấy cánh tay, cả người lập tức mất trọng tâm dán lên người anh.

Thu Tự chỉ cảm thấy cơ thể mềm mại nặng nề đè xuống, một dòng điện từ sau gáy bùng lên, chạy dọc xuống sống lưng.

Hơi thở của anh hoàn toàn bị phá loạn, cô lại như càng vội hơi anh, lập tức nhanh chóng bò dậy khỏi người anh, ngồi xổm trước mặt anh kiểm tra bắp đùi của anh: “Vừa rồi hình như em chạm vào chân anh, sao rồi, có đau không, vết thương có bị chạm đến không? Có cần gọi bác sĩ qua không?”

“Không sao, không chạm đến.” Anh thở ra một hơi dài, chỉ mấy chục giây ngắn ngủi anh giống như ngồi tàu lượn siêu tốc vậy.

Anh vịn lấy thanh vịn cuối giường ngồi dậy, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của cô gái ngồi xổm trước mặt anh, điều chỉnh hơi thở, sau đó khẽ thở dài: “Anh biết rồi, anh sẽ tiếp tục nằm viện nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa.”

Úc Thịnh thu tay về, ngồi xổm trước chân anh cười khanh khách sửa lại: “Không phải là hai ngày, là một tuần.”

Chủ yếu là vì bây giờ cô tốn không ít tiền, dòng tiền đi đâu cô ngại giải thích với Thu Tự, nếu như để anh biết cô tốn gần một phần năm số tiền đầu tư vào hạng mục gần đây đi trút giận cho anh, không biết anh sẽ tự trách nhiều như thế nào.

Tiền tiêu vặt mà Úc Quý Đông cho cô mỗi tháng có hạn, đối với số tiền đầu tư giơ đây của cô chỉ như muối bỏ biển, cô cũng không thể hi vọng vào số tiền đó.

Tóm lại, trong một tuần này cô cần động não kiếm lại tiền.

Vận may của Úc Thịnh không tệ, cô nghĩ đến tiền, cơ hội đã dâng đến tận cửa.

Hôm nay về biệt thự, cô nghe dì giúp việc nhắc đến, Úc Thịnh mới nhớ ra ngày đại thọ năm mươi của đối phương sắp đến.

Với tính cách sỉ diện lại thích khoe khoang của ông ta, ngày hôm đó chắc chắn sẽ tổ chức long trọng. Cô trong đêm lên mạng tra tìm chủ đề: Món quà dễ khiến ba yêu thích cảm động và nguyện ý cho nhiều tiền tiêu vặt hơn.

Kết quả là đọc đến hoa mắt cũng không tìm được đáp án đáng tin cậy, nhưng câu trả lời này gần như đều tỏ ý món quà có thể làm ba cảm động nhất định là quà do chính tay con tự làm.

Tốn bao nhiêu tiền không quan trọng, quan trọng là tấm lòng, để ba có thể nhìn thấy tình yêu của con dành cho ông ấy, sẽ khiến ông ấy vô cùng thỏa mãn và cảm động.

Úc Thịnh tưởng tượng đến vẻ mặt cảm động của Úc Quý Đông, cảm thấy cực kỳ không đáng tin.

Đời này, cô chưa từng nhìn thấy ông ta từng cảm động vì chuyện gì đó… À, ngoài tiền ra.

Cô cảm thấy quanh đi quẩn lại chẳng bằng đợi ngày nào đó tâm trạng ông ta tốt, cô lên tiếng trực tiếp xin tiền sẽ càng tốt hơn.

Úc Quý Đông luôn cảm thấy hai năm trước Cố Giác và cô ít gặp mặt, quan hệ nhạt nhòa là vì cô chưa đủ quyến rũ, thành thục.

Vậy nên ông ta định để người con gái như cô đến bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ điều chỉnh nâng ngực, dù sao đi nữa những oanh oanh yến yến bên cạnh Cố Giác, ai nấy đều là “ngực tấn công”, e rằng cô muốn tranh giành, cũng phải mạnh hơn đối phương về mặt “linh kiện phần cứng”.

Đáng tiếc, Úc Thịnh vô cùng hài lòng với “linh kiện phần cứng” của mình, cứ mãi không chịu. Lần này cô mượn cớ chỉnh hình toàn thân, có lẽ Úc Quý Đông sẽ rất vui lòng bỏ tiền ra.

Dù sao đi nữa đối tượng thật sự cần đầu tư không phải là cô, mà là Cố Giác.

Nếu như là lấy cớ phẫu thuật thẩm mỹ vậy thì không cần cố ý đợi đến ngày sinh nhật. Trùng hợp là buổi tối trước hôm sinh nhật Úc Quý Đông không cần đi xã giao, về nhà sớm, cô xuống lầu mang trà dưỡng sinh mà dì giúp việc chuẩn bị sẵn vào phòng sách cho ông ta, hơn nữa còn nhắc đến chuyện này.

“Nghĩ thông rồi à?” Tuy Úc Quý Đông mới năm mươi tuổi nhưng vì sau này mới phất lên, rất thích ăn uống hưởng thụ nên dáng người đã không còn, dù quần áo có cao quý hơn mặc vào cũng không ra khí chất. Nhưng đôi mắt của ông ta vừa sắc bén vừa sâu thẳm, lộ rõ tinh anh và tính toán, “Nghĩ thông là tốt rồi, Cố Giác cũng xem như có lòng đối với con, nếu không ban đầu cũng sẽ chẳng đồng ý đính hôn. Con gái con đứa, học giỏi có tác dụng gì chứ, chẳng bằng bỏ nhiều tâm tư lên người đàn ông, những chuyện này không cần ba phải dạy con chứ?...”

Lúc Úc Quý Đông nói chuyện, cô luôn mỉm cười yên tĩnh lắng nghe, đồng thời trong lòng đang tính toán nên mua loại áo ngực nâng ngực nào, nhất định phải mua loại có hiệu quả tốt, có thể biến cô từ cup C thành D…

Không khí trong phòng sách hòa hợp, rõ ràng là khung cảnh cha từ nữ hiếu.

May mà Úc Quý Đông cũng không có hứng nói chuyện phiếm với cô, nói xong chuyện cần nói, dùng di động chuyển khoản, rồi bảo cô rời đi.

Úc Thịnh đóng cửa phòng sách, xoay người lại nhìn thấy Úc Hữu Phong đang đứng dựa tường đối diện. Một tay đối phương đút vào trong túi quần, vẻ ngoài hào hoa của cậu ấm nhà giàu đang lắc lư chùm chìa khóa ô tô trong tay: “Ồ, chị và ba đang nói chuyện phiếm à?”

Úc Thịnh liếc mắt nhìn vết son đỏ trên cổ áo của cậu ta, hỏi ngược lại: “Hôm nay về nhà sớm thế?”

“Không có gì để chơi nên về nhà sớm hơn thôi!” Úc Hữu Phong mỉm cười, cậu ta trông rất giống với mẹ ruột của cậu ta, vẻ ngoài rất được mắt, cao gầy tuấn tú, chỉ nhỏ hơn cô nửa tuổi mà thôi.

Chỉ dựa vào ngày sinh này cũng đã định sẵn cậu ta xuất thân không vẻ vang, vì lúc cậu ta chào đời, Úc Quý Đông vẫn chưa ly hôn với mẹ ruột của Úc Thịnh.

Úc Thịnh không có ấn tượng tốt với cậu ta, nhưng cũng không phải đặc biệt chán ghét, dẫu sao thì người làm sai là Úc Quý Đông và mẹ ruột của cậu ta Phương Lộ.

Hơn nữa sau khi mẹ ruột của Úc Thịnh qua đời, cô được Úc Quý Đông đón về thành phố B, khi đó cô đã mười ba tuổi, năm đó lần đầu cô gặp được Úc Hữu Phong, nói hận hay không hận, thật sự có hơi giả trân. Nhiều nhất chỉ là không để ý, không quan tâm, không gần gũi mà thôi.

“Ừ, ngủ ngon.” Hôm nay cô lấy được số tiền vượt ngoài dự kiến, tâm trạng tốt nên lúc lướt qua cậu ta vẫn còn lộ ra một nụ cười.

Úc Hữu Phong dõi mắt nhìn theo bóng lưng của Úc Thịnh rời khỏi hành lang, nụ cười biến mất trên gương mặt tuấn tú, trông có hơi âm lạnh.

Cách một lúc sau, đến khi Úc Thịnh bước lên cầu thang tầng ba, Úc Hữu Phong mới chậm rãi lên tiếng: “Ngủ ngon, chị gái.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.