Tâm Trẫm Thật Là Mệt

Chương 46: Đồ Vô lại




Phương Duệ chỉ lướt qua một cái rồi dừng lại chứ không hề tiến sâu vào trong, hắn buông lỏng tay ra và lui về phía sau hai bước, sau đó hắn dơ ngón cái lên lau khoé môi, vẻ mặt có chút vẫn chưa được thoả mãn.

Trên đời này có một loại người không phải là không sợ chết, cũng không phải không sợ trời không sợ đất… mà là loại người dấu mặt làm ra loại truyện không biết xấu hổ.

Và người này không phải ai khác mà chính là Phương Duệ đang đứng trước mặt Thẩm Ngọc.

Thẩm Ngọc chỉ biết há hốc mồm đứng ngây ngốc tại chỗ giống như là người mất hồn vía. Lần trước nàng bị người này khinh bạc là lúc còn đang say rượu, nhưng lần này nàng lại hoàn toàn tỉnh táo nên không ngây người mới là lạ.

Cánh môi hồng phấn ướt át của Thẩm Ngọc khiến Phương Duệ nhìn không rời mắt. Hắn cũng không biết có phải nguyên nhân là do xuân dược mà Hạ phi bỏ vào trong chén canh hầm hay không?! Nhưng đêm nay khi nhìn thấy xuân cung đồ làm người ta mặt đỏ tim đập ở trong phòng ngủ của Thẩm Ngọc thì tâm hắn làm sao có thể bình lặng như nước mùa thu được nữa. Hơn nữa Thẩm Ngọc lại là dạng sắc đẹp thay cơm nên hắn chỉ cần nhìn nhiều thêm vài lần là đã cảm thấy tinh thần gian nan, trong lòng bồn chồn không yên. Vì thế vừa nãy hắn mới phóng túng như vậy!

Phương Duệ thấy bình thường Thẩm Ngọc lúc nào cũng là một người bình tĩnh, hoà nhã nhưng mỗi lần gặp hắn là nàng đều bị hắn trêu chọc cho mất hết khống chế, thế nên tâm tình Phương Duệ rất tốt bởi vì điều này chứng minh ít nhất hắn cũng đã lọt vào mắt Thẩm Ngọc.

Phương Duệ tiến lên hai bước rồi quơ quơ tay trước mặt Thẩm Ngọc, hắn trêu ghẹo nói:

“Sao vậy… bị quỷ hớp mất hồn rồi sao?”

Lúc nghe được giọng nói của Phương Duệ thì Thẩm Ngọc mới khôi phục lại tinh thần, nàng nhìn nam nhân đeo mặt nạ ở trước mặt rồi cả cái tay lúc ẩn lúc hiện kia thì nàng liền giận không thể kiềm chế mà hất cái tay làm chướng mắt nàng ra chỗ khác.

Sự tức giận trong mắt Thẩm Ngọc vẫn không hề thuyên giảm, nàng trừng Phương Duệ thật lâu rồi thẹn quá hoá giận mà chỉ tay về hướng cửa sổ và nói:

“Ngươi đi ra ngoài cho ta! Sau này đừng có mà vào trong đây!”

Phương Duệ nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Thẩm Ngọc, hắn khẽ cười một tiếng rồi lại đùa giỡn:

“Nhưng mà ngươi đã từng nói là sẽ đáp ứng ta ba điều kiện, nụ hôn mới vừa rồi là điều kiện thứ hai của ta. Nếu như ngươi cảm thấy sự trong sạch của ngươi bị ta phá huỷ… vậy ta có thể dùng kiệu lớn tám người khiêng để đón ngươi vào cửa chính làm tức phụ của ta.”

Phương Duệ nói lời này tuy nghe có vẻ lỗ mãng nhưng sự nghiêm túc trong đó cũng chỉ có một mình Phương Duệ biết được. Chỉ cần Thẩm Ngọc nguyện ý, đừng nói là kiệu lớn tám người khiêng mà ngay cả kiệu trăm người khiêng thì hẵn cũng đều tìm được. Chỉ cần Thẩm Ngọc nói một chữ “Được” thì cho dù phía trước chắn đầy bụi gai thì hắn cũng sẽ thay Thẩm Ngọc dọn dẹp sạch sẽ để đón nàng tiến vào hoàng cung.

“Ngươi cút đi cho ta!” 

Thẩm Ngọc cầm lấy cái chén trên bàn định ném Phương Duệ, tuy nhiên Phương Duệ lại nhanh hơn, hắn nắm lấy tay Thẩm Ngọc rồi nhỏ giọng nói:

“Ngươi muốn những người khác chạy tới đây sao? Ngươi định để cho người khác biết rõ trong phòng ngươi không chỉ có…” Phương Duệ cúi đầu nhìn cục bột nhỏ đang bò dưới chân mình rồi tiếp tục nói: “… Trong phòng không chỉ có một con mèo với một nam nhân đeo mặt nạ, mà còn có…” Ánh mắt Phương Duệ chuyển dời đến phía giường, hắn chần chừ một chút rồi mới nói ra ba chữ: “Xuân cung đồ!?”

Thời điểm nghe thấy ba chữ “Xuân cung đồ” thì Thẩm Ngọc vốn đang tức giận đột nhiên đỏ bừng cả mặt.

Phương Duệ thấy thế liền buông cổ tay Thẩm Ngọc ra, còn Thẩm Ngọc thì cũng không tiếp tục ném cái chén trong tay nữa.

Thẩm Ngọc chậm rãi để cái chén xuống và không hề nhìn Phương Duệ. Dáng vẻ này của nàng tựa như vừa mới làm một chuyện chột dạ, mà chuyện làm nàng chột dạ chính là chuyện cất giấu xuân cung đồ bị Phương Duệ phát hiện. Nhưng Thẩm Ngọc lại không biết mấy cuốn xuân cung đồ có khẩu vị nặng kia đều từng được Phương Duệ thu thập.

Một lúc lâu sau thì Thẩm Ngọc mới ngước mắt lên chống lại ánh mắt của Phương Duệ, tuy nhiên nàng lại nhanh chóng rời đi ánh mắt và không dám nhìn thẳng vào hắn.

Nàng vừa mới bị cường hôn nên hơi thở nhiễu loạn vẫn còn chưa được xoa dịu, cảm xúc lúc này rất khó để diễn tả thành lời… chẳng qua là nàng cảm thấy có một loại khuất nhục dâng lên trong lòng, nó giống như không được người ta tôn trọng và cũng giống với lúc bị người ta cưỡng ép làm chuyện mà chính nàng không thích.

Thẩm Ngọc nhắm mắt lại rồi hít một hơi thật sâu, nếu vừa nãy “Cổ Minh” không nhắc đến ba điều kiện kia thì một tháng bình an vô sự này đã khiến Thẩm Ngọc nhanh chóng quên mất bản thân nàng còn có nhược điểm nằm trên tay hắn, cứ cho rằng điều kiện thứ nhất khi ở Đại Lý Tự đã không còn hiệu lực thì vẫn còn hai điều kiện nữa.

“Vậy còn một điều kiện.”

Khi Thẩm Ngọc nói câu này thì hai mắt nàng đều nhắm lại, trên mặt không hề lộ ra một chút cảm xúc nào, vẻ bình tĩnh này làm cho Phương Duệ không biết rõ được khi nàng nói ra câu này thì trong nội tâm nàng rốt cuộc là dạng tâm tình gì.

Phương Duệ đột nhiên cảm thấy có lẽ bản thân hắn đã quá nôn nóng, vì thế hắn liền nhẹ nhàng nói:

“Cho dù không có ba điều kiện này thì ta cũng sẽ giúp ngươi bảo vệ bí mật.”

Thẩm Ngọc nghe thấy thế bèn cong môi nở một nụ cười châm chọc, nàng mở mắt ra rồi nhìn về phía Phương Duệ, ánh mắt nàng trở nên lạnh lùng:

“Ngươi cảm thấy lời này của ngươi có sự tin cậy sao? Người ta vẫn thường nói chỉ có người chết mới giữ được bí mật và ta thì tin tưởng một người chết chứ không bao giờ tin tưởng ngươi.”

Phương Duệ biết mình đã chọc giận Thẩm Ngọc nên không dám tiếp tục khua môi múa mép nữa, hắn thu hồi lại vẻ cợt nhả rồi thăm dò gọi một tiếng:

“Thẩm Ngọc?”

Thấy Thẩm Ngọc không để ý tới mình thì hắn lại gọi:

“A Ngọc? Tiểu Ngọc Ngọc? Tiểu Ngọc Nhi?”

Lúc gọi đến cái tên “Tiểu Ngọc Nhi” thì Thẩm Ngọc nhịn không được mà nhíu chặt mày.

Nhìn thấy Thẩm Ngọc có phản ứng là Phương Duệ liền không ngừng gọi tên:

“Tiểu Ngọc Nhi! Tiểu Ngọc Nhi! Tiểu Ngọc Nhi!!!”

“Ngươi câm miệng!” Thẩm Ngọc bị gọi đến phiền nên nàng bèn quát to một tiếng. Sau đó Thẩm Ngọc cũng không hề nói chuyện, nàng ngồi xuống ghế và không thèm nhìn Phương Duệ lấy một cái, điệu bộ này của nàng giống như đem Phương Duệ trở thành trong suốt.

Rốt cuộc Thẩm Ngọc cũng chịu để ý tới mình nên Phương Duệ cười đến là vui vẻ, hắn ôm lấy cục bột nhỏ giơ ra trước mặt Thẩm Ngọc rồi nịnh nọt:

“Ngươi nhìn này… cục bột nhỏ đáng yêu như vậy mà người còn nỡ lòng tức giận như thế sao?”

Thẩm Ngọc: “…..” Mặt người này cũng quá dày rồi đi! Rõ ràng người chọc giận nàng là hắn mà hắn còn đem toàn bộ sai lầm đẩy sang cho con mèo.

Cục bột nhỏ “Meo meo” một tiếng rồi giơ móng vuốt ra phía trước để vẫy vẫy, đệm thịt màu hồng phấn trên móng vuốt khiến người ta muốn lấy lông vũ quét qua quét lại xem rốt cuộc nó có sợ ngứa hay không.

Vẻ mặt Thẩm Ngọc khẽ dãn ra, nàng chỉ cảm thấy sự đáng yêu của cục bột nhỏ suýt chút nữa thì hoá giải sự tức giận trong lòng nàng.

Thế nhưng nếu Thẩm Ngọc mà biết rõ cuốn xuân cung đồ kia là do cục bột nhỏ nên Phương Duệ mới phát hiện được thì có lẽ Thẩm Ngọc sẽ đem cục bột nhỏ đi nấu cao.

Vì để tránh cho sự dễ thương của cục bột nhỏ làm ảnh hưởng đến tâm tình nên Thẩm Ngọc cố tình thu hẹp tầm mắt để không phải nhìn vào cục bột nhỏ.

Phương Duệ bỏ cục bột nhỏ xuống đất rồi ngồi xuống bên cạnh Thẩm Ngọc, hắn cố gắng nói thật nhỏ để tỏ ra hết sức áy náy:

“Tiểu Ngọc Nhi, vừa nãy là do ta sai! Ta ngàn lần vạn lần không nên không biết khống chế chính bản thân mình như thế.”

Thẩm Ngọc lại nghe thấy cái tên “Tiểu Ngọc Nhi” khiến nàng nổi cả da gà thì nàng cũng không thèm nhìn Phương Duệ mà chỉ cắn răng nói:

“Ta không có yêu cầu gì đối với ngươi nhưng mong ngươi đừng có gọi ta bằng cái tên kia.”

Phương Duệ ngẩn người rồi bắt đầu suy nghĩ, hiện tại Thẩm Ngọc còn đang tức giận nên nếu hắn không thuận theo ý nàng mà cứ cố tình kêu nàng là “Tiểu Ngọc Nhi” thì chỉ sợ nàng sẽ càng thêm chán ghét hắn.

“Tiểu Ngọc Ngọc?”

Phương Duệ vừa dứt lời thì bàn tay đang đặt ở trên mặt bàn của Thẩm Ngọc liền nhấc lên và đập “Bộp” một tiếng xuống mặt bàn.

Phương Duệ: “…..” Xem ra Thẩm Ngọc cũng không thích cái cách xưng hô này.

“Tiểu Ngọc?”

Bàn tay để trên mặt bàn liền nắm chặt thành quyền.

Phương Duệ: “…….” Vẫn không thích sao? Chẳng lẽ hắn lại gọi nàng là Thẩm Ngọc hoặc Thẩm công tử?

Phương Duệ thật sự buồn rầu, hắn đột nhiên cảm thấy khi mình làm Hoàng đế vẫn là tốt nhất. Bởi vì lúc ấy hắn có thể thoải mái gọi tên Thẩm Ngọc rồi còn có thể cho thêm chữ “Ái” vào trong xưng hô… “Ái khanh, ái khanh” gọi đến là thuận miệng.

Phương Duệ suy nghĩ một chút rồi rất nhân nhượng mà nói: “A Ngọc là cách gọi cuối cùng mà ta có thể tiếp nhận.”

Lần này thì Thẩm Ngọc không có phản ứng gì, A Ngọc so với Tiểu Ngọc Ngọc rồi Tiểu Ngọc Nhi thì khá hơn rất nhiều lần.

Bầu không khí hoà hoãn được một lúc lâu thì Thẩm Ngọc mới nhớ tới việc chính mà nàng muốn làm, nhưng bởi vì hành vi đáng giận của Phương Duệ nên nàng hoàn toàn đã quên chính mình muốn chờ Phương Duệ đến đây để đoán thân phận của hắn.

Nhưng nhìn tình huống hiện tại thì Thẩm Ngọc không hề muốn nói chuyện này với Phương Duệ.

Với lại… ngay cả nàng cũng biết rõ nữ nhi gia không thể dễ dàng bị nam tử khinh bạc, dù chỉ bị nam tử kéo tay cũng sẽ cảm thấy bị mạo phạm chứ đừng nói là bị hôn môi, hơn nữa nam nhân này đâu chỉ hôn nàng có một lần! Vậy mà ngay cả một câu công đạo hắn cũng không hề nói, hắn thật sự coi Thẩm Ngọc nàng là kẻ ngốc dễ bắt nạt sao?

Ngay tại lúc Thẩm Ngọc có ý định cho qua mọi chuyện thì Phương Duệ ở bên cạnh lại nói:

“A Ngọc, ta thật sự không nói dối! Từ nhỏ đến lớn trừ tiểu muội của ta ra thì ta cũng chỉ hôn mỗi mình nàng.”

Vừa nghe thấy lời này của Phương Duệ thì Thẩm Ngọc liền khó chịu ho một tiếng, thiếu chút nữa là nàng ho ra cả một bụng máu.

Thẩm Ngọc: “….” Ai muốn nghe ngươi nói cái này chứ!

—ooOoo—

Moe: giờ sẽ bắt đầu đổi cách xưng hô ngọt ngào hơn, a hi hi!!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.