Tam Vạn Anh Xích Truy Thê Ký

Chương 42






Tô Hướng Vãn vừa thoát khỏi trò chơi thì Nam Hướng Bắc cũng lập tức tắt máy, sau đó liền cầm điện thoại gọi vào số của Tô Vi Tích, vừa chờ bên kia bắt máy vừa nghĩ xem nên dỗ dành cô bé như thế nào.



Bên kia không để cô chờ lâu, nghe thấy Tô Vi Tích gọi mình “Bắc Bắc”, Nam Hướng Bắc chợt ho khèm một tiếng và nói: “Tiểu Tích có còn giận không?”



Điện thoại của Tiểu Tích đương nhiên là đang mở loa ngoài, bởi vì mẹ còn ở trong phòng, nghe Nam Hướng Bắc hỏi thế, Tô Vi Tích có hơi chần chừ mà nhìn về mẹ mình, thấy nét mặt như cười lại như không cười của Tô Hướng Vãn, nó bèn hiểu ý mà gật đầu một cái.



“Hơ!” Đứa trẻ rất thông minh này không cần phải nói bất kỳ chữ nào, một âm thanh đầy tâm trạng thì Nam Hướng Bắc đã đầu hàng, “Tiểu Tích đừng giận nữa mà có được không? Vài ngày nữa Bắc Bắc dẫn con đi khu vui chơi.”



Đôi mắt lập tức sáng lên khi nghe được đi khu vui chơi, ba chữ không giận nữa suýt đã tuột khỏi miệng, nhưng khi nhớ đến mẹ mình, nó bắt đầu rất khó xử mà gãi nhẹ lên mặt, vài giây sau, đôi mắt to tròn ấy một lần nữa nhìn lên người mẹ đang khoanh tay im lặng.



Tô Hướng Vãn luôn biết con gái mình rất thông minh, cũng rất vâng lời, nhưng thông minh và hiểu chuyện đến mức độ này thì thật sự khiến cô dâng lên một cảm xúc khó tả.



Nhìn đứa bé đang chờ chỉ thị của mình, ánh mắt của Tô Hướng Vãn hơi phức tạp, cô bước lên hai bước, giơ tay ra, và rồi cũng khựng lại như bao lần trước đây, chỉ là đêm nay, cuối cùng bàn tay ấy cũng nhẹ nhàng xoa lên đầu của Tô Vi Tích, vuốt lên mái tóc mềm mỏng ấy, “Nghe đọc truyện xong thì ngủ nhé.”



Tô Vi Tích không hiểu vì sao mẹ mình lại đột nhiên như thế, đầu nghiêng qua một bên, mắt in dấu chấm hỏi to, nhưng Tô Hướng Vãn lại không có ý định giải thích, chỉ lặng lẽ đi ra khỏi phòng.



“Mẹ ngủ ngon.” Tô Vi Tích gọi với theo.



Tô Hướng Vãn hơi sững lại, chỉ nói: “Ngủ ngon.”




“Ủa? Mẹ con đang ở trong phòng à?” Thấp thoáng như nghe thấy giọng của Tô Hướng Vãn, Nam Hướng Bắc còn tưởng mình bị ảo thính, liền hỏi Tô Vi Tích để chứng thực.



Bấy giờ Tô Hướng Vãn đã rời khỏi căn phòng đầy màu sắc trẻ con, cô vừa đi thì Tô Vi Tích đã không đành lòng tiếp tục “ức hiếp” Bắc Bắc của nó nữa, “Bắc Bắc, con không giận nữa.”



“Hửm?” Nam Hướng Bắc ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng bị niềm vui thay thế, “Thật sao?”



“Dạ thật.” Tô Vi Tích phản ứng ngay, nghĩ ngợi gì đó nó lại hỏi: “Vậy Bắc Bắc có còn dẫn con đến khu vui chơi không?”



“Đương nhiên rồi!” Vừa đáp Nam Hướng Bắc vừa nhớ lại tình cảnh tối qua khi cô gợi ý với Tô Hướng Vãn về chuyện này, lúc ấy Tô Hướng Vãn không phản hồi, nghĩ thế bèn ngầm quyết định lần này chờ đại sư tỷ trở về từ Dubai, cô nhất định phải khuyên cho bằng được, “Ngày mai mẹ con lại phải đi làm rồi, mẹ đi làm rất vất vả, hay là chờ mẹ con về chúng ta cùng đi có chịu không?”



“Dạ chịu!” Tô Vi Tích nghe thế càng phấn khởi hơn nữa, nhưng chỉ giây sau cô bé chợt nhớ ra dường như mỗi khi hiếp đáp Bắc Bắc, mẹ sẽ tự nhiên trở nên dịu dàng và vui vẻ, gương mặt bé tí liền hiện lên một cảm xúc bối rối, miệng nó he hé, song cuối cùng vẫn không nhắc nhở Bắc Bắc của nó rằng nếu đi chơi cùng mẹ, nhất định sẽ bị mẹ ức hiếp.



“Vậy Bắc Bắc đọc truyện cho con nghe nha.” Nói thế nào đi nữa, biết được Tiểu Tích không giận mình Nam Hướng Bắc cũng nhẹ nhõm hơn, tâm trí quay trở về cô bèn giở quyển truyện cổ tích ra, chờ khi Tô Vi Tích đã ngoan ngoãn nằm lên giường, cô bắt đầu đọc từ từ và truyền cảm câu truyện của hôm nay.



Cũng như thường lệ, sau khi kết thúc tiết mục với Tiểu Tích, cô lại gọi cho Tô Hướng Vãn và đọc câu truyện vừa rồi một lần nữa, chỉ là tốc độ lần này rõ ràng đã nhanh hơn.



“Hôm nay cô mệt lắm à?” Chờ đối phương đọc xong câu truyện, Tô Hướng Vãn nhẹ giọng hỏi.



“Đâu có đâu.” Nam Hướng Bắc thấy lạ.



Mặc dù quy trình kết hôn có hơi phức tạp, trung gian còn gặp phải tên phá rối La Khắc Địch, nhưng tổng thể mà nói cũng ổn, không phải rất mệt.



“Ừm… vậy đọc nhanh thế làm gì vậy? Cắn phải lưỡi chưa?” Tô Hướng Vãn cười hỏi.



“Ưm, chẳng phải ngày mai cô phải dậy sớm đi Dubai sao?” Hóa ra là vì lý do này, biết rõ nguyên cớ rồi Nam Hướng Bắc vội vàng giải thích, sợ đại sư tỷ hiểu lầm, “Tôi nghĩ đọc nhanh một chút thì cô có thể nghỉ ngơi sớm một chút, bay hơn 11 tiếng đấy, mệt lắm.”



Tuy nói số tiền bay tuyến quốc tế cao hơn, và chỉ những tiếp viên có kinh nghiệm mới có thể bay quốc tế, nhưng áp lực công việc mà nó mang đến cũng không nhỏ chút nào.



Trái tim của Tô Hướng Vãn như được bôi lên mật ngọt, ý cười trong đôi mắt không chỗ ẩn nấp, lời nói cũng trở nên túng thiếu, “Vậy tôi ngủ đây.”



“Ừm! Ngủ ngon.” Chờ Tô Hướng Vãn đáp lại hai chữ “ngủ ngon” thì Nam Hướng Bắc lại chợt nghĩ ra gì đó: “Ấy chờ đã!”



Chẳng còn nhớ đây là lần thứ bao nhiêu bị níu lại như thế, Tô Hướng Vãn vừa nín cười vừa lắc đầu hỏi: “Thế nào?”



“Hmm…là vậy… Dubai và Trung Quốc ấy… có chênh lệch múi giờ… Tôi sẽ canh giờ cô chuẩn bị ngủ gọi qua cho, cô không cần gọi về đâu.” Nam Hướng Bắc xoa xoa sống mũi rồi bổ sung thêm, “Nếu không thì truyện trước giờ ngủ cũng biến thành truyện sau bữa ăn rồi.”




Tô Hướng Vẫn thật sự đã hết cách với mức độ ngây thơ của Nam Hướng Bắc, giọng nói cũng nghiêm hơn: “Vậy khác nào cô phải hai giờ khuya mới được ngủ? Không được.”



“Nhưng mà….”



“Không nhưng nhị gì cả.” Nghe ra được đối phương còn muốn kiên trì, Tô Hướng Vãn bổ sung, “Ngày mai đến giờ tôi sẽ gọi về, cô chỉ việc ngoan ngoãn chờ là được.”



“Ò….”



“Được rồi, còn gì muốn nói không?”



“Hết rồi.”



“Ừm, vậy ngủ sớm nhé, cúp đây.”



“Bye bye.”



Sau khi cúp máy, Nam Hướng Bắc lấy quần áo vào nhà tắm, đứng dưới vòi sen, nghĩ đến tuần sau là phải thu dọn hành lý sang Úc tham gia huấn luyện, Nam Hướng Bắc không khỏi thở dài.



May mà hai ngày sau, khi Tô Hướng Vãn trở về, họ vẫn còn gặp được một lần nữa, nếu không thật không biết phải chờ đến khi nào.



Hai ngày, nói dài không dài, nhưng đối với một người tương tư mà nói, quả thật không ngắn chút nào.



Dẫu rằng mỗi ngày đều có thể nghe “câu chuyện sau bữa ăn” của ai kia, nhưng cái cảm giác muốn được gặp nhau lại không hề thuyên giảm chút nào.



Tô Hướng Vãn dặn dò một tiếp viên đang ngơ ngác vào bếp hỗ trợ đồng nghiệp chuẩn bị bữa ăn rồi một mình quay về khoang VIP, bất giác tự trêu, không ngờ mình cũng có ngày biết nhớ nhung một người.



Tuy nhiên, ngay khi cô vừa đi vào khoang thương gia thì một giọng nam rất cao chợt quát lên: “Tiếp viên trưởng đâu? Tiếp viên trưởng qua đây!”



Từ xa Tô Hướng Vãn đã trông thấy cô tiếp viên mới lần đầu bay tuyến quốc tế đang nhìn khách hàng trong sự bực tức, liền nhanh chân bước đến đó, vừa tới gần thì cô tiếp viên đã bị vị khách đẩy một cái suýt ngã xuống đất.



Tô Hướng Vãn tiến nhanh tới đỡ lấy cô gái, chờ đối phương đứng vững thì cô quay sang mỉm cười với hành khách nói: “Thưa ông, tôi là tiếp viên trưởng, xin hỏi ông có yêu cầu gì ạ?”



“Tôi muốn kiện cô ta!” Vị khách liếc cô tiếp viên một cái rồi chỉ lên vết ố trên áo của mình nói: “Các người làm việc như vậy là thái độ gì hả? Dám hất nước vào người tôi sao! Phục vụ kiểu gì vậy chứ? Hả? Tôi phải kiện mấy người!”



Nhìn xuống vết ố trên áo của người đàn ông, Tô Hướng Vãn quay sang hỏi tiếp viên bằng giọng nghiêm ngặt: “Em đã làm vậy sao?”



“Vâng… nhưng là vì hắn….” Gương mặt xinh đẹp tích tắc tím đỏ, cô tiếp viên chỉ vào người đàn ông, định giải thích thêm nhưng Tô Hướng Vãn lại không cho cô cơ hội, “Đến xin lỗi vị khách này.”




“Tiếp viên trưởng, em…”



“Nhanh lên.” Tô Hướng Vãn chau mày, vô cùng nghiêm khắc.



Tiếp viên trẻ khoang mắt đỏ hoe nhìn Tô Hướng Vãn, gương mặt ấm ức, đứng yên tại chỗ một hồi lâu, cuối cùng cũng chỉ biết khom lưng, “Xin lỗi, thưa quý ông.”



“Hớ!” Người đàn ông hứ lạnh một tiếng, Tô Hướng Vãn thấy vậy bèn bảo cô gái rời khỏi rồi thay lên nụ cười thân thiện, nói với người đàn ông vài câu với mong muốn dập tắt ngọn lửa trong lòng đối phương, bấy giờ mới từ từ quay về tìm cô tiếp viên lúc nãy.



“Chuyện gì đã xảy ra?” Thấy cô gái mới nãy còn rất quật cường mà giờ đây lại rơi nước mắt, Tô Hướng Vãn đến hỏi tiếp viên còn lại cũng phục vụ trong khoang thương gia.



Thông thường tiếp viên mới bay đường dài sẽ không được làm việc trong khoang thương gia, nhưng vì chuyến bay hôm nay có vài vị khách Hàn Quốc, vì muốn phục vụ được chu đáo hơn cô mới điều cô tiếp viên biết nói tiếng Hàn ấy vào giúp đỡ.



“Lúc nãy người đó nói với Tiểu Nhã… nói những lời rất khó nghe.” Cô tiếp viên được hỏi chuyện hạ thấp giọng nói, ánh mắt thương hại không quên lẻn nhìn sang tiếp viên trẻ tên Tiểu Nhã, “Tiểu Nhã không kìm được lòng nên đã tát nước ép vào người đó.”



Nghe thế, Tô Hướng Vãn rất không hài lòng mà nhìn về vị trí của người đàn ông, bất lực thở dài. Cô mang khăn giấy đến đưa cho cô gái còn đang lau nước mắt: “Em phải hiểu một điều, người ngồi hạng thương gia, rất có thể sẽ là người khiến em đánh mất công việc.”



“Chẳng lẽ chỉ vì như vậy mà em nhất định phải gánh chịu những sỉ nhục này?” Cô gái ngước lên nhìn Tô Hướng Vãn, mắt đỏ hoe, nét mặt không phục, ánh mắt nhìn Tô Hướng Vãn cũng pha lẫn sự khinh miệt.



Cả hai nhìn nhau vài giây, hiểu được ý nghĩa trong cái nhìn ấy, Tô Hướng Vãn lựa chọn thu lại những lời chuẩn bị nói ra, “Em qua khoang kinh tế giúp đỡ đi.”



Tiểu Nhã hứ lạnh một cái rồi quay lưng đi, Tô Hướng Vãn đứng nhìn ở phía sau, chỉ biết lắc đầu.



Tô Hướng Vãn không hề biết rằng, cũng trong lúc đó, người đàn ông mới nãy còn đòi kiện Tiểu Nhã đang nhìn cô đau đáu, đôi mắt chứa toàn ý đồ xấu xa.



“Mày nói thật chứ?” Người đàn ông nhìn xuống áo của mình, chau mày hỏi người bên cạnh.



“Thật đấy cậu La.” Người ngồi ở vị trí cách người đàn ông một lối đi nói, “Em rất nhạy cảm với giọng nói, trước đây từng vài lần nghe thu âm cuộc chiến môn phái của phái Tiêu Dao, cô ta chính là người chỉ huy.”



“Vậy sao?” Ngón tay phủi phủi lên áo, nét mặt giăng đầy mây mù kia như sáng rạng hơn, người được gọi là cậu La đưa mắt nhìn về Tô Hướng Vãn, khóe môi cong lên, “Tô Mạc Lấp ư? Trùng hợp thật.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.