Tâm Trẫm Thật Là Mệt

Chương 14: Tiêu Phi




Hai tay Phương Duệ đỡ lấy lưng Thẩm Ngọc rồi để cho nàng đứng xuống, sau đó hắn áng chừng sức nặng của trường cung trong tay và nói:

“Có lẽ trường cung này quá nặng đối với Thẩm ái khanh.”

Thẩm Ngọc gật đầu liên tục: “Quả thật nặng.” Nếu nàng có thể cầm nổi trường cung thì Lôi Thanh Đại ở bên trong Đại Nguyên điện cũng đã sớm chép phạt xong thư hối cải rồi.

Phương Duệ đột nhiên kéo tay Thẩm Ngọc khiến nàng cứng đờ cả người, mà cây cung kia lại còn quay về trong tay nàng:

“Bệ hạ, lễ hội săn bắn mùa thu… thần bất lực, thần thật không thích hợp…”

“Đừng nói gì, nghe trẫm nói.” Phương Duệ lúc này đột nhiên nghiêm túc.

Vốn dĩ Thẩm Ngọc còn định nói mấy việc dùng đến võ hay thể lực không thích hợp với nàng thì lúc này tất cả lời muốn nói đều nuốt hết xuống, thấy giọng bệ hạ nghiêm túc thì trong nháy mắt nàng liền hiểu bệ hạ có chuyện quan trọng muốn nói với mình chẳng qua sợ tai vách mạch rừng nên mới mượn cớ luyện bắn cung để che dấu tai mắt.

Thẩm Ngọc tự cho rằng mình đã hiểu ra chân tướng, nhưng nàng đâu biết mình đang bị bệ hạ lừa kéo xuống vũng bùn mà vẫn ngây ngốc không biết gì.

“Bệ hạ, mời người nói.”

Phương Duệ lấy một mũi tên từ trong túi đựng đặt vào trong tay Thẩm Ngọc, người hắn di chuyển ra phía sau lưng nàng và tái diễn lại động tác giống như lần trước.

“Ngày mai đi điều tra chuyện của Trần Trì thì ngươi phải cực kì cẩn thận. Nơi giam giữ phạm nhân kia trừ ngươi ra thì hãy tìm một người có thể tin tưởng đi cùng. Nhưng người này phải có võ công cao cường một chút để hắn có thể đem ngươi và tên phạm nhân kia đến một nơi chỉ có hai ngươi biết rõ, như vậy cũng che giấu được tai mắt của đám người kia.”

“Bệ hạ không tin phòng vệ của của Đại Lý tự sao?” Thời điểm ở quán trà ngày hôm qua thì bệ hạ đã nói qua với nàng rằng Trần Trì có khả năng sẽ bị diệt khẩu và cũng nói với nàng trong triều có đại thần cấu kết với nhau, nếu muốn đào ra được gian thần này thì Trần Trì là một chiếc chìa khoá vô cùng quan trọng.

“Không phải là không tin, mà từ trước đến giờ trẫm vẫn luôn không tin tưởng.” Cho nên hắn mới để Thẩm Ngọc giám sát, hơn nữa Thái hậu cũng đã vươn tay đến Đại Lý tự, mà Đại Lý tự khanh này cũng chính là thế lực bên người Thái hậu.

Phương Duệ chậm rãi kéo căng trường cung, ánh mắt rơi ở trên hồng tâm rồi lại nói:

“Tuy nhiên người kia không nên là người của triều đình, tốt nhất là người trong giang hồ, vì người trong giang hồ rất ít khi liên quan đến các tranh chấp đảng phái. Thẩm ái khanh đã chọn được người thích hợp chưa?”

Thẩm Ngọc sững sờ, nàng rất ít khi kết giao đồng liêu ở trong triều chứ đừng nói là người trong giang hồ.

Nhưng…

Nàng thật sự đã chọn được người thích hợp.

“Bệ hạ, thần đã có người để chọn.”

Nghe được Thẩm Ngọc nói đã chọn được người thì Phương Duệ đứng ở đằng sau lập tức cong khoé miệng.

Hắn đã sớm thăm dò phạm vi giao hữu của Thẩm Ngọc nên cuối cùng người được chọn này là ai cũng không có nằm ngoài ý muốn của hắn.

Dây cung được kéo đến cực hạn, bàn tay đang nắm lấy tay Thẩm Ngọc bỗng buông ra khiến mũi tên bay ra như ảo ảnh, tuy nhiên mũi tâm này lại không trúng hồng tâm.

“Có người chọn được là tốt rồi. Tuy nhiên có một chuyện trẫm muốn đặc biệt dặn dò ngươi.”

Ánh mắt Thẩm Ngọc lộ ra nghi hoặc, nàng hỏi:

“Bệ hạ còn có chuyện gì muốn phân phó?”

“Nếu như gặp nguy hiểm thì phải đặt tính mạng lên hàng đầu.”

Phương Duệ còn nhớ mấy lần Thẩm Ngọc bị hành thích thiếu chút nữa thì mất đi tính mạng, tuy cái mạng nhỏ vẫn giữ được nhưng phải nằm trên giường bệnh suốt cả tháng, loại tình huống như này hắn không muốn lại phát sinh lần nữa.

“Thần tạ ơn bệ hạ quan tâm.”

Dặn dò xong chính sự, mũi tên cũng được bắn ra… thế nhưng người phía sau lại không hề thành thật.

Hắn ỷ vào bản thân mình cao hơn Thẩm Ngọc nửa cái đầu mà ánh mắt di chuyển từ chiếc cổ mảnh mai trắng nõn đi xuống phía dưới, đến khi nhìn thấy vùng đất bằng phẳng không có một chút đường cong của bầu ngực thì hắn có chút thất vọng.

Mấy chuyện liên quan đến nữ nhân vì Thẩm Ngọc nên đời trước hắn không có tiếp xúc qua, cuộc đời hắn cũng vì Thẩm Ngọc mà không biết được tư vị của nữ nhân là gì. Đến tận tối hôm qua cánh tay hắn mới đụng phải một vật mềm mại đến cực điểm, so với chiếc gối bông còn muốn mềm mại hơn. Khi đó hắn không biết đó là vật gì nên không có tinh tế cảm thụ, chờ đến khi biết rõ rồi thì hắn thật sự muốn cảm thụ rõ hơn một chút.

… Phương Duệ đột nhiên cảm thấy loại suy nghĩ này của mình thật đúng là bẩn thỉu.

Phương Duệ thu hồi ánh mắt, buông tay Thẩm Ngọc ra và lui về phía sau mấy bước, tay trái của hắn cầm trường cung còn tay phải thì đặt ở trước bụng, ống tay áo rộng lớn đến bắp đùi tựa hồ như muốn che giấu đi thứ gì đó.

“Khụ khụ.” Phương Duệ hắng giọng một cái rồi lại nói: “Xem ra hôm nay Lôi tướng quân không chép phạt xong rồi, ái khanh ở trong cung cũng làm trễ nải thời gian nên ngươi cứ về phủ trước đi.”

Thẩm Ngọc căn bản không biết tâm tư kiều diễm của Phương Duệ, nàng liền quay người lại và khom ngưới đáp:

“Vậy thần cáo lui…”

“Thần thiếp Như Cẩn tham kiến bệ hạ.”

Phương Duệ: “….” Có để cho trẫm và Thẩm ái khanh từ giã thật tốt hay không?

Hắn hiện tại còn cái gì gọi là suy nghĩ kiều diễm nữa, đều đã bị một chậu nước lạnh đổ xuống rồi, phản ứng gì cũng đều không có.

Phương Duệ nhìn về phía Tiêu phi ở sau lưng Thẩm Ngọc cách đó không xa thì bèn nâng tay phải lên xua một cái:

“Tiêu phi miễn lễ.”

Thẩm Ngọc quay người lại hành lễ: “Thần tham kiến Tiêu phi nương nương.”

“Thẩm đại nhân miễn lễ.”

Vẻ mặt Tiêu phi trong trẻo nhưng lạnh lùng, ở trong cung hầu như chưa có một ai thấy nàng ta cười. Trong ba vị phi tử thì Phương Duệ kiêng kị nhất chính là Tiêu phi.

“Tiêu phi như thế nào lại ở bãi bắn bia?” Phương Duệ cũng cảm thấy Tiêu phi sẽ không theo đúng khuôn phép như Lệ phi hay Hạ phi, lòng dạ của nữ nhân này so với hắn tưởng thì còn muốn sâu hơn.

“Hồi bệ hạ, thần thiếp vốn định đi ra ngoài dạo một chút, nhưng lại nghe thấy nhóm thị vệ bên ngoài nói bệ hạ cùng Thẩm đại nhân đang ở bãi bắn bia nên thần thiếp liền đi vào thỉnh an bệ hạ.” Tiêu phi nói xong thì ánh mắt rơi xuống trường cung trong tay Phương Duệ và lại tiếp tục:

“Vừa nãy thấy bệ hạ dạy Thẩm đại nhân bắn tên thì nhất thời cảm thấy thú vị nên mới nhìn nhiều một chút, thỉnh bệ hạ thứ tội.”

Phương Duệ đem trường cung đưa cho Dung Thái rồi nhếch môi cười nói:

“Cũng không có gì mà không thể nhìn, bất quá trẫm nghe nói thân thủ của Tiêu phi không tồi. Không thì thế này, ngươi hãy để trẫm cùng Thẩm ái khanh mở mang tầm mắt đi.”

Phụ thân của Tiêu phi chính là quân uý trong đội kỵ binh dũng mãnh của Khải Nguyên, từ nhỏ nàng đã đi theo phụ thân luyện võ nên thân thủ cũng vô cùng tốt.

Vẻ mặt Tiêu phi không có bất kỳ biến hoá gì mà chỉ nói:

“Thần thiếp đã nhiều năm không chạm qua vật này, chỉ sợ phá nhiễu nhã hứng của bệ hạ.”

“Sao có chuyện đó được. Nữ tử múa kiếm cầm cung, trẫm chưa từng thấy qua nên mới muốn mở mang tầm mắt. Thẩm ái khanh, ngươi đã từng nhìn thấy nữ tử cầm cung bắn tên chưa?”

Thẩm Ngọc biết rõ bệ hạ thật sự muốn nhìn Tiêu phi động võ, vì thế phối hợp nói:

“Thần chưa thấy qua.” Dù sao… vừa nãy chính nàng cầm cung tên để bắn thì cũng xem như là bệ hạ bắn, vì nàng cơ hồ một chút khí lực cũng không có bỏ ra.

“Dung Thái, đem cung cấp cho Tiêu phi.”

Dung Thái nghe thấy liền đem trường cung đưa tới trước mặt Tiêu phi.

Tiêu phi thấy mình cự tuyệt không được vì thế bèn một tay cầm lấy trường cung.

Thẩm Ngọc đứng ở một bên: “….” Nữ tử bây giờ đều lợi hại như vậy sao?

Sau đó nàng yên lặng cúi đầu nhìn tay của chính mình, đôi tay của nàng có phải là trói gà không chặt hay không, thế nên mới bị hoài nghi giới tính? Huống chi mấy ngày trước đây không chỉ bệ hạ nói nàng yếu đuối, mà ngay cả Lôi Thanh Đại cũng nói nàng giống cô nương gia… Nhưng Lôi Thanh Đại rõ ràng là mắt mù mà, Tiêu phi nương nương nhà người ta tuyệt không hề yếu!

Còn có hắc y nhân kia tại sao lại biết nàng là nữ nhân? Nàng từ trước đến nay luôn cẩn thận chặt chẽ, chú trọng làm việc, trừ ở trong phủ Thái Bảo thì từ trước đến giờ nàng không bao giờ lộ ra hành động nữ tính ở bên ngoài. Chẳng lẽ nàng bị hắc y nhân kia nhìn thấu thân phận bởi vì nàng nhìn yếu đuối không giống một nam nhân sao?

Phương Dụê liếc mắt nhìn Thẩm Ngọc, thấy nàng hơi nhíu mày thì đại khái cũng đoán được nàng đang suy nghĩ cái gì, thế là hắn liền âm thầm cười một tiếng.

Nếu như nàng biết được chính mình đã nói cho hắn biết về thân phận của nàng thì không biết được nàng sẽ có cảm tưởng thế nào?

Sau đó ánh mắt hắn rơi ở trên cung tiễn trong tay Tiêu phi, nhìn tư thế kéo trường cung của Tiêu phi thì nơi khoé miệng hắn liền loé lên một nụ cười lạnh.

Đời trước cũng bởi vì hiện tại quá nhàn nhã cho nên hắn mới không chú ý đến bên cạnh mình đâu đâu cũng là sài lang hổ báo, trước có thế lực của Thái hậu mà sau thì có Đông Cương như hổ rình mồi.

Từ thời tổ phụ hắn đã ký qua hiệp ước đồng minh với Đông Cương, hai nước vĩnh viễn không giao chiến… nhưng một tờ hiệp ước đồng minh này từ sau khi nội bộ Đông Cương làm phản thì trở thành một tờ giấy không có tác dụng.

Đông Cương chính là tộc người du mục, hơn nữa tộc người này còn càng ngày càng cường đại, đối với nước láng giềng là Khải Nguyên cũng nảy sinh lòng muôn dạ thú. Những năm gần đây xuất hiện ở Khải Nguyên không ít tộc người Đông Cương, mà ngay cả trong hoàng cung này cũng có.

Nếu không phải đời trước, trước khi chết đi hắn đã bình loạn giặc trong giặc ngoài thì đời này hắn cũng không thể biết được trong ba vị phi tử thì có Tiêu phi chính là người của tộc Đông Cương.

Phụ thân của Tiêu phi trở thành chánh bát phẩm của đội kỵ binh Khải Nguyên là nhờ nhiều năm về trước đã dẹp loạn được tộc người Đông Cương ở biên giới, nếu đã là người của tộc Đông Cương thì sẽ có rất nhiều thủ đoạn và cơ hội biến Tiêu phi trở thành tai mắt ở trong hoàng cung và nếu nàng ta đã là tai mắt thì muốn gia nhập vào tai mắt của Thái hậu cũng không phải là việc khó.

Tiêu phi kéo ra trường cung thì khẽ cau mày, thời điểm nhắm vào hồng tâm thì nàng hơi nhắm trật ra ngoài một chút rồi mới buông tay, mũi tên rời khỏi cánh cung bay trật ra ngoài hồng tâm và cắm thẳng vào phạm vi màu trắng.

Phương Duệ thở dài nói:

“Đáng tiếc, nếu vừa rồi đầu mũi tên không di chuyển thì có lẽ đã có cơ hội bắn trúng hồng tâm.”

Tiêu phi đang đưa lưng về phía Phương Duệ, nghe thấy lời hắn nói thì ánh mắt nàng hơi lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó nàng lập tức quay người lại và nói:

“Có lẽ thần thiếp quá lâu không chạm vào nên cũng mất tự tin.”

Phương Duệ cười cười làm người ta đoán không ra trong lòng hắn nghĩ gì.

“Vậy Tiêu phi hãy tận dụng thời gian luyện tập thật tốt rồi hãy cùng đám nữ tử tham gia lễ hội săn bắn mùa thu.”

Thẩm Ngọc sững sờ nhìn Phương Duệ:

“Bệ hạ, cho nữ tử tham gia e rằng không ổn.”

Phương Duệ nhìn về phía Thẩm Ngọc và chế nhạo:

“Thẩm ái khanh, nếu không cho nữ tử tham gia thì trẫm thật lo lắng đến thời điểm ấy ngươi chính là người yếu nhất.”

Thẩm Ngọc: “….”

Phương Duệ như nhớ ra cái gì đó, hắn liền nhìn Tiêu phi rồi cười nói:

“Mà có thể cũng không thích hợp thật, vạn nhất Thẩm ái khanh ngay cả nữ tử cũng không sánh bằng… vậy thì ngay cả trẫm cũng không giúp được ngươi.”

Thẩm Ngọc: “…. Bệ hạ, thần vẫn nên cáo lui trước thì hơn.”

Nàng cảm thấy hôm nay bệ hạ liên tục cường điệu thân thể nàng yếu đuối… Ngẫm lại bệ hạ luôn cường điệu lên như thế thì trong lòng nàng có chút bất an, vạn nhất người áo đen kia thật sự dựa vào cử chỉ và tướng mạo của nàng mà đoán ra được thân phận nữ nhân… vậy thì nàng càng phải chú ý nên làm như nào mới không thể biểu hiện ra ngoài vẻ quá yếu đuối.

“Ừm, vậy Thẩm ái khanh ngươi lui trước đi.”

Thấy Thẩm Ngọc muốn đi, Tiêu phi cũng nói: “Vậy thần thiếp cũng không quấy rầy bệ hạ luyện bắn cung, thần thiếp xin cáo lui trước.”

“Cũng được, lui xuống hết đi.”

Thấy Thẩm Ngọc cùng Tiêu phi rời đi thì Phương Duệ liền hỏi Dung Thái đang đứng ở một bên:

“Vừa nãy ngươi nhìn ra cái gì không?”

Dung Thái có chút không rõ ràng, hắn bèn hỏi: “Ý của bệ hạ là?”

“Vừa nãy Tiêu phi cố ý ngắm trật nên mới khiến mũi tên bắn chệch ra ngoài.”

“Bệ hạ, Tiêu phi nương nương như vậy là có ý gì?”

“Có ý gì? Chẳng lẽ ngươi thật sự không nhìn ra cách cầm cung của người Trung Nguyên cùng cách cầm cung của tộc người Đông Cương rất khác nhau  hay sao? Người Trung Nguyên chúng ta ngắm chuẩn sau đó mới dùng đến lực, còn tộc người Đông Cương dùng lực kéo căng rồi mới bắt đầu ngắm bắn. Tuy vừa nãy Tiêu phi đều đã thu liễm lại nhưng thói quen nói chung vẫn khó sửa.”

Dung Thái cả kinh, “Ý bệ hạ là Tiêu phi nương nương chính là người tộc Đông Cương?”

Phương Duệ híp mắt nói: “Ngươi hãy chú ý nhất cử nhất động của Tiêu phi cho trẫm, xem nàng rốt cục đã từng tiếp xúc với ai.” Hắn chỉ biết Tiêu phi là người Đông Cương, nhưng lại không biết người đứng đằng sau nàng ta là ai.

Dung Thái: “…Thần tuân chỉ.”

Hắn có ba đầu sáu tay sao? Hiện tại hắn đã giám sát toàn bộ hoàng cung rồi, thật khổ khi bệ hạ để mắt tới hắn…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.