Tâm Tự Diệu Ngôn

Chương 33




Nhưng có một số việc càng sốt ruột, thì càng có lực cản trùng điệp.

Lâm Duật Ngôn liều mạng chạy đến trước tòa nhà ba tầng câu lạc bộ thuê để huấn luyện mở rộng, kết quả cửa đóng chặt, anh bảo vệ dưới lầu thấy cậu tới, không nói hai lời mời cậu ra ngoài.

Nói với cậu phải đợi đến tám giờ tối, nửa đường không thể tùy tiện đi vào.

Lâm Duật Ngôn chán nản chạy về bờ biển, vừa đi vừa về gần mười cây số, mỏi đến độ đi đứng như nhũn ra, ngồi phịch trên mặt đất. Thảm thương hơn còn ở phía sau, Tăng tiên sinh vẽ một dấu gạch chéo đỏ chót trên giấy vẽ của cậu, viết lời bình: Bảo trò vẽ cảnh, nhưng không bảo trò vẽ người.

Lâm Duật Ngôn bụm mặt “A hu” một tiếng, đứng lên đổi một tờ giấy vẽ mới, quay về biển khơi, phác họa lần nữa.

Trong lòng có một chút chuyện, cảm thấy thời gian trôi qua rất chậm rất chậm, tuy rằng luôn cố gắng chìm đắm trong sáng tác, Tăng tiên sinh dạy cậu kiến thức cũng đều ghi nhớ trong lòng, nhưng chỉ cần rảnh rỗi, lại nhìn thời gian, nhịp tim cũng đẩy mạnh theo thời gian, từng chút một mà tăng nhanh tốc độ.

“Buổi tối có thể sẽ cùng nhau ăn cơm.”

“Dạ?”

Tăng tiên sinh nói: “Sau khi Diệu Dương đến, đám trẻ kia thực sự vất vả, để chúng nó thả lỏng một chút, làm bữa tiệc nhỏ.”

Tám rưỡi tối, quản lý dẫn đội dựng lửa trại ở cửa homestay gần bờ biển, nhưng bên ngoài lạnh quá, chỉ làm trang trí, vẫn hoạt động ở phòng khách. Nhà trọ này rất rộng, có một đại sảnh tụ hội đặc biệt chuẩn bị cho các đoàn du lịch, ở giữa đặt một cái bàn dài, trên mặt đất trải thảm dày, còn có vài chiếc ghế sofa lười, tiện thể cho tuyển thủ chơi game thả lỏng.

Lúc Cố Diệu Dương dẫn theo tuyển thủ tới, Lâm Duật Ngôn đang đội mũ đầu bếp giúp quản lý chuẩn bị gà tây phối đồ ăn. Năm nay quản lý ba mươi tuổi, nghe nói trước khi chưa đến câu lạc bộ là một đầu bếp năm sao của một khách sạn, Lâm Duật Ngôn học trộm anh ta không ít, đang cẩn thận cắt miếng khoai tây, nghe thấy có người nói: “Đầu bếp nhỏ nhà ai đây?”

Lâm Duật Ngôn ngước mắt, nhìn thấy Cố Diệu Dương túm mũ đầu bếp của cậu đong đưa trên tay, vui vẻ cười một cái, lại thừa dịp quản lý quay đầu chỉnh nhiệt độ lò nướng, nhón một miếng dăm bông, đưa tới bên miệng Cố Diệu Dương.

Cố Diệu Dương ngẩn ra chốc lát, ngậm miếng dăm bông trên ngón tay cậu vào miệng, nói: “Cũng không tệ lắm.”

Lâm Duật Ngôn ngượng ngùng cười, thoạt nhìn hơi căng thẳng, cậu thở sâu một hơi, điều chỉnh biểu cảm để dao xuống, do dự nói: “Cố Diệu Dương, tôi muốn nói với cậu…”

“Hey! G, có thể giúp tôi xem quy tắc này không?” Lúc này, có người cầm một phần tài liệu chạy tới nói: “Tôi cảm thấy cái này không hợp lý, nếu như trên đài đối thủ phát ra công kích trí mạng, nếu tôi không phạm luật phải làm sao…”

Cố Diệu Dương bảo gã ngậm miệng, lại nhìn về phía Lâm Duật Ngôn, hỏi: “Cậu muốn nói gì?”

Lâm Duật Ngôn nói: “Không có gì, cậu đi làm việc trước đi.” Lại vội vàng hít thở, giảm bớt tâm tình căng thẳng nói: “Tí nữa nói cho cậu.”

Cố Diệu Dương gật đầu, đi theo tuyển thủ kia sang một bên.

Bọn họ vừa rời đi, Mạnh Hổ và Charlie đã kề vai sát cánh đi tới, ngồi trên đệm gần đó, Lâm Duật Ngôn giúp đỡ bưng một phần thịt gà tây, ngồi chung với họ, Mạnh Hổ nếm thử một miếng thịt gà cằn nhằn khó ăn, lại bắt đầu hoài niệm mỹ thực ở quê nhà.

Lâm Duật Ngôn cảm thấy cũng được, nhìn Charlie, lưỡng lự hồi lâu, hỏi: “Tên tiếng Trung của anh, là ai đặt cho anh?”

Charlie nói: “Mạnh Hổ đấy.”

Lâm Duật Ngôn “À” một tiếng, phát hiện Mạnh Hổ đang điên cuồng nháy mắt với mình, Charlie hỏi: “Tên có vấn đề gì hả?”

Lâm Duật Ngôn nhất thời không biết có nên nói hay không, Mạnh Hổ lập tức thay cậu trả lời: “Không có vấn đề, tên tôi đặt cho cậu có thể có vấn đề gì?”

“Thật sao?” Dường như Charlie đã hoài nghi từ lâu: “Vậy tại sao mỗi lần tôi giới thiệu tên với người ở chỗ các cậu, bọn họ đều sẽ phát ra tiếng cười quái gở?”

Mạnh Hổ nói: “Huấn luyện viên cười không?”

Charlie chỉ vào Lâm Duật Ngôn nói: “Huấn luyện viên sẽ chỉ thoải mái cười to với vị tiên sinh này.”

Mạnh Hổ ho một tiếng, định giảo biện: “Tôi cảm thấy cậu không nên nghi ngờ tôi, tên tôi đặt cho cậu không có bất cứ vấn đề gì.”

Charlie nghi ngờ quan sát hắn, lại hỏi Lâm Duật Ngôn.

Lâm Duật Ngôn lập tức tránh né ánh mắt của Charlie, nhìn trái phải mà nói với Charlie: “Tôi, tôi đi vệ sinh.”

Nhà vệ sinh không ở trong phòng, Lâm Duật Ngôn muốn đứng ở cửa đợi mấy phút tránh đầu sóng ngọn gió, lại không nghĩ rằng Mạnh Hổ cũng theo ra ngoài, lén lút nói cảm ơn với cậu.

Lâm Duật Ngôn nói: “Không thì anh đổi tên khác cho anh ta đi, gọi tên này thật sự không tốt lắm, cũng bắt nạt người quá.”

Mạnh Hổ nói: “Là hắn bắt nạt tôi, cậu không biết hôm tôi vừa đến đã bị hắn đánh thảm cỡ nào, đương nhiên phải tìm cơ hội báo thù.”

“Báo thù có thể đổi một cách quang minh chính đại mà.” Lâm Duật Ngôn không tán thành: “Vả lại không phải quan hệ của các anh rất tốt sao?”

Mạnh Hổ nói: “Quan hệ tốt là một chuyện, bắt nạt người lại là chuyện khác, tôi lại không đánh hắn, ngoài miệng còn không thể hưởng tí hời à? Dẫu sao sau này hắn sẽ là cháu của tôi, không đổi được.”

Lâm Duật Ngôn còn muốn khuyên hắn kịp thời làm việc thiện, tầm mắt quét qua, phát hiện Charlie đã khí thế hùng hổ chạy tới, Tăng tiên sinh khả nghi đứng bên cạnh, vẻ mặt xem náo nhiệt không chê chuyện lớn.

“Đệt!” Mạnh Hổ chửi tục một câu, quay đầu chạy ngay, vẫn không quên kêu Lâm Duật Ngôn, Lâm Duật Ngôn run rẩy nói: “Mắc, mắc mớ gì đến tôi.”

Mạnh Hổ nói: “Cậu là đồng lõa! Biết chuyện không báo!”

Lâm Duật Ngôn cẩn thận suy nghĩ, thật đúng là có chuyện như vậy, sợ đến độ mũ đầu bếp cũng rơi xuống đất, chạy theo như con thỏ.

Nhưng cậu không có tế bào vận động gì, bình thường đi trên mặt tuyết cũng sắp trượt chân, càng khỏi nói chạy, một bước ba trượt, suýt nữa nằm rạp trên mặt đất, Mạnh Hổ coi như nghĩa khí, nhìn ở mức độ đồng hương, vẫn luôn giúp Lâm Duật Ngôn che chở, “Nhanh nhanh nhanh, gom cầu tuyết.”

Mạnh Hổ nói xong, đã ném một quả cầu tuyết to đùng về phía Charlie, chính giữa ấn đường, cực kỳ chuẩn xác không gì sánh được, tiện thể khoe khoang một câu: “Trâu bò.” Ngay sau đó phát động vòng tấn công thứ hai.

Kỹ thuật của Lâm Duật Ngôn không tốt, nhưng vẫn tạo thành chướng ngại thị giác của Charlie.

Bả vai Charlie lại trúng một viên đạn, tỉnh táo nghĩ một lát, chạy về đại sảnh rống lên một câu, ngay lập tức, một tràng trận tuyết oanh oanh liệt liệt cứ như vậy kéo màn che ra.

Người nhiều lên, ngay cả địch bạn cũng không phân rõ, cái trán rộng của Mạnh Hổ trúng vài chiêu, ôm đầu lộn nhào đổi trận địa, Lâm Duật Ngôn cũng muốn chạy theo, kết quả vừa đứng lên, đã thấy một quả cầu tuyết to lớn lao tới trước mặt, sợ tới mức không nhúc nhích vội vàng nhắm mắt lại, “Ngớ ngẩn! Nhắm mắt lại quả cầu sẽ biến mất hả?”

Không biết Cố Diệu Dương đến đây lúc nào, giúp cậu chặn cầu tuyết lại kéo tay cậu, dẫn cậu chạy đến đằng sau đá ngầm cách đó không xa, Lâm Duật Ngôn ngạc nhiên hỏi: “Sao cậu ra ngoài rồi?”

Cố Diệu Dương vỗ vỗ tuyết trên người cậu, chọc trán cậu nói: “Sợ cậu bị tuyết chôn. Nói, ai đánh cậu?”

Lâm Duật Ngôn vừa trúng mấy đạn, hăng hái nói: “Cậu muốn giúp tôi trả thù à?”

Cố Diệu Dương: “Ừm.”

“Người kia người kia, mặc áo lông màu lam.” Vị trí của họ coi như bí ẩn, không nhìn kỹ căn bản không phát hiện được.

Cố Diệu Dương tiện tay gom một quả cầu tuyết, nhắm ngay áo bông màu lam “Vèo ——” một tiếng, “Phắc! Mẹ kiếp ai đánh tao?!”

“Còn có người kia! Tóc vàng mắt xanh!”

Cố Diệu Dương đáp một tiếng, lại gom một quả cầu tuyết, nhắm ngay cái ót của tóc vàng mắt xanh, lại “Vèo” một tiếng, “Đệt! Mẹ nó ai đánh lén!”

“Ha ha ha!” Lâm Duật Ngôn che miệng vui vẻ cười khanh khanh, lại quay về phía tóc hồng nói: “Charlie Charlie còn có Charlie, anh ta đánh tôi hai lần!”

Cố Diệu Dương một bên gom tuyết, một bên liếc cậu: “Cậu là yêu tinh thù dai từ đâu tới? Đánh mấy lần cũng nhớ?” Còn chưa dứt lời, cái ót của Charlie đã trúng liên tục hai lần, tru lên vài tiếng lập tức quay đầu, hình như phát hiện cái áo lông màu trắng của Lâm Duật Ngôn lộ ra bên ngoài đá ngầm.

“Là G! G ở sau đá ngầm đánh lén!”

“Đệt! Huấn luyện viên giở trò! Có bản lĩnh ra ngoài đánh!”

Có người nhát gan: “Nhưng G, G là huấn luyện viên, đánh, đánh không?”

Có người ồn ào: “Đánh không? Đánh chớ! Ngay hôm nay! Có thù báo thù, có oán báo oán! Đừng quên lúc trước cậu ta đánh chúng ta thế nào!”

“Chậc.” Cố Diệu Dương híp mắt, xem ra hơi nguy hiểm.

Lâm Duật Ngôn vừa căng thẳng vừa kích động: “Làm, làm sao bây giờ? Cậu có thể đánh thắng họ không?”

“Cậu đoán xem?”

“Muốn, muốn thử không?” Nói xong, chỉ thấy Cố Diệu Dương cởi áo khoác che lên đầu hai người.

Lâm Duật Ngôn hỏi: “Phải đánh thế nào? Bọn họ nhiều người thế kia.”

Một tay Cố Diệu Dương chống áo, một tay kéo cậu lên, thực tế mà nói: “Đánh cái rắm, chạy mau.”

Bên cạnh đá ngầm có một con dốc, chạy lên đi qua một rừng cây nhỏ trụi lủi, triệt để tránh được sự tấn công của những tuyển thủ bên dưới, Lâm Duật Ngôn chạy đến độ mặt đỏ bừng, còn cười không ngừng, cậu chưa từng quậy như vậy, dù là ở cùng với Trác Hàng, cũng chưa bao giờ trải nghiệm cảm giác này.

Dọc đường đều là tuyết trắng rả rích, bởi vì thuộc phạm vi thắng cảnh, cách vài mét lại dựng đèn đường mờ vàng, nhìn rõ con đường.

Lâm Duật Ngôn nói: “Tôi còn tưởng cậu có thể đánh bại tất cả bọn họ.”

Cố Diệu Dương đổ một điếu thuốc lá cuối cùng trong hộp ra, hỏi: “Tôi là siêu nhân à?”

Mang tai Lâm Duật Ngôn phiếm hồng, nói thì thầm: “Tôi cảm thấy cậu là.”

Có vẻ như cậu càng ngày càng to gan, tâm tư càng rõ ràng, lại càng cảm thấy không có gì không dám nói, nhưng tiếng cậu hơi nhỏ, hình như Cố Diệu Dương không nghe thấy, chân dài nện bước đi ở phía trước, trên tay còn kẹp điếu thuốc lá vừa châm lửa chưa hút được hai lần.

“Cố Diệu Dương!”

“Ừm?” Cố Diệu Dương nghe thấy âm thanh quay đầu lại, một quả cầu tuyết lỏng lẻo đập tới trước mặt, “Bộp” một tiếng, rơi trên bàn chân hắn.

“Ha… ha ha.” Lâm Duật Ngôn gượng cười hai tiếng, vừa định lừa gạt cho qua ải, đã thấy Cố Diệu Dương cười gằn một tiếng với cậu, cúi người xuống bốc một nắm tuyết. Lâm Duật Ngôn sợ đến độ quay đầu chạy, ai ngờ vừa chạy hai bước, đã bị một bàn tay to mạnh mẽ để ngang hông, nửa bế lên, Lâm Duật Ngôn cong mắt luôn miệng xin tha, vẫn bị chống lên cột đèn, chờ đợi sự trừng phạt của số phận.

Đợi vài giây đồng hồ, đau đớn trong dự đoán cũng không đến, Cố Diệu Dương bắn nhẹ một cái về phía mũi cậu, chỉ bắn ra vài bông tuyết.

Ngoại trừ hơi lành lạnh, không có cảm giác gì.

“Cậu là đồ đểu ở đâu ra?”

Lâm Duật Ngôn không lên tiếng, chỉ cười nhìn hắn. Trong bầu trời đêm mờ mờ ảo ảo xuất hiện cực quang tạo thành từng dải, cậu chờ mong đã lâu, nhưng căn bản không rảnh quan sát, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm Cố Diệu Dương, nhân lúc hắn muốn tách ra, trong lòng khẽ động, hơi nhón chân lên, hướng về phía đôi môi hắn, hôn một cái cực nhanh.

Nụ hôn này có phần bất thình lình, ngay cả chính cậu cũng bị dọa, lại vội vàng cúi đầu xuống, đỏ mặt nói: “Cố Diệu Dương.”

“Hình như tôi, tôi… thích cậu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.