Tận Cùng Thống Hận

Chương 48: Chương 48





"Hàn Vĩ, anh đến thăm em" Người đàn ông ôm bó hoa hồng trắng tiến vào phòng bệnh.
"Chào ngài, tôi vừa kiểm tra cho bệnh nhân xong." Y tá thu xếp tài liệu hướng người đàn ông mỉm cười rồi bước ra.

Đã 10 năm, hầu như ngày nào người đàn ông này cũng đến, dù cho mưa gió hay nắng gắt, người đàn ông mày cũng ghé qua phòng bệnh thăm bệnh nhân.

Cô không dám thắc mắc quan hệ của họ là gì vì ngoài người đàn ông này ra, còn có thêm 1 người nữa luôn túc trực bên cạnh hằng đêm.

Điểm riêng của họ là về khí chất, một người khách sáo với mọi người, một người thì không để tâm đến bất kỳ ai ngoài người đang nằm trên giường bệnh.

Nhưng còn điểm chung của họ, chính là ánh mắt họ nhìn người bệnh đều luôn chan chứa tình cảm.
Cửa phòng bệnh khép lại cho đến khi bước chân của y tá xa dần, anh cũng không để ý, anh tiếp tục ngồi cạnh giường bệnh, từng cành từng cành c ắm vào lọ hoa.
"Hàn Vĩ, 10 năm rồi.

Em cũng nên tỉnh rồi đúng chứ? Nằm một chỗ không vui chút nào.

Còn nhớ đến hơn 20 năm trước, em từng nói với anh em muốn đến Hawai chơi mà, anh còn nhớ hết tất cả" Người đàn ông lại im lặng, bàn tay siết cành hoa hồng làm gai đâm vào da thịt "Lúc nhỏ, em rất sợ đau mà anh đau em còn sợ hơn thế.

Những lúc anh nghịch ngợm bị ba trách phạt, em đều ôm lấy anh......!Hàn Vĩ, anh xin lỗi vì đã làm em đau, nhưng mà anh cũng đau lắm, em có thể nào, ôm amh một chút không?"
Người nằm trên giường bệnh vẫn im lặng, chỉ có tiếng động từ máy oxi truyền đến tai.
"Hàn Vĩ, lúc anh phát hiện ra em dùng con dao anh tặng đâm ba anh nhiều nhát, anh đã không tin.

Anh không dám tin, người như em làm sao làm chuyện ấy, huống chi ba anh đối xử với em không tệ.

Nhưng mà hình ảnh từ camera là chân thật, anh không tin cũng phải tin.

Nhưng sau đó em bất chấp bỏ trốn, em không giải thích với anh" Người đàn ông thở dài, anh vuốt nhẹ cánh hoa hồng "Nhưng mà cho dù lúc đó em có giải thích anh cũng sẽ không tin.

Anh chỉ biết lúc anh gặp lại em, sự tức giận đối với việc em gϊếŧ ba anh không còn, mà đổi lại là sự tức giận vì tình cảm của chúng ta, em bỏ chạy là bỏ chạy, lại còn....bán thân.

Anh lúc đó cảm thấy em rất kinh tởm, nhưng không kiềm được muốn cùng em.

Sau những lần quan hệ thô bạo, anh đều ngồi rất lâu, trút giận như thế đã đủ chưa? Nhưng mà, anh đã bị sự tức giận che lấp, anh bứt rứt, khó chịu
Anh và em đã phí rất nhiều năm để chạy trốn và truy tìm, tiếp tục lại phí thêm nhiều năm để hành hạ nhau.

Anh tìm Khê Vĩ.

Anh không có tình cảm với y, anh chỉ thấy em xuyên qua y.

Nên anh muốn tự huyễn hoặc mình y là em lúc còn là thiếu niên để cưng chiều sủng nịnh, rồi lại đối với em mà tàn nhẫn hơn.

Anh ngu ngốc"
Người đàn ông cầm lấy một nhành hồng được tỉa gai cẩn thận nhét bào tay Hàn Vĩ.

Sau đó lưu luyến cầm tay cậu trong tay.
" Chúng ta phí hơn 20 năm để làm gì hả em? Rốt cuộc, một đời chỉ có từng ấy thời gian, anh lại để nó trôi qua trong đau khổ.


Anh bù đắp thế nào cũng không được nữa".
" Vãn Thâm" Tề Lăng bước vào " Tôi đã nói chuyện với bác sĩ, ông ấy khuyên nên để Hàn Vĩ chết nhân tạo, dù gì cũng tốt hơn, giải thoát cho em ấy, đời sau suиɠ sướиɠ hơn".
Người đàn ông tên Vãn Thâm lắc đầu: "Không, Lăng.

Em ấy hôn mê sâu, ít ra tôi còn được nắm tay, được hôn, được nhìn em ấy.

Em ấy chết rồi, tôi sống không nổi nữa Tề Lăng.

Xin cậu".
Bởi vì người giám hộ cho Hàn Vĩ là Tề Lăng, cho nên sự quyết định sống chết của Hàn Vĩ đều đổ dồn vào vai Tề Lăng.

Anh cũng không muốn Hàn Vĩ chết, nhưng để sống vô tri vô giác như thế, chết lại là sự giải thoát.

Anh không thể ích kỷ được.
"Vãn Thâm, cậu suy nghĩ kỹ lại đi.

Một ngày cậu ở trong đây hơn 10 tiếng.

Cậu vẫn còn công ty của cậu."
"Tôi không sao.

Tôi chỉ cần xin cậu, để tôi bên cạnh em ấy.

Tôi chưa từng đàng hoàng mà ôm em ấy trong tay".

Vãn Thầm cúi đầu vùi vào tay Hàn Vĩ.

Anh không muốn khóc, nhưng mà nghĩ đến việc anh sống mà không có Hàn Vĩ, anh không thể tiếp tục.
Tề Lăng thở dài: "Nếu em ấy tỉnh lại thì thế nào?"
"Thì thế nào? Tôi sẽ biến mất, tôi sẽ tuân thủ lời hứa"
"Không ý tôi, em ấy tỉnh lại thì em ấy phải được phẫu thuật tim cùng với một vài bộ phận khác ví dụ như mắt.

Bác sĩ đã nói nền y học tân tiến hiện ny đã có thể giúp em ấy lấy lại thị thực, nhưng cần phải..."
"Tôi sẽ tìm cho em ấy.

Cậu yên tâm" Vãn Thâm hôn len gò má nhợt nhạt của Hàn Vĩ " Đúng rồi, tôi có việc ở thành phố khác.

1 tuần này không đến, phiền cậu chăm sóc em ấy giúp tôi"
"Ừm" Tề Lăng gật đầu "Vãn Thâm...!cần buông thì nên buông.

Cậu có tóc bạc rồi.

Đừng để bản thân chết trước em ấy".
Vãn Thâm đứng lên nhìn Tề Lăng gượng cười: "Điều này là đương nhiên, dù thế nào thì tôi cũng phải còn sống đến lúc em ấy tỉnh lại chứ.


Tôi đi đây".
Tề Lăng gật đầu.

Đợi Vãn Thâm đi hẳn, Tề Lăng mới ngồi lên giường bệnh, vuốt tóc Hàn Vĩ.

Sau đó cười cười: "Hàn Vĩ à, em ngủ lâu quá rồi, lâu đến nổi, anh gần quên em ngủ bao nhiêu năm rồi."
Tề Lăng xốc chăn lên, giúp cậu xoa bóp chân.

Một thời gian dài không đi lại, nếu không giúp máu lưu thông, sau này nếu phép màu xuất hiện thì em ấy chắc sẽ không đi được nữa quá.
Nhìn người lặng yên nằm đó, Tề Lăng bỗng cay mắt.

Ai lại có thẻ nén được đau lòng khi người mình yêu nhất có khả năng không thể tỉnh lại.

Dù anh và Vãn Thâm đều không muốn nghĩ đến điều đó thì sự thật vẫn là cái tàn nhẫn ép cả hai phải nhìn vào, huống chi bác sĩ đã khẳng định, Hàn Vĩ suốt đời sẽ chỉ nằm đó, vô tri vô giác như cái xác sống.
"Hàn Vĩ, em tỉnh lại đi, anh đợi em, cả Vãn Thâm nữa.

Em phải tỉnh lại để nhìn thấy hắn khốn đốn thế nào trong 10 năm nay.

Hàn Vĩ, thời gian là mũi dao.

Anh chỉ sợ anh không thể tiếp tục nữa mất.

Anh..." Tề Lăng im lặng.

Không anh không thể nói Hàn Vĩ nghe việc anh đã điều trị trầm cảm nhiều năm nay dù Hàn Vĩ không thể nào nghe được.

Tề Lăng không muốn kể khổ cho Hàn Vĩ dù anh muốn sụp đổ từ lâu rồi.

Thuốc đau dạ dày và thuốc trầm cảm là những gì anh uống trong 10 năm qua.

Đến nỗi Hứa Du sợ anh sẽ đi trước Hàn Vĩ.

Hứa Du từng đùa anh, Vãn Thâm và Hàn Vĩ đang trên cuộc đua.

Nhưng dù thế nào thì Hứa Du vẫn không mong ai sẽ là người gục ngã trước.

Dù cuộc sống không đầy màu nhiệm như truyện kể nhưng anh vẫn mong phép màu vãn hiện diện trong cuộc sống này.

Để cứu rỗi, có lẽ.
Trong những ngày Vãn Thâm không ở đây, Tề Lăng luôn bên cạnh 24/24.

Ngày trước cả hai chia ra, Vãn Thâm canh từ 7h sáng đến 7h tối và Tề Lăng canh 7h tối đến 7h sáng.

Còn bây giờ thì suốt thời gian chỉ có Tề Lăng một mình độc chiếm Hàn Vĩ.
"Hàn Vĩ ngoan để anh lau người nhé." Tề Lăng đỡ Hàn Vĩ tựa vào người mình, sau đó nhẹ nhàng giúp cậu lau sạch sẽ mồ hôi.

"Em biết không Vãn Thâm nó đang ra vẻ với truyền thông thôi, nhưng mà ai chẳng biết hắn bị gì chứ.

Ra vẻ ổn để ai xem chẳng biết.

Em xem anh nói đúng không?"
Tề Lăng cười cười nói, nhưng nhận ra điểm gì đó, anh liền đặt thau nước xuống.
"Hàn Vĩ? Em vừa cựa mình đúng không?" Tề Lăng không tin ôm Hàn Vĩ vào lòng, nhưng đáp lại anh chỉ là sự im lặng.

Tề Lăng đợi một lúc lâu nhưng không thấy gì bất thường liền hạ mi :" Em xem, anh trông em dậy quá bị ảo tưởng mất rồi.

Giá như em thực sự cử động nhỉ".

Tề Lăng đặt Hàn Vĩ xuống giường, đắp chăn ngay ngắn giúp cậu.
Nghĩ nghĩ, Tề Lăng liền lấy điện thoại ra gọi Vãn Thâm.

Từ ngày cùng chăm Hàn Vĩ, sự căng thẳng giữa Tề Lăng và Vãn Thâm đã không còn.
"Có chuyện gì sao?" Vãn Thâm bắt máy.
"Haha tôi nghĩ tôi bị điên rồi.

Lúc nãy lau người cho em ấy, tôi lại thấy em ấy cử động"
"Cậu nói thật chứ?" Vãn Thâm hô hấp dồn dập hỏi lại.
"Thật, nhưng tôi đợi hồi lâu không thấy em ấy cử động nên tôi nghĩ chắc tôi ảo tưởng rồi".
"Dù gì thì tôi cũng sắp về, sáng mai tôi về.

Nếu như đó là thật, không phải là quá tốt sao?"
"Đừng thất vọng nhé, còn nữa, cậu nhớ giữ sức khoẻ"
"Tôi không chết trước em ấy đâu.

Nhất định tôi phải nhìn em ấy tỉnh lại rồi hôn em ấy rồi tôi mới biến mất haha"
"Ừ, thôi tôi xem em ấy đây.

Chào cậu"
"Ừ chào"
Cúp máy, Tề Lăng nhìn sang Hàn Vĩ: "Em nói xem liệu em có khả năng tỉnh lại không? Hắn trông em lắm rồi đấy"
Vừa nói dứt lời, như để đáp lại lời Tề Lăng, đầu ngón tay Hàn Vĩ khẽ giật.

Tề Lăng liền gọi bác sĩ đến.
"Thật kỳ diệu, hôn mê sâu 10 năm, cậu ấy lại đang có dấu hiệu hồi tỉnh.

Các cậu không đợi phí công rồi".

Hứa Du mỉm cười nói với Tề Lăng.
Còn Tề Lăng vẻ mặt không tin nhìn Hàn Vĩ, sau đó xúc động hôn lên mái tóc cậu: " Nếu Vãn Thâm biết, hẳn hắn sẽ rất vui mừng, cám ơn em, Hàn Vĩ.

Cám ơn em đã không bỏ bọn anh".

Sau đó liền quay sang Hứa Du" Cậu khám cho Hàn Vĩ thêm một chút.

Tôi gọi báo hắn".
Vãn Thâm khi nhận cuộc gọi thứ hai của Tề Lăng là đang chập chờn ngủ.


Sau cú điện thoại ấy, Vãn Thâm giao hết lại cho thư ký, tự mình lái xe hơi từ Thành phố này trở về.

Dù hai thành phố kề nhau nhưng thời gian đi lại đến 4 tiếng đi xe.

Vãn Thâm lái xe trong đêm vắng nên tăng ga chạy về.

Anh sợ không kịp về nhìn kỳ tích xuất hiện.
Thế nhưng anh ngàn vạn lần không ngờ rằng, đời này kỳ tích đã không còn xuất hiện với anh.

Do chạy quá nhanh, Vãn Thâm không phanh kịp, cả chiếc xe BMW tông vào xe ô tô tải đi ngược chiều.

Gã tài xế say xỉn lái xe ngược chiều vào làn đường Cố Vãn Thâm đang đi.

Chân Cố Vãn Thâm mắc kẹt lại dưới bánh xe.

Trên người đều là thương tích nặng.

Cố Vãn Thâm biết lần mày không thể qua khỏi, dùng chút tỉnh táo của mình chuyển cho luật sư riêng và Tề Lăng tin nhắn.

Sau đó anh an tâm lấy từ ví ra hình của Hàn Vĩ.

Anh mỉm cười nằm trong xe nhìn bức ảnh ấy.

Gã tài xế say xỉn kia đã rời khỏi hiện trường.

Nơi xảy ra tai nạn nằm ở đoạn đường vắng.

Từ lúc Tề Lăng nhận tin, đến khi xe cứu thương đến chắc hẳn anh không thể qua khỏi.

Vãn Thâm nhắm mắt, tay nắm chặt hình cậu, từng hình ảnh thoáng hiện qua trong tâm trí.

Là hình ảnh Hàn Vĩ lúc mới gặp.

Hơn 20 năm, anh cũng không còn cơ hội chuộc tội.

Hàn Vĩ, Hàn Vĩ, anh đã thề sẽ không chết nếu không nhìn em tỉnh dậy, anh phải đi ngược lại với lời thề mất rồi.

Vẫn vui mừng vì đời này em đã có Tề Lăng, không có anh, em vẫn sẽ hạnh phúc.

Cám ơn em vì đã đến, cũng xin lỗi em vì đã làm em tận cùng đau thương.
Vãn Thâm mỉm cười, ít nhất giây phút cuối cùng của cuộc đời, đầu óc anh chỉ có duy nhất mình em.
-----------
[End]
Havi: thế là truyện đến cuối cùng.

Havi nghĩ cái kết thế này là ổn rồi, nên những chuyện sau đó, sẽ có vào chap ngắn ngủi ở phía sau, và chỉ gói gọn trong chap đó.

Hàn Vĩ dù gì cũng sẽ tỉnh và sống với Tề Lăng.

Vãn Thâm lúc chết ngoài nuối tiếc vì không nhìn thấy nguơf mình yêu tỉnh lại, nhưng hắn vẫn cảm thấy hạnh phúc vì Hàn Vĩ của hắn sẽ có những ngày cuoos đời hạnh phúc
Và hơn hết những gì hắn muốn làm cho Hàn Vĩ, hắn cũng đã làm được.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.