Tân Nương Khó Làm

Chương 36: Đông lạnh tình nồng




Chớp mắt đã sang đông. Những trận mưa to cuối thu dường như không để lộ bất kỳ một chút dấu hiệu nào của khí trời giá lạnh, mãi đến khi hoa tuyết bay bay mới thu hút sự chú ý của mọi người. Có điều thời tiết này đối với Văng Chiêu Lăng mà nói là một loại giày vò, sức khỏe chàng dù đã tốt lên nhưng vẫn như cũ không chịu được lạnh, mà từ sau khi trời đổ tuyết thì bắt đầu trở nên rét mướt, kinh thành nằm ở phương Bắc nên lại càng giá buốt.

Văn phu nhân sai người mang bếp lò vào Bá Ngọc cư, lại nhanh chóng đưa áo bông đến. Văn Yển Chi thỉnh thoảng cũng cho người mang chút thuốc bồi bổ thân thể xua khí lạnh tới. Ngọc Chi biết tiết trời này chắc hẳn đã nhắc phu thê hai người nhớ đến ngày tuyết hôm ấy dẫn đến mầm bệnh trong người của Văn Chiêu Lăng.

Có điều mặc kệ mọi người quan tâm kỹ lưỡng thế nào, nhưng Văn Chiêu Lăng lại có chút không tự giác. Mỗi ngày Ngọc Chi thức dậy đều dặn chàng phải mặc ấm hơn, cũng không cho chàng ra ngoài đi lại nhiều, nhưng chàng lại không nghe, quần áo dù có mặc dày hơn nhưng như thế vẫn ít, có điều tâm nhãn lại rất đủ đầy, cả ngày đều dính lấy Ngọc Chi.

Ngọc Chi vốn cho rằng chàng đang trêu chọc nàng, vì Văn Chiêu Lăng bình thường động một chút lại ôm nàng không buông, có lúc còn ôm rất chặt, bao bọc nàng trong lòng chàng. Sau này thật sự không nhịn được hỏi nguyên nhân, nhưng lại khiến Ngọc Chi suýt nữa cười đến ngã ngửa. Thì ra Văn Chiêu Lăng cảm thấy cơ thể nàng ấm áp nên mượn hơi ấm của nàng.

Vì thế Ngọc Chi vẫn cảm thấy chàng đang trêu nàng, nếu đã lạnh như vậy thì mặc thêm y phục đi, chứ ai lại hơi một ít thì ôm nàng không buông thế chứ. Huống hồ trong viện còn có nhũ nương và Thước Nha Nhi, có đôi khi bất cẩn bị bắt gặp, quả thực khiến nàng muốn tìm một cái lỗ trốn luôn cho rồi.

Ví dụ như hiện tại.

Sau giờ ngọ, bông tuyết vẫn bay bay bên ngoài cửa sổ. Ngọc Chi nhìn tay phải Văn Chiêu Lăng cầm bút vẽ tranh trên giấy, còn tay trái thì ôm chặt eo nàng. Ánh mắt lại chuyển về phía Thước Nha Nhi đang vừa cười vừa đi xa ngoài cửa sổ, bất đắc dĩ thở dài, “Bá Ngọc, chàng thật sự khiến thiếp xấu hổ đến chết rồi.”

Bản phác họa của Văn Chiêu Lăng là một bức tranh phong cảnh ngày tuyết, vốn đã vễ được hơn nửa nhưng nghe nàng nói vậy thì chàng đặt cây bút trong tay xuống, nghiêng đầu buồn cười nhìn nàng, “Ta và nàng là phu thê, để ý mấy chuyện này làm gì?”

Ngọc Chi nhíu mày nhìn chàng, “Là phu thê thì ở trước mặt người khác cũng phải tránh chứ.”

Hai tay Văn Chiêu Lăng dứt khoát ôm lấy nàng, mặt gác trên hõm vai nàng cười hai tiếng: “Nhưng cơ thể nàng thật sự ấm lắm.”

Ngọc Chi khẽ thở dài, đành để mặc theo ý chàng, cúi đầu nhìn bức tranh chàng đang vẽ. Phong cảnh ngày tuyết rất sống động chân thật, dù chỉ là màu sắc trắng đen đơn giản nhưng mỗi một nét bút đều dứt khoát rõ nét. Ngọc Chi không có năng lực thưởng thức tranh họa gì, chỉ là thấy sinh động, cảm thấy bức họa rất đẹp mà thôi.

Văn Chiêu Lăng thấy nàng cứ chăm chú nhìn bức họa, cười nói: “Đây là bức tranh Lục nương nhờ ta lúc trời đổ tuyết năm ngoái, có điều khi ấy sức khỏe ta không tốt nên trì hoãn mãi, bây giờ đúng lúc tuyết rơi, có thể trả nợ rồi.”

Ngọc Chi nghe thấy là tranh Lý thị nhờ chàng thì nhớ tới sự việc hôm Đoan ngọ, trong lòng có chút không thoải mái, rầu rĩ nói một câu: “Chàng thật là giữ chữ tín.”

Văn Chiêu Lăng nhận ra vẻ không vui trong giọng nói của nàng, cười ôm lấy nàng càng chặt hơn, “Sao vậy? Nàng lại ghen rồi à?”

Ngọc Chi vừa nghe thì liền lập tức lên tiếng phản bác: “Gì mà lại với không lại chứ, thiếp từng ghen khi nào?”

“Ồ, hình như lần trước Phượng Uyển biểu tỷ đến, ngữ điệu nói chuyện của nàng cũng giống như vậy.”

Ngọc Chi ngây ra, mặt đỏ bừng, vờ hung dữ nói: “Đúng rồi, vậy mà thiếp quên mất còn có một biểu tỷ ha, xem phu quân nhà thiếp thật sự rất có bản lĩnh, gieo nợ hoa đào khắp nơi nơi.”

Văn Chiêu Lăng bật cười, áp sát bên tai nàng, thấp giọng: “Nhưng trong mắt phu quân nhà nàng chỉ có nương tử của chàng ấy, vậy còn chưa đủ sao?”

Ngọc Chi hừ một tiếng quay mặt đi, nhưng khóe môi không khống chế được hơi nhếch lên. Văn Chiêu Lăng trông thấy liền hôn lên mặt nàng một cái, Ngọc Chi theo phản xạ quay lại, đôi môi liền bị chàng phủ lên, khiến nàng giật mình, máu nóng cũng xông lên, mặt cũng nóng đến độ như sắp bị thiêu.

“Cô gia, có thư của ngài…Ây da, nô tỳ không trông thấy gì cả!”

Tiếng kinh hô kèm theo tiếng cười ngoài cửa truyền đến kéo suy nghĩ gần như có phần mơ hồ của hai người quay về, Thước Nha Nhi một tay che mặt nhưng lại nhìn về phía này xuyên qua kẽ hở ngón tay, một tay giơ phong thư, cười hì hì nói: “Cô gia, là thư từ Tô Châu, người hầu nói vừa mới được gửi đến.”

“Ồ? Mau cầm qua cho ta xem.” Văn Chiêu Lăng nghe nói là thư từ Tô Châu thì rốt cuộc thả cánh tay đang ôm Ngọc Chi, nàng chột dạ lùi ra một bước, quay đầu nhìn sang chỗ khác, đè nén xấu hổ nhìn sắc mặt hàm chứa ý cười của Thước Nha Nhi.

Văn Chiêu lăng nhận phong thư, mở ra xem, chẳng mấy chốc thì khóe miệng cong lên, đồng tử đen nhánh lấp lánh ánh sáng tựa sao. Chàng cho Thước Nha Nhi lui ra, nhỏ giọng nói với Ngọc Chi: “Lần trước thúc thúc đến kinh thành, chuyện ta nhờ người đã sắp xếp xong rồi.”

“Chuyện gì?” Ngọc Chi nghe chàng nói thì vẻ xấu hổ trước đó đã mất hơn phân nửa, đến sát cạnh chàng nhìn phong thư kia.

Văn Chiêu Lăng đáp: “Ta nhờ thúc thúc tìm một trạch viện tốt ở Tô Châu, sau này hai chúng ta đến Tô Châu sinh sống, được không?”

Ngọc Chi sửng sốt, ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn chàng, “Bá Ngọc, ngay cả nhà chàng cũng sắp xếp xong rồi?” Nàng nhíu mày, “Chàng thật sự đành lòng rời khỏi Văn gia?”

Văn Chiêu Lăng thở dài, “Ta cũng không muốn rời đi, nếu đi thì phải cùng đi mới tốt, chỉ là phụ thân người….” Chàng lắc đầu, tiếp tục nói: “Có câu thịnh quá tất suy, Văn gia từ khi tổ phụ đỗ trạng nguyên trở đi thì một bước lên mây, trên quan trường có thể nói là đường quan hanh thông. Sau này phụ thân ta lại đậu trạng nguyên, cũng thuận buồm xuôi gió, ngay cả khi bị điều chuyển khỏi kinh thành thì nơi nơi vẫn để lộ sự trọng dụng của Thánh thượng đối với ông, có điều hiện giờ Ngài ấy một khi có thể nắm trong tay lý do kiềm chế ông thì Thánh Thượng liền muốn cắn chặt không buông. Chắc hẳn đã có người ở trước mặt Thánh thượng nhắc nhở cần phải chế ngự Văn gia.”

Ngọc Chi có phần kinh ngạc nói: “Thiếp vậy mà lại không biết thì ra phụ thân chàng cũng đỗ trạng nguyên, chỉ là Văn gia hiện tại bất quá chỉ có một mình phụ thân làm quan trong triều, Thánh thượng muốn chế ngự người làm gì?”

“Tổ phụ và phụ thân ta đều xuất thân khoa cử, không nói đến môn sinh của mỗi người, chỉ mấy vị quan viên xuất thân thư sinh tuổi tác tương đương hai người thì đa phần đều có giao hảo tốt, đây chính là e ngại kết bè kết phái, triều ta trước giờ rất kiêng kị những việc thế này.” Văn Chiêu Lăng nói đến đây thì ngừng lại, thở một tiếng thật dài, “Nàng thử nghĩ xem, nếu lần này Quý Lễ lại đỗ trạng nguyên, đến lúc đó trở về Văn gia bái tổ quy tông, cả ba thế hệ một nhà đều có trạng nguyên, khi ấy nhất định sẽ càng khiến Thánh thượng kiêng dè hơn.”

Ngọc Chi đối với chuyện trong quan trường không hiểu lắm, hiện thời nghe Văn Chiêu Lăng phân tích cũng đại khái nắm được. Nàng thầm cảm khái, lúc trước phụ thân và dì đều đánh giá cao bối cảnh nhà quan của Văn gia, cho rằng gả vào Văn gia thì nàng có thể cả đời hạnh phúc vô ưu nên mới tận lực tán thành mối hôn sự này, hiện giờ xem ra, ngày tháng ở nhà quan cũng là ăn bữa hôm lo bữa mai, suy cho cùng ai có thể biết được Thánh ý chứ? Đây chính là câu “Gần vua như gần cọp” trong sách đây mà.

Văn Chiêu Lăng thấy nàng im lặng không nói, còn tưởng mình đã dọa nàng sợ, vội cười trấn an nàng: “Sao vậy? Bị lời ta nói dọa rồi sao? Ta chỉ nói vậy mà thôi, ngôi nhà kia cũng chỉ mới chuẩn bị, có cần dùng đến hay không cũng chưa chắc chắn mà.”

Ngọc Chi cúi đầu suy nghĩ, bất ngờ ngẩng lên chằm chằm nhìn chàng đầy thâm ý, “Bá Ngọc, từ khi nào chàng lại hiểu biết chuyện trong quan trường như vậy? Không phải chàng hàng năm đều ở trong nhà dưỡng bệnh sao?”

Văn Chiêu Lăng bị nàng hỏi mà giật mình, bật cười nói: “Như lời nàng thì ta chẳng phải sẽ thành kẻ tai điếc mắt mù rồi ư?”

Ngọc Chi ngẫm thử cũng đúng, không hỏi nữa mà đổi sang đề tài khác: “Vậy lời này chàng có từng nói với phụ thân chưa?”

Văn Chiêu Lăng thu lại ý cười, lắc đầu, “Phụ thân ta xem trọng quan lộ, sao có thể nghe lọt lời ta chứ? Nếu ta nói ra có khi lại không hay, có điều gần đây thấy người dường như có chút dấu hiệu dao động đối với chuyện lần trước của ta, nghe mẫu thân nói người đã không còn kiên trì dâng sớ thanh minh cho mình nữa, trái lại dường như nguội nhạt đi rất nhiều, mấy ngày nay giấc ngủ cũng tốt hơn.”

Ngọc Chi gật đầu, bỗng lại nhớ tới điều gì, cười nói: “Chàng nói thế khiến thiếp nhớ tới một người dạo gần đây cũng thay đổi rất nhiều.”

Văn Chiêu Lăng bị khơi dậy hứng thú, “Ồ? Ai thế?”

“Chính là nhị đệ chàng Trọng Hòa đó.”

“Đệ ấy?” Văn Chiêu Lăng tỷ mỷ ngẫm lại, “Hình như đúng vậy thật, dạo này đệ ấy cũng không thường xuyên ra ngoài, ta còn nói bởi vì phụ thân hồi phủ nên đệ ấy không dám lỗ mãng nữa, hiện giờ xem ra cũng không phải hoàn toàn như vậy. Cũng lâu rồi đệ ấy không tới hỏi ta mượn tiền, hình như trở nên quy củ hơn nhiều.”

Ngọc Chi nở nụ cười đắc ý, “Vẫn là thiếp tinh tế quan sát đúng không? Chàng không hề phát hiện chứ gì.”

Văn Chiêu Lăng cười, lại ôm lấy nàng, “Đúng là tinh tế, hi vọng đệ ấy hiện giờ thật sự sửa đổi tâm tính, đồng ý sống những tháng ngày êm đẹp với A Vinh.” Có điều sự chuyển biến này nếu phụ thân biết được, hẳn là sau khi vui mừng với sự thay đổi của đệ ấy sẽ lập tức bảo đệ ấy dấn thân vào quan trường.

Văn Chiêu Lăng vừa định chấm dứt những suy nghĩ này thì một hạ nhân vội vội vàng vàng xông tới cửa, thấy đại thiếu gia đứng bên bàn thì lại nhanh chóng đứng thẳng quy quy củ củ, hành lễ với chàng: “Đại thiếu gia, phu nhân nói người không kịp mời Cố tiên sinh đến, mời ngài đi xem thử trước.”

Văn Chiêu Lăng và Ngọc Chi đều sửng sốt, sau khi lấy lại bình tĩnh thì không kịp đáp lời đã vội theo hạ nhân tới viện của Văn Yển Chi.

Văn Chiêu Lăng mặc dù trước giờ chưa bao giờ học y, nhưng bệnh lâu thành đại phu, ốm đau vặt cũng biết một chút, có nhiều khi cũng từng chẩn bệnh cho người trong nhà, vì vậy Văn phu nhân mời chàng đến trái lại cũng không có gì kỳ lạ.

Vào tới viện, hai người vừa vào phòng đã nghe ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, mới biết Văn Yển Chi lần này quả thật say khướt. Ngọc Chi ở bên ngoài chờ không vào trong, Văn Chiêu Lăng nhanh chân tiến vào nội thất, không trông thấy ai khác ngoài mẫu thân chàng đứng bên giường, còn Văn Yển Chi thì say bí tỉ nằm trên giường.

Văn phu nhân thấy chàng đi vào liền vội vẫy tay gọi chàng: “Bá Ngọc, con tới đúng lúc, mau qua xem thử tình hình phụ thân con.”

Văn Chiêu Lăng bước về trước, ngồi xuống mép giường, bắt mạch cho Văn Yển Chi. Một lúc sau, chàng quay đầu nói với Văn phu nhân: “Mẫu thân an tâm, chẳng qua uống hơi nhiều nên khó chịu là bình thường, không có gì trở ngại.”

Văn phu nhân thở phào, “Thế thì tốt.”

Văn Chiêu Lăng cẩn thận quan sát sắc mặt phụ thân chàng, có thể bởi vì nôn dữ dội nên gương mặt ông trắng bệch. Văn Chiêu Lăng nhíu mày, đây là lần đầu tiên chàng thấy dáng vẻ như vậy của phụ thân mình.

“Mẫu thân, rốt cuộc xảy ra chuyện gì.”

Văn phu nhân khẽ thở dài: “Cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ là phụ thân con thấy Trọng Hòa dạo gần đây an phận hơn không ít nên hỏi Trọng Hòa có thể tiến thân vào quan trường hay không. Trọng Hòa không đồng ý, có lẽ ông ấy nhớ tới chuyện con cũng không đồng ý nên trong lòng buồn bực, ra ngoài uống rượu, trở về thì đã như vậy.”

Văn Chiêu Lăng có hơi kinh ngạc, chàng thật sự không ngờ phụ thân chàng quả thực có ý định để Văn Chiêu Dã mưu cầu công danh. Chàng liếc nhìn Văn Yển Chi nằm trên giường, khẽ lắc đầu, “Phụ thân, người hà tất phải chấp nhất như vậy chứ? Chúng ta cũng không nhất định phải dựa vào quan chức mới có thể sống tốt mà.”

Ánh mắt Văn phu nhân hơi tối lại, gật đầu, “Con nói không sai.”

Văn Chiêu Lăng lại liếc nhìn Văn Yển Chi lần nữa rồi quay người bước ra ngoài, “Con đi căn dặn hạ nhân chuẩn bị canh giải rượu, mẫu thân không cần lo lắng, trở về nghỉ ngơi đi.”

Văn Chiêu Lăng đi ra cùng Ngọc Chi tìm hạ nhân dặn dò, sau đó trở về Bá Ngọc Cư. Văn phu nhân thấy ở đây cũng không có gì lo lắng liền cất bước ra ngoài, nhưng vừa tới cửa thì người trên giường lại trở mình lẩm bẩm câu gì đó. Bà dừng chân, lại quay trở lại vài bước, tới gần nhìn ông mà kinh ngạc, thì ra ông đã tỉnh, đang híp mắt nhìn bà.

Văn phu nhân định nói dăm câu quan tâm thông thường nhưng lại bất ngờ thấy Văn Yển Chi mấp máy môi, chậm chạp thốt ra hai từ: “Vãn Tình…”

Thần sắc Văn phu nhân cứng đờ, một câu nghẹn nơi cổ họng dù thế nào cũng không thốt lên được.

Tác giả có lời muốn nói: Ờ…ờm, tên của chương này….Được rồi, tôi quả thật xứng danh vô năng TVT~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.