Tân Nương Khó Làm

Chương 6: Động phòng ngượng ngùng




Ngọc Chi còn đang định hỏi tiếp thì cảm thấy người bỗng rung lắc một cái rồi bất ngờ tỉnh dậy, mới phát hiện vừa rồi mình nằm mơ, hiện giờ kiệu phu đã hạ kiệu nên mới khiến nàng bừng tỉnh.

Ngọc Chi thầm thấy may mắn, may là kiệu phu gây động tĩnh lớn như vậy, bằng không chắc nàng ngủ đến không biết khi nào tỉnh dậy thì sẽ thành trò cười mất thôi. Nàng đưa tay vỗ vỗ khuôn mặt mình dưới khăn trùm, không sao không sao, chẳng qua là mơ mà thôi, suýt nữa thì làm hỏng chuyện.

Bà hỉ ở bên ngoài cao giọng hô: “Tân nhân tới—“

Phía trước kiệu hoa nghiêng xuống, cửa kiệu được mở ra, một bàn tay đưa vào trong, vẫn là màu trắng xanh tái nhợt lúc trước. Ngọc Chi đặt tay lên, vẫn là cảm giác lạnh băng khi tiếp xúc. Bàn tay ấy giữ chặt tay nàng, dẫn nàng ra khỏi kiệu, người đứng xung quanh bên ngoài lập tức lên tiếng chúc mừng, trống nhạc tấu vang.

Ngọc Chi để bà hỉ dìu nàng, tay siết chặt đầu lụa đỏ, theo Văn đại thiếu gia bước vào cổng Văn gia, rồi lại đi qua một đoạn đường dài thật dài mới tới được tiền sảnh.

Ngọc Chi nghe nói Văn đại nhân làm quan nơi xa vẫn chưa về được, vốn cho rằng người làm chủ lễ chỉ có một mình Văn phu nhân, không ngờ còn trông thấy một đôi giày thêu, trên đó thêu hoa văn chữ THỌ. Lúc này nàng mới nhớ ra thái phu nhân Văn gia vẫn còn tại thế, vị này nhất định là thái phu nhân rồi.

Tiếng hô to dõng dạc của một nam tử trung niên cất lên: “Tân nhân bái đường, nhất bái thiên địa—“ Văn đại thiếu gia dẫn dắt Ngọc Chi xoay mình, khẽ cúi người bái lạy.

Âm thanh lại vang lên: “Nhị bái cao đường—“ Ngọc Chi và người bên cạnh xoay người, thấy trên nền đặt một tấm đệm mềm, biết đây là dùng để quỳ bái.

Sau khi quỳ xuống, giọng nam tử trung niên lại vang lên: “Phu thê giao bái—“. Hỉ bà dìu Ngọc Chi quay ngang, khẽ cúi mình, hướng người đối diện bái lạy.

“Lễ xong— Đưa vào động phòng—“, âm thanh cất lên, Ngọc Chi được hỉ bà đỡ đứng dậy, để lụa đỏ trong tay dẫn đường, theo Văn đại thiếu gia đi tới một viện khác. Ngọc Chi chỉ nghe thấy âm thanh huyên náo xung quanh, biết trong viện nhất định cũng toàn người là người. Giọng một nam tử trung niên vang lên bên tai: “Trải màn, ta trải màn hướng đông. Tân nhân cùng nâng chén rượu hồng. Tài tử giai nhân tửu lượng mạnh, ai nấy đêm nay phải đầu hàng. Trải màn, ta trải màn hướng nam,giờ đây ngọc không còn lạnh giá. Cùng hướng trước đèn quan sát kỹ, lụa hồng điểm xuyết hoa đào bay. Trải màn, ta trải màn chính giữa. Đất bụi há thể chạm tân nương. Nụ hoa say đắm mưa cùng gió, bay đến Vu Sơn thập nhị phong. Trải màn, ta trải màn hướng tây, yểu điệu thục nữ tỏa hương bay. Dìu dắt bên nhau cùng đầu bạc, nghiệt ngã nghèo nàn không buông tay….” Cùng với âm thanh chúc mừng rộn ràng ấythì người Ngọc Chi được đeo lên một vòng hạt lưa thưa, cũng không biết là vật gì.

Sau khi vào phòng, Ngọc Chi bắt đầu có chút lo lắng. Hai người một hồi lâu vẫn không nói gì. Nàng rũ mắt, chăm chăm nhìn đôi hài của người bên cạnh, ngón tay siết chặt một góc hỉ phục, thầm phỏng đoán sao người này còn chưa ra ngoài chào hỏi khách khứa?

Đang lúc suy nghĩ thì chợt có người gõ cửa, một giọng nữ trung niên điềm nhiên lành lạnh truyền vào: “Bá Ngọc, mở cửa.”

Ngọc Chi nghe thấy âm thanh quần áo sột soạt bên cạnh, biết Văn đại thiếu gia đang ra mở cửa.

“Mẫu thân, sao người lại tới đây.”

“Mẫu thân có chút việc, con ra ngoài thết đãi khách khứa trước đi, nhớ không được uống rượu, bảo An thúc lấy nước thay thế, đừng quên.”

Văn đại thiếu gia đáp lời rồi bước ra ngoài. Ngọc Chi nghe cuộc chuyện trò mới biết người này chính là mẹ chồng của nàng, Văn phu nhân. Đang ngẫm nghĩ sao bà lại đến thì Văn phu nhân đã tiến vào phòng, đi tới trước mặt nàng.

Dù gì Ngọc Chi vẫn đang trùm đầu, liền vờ như không biết, nhìn đôi hài thêu của bà, chờ bà lên tiếng.

Qua một lúc lâu, cuối cùng Văn phu nhân mở miệng: “Con dâu này, ta có chuyện muốn nói với con.”

Ngọc Chi đứng dậy khẽ cúi người với bà, “Mẫu thân mạnh khỏe, Ngọc Chi xin vấn an người, mẫu thân có việc gì, xin người cứ nói.”

Văn phu nhân “Ừ” một tiếng, “Ngồi đi.”

Ngọc Chi lùi lại, ngồi xuống mép giường.

Văn phu nhân ở bên cạnh nàng đi đi lại lại mấy bước, dường như đang suy nghĩ nên mở lời thế nào. Ngọc Chi chợt muốn xốc khăn trùm nhìn thử biểu cảm của bà, nàng thật sự tò mò mẹ chồng không đi chiêu đãi khách khứa mà lại đến tìm mình, muốn nói chuyện gì, rốt cuộc là lời nào lại khiến bà khó mở miệng đến thế.

Qua một hồi không biết là đã bao lâu, Ngọc Chi gần như suýt nữa thì quên mất trước mắt mình vẫn còn một người thì Văn phu nhân cuối cùng lên tiếng.

“Ngọc Chi, chuyện ta muốn nói với con là, sức khỏe Bá Ngọc không tốt, có thể con vẫn chưa biết, đúng không?”

Ngọc Chi đương nhiên lập tức gật đầu, “Đích thực Ngọc Chi không biết.”

Văn phu nhân không ngờ nàng lại bình tĩnh đến vậy, tâm lý thả lỏng phần nào, “Hiện giờ ta nói cho con, con cũng biết rồi, điều ta muốn nói với con là, sức khỏe Bá Ngọc không tốt, con là nương tử, vậy nên lo nghĩ nhiều cho nó.”

Ngọc Chi vội thưa phải, “Cẩn tuân lời mẫu thân dạy bảo, Ngọc Chi ghi nhớ.”

Văn phu nhân nhìn khăn trùm của nàng, gật đầu, “Thế thì tốt, có điều còn một việc ta muốn nói rõ với con trước, Ngọc Chi con hãy lắng nghe thật kỹ.”

“Dạ, xin mẫu thân cứ nói.” Ngọc Chi vẫn kính cẩn như cũ.

Văn phu nhân nói: “Thật ra Bá Ngọc vốn không nên thành thân lúc này, nhưng thái phu nhân nói con đã tròn mười lăm, không được chậm trễ, phải tuân theo dặn dò của lão thái gia sớm đón dâu về, cho nên mới gấp gáp tiến hành hôn sự của hai đứa như thế.”

Ngọc Chi thầm giật mình, chả trách sao Văn gia lại đột nhiên tới cầu hôn vội vàng như thế, thì ra là do thái phu nhân yêu cầu. Nàng nghe Văn phu nhân nói thế thì có chút tò mò hỏi: “Dám hỏi mẫu thân, vì sao phu quân hiện tại vốn không nên thành thân?”

Văn phu nhân thở dài, “Sức khỏe Bá Ngọc được chăm dưỡng nhiều năm như vậy cuối cùng cũng có chút khởi sắc, đại phu nói khoảng thời gian này thành thân không có lợi cho sức khỏe của nó, cho nên ta vốn không định để nó thành thân sớm.”

Ngọc Chi ngẫm nghĩ, nói vậy hai vị huynh đệ khác của Văn gia kết hôn sớm cũng là vì nguyên nhân này, nhưng không biết việc thành thân lại có liên quan thế nào đến sức khỏe của Văn đại thiếu gia.

Nàng còn đang suy nghĩ thì Văn phu nhân đã trực tiếp nói luôn đáp án: “Ý của đại phu là, hiện giờ thành thân sẽ cần làm chuyện phòng the, e là sẽ tiêu hao tinh lực của Bá Ngọc, cho nên………”

Mặt Ngọc Chi nháy mắt đỏ bừng, nàng thật sự không ngờ là vì nguyên nhân này.

“Ngọc Chi, ý của ta là, trong vòng một năm, tốt nhất đừng viên phòng với Bá Ngọc, con hiểu chứ?”

Ngọc Chi sửng sốt, vấn đề này cũng xấu hổ quá đi thôi, vậy mà còn có mẹ chồng vào đêm tân hôn của con trai yêu cầu con dâu đừng viên phòng với con trai của bà? Quả thực là chuyện hiếm lạ vô cùng.

Văn phu nhân thấy Ngọc Chi không lên tiếng, cho rằng nàng không đồng ý thì trong lòng đã có chút không vui, ngay cả giọng nói vốn đã lạnh lùng lại càng trở nên lạnh hơn: “Ngọc Chi, không phải con đã đồng ý với ta cần suy nghĩ nhiều cho Bá Ngọc sao? Sao hiện giờ chỉ một yêu cầu nhỏ như vậy con cũng không đồng ý?”

Ngọc Chi nghe ngữ điệu bà như vậy thì liền khẩn trương, vội lên tiếng: “Mẫu thân, không phải, con………” Thoáng chốc nàng không biết nên trả lời thế nào, đành phải thuận theo lời bà gật gật đầu, “Ngọc Chi xin nghe theo lời mẫu thân an bày.”

Văn phu nhân thấy lời chấp thuận của nàng hãy còn chưa dứt khoát nên vẫn có chút không hài lòng như cũ, không nóng không lạnh nói: “Con đồng ý là được rồi.” Bà từ trong tay áo lấy ra một miếng vải trắng đưa đến trước mặt nàng, “Cái này cho con, con cất cho kỹ, một năm sau lại lấy ra dùng là được.”

Ngọc Chi có chút dở khóc dở cười nhận lấy, thầm nhớ tới cuộn tranh hồi môn đêm qua dì đã cho nàng kia. Nếu biết nội dung đêm tân hôn mà bà đã khổ công giảng dạy hoàn toàn không sử dụng đến, không rõ bà sẽ có tâm trạng thế nào nhỉ.

Văn phu nhân dường như vẫn không an lòng, trước lúc đi còn bổ sung một câu: “Về sau con phải chăm sóc Bá Ngọc thật tốt, làm hết trách nhiệm của một nương tử.”

Ngọc Chi ngoan ngoãn vâng dạ, lòng chợt cảm thấy có chút kỳ quái, nhìn dáng vẻ này của Văn phu nhân, nàng thấy mình hợp với thân phận làm người chăm sóc con trai bà hơn cả thân phận con dâu.

Văn phu nhân nói xong thì lại dặn dò thêm vài câu rồi mới cất bước rời đi. Ngọc Chi ngồi trong phòng, giữ chặt miếng vải trắng, thầm nghĩ chờ một lát Văn đại thiếu gia tới thì phải làm gì mới được, cũng không biết chàng ấy liệu có biết sắp xếp này của mẫu thân mình không.

Thời gian chậm chạp trôi qua, Ngọc Chi không rõ nàng đã ngồi chờ bao lâu nữa, dù tầm mắt bị khăn trùm chặn lại, nhưng cũng biết hiện giờ không phải ban ngày, có điều nến đỏ rực rỡ chiếu rọi khắp phòng khiến bên trong sáng như ban ngày.

Hai miếng điểm tâm ăn buổi sáng trong bụng sớm đã tiêu hóa, hiện thời Ngọc Chi đói bụng muốn chết, nhưng lại sợ mình vén khăn trùm đi ăn chút gì sẽ bị người tới bất chợt phát hiện, nên đành ngây ngốc ngồi chờ.

Qua một hồi lâu, nàng chợt nhớ tới trên giường hoa chúc hẳn là có cái gì ăn được mới phải, thế nên đặt tấm vải trắng trong tay sang một bên, duỗi tay bắt đầu lần mò trên giường. Sờ mãi sờ mãi, sờ mãi sờ mãi, cuối cùng không biết là mò mẫm được hai quả táo đỏ ở góc nào. Ngọc Chi cầm hai quả táo đỏ trong một tay, tay còn lại tiếp tục lần mò.

Sau một hồi mò mẫm chật vật, trong tay nàng đã có một đống lớn đậu phộng hạt dưa long nhãn táo đỏ. Ngọc Chi chọn một quả táo lớn nhất đưa lên miệng cắn một miếng, có thể do đói nên cảm thấy thơm ngon vô cùng. Chẳng mấy chốc thì trong tay đã xuất hiện cả đống hột táo và vỏ đậu phộng, nàng thấy hơi hơi no bụng, có điều hiện giờ phải xử lý đống còn lại này như thế nào?

Ngọc Chi có chút khổ não, sao trên giường tân hôn lại không đặt một chút điểm tâm gì gì đó nhỉ?

Đương lúc rối rắm thì cửa phòng chợt truyền tới âm thanh, một đám người la hét ầm ĩ đòi náo động phòng, kế đó là giọng Văn đại thiếu gia truyền đến. Nàng thầm hoảng hốt, biết không còn thời gian, dứt khoát vứt hết đống vỏ đậu hạt táo vào khăn trắng rồi gói lại, nhét ở sau lưng.

Cửa phòng mở ra, đám người ồn ào kia thế nhưng chỉ la hét vài tiếng rồi bắt đầu rời đi, mấy lời đòi náo động phòng chẳng qua chỉ là làm màu mà thôi, xem ra Văn gia thực sự khiến họ không dám quấy náo.

Ngọc Chi nghe thấy cửa phòng mở ra rồi đóng lại, mặc dù vẫn yên tĩnh ngồi đó, nhưng trong lòng nàng lại bắt đầu căng thẳng. Nam nhân trong phòng hiện giờ chính là phu quân của nàng, nếu như không có gì ngoài ý muốn, có thể sẽ là người cùng nàng trải qua cả đời.

Văn đại thiếu gia đã bước tới bên cạnh nàng, giọng nói ấm áp dịu dàng vang lên: “Nương tử, vi phu vén khăn cho nàng.”

Hai tay Ngọc Chi xoắn lại một chỗ, tiếng trả lời bé tựa muỗi: “Mời phu quân.”

Âm thanh chưa dứt bao lâu thì một cán cân đã xuất hiện trước mặt, từ từ vén một góc khăn trùm đầu của nàng, kế đó trước mắt nàng sáng bừng, khung cảnh trong phòng cũng đập vào mắt.

Ngọc Chi chỉ nhanh chóng đảo mắt rồi liền cúi đầu, hết nửa ngày mới từ từ ngước lên nhìn Văn đại thiếu gia trước mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.