Tân Nương Khó Làm

Chương 40: Mưa gió sắp đến




Ngày hôm sau, Văn gia sóng yên gió lặng, tựa hồ như không hề có bất kỳ sự thay đổi nào, nhưng chuyện Văn gia có thêm hai người là sự thật không cách nào che đậy. Dù hạ nhân trong phủ không dám nhiều lời, nhưng bầu không khí đã chẳng thể nào ngăn lại được sự biến đổi đã xảy ra. Từ sau hôm đó, Ngọc Chi ngoại trừ đi thỉnh an thì cũng không hề ra khỏi Bá Ngọc Cư. Có lẽ do nàng cảm thấy rằng thời gian này vẫn đừng nên chạm mặt với Quý Lễ thì tốt hơn, thế nên dứt khoát không ra ngoài.

Có điều mặc dù kế hoạch rất tốt đẹp, nhưng có đôi khi chính là không thể không thay đổi, bởi vì Ngọc Chi nghĩ tới A Cần, vẫn muốn gặp nàng ấy một lần. Từ sau lần trước nàng ấy ngất đi, người làm đại tẩu như nàng còn chưa từng đến thăm đấy. Hơn nữa, Văn Chiêu Lăng vốn cũng không hi vọng nàng cứ trốn tránh mãi như vậy, lại khuyên nàng nghĩ thoáng một chút, nên nàng dẫn theo Thước Nha Nhi ra cửa, thả lỏng người đi thăm A Cần.

A Cần thật ra cũng không có gì nghiêm trọng, chẳng qua là bị kích thích mà thôi. Trước đây, mặc dù nàng tự nhủ với bản thân phải nhìn sự việc thoáng hơn, thậm chí đừng tiếp tục nghĩ đến tất cả mọi chuyện có liên quan đến Quý Lễ, nhưng chợt biết người đó lại là ca ca của mình thì vẫn có hơi khó chấp nhận. Nàng quả thật không cách nào tưởng tượng nổi bản thân ngày trước lại động lòng với ca ca của mình, chuyện này đích thực khiến nàng cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Ngọc Chi gặp nàng chính vào lúc nàng không muốn gặp bất kỳ ai, lấy chăn che mặt, nằm dài trên giường quay lưng ra ngoài. Ngọc Chi vốn đã chuẩn bị sẵn một đống lời an ủi nàng ấy, nhưng đến lúc này thì căn bản chẳng thể nào mở miệng được. Trước đó nàng tưởng A Cần hãy còn là một cô nhóc tính tình trẻ con, qua một thời gian, suy nghĩ thông suốt sẽ tốt thôi, Văn Chiêu Lăng cũng bảo nàng như vậy, nhưng hiện giờ xem ra hình như không phải như vậy. Có vẻ A Cần động lòng thật sự, vì vậy khiến nàng cảm thấy thật khó khăn.

Cuối cùng cũng chẳng thể nói được gì, Ngọc Chi biết một lúc một chốc cũng không có cách nào khiến A Cần hoàn toàn hồi phục ngay như thể chưa từng xảy ra chuyện gì, cho nên cũng chỉ nói vài chuyện không mấy quan trọng, từ chuyện hoa trong viện nở đến những chuyện thú vị mà lúc trước nàng ở Minh Nguyệt am nghe được, rồi lại tới những chuyện xưa tích cũ nàng đọc được trong thoại bản, toàn bộ đều kể nàng ấy nghe một lượt, không hề nói bất kỳ lời an ủi nào, cuối cùng chỉ nói lần tới nàng sẽ lại đến rồi đứng dậy rời đi. Nàng cũng không chắc những lời này có tác dụng hay không, nhưng ít nhất có thể phân tán bớt lực chú ý của muội ấy, không cần cứ luẩn quẩn mãi với một chuyện, khiến bản thân càng lúc càng khó tiếp nhận.

Trước khi rời đi, nàng còn dặn nha hoàn thiếp thân bên cạnh A Cần phải chăm sóc nàng ấy thật tốt, có chuyện gì phải nhanh chóng báo với nàng rồi mới dẫn theo Thước Nha Nhi rời khỏi viện của A Cần.

Hai người dọc theo hành lang xuyên qua hoa viên, lúc sắp đến Bá Ngọc Cư thì bỗng trông thấy bóng dáng một người lướt qua trước mắt. Thước Nha Nhi giật thót, suýt nữa thì hô lên nhưng Ngọc Chi đã bịt miệng nàng, khẽ thì thầm vào tai nàng: “Em đừng la, hình như là Phúc Cầm, chúng ta đi theo xem thử.”

Nhưng Thước Nha Nhi có chút không tin nhìn nàng, “Tiểu thư, người…không sợ lạc đường?”

Ngọc Chi búng trán nàng: “Đừng nói nhảm, đi xem thử với ta nào, em không thấy mới rồi nàng ấy chạy rất vội sao? Ban ngày ban mặt như vậy, không có chuyện gì thì sao nàng ấy phải chạy? Nhất định là có chuyện gấp, chúng ta mau đi xem thử.” Dứt lời cũng không kiên nhẫn, nhanh chóng đuổi theo.

Thước Nha Nhi thở dài, thầm nghĩ quả nhiên tiểu thư ở Văn gia buồn chán quá lâu, bây giờ khó khăn lắm mới gặp được chút chuyện hiếm lạ, đương nhiên không ngăn được tính tò mò. Dù không tình nguyện, nhưng Thước Nha Nhi lo Ngọc Chi lạc đường nên vẫn gấp gáp đi theo.

Người kia chính là Phúc Cầm, trong ngực ôm một cái bọc nhỏ, lúc chạy trên đường có chút cảm giác rón ra rón rén, quả thực giống như đã làm chuyện gì sai trái. Ngọc Chi hiếu kỳ, nhưng không thể bị nàng ấy phát hiện nên chỉ có thể lén lút đuổi theo, khiến nàng cảm thấy mình cũng giống như kẻ trộm vậy. May mà không bị mất dấu, bằng không nàng hết cua lại quẹo bảy lần tám lượt như thế thì đã sớm lạc đường mất rồi.

Chờ đến khi Thước Nha Nhi đuổi kịp bước chân của nàng thì hai người đã theo Phúc Cầm ra đến cửa hậu viện. Ngọc Chi và Thước Nha Nhi thấy nàng ấy dừng bước liền vội thụt người về sau, nấp phía sau ngọn núi giả bên cạnh, chỉ lộ ra đôi mắt quan sát động tác của nàng ấy.

Phúc Cầm nhìn xung quanh, lấy tay gạt sợi tóc trên trán. Ngọc Chi phát hiện trán nàng ấy đầy mồ hôi, hiện giờ vẫn đang mùa xuân đấy nhé, có chuyện gì khiến nàng ấy nhếch nhác đến thế?

Đang cảm thấy kỳ lạ thì Phúc Cầm lại quan sát xung quanh, dường như xác định không có ai mới đi tới bên cửa, gõ lên ván cửa mấy cái, tiếp theo bên ngoài cũng có người gõ cửa, một giọng nói cố gắng đè thấp truyền tới: “Sao rồi, lấy tới rồi?”

Phúc Cầm kéo cửa, lại quan sát phía sau, ló người rồi lấy vật đang ôm trước ngực ra. Ngọc Chi chỉ thấy một đôi tay thô ráp đen nhẻm cướp lấy cái bọc nhỏ đó, miệng rì rầm lầm bầm gì đấy.

Thước Nha Nhi thì thào vào tai Ngọc Chi: “Tiểu thư, dáng vẻ Phúc Cầm giống như đang ngầm trao đổi riêng ấy.”

Ngọc Chi cũng đoán được điểm này, gật đầu, cũng hạ thấp giọng: “Xem ra là người nhà nàng ấy.”

Vừa dứt lời thì chợt nghe Phúc Cầm quát một tiếng: “Ai đó?”

Ngọc Chi giật mình quay đầu lại, phát hiện nàng ấy đã trông thấy nàng, còn chưa kịp nấp đi thì Phúc Cầm đã đẩy người trước mặt một cái, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại.

Nhất thời Ngọc Chi không biết nên tiếp tục ẩn núp hay là tránh đi, nhưng bị phát hiện đã là sự thật ngay trước mắt.

Phúc Cầm đóng cửa xong từ từ đi qua, vẻ mặt hoang mang mới rồi trái lại hoàn toàn không còn. Ngọc Chi nghĩ nghĩ, đành phải từ sau núi giả bước ra.

Phúc Cầm nhìn nét mặt nàng, cúi đầu: “Đại thiếu nãi nãi thấy hết rồi, Phúc Cầm làm sai, đại thiếu nãi nãi có thể báo với phu nhân.”

Ngọc Chi vẫn luôn không có hảo cảm với Phúc Cầm, chủ yếu vì sự việc nhốn nháo hồi mới thành thân, bình thường gặp nàng ấy đều giữ dáng ngoài thì cung kính trong lại kiêu ngạo, nhưng hiện tại nàng ấy ủ rũ như thế, lúc nói chuyện giống như cá nằm trên thớt.

Ngọc Chi liếc mắt về phía cánh cửa đóng chặt kia, sau đó ánh mắt lại rơi xuống Phúc Cầm, “Đó là người trong nhà cô sao?”

Phúc Cầm mím môi không nói, nghiền ngẫm hàm xúc trong lời của Ngọc Chi một lúc, thấy hình như không có ý tứ gì khác mới gật đầu: “Phải, đó là đại ca nô tỳ.” Có thể cảm thấy dù gì cũng bị phát hiện rồi nên Phúc Cầm cũng không che giấu, “Trong nhà nô tỳ xảy ra chuyện, cho nên cầm chút tiền đưa cho đại ca, nhưng tất cả đều là tiền nô tỳ tự tích góp, nếu đại thiếu nãi nãi không tin, cứ báo với phu nhân để người định đoạt đi.”

Ngọc Chi nhíu mày, “Phúc Cầm, sao cô cứ mở miệng ngậm miệng là lại bảo báo phu nhân, nghe thế nào cũng giống như cô đang giục ta báo với mẫu thân vậy, lẽ nào cô rất hi vọng ta đi báo với người?”

Phúc Cầm cúi đầu không nhìn nàng, tóc mướt mồ hôi dán vào trán, che đi ánh mắt, không biết nàng ấy đang nghĩ gì. “Đại thiếu nãi nãi, người ngay không nói lời ám muội, trước đây Phúc Cầm đối với đại thiếu nãi nãi nhiều lần bất kính, nô tỳ cũng không mong đợi đại thiếu nãi nãi bỏ qua.”

“A, vậy là cô đang nói trong mắt cô, ta chính là kẻ xấu xa như thế?”

Ngọc Chi bất giác lại chống nạnh, nhướn mày hất mặt nhìn nàng ấy. Nàng thực hiện tư thái này trông rất buồn cười, nhưng Thước Nha Nhi lại đau đầu, tới nữa rồi! Nàng kéo kéo tay áo Ngọc Chi, ngầm nhắc nàng phải chú ý một chút. Ngọc Chi khôi phục lại như thường, vội thả tay xuống, khụ một tiếng: “Cô an tâm, ta sẽ không báo với mẫu thân, nếu cô đã nói tiền này là của cô, vậy ta tin cô một lần.”

Phúc Cầm không thể tin nổi ngước lên nhìn nàng, kế đó lại lộ ra vẻ hoài nghi, “Đại thiếu nãi nãi nói thật?”

“Đương nhiên là thật.” Ngọc Chi phủi phủi y phục, vẫy tay với Thước Nha Nhi, “Thước Nha Nhi, chúng ta đi thôi.”

Vừa định xoay người rời khỏi thì Phúc Cầm lại lên tiếng gọi nàng: “Đại thiếu nãi nãi…”

Ngọc Chi biết nàng ấy vẫn đang nghi ngờ, quay đầu nhìn nàng ấy thở dài, “Được rồi, ta đúng là không thích cô, nhưng đó trước kia, thấy hành động hôm nay của cô, hẳn cô cũng là một người yêu gia đình trọng tình nghĩa, coi như hôm nay ta chưa từng tới đây đi, cô không cần để trong lòng, cũng coi như chưa từng gặp ta là được.”

Dứt lời dẫn Thước Nha Nhi rời đi, cước bộ khá nhanh.

Phúc Cầm vẫn đứng ngơ ngẩn ở đó, nhất thời không phản ứng kịp. Ai ngờ Ngọc Chi trước mặt đi được vài bước lại bỗng dừng lại, quay đầu chân thành nói với nàng ấy một câu: “Đúng rồi, sau này cô có thể ngừng thương nhớ đại thiếu gia được không, như vậy ta mới có thể yên tâm.”

Lần này nàng nói rồi đi thẳng, không quay đầu lại nữa.

Phúc Cầm có chút thần ra, như thể nàng ấy lần đầu tiên biết đại thiếu nãi nãi, không ngờ nàng ấy còn là một người hay ghen. Phúc Cầm cười khổ, xem ra nàng nhớ thương cũng vô dụng, đại thiếu gia sao có thể nhìn trúng nàng chứ? Thở dài, nàng nhấc chân đi về phía trước. Lần này coi như bản thân gặp may, sau này nàng cũng không dám nữa.

Xoay người định về viện của Văn phu nhân thì một người chặn đường nàng ấy. Nàng ngẩng lên, thì ra là nha hoàn Châu Thúy bên cạnh Kim thị.

“Ta tới tìm cô, cô đi đâu vậy?” Châu Thúy lấy khăn tay ra lau mồ hôi cho nàng, “Còn đổ nhiều mồ hôi vậy nữa, cứ như từ dưới nước bò lên ấy.”

Phúc Cầm kéo tay nàng ấy xuống, “Sao vậy? Tìm ta có chuyện?”

Châu Thúy gật đầu, “Đương nhiên có chuyện mới gọi cô rồi, mau tới Thúc Toàn Cư một chuyến đi.”

Phúc Cầm sửng sốt, “Cô hầu hạ bên nhị thiếu nãi nãi, sao lại thay tam thiếu nãi nãi truyền tin?”

“Ầy, chuyện này có gì kỳ lạ đâu chứ, ta vốn là nha hoàn bên cạnh tam thiếu nãi nãi, là tam thiếu nãi nãi đưa ta đến cho nhị thiếu nãi nãi, ta mới đi theo nhị thiếu nãi nãi thôi.” Châu Thúy cười đẩy nàng, “Mau đi đi, tam thiếu nãi nãi nhất định chờ đến nóng lòng rồi.”

Mặc dù Phúc Cầm thấy kỳ lạ nhưng Lý thị là chủ tử, tìm nàng đương nhiên là được, đành phải nhanh chân đi về phía Thúc Toàn Cư.

Nói ra, bên cạnh Lý thị vốn không thấy có nha hoàn theo hầu, lúc trước Phúc Cầm cũng không để ý, bây giờ mới biết là nàng ấy đưa nha hoàn của mình tới cho nhị thiếu nãi nãi Kim thị. Ngày trước Châu Thúy nói mấy chuyện riêng của nàng ấy với nàng, nàng cũng không giấu giếm nàng ấy điều gì, bây giờ ngẫm lại cảm thấy thực sự không ổn.

Phúc Cầm ở Văn gia, tuổi còn trẻ đã có thể lăn lộn trở thành nha hoàn thiếp thân của Văn phu nhân thì tuyệt đối không phải là người có đầu óc đơn giản, nếu không Văn phu nhân lúc trước cũng sẽ không có ý định để nàng ấy làm thông phòng cho Văn Chiêu Lăng. Cho nên bây giờ đem những chuyện trước sau của Châu Thúy tập hợp lại suy nghĩ, nhất thời có chút hối hận.

Những tâm sự chia sẻ lúc trước nàng kể với Châu Thúy, có rất nhiều chuyện đều là vấn đề cá nhân, thậm chí có cả chuyện oán giận Ngọc Chi vào cửa khiến nàng không được làm thông phòng của Văn Chiêu Lăng. Trước đây không có vấn đề, dù gì nhị thiếu nãi nãi Kim thị là người tâm tư đơn giản, nàng ấy nhất định sẽ không hỏi Châu Thúy mấy chuyện này, nhưng nếu như Châu Thúy nói với Lý thị thì lại khác. Phúc Cầm vẫn luôn cảm thấy Lý thị không thích nói chuyện, nhưng tâm tư lại rất tinh tế. Càng nghĩ càng thấy không ổn, thậm chí nàng thấy có vài lời của mình ban đầu là bị Châu Thúy dẫn dắt, hiện lại tới thay Lý thị truyền lời, phải chăng những gì ngày trước nói đã bị nắm thóp? Có điều Lý thị và nàng không có hiềm khích, chắc sẽ không vì nguyên nhân này đâu nhỉ?

Một đường lo lắng đi đến cổng Thúc Toàn Cư, Phúc Cầm lấy khăn tay từ trong ngực ra lau mặt, chỉnh sơ lại y phục rồi mới nhấc chân đi vào. Vị trí Thúc Toàn Cư không hẻo lánh như Bá Ngọc Cư, nhưng bầu không khí lại rất lạnh lẽo. Đi tới cửa chính phòng, Phúc Cầm liếc mắt thấy Lý thị ngồi bên bàn tròn giữa phòng, mặc áo trắng thanh nhã, đang thưởng thức một bức họa đặt trên bàn, hình như là một bức họa cảnh tuyết.

Phúc Cầm còn chưa lên tiếng hành lễ thì Lý thị đã phát hiện nàng, cười vẫy tay, “Phúc Cầm, vào đây đi.”

Phúc Cầm rất ít khi thấy nàng ấy cười, dịu dàng đến động lòng người. Nàng cũng tức thì thoáng đè xuống tâm tư phòng bị, cung kính bước vào, “Không biết tam thiếu nãi nãi tìm nô tỳ đến có chuyện gì?”

Mắt Lý thị chăm chú nhìn bức họa, cười nhẹ nhàng, “Phúc Cầm, nghe nói gần đây cô thường phụng lệnh mẫu thân tới đưa thuốc bổ cho đại thiếu gia phải không?”

Phúc Cầm hơi mù mờ, không biết chuyện này có gì hay để hỏi, nhưng vẫn gật đầu, “Đúng là có chuyện này.”

Âm thanh Lý thị bình tĩnh thờ ơ: “Cô có biết thuốc đó có tác dụng gì không?”

“Chuyện này………nô tỳ không biết.” Nàng đương nhiên biết rõ, nhưng muốn một cô nương chưa trải sự đời như nàng thốt ra miệng như thế nào đây?

“Hẳn mẫu thân hi vọng sớm ngày được bế trưởng tôn nhỉ.”

Lý thị cười nhẹ, Phúc Cầm nghe vào tai bỗng cảm thấy nàng ấy hình như đang thật sự vui vẻ, nhưng nàng từ đầu đến cuối không rõ mục đích nàng ấy gọi mình đến đây.

“Phải rồi, Phúc Cầm, nghe nói trong nhà cô xảy ra chút chuyện, có phải có khó khăn không?”

Lời nói bất ngờ này của Lý thị khiến Phúc Cầm giật mình, “Không, không có gì, trong nhà nô tỳ rất ổn.”

Lý thị ngẩng đầu đánh giá nàng từ trên xuống dưới, cười nói, “Cô khẩn trương như thế làm gì? Ta chỉ thuận miệng hỏi thôi.”

Tay nàng ấy bắt đầu từ từ cuộn bức họa lại. Phúc Cầm cũng biết vài chữ, lúc nàng ấy cuộn đến cuối thì mắt nhìn thấy hai chữ Chiêu Lăng, tức thì liền biết đây là bức tranh do tự tay đại thiếu gia vẽ.

“Phúc Cầm, cô cũng không thể cứ mãi làm một a hoàn, như vậy thật sự đáng tiếc, có từng nghĩ tới sau này chưa?” Lý thị cuộn xong bức tranh trong tay, dùng một đai gấm cẩn thận cột lại.

Trong đầu Phúc Cầm linh quang chợt lóe, tựa như hiểu ra chuyện gì, rũ mắt nhỏ giọng: “Phúc Cầm chỉ là một nha hoàn, làm tốt bổn phận là được rồi.”

Lý thị cười đứng dậy, bước tới cạnh nàng, ghé sát tai nàng nói: “Ta có chủ ý này cho cô, chỉ cần cô đem chuyện nói với mẫu thân, tin chắc rất nhanh sẽ có cơ hội.” Nàng ấy duỗi tay vỗ vai Phúc Cầm, “Phúc Cầm, cô nên biết dụng ý phu nhân bảo cô đưa thuốc tới, hạ quyết tâm phải nhân lúc còn sớm mà hành động.”

Phúc Cầm trấn định tinh thần, tận lực không lộ ra vẻ kinh hoảng, bình tĩnh hỏi nàng ấy: “Chuyện tam thiếu nãi nãi nói là chuyện gì?”

Tác giả có lời muốn nói: Lý thị lộ mặt thật rồi, hừ hừ, nhìn mọi người vẫn còn chăm chăm vào Văn phu nhân kìa, xoay chuyển cái rẹt….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.