Tàn Khốc Tổng Giám Đốc Vô Tâm Thê

Chương 13




Edit: Rabbit

“Lí Hạo Nhiên, cậu không nên quá đáng như vậy, Tĩnh Thư là vì cậu mới mạo hiểm tìm đến Nhan Nặc Ưu nói chuyện. Hiện tại cậu không phân biệt tốt xấu mắng Tĩnh Thư như vậy, ngươi có ý gì?” Một bên bạn tốt của Diêu Tĩnh Thư, Tần Nguyệt Hâm nhìn bạn tốt bị người quát như thế, đáy lòng cũng có chút tức giận .

“Ai cho các người xen vào việc của người khác , cảnh cáo các người, về sau không cần đến tìm Nặc Nặc gây phiền toái. Một cái cái tát hôm nay hãy nhớ kỹ, còn dám có lần sau, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho các người.” Cảnh cáo nhìn đám người Diêu Tĩnh Thư liếc mắt một cái, mạnh mẽ lôi kéo Nhan Nặc Ưu đi ra ngoài.

Nhan Nặc Ưu hơi nhăn trán, sau đó không dấu vết cầm một thứ nhét vào trong túi. Sau đó bị Lí Hạo Nhiên kéo ra khỏi phòng học.

“Đồ ngốc, tại sao không né.” Lí Hạo Nhiên mang theo Nhan Nặc Ưu đi tới phòng hắn chuyên dùng để luyện piano, ngồi xuống sàn nhà, dịu dàng cùng đau lòng nói.

“…… Em nên bị đánh.” Sau khi im lặng thật lâu, Nhan Nặc Ưu cúi đầu nói.

“……”Nghe Nhan Nặc Ưu nói như vậy, Lí Hạo Nhiên cũng không nói gì, hai người liền như vậy ngơ ngác ngồi, cũng không ai mở miệng nói nữa.

“Em phải đi, hiện tại em còn có tiết học.” Cô sợ hãi, kế hoạch chưa thực hiện được, cho nên cô không thể lộ nội tình. Nghĩ đến đã ngồi cùng Hạo Nhiên lâu như vậy , cũng nên rời khỏi.

“Thật sự không muốn ở cùng một chỗ với anh sao?” Nhìn Nhan Nặc Ưu vẫn cúi đầu, Lí Hạo Nhiên có chút thất bại. Mặt đất đẹp hơn hắn sao?

“Em phải đi.” Nhan Nặc Ưu nói xong, ngay lập tức đứng dậy chuẩn bị rời đi. Cũng không nghĩ đến bởi vì ngồi lâu, hai chân đã có chút tê rần, hiện tại thân thể cũng mất đi cân bằng, ngã vào lòng Lí Hạo Nhiên.

“Cám ơn, em phải đi.” Tay nhanh chóng bỏ vào túi Lí Hạo Nhiên, đứng dậy nói lời cảm ơn rồi bước nhanh rời đi.

Một động tác này làm cho Nhan Nặc Ưu đi rất xa rồi tim vẫn còn đạp dữ dội. Nghĩ đến một màn vừa rồi, cô thật sự rất sợ thất bại, rất sợ Hạo Nhiên không phối hợp với mình. Nhưng hoàn hảo, tất cả đều thuận lợi.

Lí Hạo Nhiên cũng đã nhận ra trong túi có điều khác thường, nhẹ nhàng đặt tay vào trong túi, nhíu mày. Nặc Nặc tại sao phải bí mật đưa tờ giấy cho hắn, chẳng lẽ có chuyện gì.

Nhìn một chút bốn phía, không phát hiện thấy ai, hạ màn bốn phía cửa sổ sát đất, cẩn thận mở tờ giấy ra: Hạo Nhiên, ngày đó đối với anh lạnh nhạt là em không đúng. Bởi vì Đan Sâm Duệ uy hiếp bắt em phải gả cho hắn, cho nên em mới đối xử lạnh nhạt với anh, làm cho hắn đối với chúng ta lơi lỏng phòng bị, như vậy chúng ta mới có thể rời đi.Ngày mười tám tháng này , em đã tính toán tốt, đến lúc đó chúng ta cùng nhau rời đi. Chạy trốn tới nước Pháp, cả đời không trở lại .

Sau khi xem xong nội dung tờ giấy, Lí Hạo Nhiên vừa mừng vừa sợ. Bất ngờ là Nặc Nặc một mình đối mặt với sự đe dọa của Đan Sâm Duệ, niềm vui đó là Nặc Nặc vẫn yêu hắn như cũ không thay đổi.

Xa xa ở một tòa nhà, mỗi một cái động tác đều thấy rõ ràng. Ngay cả một động tác nhỏ kia của Nhan Nặc Ưu cũng đều bị xem tỉ mỉ.

“Trước báo cho lão gia và phu nhân một chút, vài ngày nữa xác định thời gian đính hôn, tôi nghĩ nên để cho cô ấy chịu khổ một chút.” Vẻ lo lắng cùng với khuôn mặt âm trầm của Đan Sâm Duệ ngồi ở trên sô pha nhập khẩu đắt tiền, tùy ý cầm một ly rượu vang. Nhìn ly rượu đỏ tươi như máu, khơi dậy nội tâm tàn nhẫn của hắn.

Một bên vệ sĩ không có gì biểu tình, hắn luôn luôn lấy chấp hành mệnh lệnh từ Đan Sâm Duệ .

Nhan Nặc Ưu trở lại phòng học, tâm tình sung sướng trở lại chỗ ngồi.

Một buổi chiều, Nhan Nặc Ưu vẫn hốt hoảng nghe cô giáo giảng bài. Giờ phút này cô căn bản là không có một chút tâm tình nào để nghe cô giáo giảng bài, trong đầu đều là chuyện rời đi cùng Lí Hạo Nhiên.

Tiếng chuông tan học vang lên, Nhan Nặc Ưu vẫn như cũ đắm chìm ở trong suy nghĩ của chính mình lý, căn bản chưa phục hồi lại tinh thần.

“Ưu nhi, suy nghĩ cái gì mà xuất thần như vậy? Chúng ta nên trở về nhà .” Khi Đan Sâm Duệ đi vào phòng học thấy Nhan Nặc Ưu như một bức tranh mỹ nhân ngẩn người. Đi vào bên cạnh Nhan Nặc Ưu, dịu dàng nói.

Nhưng ý cuời trong mắt của Đan Sâm Duệ cũng không lọt vào mát của Nhan Nặc Ưu.

Lời nói của Đan Sâm Duệ làm cho Nhan Nặc Ưu lấy lại tinh thần, có chút chột dạ tránh ánh mắt Đan Sâm Duệ. Cô không dám nhìn ánh mắt của hắn, ánh mắt kia làm cho cô cảm thấy sợ hãi, dường như chỉ cần chính mình nhìn vào cặp mắt cơ trí kia, tất cả chuyện trong lòng mình sở hữu đều có thể bị bại lộ.

“Chúng ta đi thôi.” Nhanh chóng đứng dậy, từng bước đi về phía trước Đan Sâm Duệ.

Đan Sâm Duệ cũng không có động tác gì, chỉ là trong con ngươi thâm trầm , có điều gì đó lóe ra làm cho người ta không thể đoán được.

Lần này chiếc xe hai người ngồi là do Nhan gia phân phó lái xe tới đón Đan Sâm Duệ và Nhan Nặc Ưu. Bởi vì trước kia lúc Nhan Nặc Ưu đi học đại đa số đều là ngồi xe của nhà cô, hoặc đi xe đạp đến trường. Lúc bình thường, bọn họ sẽ không phái xe đến đón Nhan Nặc Ưu . Lần này, cũng là bởi vì Đan Sâm Duệ, Nhan gia mới có thể sắp xếp xe tới đón bọn họ.

Trên xe, Đan Sâm Duệ phân phó lái xe trở về Nhan gia,hai người ngồi đó và không nói gì.

Trong lúc đó, trong xe im lặng quỷ dị.

Tất cả điều này làm cho Nhan Nặc Ưu trong lòng có chút sợ hãi. Chẳng lẽ hắn phát hiện điều gì? Nhưng nghĩ đến việc mình làm,im lặng hay từ chối. Tuyệt đối không có khả năng, chính mình cẩn thận như vậy, nếu còn có thể bị phát hiện, trừ phi hắn là ma quỷ vạn năng.

“Ưu nhi, mấy ngày nay em hẳn là không bận việc gì chứ, thời gian đính hôn đã được sắp xếp xong rồi.” Đan Sâm Duệ giống như vô tình hỏi Nhan Nặc Ưu đang ở bên cạnh ngẩn người.

“A, ngày mười tám tôi có việc.” Không chuẩn bị tốt tâm lý Nhan Nặc Ưu buột miệng nói ra mười tám mình có việc. Trong lòng mắng chính mình ngu ngốc,tại sao lại nói như vậy?

“Ngày mười tám? Ưu nhi hôm đó có chuyện gì vậy.” Coi như vừa rồi không nghe thấy lời của Nhan Nặc Ưu, Đan Sâm Duệ tiếp tục hỏi.

“Hôm đó…… Hôm đó……” Nhất thời không nghĩ ra cớ Nhan Nặc Ưu đầu lưỡi co lại, cái trán cũng đổ mồ hôi.

“Ưu nhi, chẳng lẽ em vẫn không tán thành chuyện của chúng ta sao.” Ngữ khí nặng nề, Đan Sâm Duệ trong mắt tràn đầy vẻ lo lắng.

“Không…… Không phải như thế, hôm đó tôi thật sự có việc.” Nhìn Đan Sâm Duệ giọng điệu âm trầm, Nhan Nặc Ưu nhanh chóng ngập ngừng, có chút vô lực nói:“Được rồi, anh nói đi.”

“Ưhm, ngày mười tám cả ba mẹ và bác trai bác gái đều nói là ngày tốt, cho nên định tổ chức vào ngày nay.” Nhẹ nhàng ôm Nhan Nặc Ưu vào trong ngực, cảm thụ được trên người cô truyền đến mùi thơm tự nhiên của cơ thể, trong lòng có chút mê ly.

“Được.” Cảm thấy cơ thể cứng ngắc, ép tới khiến cho Nhan Nặc Ưu có chút hô hấp dồn dập.

“Ưu nhi không chuyên tâm, xem ra hẳn là nên trừng phạt em một chút.” Một phen đem Nhan Nặc Ưu đặt ở trong ghế, không chút khách khí áp vào đôi môi phớt hồng của Nhan Nặc Ưu.

“Ưhm……” Tay tự giác muốn phản kháng, nhưng đã sớm bị Đan Sâm Duệ đoán được. Gắt gao đem tay cô đặt ở đỉnh đầu.

Nghĩ đến ngày mười tám hào sẽ thoát khỏi nơi này, Nhan Nặc Ưu nhanh chóng làm cho chính mình tỉnh táo lại.

Vừa lòng nhìn Nhan Nặc Ưu ngừng giãy dụa, Đan Sâm Duệ điên cuồng thưởng thức sự tuyệt vời của đôi môi Nhan Nặc Ưu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.