Tàn Khốc Tổng Giám Đốc Vô Tâm Thê

Chương 20




Edit: Rabbit

Kích động nhìn phương thuốc trong tay, Đan Sâm Duệ trong mắt tràn đầy kích động. Xoay người nhìn thoáng qua Nhan Nặc Ưu trên giường, cầm đi ra cửa, phân phó người vệ sĩ:“Cầm phương thuốc này đi ra ngoài, tìm các loại thuốc trong đó.”

Nhanh chóng chạy đến ngồi trước giường Nhan Nặc Ưu, Đan Sâm Duệ lòng tràn đầy vui mừng chờ Nhan Nặc Ưu tỉnh lại.

Rốt cục đã tỉnh, Ưu nhi rốt cục đã tỉnh.

Trong lòng tràn đầy bồn chồn nhìn Nhan Nặc Ưu, nhìn không chớp mắt, rất sợ bỏ lỡ thời điểm Nhan Nặc Ưu tỉnh lại.

Cố gắng mở to mắt, Nhan Nặc Ưu cảm thấy mí mắt dường như nặng ngàn cân. Ánh sáng chiếu vào làm cho mắt Nhan Nặc Ưu đau đớn, cố gắng thích ứng ánh sáng ngọn đèn. Cuối cùng gần mười phút sau, Nhan Nặc Ưu mới từ từ mở mắt.

Căn phòng sáng ngời , chiếc giường nước lớn,màu sắc tinh khiết làm cho Nhan Nặc Ưu có chút sửng sốt. Nơi này không phải ngôi nhà quen thuộc của cô , đây là nơi nào.

Lòng có chút hoảng hốt, muốn đứng dậy nhưng không có chút khí lực, cả người giống như không còn chút sức lực nào.

“Em đang tìm cái gì?” Sau khi nhìn thấy Nhan Nặc Ưu tỉnh lại, Đan Sâm Duệ cảm thấy hạnh phúc hơn so với bất cứ ai khác. Rốt cục Ưu nhi đã tỉnh. Tâm tình kích động làm cho Đan Sâm Duệ nói chuyện có chút không ổn định.

Khi nghe thấy tiếng ác mộng kia, Nhan Nặc Ưu sắc mặt tái nhợt quay đầu tức giận chất vấn Đan Sâm Duệ:“ Tại sao tôi lại ở chỗ này.” Cô nhớ rõ ràng , cô ở khách sạn……

Nghĩ đến điều này, Nhan Nặc Ưu thân mình bắt đầu run run, người đàn ông này, tàn nhẫn hủy hoại tất cả mọi thứ của cô.

“Anh mang em tới nơi này .” Đan Sâm Duệ vốn có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt thống hận kia của Nhan Nặc Ưu, trong lòng đau xót, chỉ có thể nói một câu như vậy.

“Tại sao tôi lại ở trong này, tôi muốn về nhà.” Tức giận trừng mắt Đan Sâm Duệ, tay thô lỗ cởi kim tiêm của bình truyền dịch, giãy dụa muốn đứng dậy.

“Tốt nhất em nên nằm ở trên giường.” Một phen áp chế Nhan Nặc Ưu giãy dụa, Đan Sâm Duệ cau mày. Hận mình như vậy sao?

“Anh dựa vào cái gì tự tiện mang tôi tới nơi này, tôi không muốn ở trong này, hãy để cho tôi trở về.” Tức giận trừng mắt với Đan Sâm Duệ, Nhan Nặc Ưu chậm rãi phẫn nộ. Người đàn ông này tại sao bá đạo như vậy, cô không thương hắn !Tại hắn mãnh liệt muốn cô yêu thương hắn như vậy.

“Nơi này? Dù sao không bao lâu nữa em cũng là vợ của anh, em cho rằng em còn có thể rời khỏi bên cạnh anh sao?” Phẫn nộ cầm lấy cánh tay Nhan Nặc Ưu, Đan Sâm Duệ ánh mắt màu đỏ rống giận. Người con gái này luôn luôn làm cho hắn kích động.

“Không, tôi không phải vợ của anh.”

“Thật sao? Hiện tại đã muốn chạy trốn ? Không phải vợ của tôi, vậy là của ai ? Em nói mau!”

“Dù sao tôi không phải vợ của anh, cho dù như thế nào, tôi cũng không gả cho anh.”

“Thật sao? Không phải là em vẫn còn muốn Lí Hạo Nhiên, xú nam nhân kia?” Lôi kéo Nhan Nặc Ưu, Đan Sâm Duệ có chút mất lý trí gào thét. Cô vẫn còn nghĩ đến người đàn ông kia chẳng lẽ cô thật sự muốn hắn đuổi tận giết tuyệt sao?

“……” Đã không còn là cô gái bé nhỏ trước kai, hiện tại cô đã hiểu không nên chọc giận người đàn ông trước mắt này. Cô tin rằng nếu cô dám nói một lời ương ngạnh, hậu quả sẽ thật khó lường , thủ đoạn của người đàn ông này cô đã được nếm mùi.

“……… Anh đáp ứng em, chỉ cần trong một tháng em có thể thoát ra, như vậy anh sẽ để cho em tự do.” Không dám nhìn cặp mắt trong suốt kia, Đan Sâm Duệ quay mặt nhìn sang một bên.

“Hy vọng anh có thể giữ lời.” Mặc kệ thế nào, cô cũng phải chiến đấu. Chỉ cần có thể thoát đi, sau đó mọi thứ sẽ tính toán sau.

“Vậy hãy nghỉ ngơi một chút đi, tinh thần tốt mới có kế hoạch tốt.” Tuy rằng rất muốn nhìn Nhan Nặc Ưu, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống. Có chút chua xót cười, không hiểu mình như thế nào, bình thường ở bên ngoài đều là vô cùng cuồng ngạo, thế nhưng ở trước mặt cô không dám đối diện cùng cô. Sợ hãi , dĩ nhiên là đôi mát dường như có thể nói kia.

Cánh cửa từ từ đóng lại, Nhan Nặc Ưu bất đắc dĩ nhắm mắt lại, trong đầu một mảnh hỗn loạn.Cô nên cho mình thời gian để sắp xếp, chính mình rốt cuộc đã tới nơi này bao lâu, đã rốt cuộc hôn mê bao lâu, từng chuỗi từng chuỗi nghi vấn, lập tức bùng nổ.

Nội tâm Đan Sâm Duệ cuồn cuộn như sóng triều hung hăng ở trong lòng mắng chính mình, tại sao ở trước mặt người bên ngoài luôn luôn cuồng ngạo, thế nhưng ở trước mặt Ưu nhi mỗi lần đều thất bại? Nhưng nghĩ đến những chuyện mình đã làm trước đây, liền ủ rũ đi thư phòng.

Sáng sớm ngày hôm sau, Nhan Nặc Ưu một đêm không ngủ ngẩn người nhìn bức màn.

Ngày hôm qua sau khi Đan Sâm Duệ rời khỏi, nhóm người hầu mang lên rất nhiều thức ăn. Nghĩ đến thức ăn ngày hôm qua, không biết tại soa, trong đầu Nhan Nặc Ưu xuất hiện bóng dáng Đan Sâm Duệ. Nhiều đồ bồi bổ thân thể như vậy có lẽ là do hắn sắp xếp.

Cố gắng làm cho trái tim mình trở nên cứng rắn, mặc kệ như thế nào, cũng không quên những việc hắn đã làm trước kia, hắn luôn luôn làm thương tổn cô. Và những điều gây thương tổn cho mình là không thể bù lại .

“Tiểu thư, thiếu gia ở dưới lầu chờ cô dùng bữa sáng , cô đã tỉnh chưa?” Đan Sâm Duệ thiết lập thời gian mở cửa, cho nên đến thời gian bữa sáng cố định, cửa phòng sẽ mở ra, nhóm người hầu sẽ lại đây mời Nhan Nặc Ưu đi xuống dùng bữa sáng.

“Tôi có chút không thoải mái không muốn xuống.” Nghĩ đến Đan Sâm Duệ, Nhan Nặc Ưu cả người không được tự nhiên,mặt mày nhăn lại. Chỉ cần nơi nào có người đàn ông kia, cô cũng không muốn đi.

“Tiểu thư, thiếu gia nói, nhất định chúng tôi phải đem cô xuống, nếu không khi nào cô ăn chúng tôi mới được ăn.” Người hầu nghe thấy Nhan Nặc Ưu trả lời trong lòng có chút phập phồng, có thể thấy được cũng là nguời đã được huấn luyện tốt. Nghe lời nói của Nhan Nặc Ưu , cũng chỉ cúi đầu đối đáp.

“Tên hỗn đản này……” Nghe lời nói của người hầu, Nhan Nặc Ưu khóe miệng hung hăng cắn một chỗ, hung tợn đối với Đan Sâm Duệ dưới lầu, ngay cả một người giúp việc cũng dùng họ để uy hiếp chính mình. Nếu không phải nghĩ chính mình cũng có lỗi, chính mình khẳng định sẽ muốn cãi nhau một trận với Đan Sâm Duệ.

Cự tuyệt sự hầu hạ của người giúp việc, mặc dù lớn lên trong một gia đình giàu có, nhưng Nhan Nặc Ưu không có thói quen để cho người khác hầu hạ, chỉ đẻ cho bọn họ ở một bên chờ, chính mình nhanh chóng mặc quần áo.

Nhóm người giúp việc hỗ trợ mở ra tủ quần áo sa hoa, Nhan Nặc Ưu há hốc miệng nhìn tủ quần áo thời trang mùa xuân, mãi một lúc lâu mới phục hồi tinh thần lại.

Trời ạ, người đàn ông kia, chỉ vì một mình cô mà mua nhiều quần áo như vậy?

Ngẫu nhiên lấy từ trong túi một chiếc váy màu tím mặc vào, nhất thời khiến cho cô càng trở nên mê hoặc lòng người.

Một bên vài người giúp việc cũng đều lặng lẽ nhìn vào cô gái trước mắt, giống như thần tiên,không vướng bận chút thế tục.

“Được rồi, đi xuống thôi.” Nói xong liền dẫn đầu rời khỏi phòng.

Bên ngoài giống như thiên đường, thật sự làm cho Nhan Nặc Ưu lại chấn động một phen, trời ạ, nơi xa hoa như vậy, rốt cuộc là ở đâu? Người đàn ông này rốt cuộc có bao nhiêu thế lực? Trong đầu nghi vấn càng ngày càng nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.