Tam Sinh Tam Thế - Thập Lý Đào Hoa

Chương 8: Sinh nhật của cục bột nhỏ




Sáng sớm hôm sau, ta bò từ trên giường xuống, rửa mặt mũi rồi lấy nửa tách trà đặc, vừa uống vừa nhìn ra ngoài cửa động, đợi Dạ Hoa đến cùng ta đi dạo trong rừng. Cũng không biết có phải do hắn bị nghiện hay không, mà tinh mơ hôm nào cũng phải đi quanh động Hồ Ly một vòng, còn sống chết kéo ta đi, khiến ta khổ sở muôn phần.

Quanh động Hồ Ly nào có cảnh gì đẹp đẽ, chẳng qua chỉ là mấy cánh rừng trúc, mấy con suối trong, đi một, hai lần còn chấp nhận được, đi thêm mấy lần không khỏi phát chán. Nhưng đã đi suốt mười ngày nửa tháng, hắn vẫn hăng hái không biết mệt mỏi, khiến ta vô cùng khâm phục.

Vừa thong thả bước tới cửa động, mới biết trời đang đổ mưa. Ta cố gắng kìm chế cơn giận, đặt tách trà lên trên chiếc bàn bên cạnh, vui vẻ quay về phòng tiếp tục vùi đầu đi ngủ.

Khi mới hơi hơi buồn ngủ, thì cảm giác có tiếng bước chân.

Ta mở mắt ra, nhìn Dạ Hoa đang đứng trước giường, đau khổ nói: “Hôm nay không biết là Thủy quân phương nào làm mưa, ra ngoài e rằng sẽ làm Dạ Hoa Quân bị ướt, nên tạm thời cứ ở trong động một ngày nhé”.

Khóe môi Dạ Hoa ẩn giấu nụ cười, không tiếp lời.

Lúc này, cục bột nhỏ – đáng lẽ đang say giấc nồng lại từ sau Dạ Hoa ló mặt ra, nhảy lên giường của ta. Hôm nay nó mặc một chiếc áo thêu hoa gấm, lấp lánh ánh cầu vồng, làm cánh tay nhỏ và khuôn mặt xinh xinh trắng nõn càng thêm hồng hào, tươi tắn. Ta bị màu sắc sặc sỡ làm cho hoa cả mắt, nó ôm chầm lấy cổ ta, cất giọng non nớt nói: “Phụ quân nói hôm nay dẫn chúng ta đến phàm trần chơi, mẫu thân sao còn lười biếng nằm trên giường, không chịu dậy?”.

Ta ngây người ra.

Dạ Hoa tiện tay với chiếc áo khoác vắt trên bình phong đưa cho ta, nói: “May mà hôm nay ở phàm trần trời không mưa”.

Ta không biết Dạ Hoa nghĩ gì nữa

Nếu nói hắn không thông thuộc phàm trần, cần người dẫn đường thì chỉ cần gọi một thổ thần là xong. Tuy rằng lúc ở Côn Luân học nghệ, ta đã từng cách dăm, ba ngày lại xuống phàm trần chơi một chuyến, nhưng chưa bao giờ nhớ đường, nếu như cứ đòi ta phải đi cùng thì thực sự là không cần thiết. Nhưng đôi mắt long lanh ngấn nước của cục bột nhỏ đang nhìn ta, ta cũng ngại nên không tìm cớ thoái thác nữa.

Khi cưỡi mây, ta lắc mình biến thành một công tử, dặn dò cục bột nhỏ: “Mấy ngày này con nhớ phải gọi phụ quân con là cha, còn gọi ta, ầy, gọi ta là cha nuôi nhé”.

Cục bột nhỏ không hiểu vì sao luôn nghe lời ta, liền ngoan ngoãn gật đầu.

Dạ Hoa vẫn giữ nguyên hình dáng, chỉ thay đổi áo ngoài cho giống kiểu dáng ở phàm trần, nhìn thấy ta liền khẽ cười, nói: “Nàng trông cũng thật là phong độ”.

Chung quy bản thượng thần cũng đã từng có hai vạn năm sống như đàn ông, đến nay giả trang đàn ông, thuần thục tự nhiên là có thừa.

Ta chắp hai tay, đáp lễ với hắn, cười nói: “Khách sáo quá”.

Lần này, nơi mà ba kẻ thần tiên già, thần tiên thanh niên và thần tiên nhóc con chúng ta chọn xuống là một thị trấn khá phồn hoa.

Suốt dọc đường đi cục bột nhỏ líu lo liên hồi, nhìn thấy gì cũng cảm thấy mới mẻ, thể diện của Thiên tộc đã bay biến đâu mất. Dạ Hoa cũng không hề gò ép nó, chỉ cùng ta đi chầm chậm theo sau, mặc kệ nó vui vẻ nhảy nhót.

Khu chợ ở phàm giới này quả thực náo nhiệt hơn cả Thanh Khâu.

Ta cầm quạt phe phẩy, đột nhiên nhớ ra liền hỏi Dạ Hoa: “Sao hôm nay lại có hứng thú đến phàm giới thế? Ta nhớ tinh sương hôm qua, tiên quan Ca Quân đã ôm tới một đống công văn, nhìn nét mặt của y, có lẽ không phải là văn thư bình thường”.

Hắn liếc ta một cái: “Hôm nay là sinh nhật của A Ly”.

Ta “ồ” lên, rồi gập cái quạt “phạch” một tiếng, nghiêm túc nói: “Ngươi cũng thật vô ý, chuyện lớn thế này, sao không nói sớm với ta một tiếng. Bây giờ trong tay lại chẳng có đồ gì quý, cục bột gọi ta là mẫu thân, sinh nhật nó, ta chẳng chuẩn bị được đại lễ gì, sẽ bị người ta chê cười là lòng dạ sắt đá”.

Hắn hỏi rất tự nhiên: “Nàng định tặng nó cái gì? Dạ minh châu ư?”.

Ta kinh ngạc: “Sao ngươi biết?”.

Hắn nhíu mày cười: “Mấy lão thần tiên trên Thiên Cung mỗi khi yến ẩm, đã vô ý nói đến cái tật tặng lễ vật của nàng. Nghe nói đã nhiều năm qua tật ấy vẫn không đổi, nàng tặng lễ vật xưa nay đều là dạ minh châu, tiểu tiên thì tặng viên nhỏ, lão tiên thì tặng viên lớn, quá công bằng. Ta luôn coi dạ minh châu là thứ vô cùng quý giá, nhưng A Ly còn nhỏ lại không ý thức được giá trị, nàng tặng cho con cũng bằng không, chẳng thà hôm nay dẫn nó đi chơi một ngày, để nó vui vẻ còn hơn”.

Ta đưa tay sờ sờ mũi, cười khan “ha ha” một hồi: “Ta có một viên minh châu cao bằng nửa người, từ xa nhìn lại như một vầng trăng nhỏ, nếu đem tới điện Khánh Vân của cục bột nhỏ, điện Khánh Vân sẽ còn sáng hơn cả phủ đệ của Mão Nhật Tinh Quân. Đó là viên độc nhất vô nhị khắp bốn bể tám cõi…”.

Ta đang nói rất cao hứng, chẳng ngờ bị kéo mạnh một cái, ngã dúi dụi vào lòng hắn. Bên cạnh, một cỗ xe ngựa sầm sập lao vút qua. Đầu mày Dạ Hoa khẽ nhíu lại, đôi ngựa gióng phía trước cỗ xe đột nhiên khựng lại, khua vó hí vang một chặp, cỗ xe bánh bằng gỗ theo đà trượt như bay liền dựng lên. Phu xe trên ghế ngồi liền ngã lên xuống đất, lau mồ hôi nói: “Ông trời phù hộ, hai con ngựa điên này đã dừng lại rồi”.

Cục bột nhỏ vừa nãy còn luôn chạy lên trước, lúc này đây chui ra từ phía dưới bụng ngựa, trong lòng còn ôm một cô bé con đang khóc òa. Vì cô bé đó còn cao hơn cục bột nhỏ một cái đầu, nên nhìn qua giống như bị nó túm eo kéo đi.

Giữa đám người đột nhiên có một người phụ nữ bước ra, một tay giằng lấy cô bé trong tay cục bột nhỏ, khóc bù lu bù loa: “Làm mẹ sợ chết đi được, làm mẹ sợ chết đi được”.

Cảnh tượng ấy chẳng hiểu sao lại thấy thật quen, trong đầu ta đột nhiên lóe lên gương mặt của mẹ ta, cũng khóc nức nở, ôm lấy ta nói: “Hai trăm năm nay con đi đâu, sao lại thành ra thế này…”.

Ta ngoẹo đầu, chắc là ma chướng rồi. Cho dù năm đó khi ở động Viêm Hoa, ta cùng Mặc Uyên suýt chút nữa thì đã hồn phách bay lên trời Ly Hận, mẹ ta cũng không đến nỗi như thế, huống hồ ta chưa từng ra khỏi Thanh Khâu đến hai trăm năm. Ầy, vẫn là năm trăm năm trước, Kình Thương phá vỡ chuông Đông Hoàng, ác chiến cùng hắn một trận, ta đã ngủ một giấc dài suốt hai trăm mười hai năm.

Cục bột nhỏ “soàn soạt” chạy đến trước mặt bọn ta, rất ngây thơ trong sáng, hỏi ta: “Cha, sao người lại ôm cha nuôi?”.

Vừa nãy bị kinh sợ một trận, cho nên đường phố vốn ồn ào giờ đây trở nên im ắng vô cùng, giọng nói non nớt của cục bột nhỏ vang lên vô cùng rõ ràng.

Đám người bán hàng hai bên đường ban nãy vẫn còn bị hai con ngựa điên làm cho kinh sợ, ngay lập tức lia ánh mắt sáng quắc về phía bọn ta, ta cười khan “ha ha” hai tiếng, nhảy ra khỏi lòng Dạ Hoa, phủi phủi tay áo, nói: “Vừa nãy bị ngã, ha ha, bị ngã”.

Cục bột nhỏ thở phào nhẹ nhõm, nói: “May mà ngã vào lòng cha, nếu không cha nuôi dáng vẻ xinh đẹp như vậy, ngã xuống đất sẽ bị thương ở mặt, cha sẽ đau lòng chết mất ấy chứ, A Ly cũng sẽ đau lòng chết mất”. Nó nghĩ một lát, lại ngẩng mặt lên hỏi Dạ Hoa: “Cha, người nói xem có phải không?”.

Những ánh mắt sáng quắc lúc trước ngay lập tức lại đổ dồn sang phía Dạ Hoa, hắn coi như không thấy gì, hơi ngẩng cằm lên nói: “Đúng thế”.

Một cô nương bán bánh canh bên cạnh hoảng hốt nói: “Sống ngần này tuổi, giờ tôi mới thấy một đôi đoạn tụ bằng xương bằng thịt”. Phạch một tiếng, ta xòe cái quạt che nửa gương mặt, vội vàng lẩn vào dòng người. Cục bột nhỏ ở phía sau lớn tiếng gọi với theo “cha nuôi, cha nuôi”, Dạ Hoa buồn cười bảo: “Đừng gọi mẫu thân, mẫu thân con đang xấu hổ đấy”.

Ta buồn bực khôn xiết, xấu hổ, xấu hổ, xấu hổ cái đầu cha nhà ngươi ấy.

Gần trưa, bọn ta chọn một tửu lâu gần hồ ở đầu phố dùng bữa.

Dạ Hoa chọn một bàn ngay sát cửa sổ trên lầu trên, gọi một bình rượu và mấy món ăn bình thường. A di đà phật, may mà không có cá.

Làn gió trên mặt hồ phả tới, khiến lòng người thoải mái dễ chịu biết bao.

Trong thời gian đợi thức ăn, cục bột nhỏ đem mấy món đồ chơi vừa mua được ban nãy bày ra bàn, ngắm nghía từng món từng món một. Trong đó có hai con tò he hình người, nặn rất tinh xảo.

Thức ăn vẫn chưa được bưng lên, tiểu nhị đã dẫn hai người tới bàn của chúng ta để ngồi ghép bàn. Đó là một đạo cô trẻ yểu điệu thướt tha, kẻ hầu theo sau nhìn hơi quen quen, ta ngẫm nghĩ một lúc, hình như đó chính là phu xe trên phố ban nãy.

Tiểu nhị cứ chắp tay khom lưng xin lỗi mãi.

Ta cứ tưởng chỉ là một bữa cơm mà thôi, huống hồ thực khách ở tửu lâu quả thực rất đông, bèn bế cục bột nhỏ ngồi cùng với mình, nhường chỗ cho hai người bọn họ.

Vị đạo cô đó tự rót cho mình một chén trà, uống hai ngụm rồi mới quay sang nhìn Dạ Hoa, làn môi khẽ nhếch lên, nhưng lại không nói gì nữa.

Cũng chẳng trách nàng ta, lúc này Dạ Hoa ra dáng một vị thần quân lạnh lùng, hoàn toàn khác xa với dáng vẻ thân thiện, hiền lành khi cầm muôi, xẻng đứng trước bếp xào nấu.

Ta giúp cục bột nhỏ cất từng món, từng món đồ chơi đang bày trên bàn. Vị đạo cô đó lại nhấp một ngụm trà, ngẫm nghĩ rất lung, dường như lần này đã quyết định nói ra.

Nàng ta nói: “Ban nãy trong chợ, may mà nhờ có tiên quân cứu giúp, nếu không Diệu Vân khó qua khỏi tai kiếp này”.

Ta kinh ngạc nhìn nàng ta, đến Dạ Hoa cũng thay đổi nét mặt.

Đạo cô Diệu Vân lập tức cúi đầu, khuôn mặt đỏ bừng, lan đến tận dái tai.

Đạo cô này không phải là một đạo cô bình thường, có thể nhìn ra tiên thân của Dạ Hoa, lại còn biết được ban nãy là do Dạ Hoa làm phép. Có lẽ chỉ cần mười mấy năm nữa là nàng ta có thể thăng thiên được.

Dạ Hoa liếc nhìn nàng ta một cái, lại thay đổi nét mặt, thờ ơ nói: “Tiện tay thôi, cô nương không cần phải khách sáo”.

Dái tai của đạo cô Diệu Vân liền đỏ bừng, cắn môi khẽ nói: “Cái đưa tay của tiên quân, đối với Diệu Vân lại là đại ơn. Nhưng không biết, không biết, tiên quân có thể cho Diệu Vân biết tiên hiệu của tiên quân được chăng. Sau này Diệu Vân thăng thiên, sẽ tìm đến phủ của tiên quân để báo đáp ân tình này”.

A, đạo cô này, đạo cô này, không phải nàng ta có tình ý chứ?

Lúc này ta bỗng nhớ ra quy củ thu nhận đồ đệ của núi Côn Luân, không câu nệ tuổi tác, xuất thân, miễn là không phải tiên nữ. Có lẽ Mặc Uyên năm xưa đã nếm trải chút cay đắng, sau đó mới ngộ ra được đạo lý này.

Bọn họ sinh ra đã có khuôn mặt đẹp, thực sự rất thu hút đào hoa.

Dạ Hoa nhấp một ngụm trà, vẫn lạnh lùng nói: “Có nhân mới có quả, cô nương hôm nay nhận được quả báo tốt đẹp này, tất kiếp trước đã có thiện duyên, chứ chẳng liên quan gì tới bản quân. Cô nương đâu cần phải canh cánh trong lòng”.

Đạo lý này quả không sai, đạo cô Diệu Vân cắn môi hồi lâu, cuối cùng không nói được gì.

Cũng may khi nãy ta và cục bột nhỏ đã thu dọn hết đồ chơi trên mặt bàn, ngẩng đầu lên nhìn nàng ta cười cười, nàng ta cũng cười cười đáp lễ, lại nhìn sang cục bột nhỏ bên cạnh mắt hau háu đợi đồ ăn, bèn khéo léo tán tụng: “Tiểu tiên đồng này đáng yêu, lanh lợi quá”.

Ta khiêm tốn đáp: “Còn nhỏ trông thì dễ thương, nhưng lớn lên không biết sẽ ra sao. Quê ta có một tiểu tiên, lúc còn nhỏ trông rất ngoan ngoãn, qua ba nghìn năm, chỉ ra dáng thiếu niên một chút, còn đâu tư thái hoàn toàn tầm thường”.

Cục bột nhỏ giật giật tay áo ta, nhìn ta với vẻ rất tủi thân.

A, nhất thời không chú ý, đã quá khiêm tốn đây mà.

Dạ Hoa bưng chén lên nhìn ta, nửa cười nửa không nói: “Đàn ông lớn lên tuấn tú để làm gì, như lúc đánh nhau, một gương mặt đẹp sẽ không thể hữu dụng bằng một nắm đấm đẹp”, nhấp một ngụm trà, lại nói tiếp, “huống hồ nghe nói nữ giống cha, nam giống mẹ, haizz, theo ta thấy, A Ly cho dù có lớn, hình dáng cũng không khác giờ là mấy”.

Gương mặt nhìn như chực khóc đến nơi của cục bột nhỏ lập tức trở nên tươi rói, nhìn Dạ Hoa hết sức thân thương, chỉ còn thiếu chút nữa là xích lại sát hắn ta.

Ta hắng giọng một tiếng, làm ra vẻ quan tâm, nói: “Cho dù sau này cục bột lớn lên như thế nào thì vẫn là khúc ruột của ta, ta vẫn yêu thương bảo vệ nó”.

Cục bột nhỏ lập tức quay đầu lại, ánh mắt rưng rưng nhìn ta, thiếu chút nữa là xích sát lại ta.

Dạ Hoa cúi đầu khẽ cười, không nói thêm gì nữa.

Rượu được mang lên trước, một lát sau thức ăn cũng được bưng lên, tiểu nhị rất tốt bụng, một bình Quế Hoa được hâm nóng rất đúng lúc.

Mão Nhật Tinh Quân làm việc rất tốt, nắng nhưng không gắt, trên trời xanh còn có mấy đám mây trôi lững lờ, thật vô cùng đăng đối với cây cối um tùm dưới mặt đất.

Tình cảnh ngày hôm nay, uống chút rượu, ngâm mấy bài thơ thật thú vị xiết bao, nói sao đạo cô Diệu Vân và phu đánh xe cũng không uống rượu, Dạ Hoa và ta uống liền hai, ba chén rồi không uống nữa, sau đó hắn sai tiểu nhị dọn hết chén trước mặt ta, thật khiến người ta cụt hứng.

Lúc ăn cơm, Dạ Hoa giống như bị điên, cứ điên cuồng gắp thức ăn cho ta, mỗi lần gắp, lại cười rất dịu dàng, rồi nói: “Đây là thứ nàng thích ăn nhất, ăn nhiều một chút đi”. Hoặc là “Tuy rằng đây không phải là món nàng thích, nhưng rất tốt cho cơ thể, nàng gầy như thế này, không thương xót bản thân thì cũng khiến ta đau lòng”. Tuy biết rằng hắn mượn ta để ngăn cản đào hoa, nhưng cũng không chịu nổi mà bị tê dại đến mức run lên từng đợt, từng đợt.

Đạo cô Diệu Vân ở đối diện có lẽ nghe thấy rất chướng tai, khuôn mặt nhỏ trắng bệch như giấy. Tên phu xe kia nhận thấy có gì là lạ, nên vội và một bát cơm rồi dẫn chủ nhân quay người cáo từ.

Dạ Hoa cuối cùng cũng chịu ngừng gắp thức ăn cho ta, ta thở phào nhẹ nhõm. Hắn lại khoan thai nói: “Nếu nàng cứ không chịu nghe lời như vậy, sau này phải làm thế nào mới được đây?”.

Ta không thèm đếm xỉa đến hắn, mà chỉ cắm đầu ăn cơm. Cơm còn chưa ăn xong, tiên quan Ca Quân đã đột ngột xuất hiện. May mà hắn ta đã giấu vết tiên, nếu không một người bằng xương bằng thịt cao to lại lơ lửng giữa lưng chừng tửu lâu, trừng trừng nhìn chúng sinh, sao mà họ chấp nhận được.

Y bẩm báo điều gì ta cũng không để ý, đại để nói có một công văn khẩn cấp, cần được giải quyết ngay tức khắc.

Dạ Hoa “ừ” một tiếng, quay đầu lại nói với ta: “Tạm thời trưa nay nàng dẫn theo A Ly, ta về Thiên Cung trước đã, buổi tối sẽ tới tìm mẹ con nàng”.

Miệng ta lúng búng cơm nói chẳng nên lời, chỉ còn biết gật đầu.

Ra khỏi tửu lâu, ta nhìn trái nhìn phải, mặt trời đã nhô quá đỉnh đầu, những hàng quán trong khu chợ hầu hết đã dọn vào các mái hiên, những người không chiếm được vị trí đẹp thì thu dọn đi về, khung cảnh cực kỳ yên tĩnh.

Lúc tính tiền, tiểu nhị thấy ta thưởng nhiều tiền, nên khá là ân cần chỉ đường cho ta, rằng lúc này thích hợp đến quán Mạn Tư Trà nghe bình sách, giá trà uống bên đó có hơi cao một chút, nhưng mà bình sách thì quả thực rất hay.

Ta đồ rằng trên Thiên Cung cũng chưa bao giờ có tiên quan nào chuyên kể chuyện, bèn kéo cục bột nhỏ đi thưởng thức một chuyến.

Mạn Tư Trà là một quán trà, còn người kể chuyện là một ông lão râu tóc bạc phơ. Lúc này, ông lão đang kể chuyện “Hạc đồng báo ơn”.

Cục bột nhỏ chưa bao giờ được thể nghiệm cuộc sống thế gian, đôi mắt sáng rỡ, lúc thì mỉm cười, lúc thì nắm chặt hai nắm tay, lúc thì thở dài. Vì khi ở chỗ Chiết Nhan, ta cũng đọc được rất nhiều sách, nên chẳng hề có cảm hứng với những câu chuyện đầy màu sắc tưởng tượng này, chỉ gọi một bình trà, thưởng thức.

Thoắt cái đã đến xế chiều, đợi ông lão kể chuyện đập vào cây cột nhà “cạch” một tiếng, nói “Muốn biết chuyện về sau thế nào, hồi sau sẽ rõ”, bên ngoài khung cửa những ngọn hoa đăng đã le lói.

Ta mơ mơ màng màng vội mở choàng mắt tìm kiếm cục bột nhỏ, chỗ ngồi của nó giờ đã trống không. Ta kinh sợ giật thót mình, cơn ngái ngủ trong phút chốc đã bay đi gần hết.

May mà ta vẫn mang bên mình một chiếc gương nước. Ở tiên giới, loại gương nước này chẳng qua chỉ là một loại gương soi để trang điểm, nhưng ở phàm trần còn có thể dùng làm công cụ tìm người. Ta chỉ mong lần này cục bột nhỏ đang ở một nơi dễ nhận biết, nếu như nó ở trong một căn phòng không có đặc điểm gì nổi bật, thì tấm gương nước này cũng trở nên vô dụng mà thôi.

Ta tìm một chỗ thanh tịnh, viết tên tuổi, ngày tháng năm sinh của cục bột nhỏ lên tấm gương, ngay lập tức tấm gương phát ra một đạo hào quang màu trắng. Ta nhìn theo đạo hào quang đó, suýt chút nữa đánh rơi tấm gương, loạng choạng một cái.

Mẹ ơi.

Lần này đúng là cục bột nhỏ đang ở trong một căn phòng, nhưng đây là một căn phòng không hề bình thường.

Trên chiếc giường lớn có khắc hoa bằng gỗ đàn hương, trong phòng là một đôi uyên ương ăn mặc hết sức “mát mẻ”. Người đàn ông phía trên đã bán khỏa thân, còn người phụ nữ phía dưới cũng chỉ mặc độc một chiếc yếm đỏ. Con gái nhà lành ở phàm giới tuyệt đối không mặc thứ khêu gợi như thế, ta choáng, cố gắng đứng vững, níu lấy một người đi đường: “Huynh đài, huynh có biết thanh lâu của thị trấn này ở chỗ nào không?”.

Y nhìn ta dò xét một lượt từ trên đầu xuống dưới chân, chỉ về tòa nhà chếch với Mạn Tư Trà. Ta cảm ơn y một tiếng, vội vàng chạy tới đó.

Phía sau lưng vẫn còn nghe loáng thoáng tiếng thở dài của y: “Một công tử đẹp đẽ tuấn tú là thế, nhưng chẳng ngờ là ác quỷ trong lũ háo sắc, thế gian này mới tuyệt vọng mà đau khổ làm sao!”.

Tuy đã biết cục bột nhỏ đang ở trong thanh lâu này, nhưng ta lại không biết rõ là nó đang ở gian phòng nào. Để không ảnh hưởng tới chuyện làm ăn của tú bà, ta chỉ còn cách bấm quyết tàng hình, tìm từng gian một.

Tìm đến gian thứ mười ba, ta thấy cục bột nhỏ đang trầm tư chống tay vào cằm, lơ lửng giữa không trung. Ta lập tức kéo nó đi xuyên qua tường, trên giường, đôi uyên ương kia đang hôn hít rất cuồng nhiệt.

Khuôn mặt già nua của ta đã đỏ bừng.

Vừa nãy, cảnh giường chiếu kia thực ra cũng chưa đến mức nóng bỏng lắm. Năm đó trên núi Côn Luân, đóng vai đệ tử, lúc mới hạ phàm, với tâm trạng muốn được học hỏi, ta đã từng xem rất nhiều bức xuân cung đồ. Loại bình thường như mấy quyển mỏng tầm ba trang một quyển hay bán ở chợ, hay loại hiếm có như độc bản hoàng đế gối đầu ở trong cung, vẽ nam nữ hoặc nam nam, ta đều xem qua hết. Khi ấy, ta có thể mặt không đỏ bừng, tim chẳng loạn nhịp, lãnh đạm như một cây cột gỗ. Nhưng lần này lại chẳng giống vậy, rõ ràng là cùng với kẻ tiểu bối thưởng thức một màn xuân cung sống động, mà không khiến cho cái mặt “nhàu” của ta đỏ tía tai, thì thực sự không xứng với hai tiếng “mẫu thân” của nó.

Bên ngoài căn phòng đó, tuy rằng vẫn là một phường lỗ mãng dung tục, nhưng điều khiến người ta vui mừng là, xiêm y của phường lãng tử ấy vẫn còn kín chán.

Thực sự không thể tìm được một nơi thanh tịnh ở phường thanh lâu này.

Một a hoàn áo đỏ này tay bưng một đĩa bánh đậu xanh lả lướt đi về phía bọn ta. Cục bột nhỏ chun mũi, lập tức hiện hình đuổi theo sau ả, ta ở phía sau đành lập tức hiện hình theo nó. Ả a hoàn kia nhìn thấy cục bột nhỏ dễ thương, bèn nhéo má nó hai cái, rồi lại quay đầu lại cười tình với ta, đưa cả đĩa bánh đậu xanh cho cục bột nhỏ.

Ta kéo cục bột nhỏ đi đến một góc khuất, nghĩ ngợi hồi lâu mà vẫn không biết nên dạy dỗ nó như thế nào để nó biết sai mà vẫn thấy vui vẻ. Hôm nay là sinh nhật của nó, Dạ Hoa dặn ta phải chăm sóc nó, ngày này mà làm cho nó buồn, như thế là đối xử không tốt, không chân thành với nó.

Ta thầm cân nhắc một lượt, cuối cùng nở một nụ cười, rất hiền từ hỏi nó: “Bên kia kể chuyện rất hay, ban đầu con nghe rất hứng thú, sao con lại chạy đến nơi, haizz, chạy đến nơi như thế này?”.

Cục bột nhỏ nhíu mày đáp: “Vừa nãy có một gã béo dám ngang nhiên thơm một tiểu tỷ tỷ trên phố, tiểu tỷ tỷ này không cho gã béo thơm, gã béo không thơm được thì nổi cáu, gọi mấy tên xấu xí bên cạnh hắn đến quây tiểu tỷ tỷ ấy. Tiểu tỷ tỷ rất sợ hãi, con nhìn thấy mà không đành lòng, muốn chạy đến cứu tỷ ấy. Đến khi con chạy xuống lầu, thì đã chẳng thấy bóng dáng bọn họ đâu nữa, có một đại thúc ở bên cạnh nói cho con biết, tiểu tỷ tỷ ấy đã bị gã béo bắt vào tòa lầu hoa này. Con sợ chúng đánh tỷ ấy, nên muốn chạy vào cứu, nhưng đại nương đứng ở cửa không cho con vào, con chẳng còn cách nào khác, nên phải tàng hình để lẩn vào. Ôi, chẳng hiểu sao vị đại thúc kia nói đây là tòa hoa lâu, con nhìn hết một lượt mà cũng chẳng thấy hoa hoét đâu cả”.

Ta bị câu nói sau tiếng “ôi” kia của nó dọa cho suýt chút nữa thì nhảy dựng lên, cục bột à, con có thể không nhìn thấy thứ sắp quấn vào nhau đó sao?

Tính theo người phàm trần thì tuổi của cục bột nhỏ cũng chưa quá ba tuổi, tiên căn vẫn chưa vững, cần phải được bảo vệ. Ba trăm năm nay, phụ quân nó nuôi nó vẫn rất bình lặng, đến lượt ta, nếu như để cho nó nhìn thấy những chuyện không nên nhìn, mà nảy sinh ra một số suy nghĩ không nên nghĩ, dẫn đến tiên nguyên rơi vào ma chướng, phụ quân nó ắt sẽ lấy mạng ta.

Ta nuốt nước bọt, nghe nó tiếp tục kể: “Đến khi con tìm được gã béo kia, thì hắn đã nằm thẳng đơ dưới đất, bên cạnh có một vị ca ca áo trắng đang ôm tiểu tỷ tỷ vào lòng, con chẳng nhìn thấy gì khác, muốn tiếp tục nghe chuyện, nhưng chẳng ngờ lại xuyên nhầm tường lạc vào một căn phòng khác”.

Phải rồi, nhớ lại năm đó, học thuật suy đoán, diễn dịch không được tốt, ta cùng bọn Thập sư huynh bị Mặc Uyên trách phạt, bèn xuống phàm giới hóa thành nửa tiên nửa người, ở giữa chợ bày hiệu coi bói cho người ta. Khi đó, cứ dăm hôm ba bữa là lại nhìn thấy con gái nhà lành bị bọn ác bá trêu ghẹo. Nếu là một thiếu nữ khuê các chưa xuất giá, thì sẽ có một hiệp sĩ thiếu niên qua đường rút đao hét lớn; nếu là phụ nữ đã thành gia thất thì phu quân của nàng ta chẳng biết từ phương nào sẽ nhảy ra rút đao ra hét lớn. Tuy một người là hiệp sĩ, một người là phu quân, nhưng hai người chắc chắn đều mặc áo trắng.

Cục bột nhỏ sờ vào chóp mũi rồi nhăn mày, kể tiếp: “Hai người đó quấn lấy nhau ở trên giường, con nhìn họ quấn lấy nhau rất thú vị, bèn muốn dừng lại một chút để xem xem họ đang làm gì”.

Trái tim ta bỗng đập “thịch thịch”, run rẩy hắng giọng hỏi: “Con nhìn thấy những gì?”.

Nó trầm ngâm nói: “Thơm nhau này, sờ nhau này”. Lâu sau, miệng mới bi bô hỏi ta: “Mẫu thân, họ đang làm gì vậy?”.

Ta ngẩng đầu nhìn trời xanh, đắn đo hồi lâu, nghiêm túc nói: “Người phàm tu đạo, có một môn gọi là “song tu hòa hợp”, họ đang, hức, song tu, song tu hòa hợp”.

Cục bột nhỏ ra vẻ đã hiểu: “Người phàm thật là một lòng hướng đạo!”.

Ta cười khan “ha ha” hai tiếng.

Quay mình lại thì chẳng may va phải một khuôn ngực chắc chắn ở trước mặt, từ đầu đến chân hắn nồng nặc mùi rượu.

Ta day day mũi, lùi về phía sau hai bước, nheo mắt lại nhìn, vị nhân huynh trước mặt toàn thân nồng rượu, tay phải cầm một chiếc quạt, đôi mắt hẹp dài sáng long lanh đang nhìn ta. Khuôn mặt có làn da không đến nỗi nào, nhưng tạng phủ lại có hỏa quá vượng, nên da thịt cũng sạm lại không sáng bóng. Hầy, nếu song tu quá chuyên cần thì thận sẽ hư một chút.

Gã cầm chiếc quạt rách của mình chỉ về phía ta, nói rất khẳng khái: “Công tử này quả là nhân tài, bản vương thực ngưỡng mộ”.

Haizz, hóa ra lại là một vương gia chơi bời. Ta bị mùi rượu trên người hắn phả vào làm cho đầu óc hơi quay cuồng, cố gắng chắp tay nói: “Quá khen, quá khen”. Đoạn lôi cục bột nhỏ định đi xuống lầu.

Gã cầm quạt quay người chắn trước mặt ta, mau lẹ nắm lấy một cánh tay ta, nhếch miệng cười, nói: “Tay mới trắng nõn nà làm sao”.

Ta ngây ra.

Dựa vào kinh nghiệm ở phàm trần trước đây của ta, phụ nữ khi lộ diện thường dễ gặp phải những chuyện mình không mong muốn, nào ngờ bây giờ đàn ông cũng chẳng an toàn.

Miệng cục bột nhỏ lúng búng toàn bánh đậu xanh, mắt trừng trừng ngây ra nhìn gã cầm quạt kia.

Gã cầm quạt kia này hôm nay có Phúc tinh chiếu sáng trên cao, trêu ghẹo một vị thượng thần, số của hắn thật hên.

Vì là lần đầu bị người phàm trần trêu ghẹo, nên ta cảm thấy rất mới mẻ. Nhìn kỹ da mặt gã, thì có thể nói đây chính là kẻ đào hoa trong giới người phàm trần, nên ta cũng không thèm tính toán với gã nữa, chỉ khoan dung độ lượng rút tay về, để cho hắn hứng thú một chút.

Nào ngờ đây đúng là một gã vương gia không hiểu chuyện, gã lại xán lại gần thêm một chút, nói: “Bản vương vừa nhìn thấy công tử đã sinh lòng yêu mến, công tử…”. Cánh tay kia còn chuẩn bị ôm lấy eo của ta.

Như thế này thì hơi khác rồi.

Ta dĩ nhiên là một thần tiên từ bi, nhưng người phàm trần lại chẳng có quan hệ gì với Thanh Khâu nhà ta, nên lòng từ bi của ta đương nhiên cũng có hạn. Đương lúc muốn dùng phép định thân để bắt gã đứng yên, đưa đến khu rừng lân cận treo lên hai ngày, để cho gã nhớ thật kỹ, thì sau lưng đột nhiên truyền đến một lực thật mạnh, kéo ta vào lòng. Lực đạo này vô cùng quen thuộc, ta ngẩng đầu nhìn lên, vui vẻ chào hỏi người quen ấy: “Ha ha, Dạ Hoa, ngươi đến thật đúng lúc”.

Một tay Dạ Hoa ôm lấy ta, dưới ánh đèn rạng rỡ chiếc áo bào màu đen hắt ra những tia sáng lạnh lẽo, hắn nhìn gã cầm quạt đang hoang mang kia, miệng cười mà như không cười: “Ngươi trêu ghẹo vợ của ta xem chừng vui vẻ thật đấy”.

Ta cho rằng, trên danh nghĩa ta đúng là đế hậu chính cung tương lai của hắn, vậy thì cũng coi là vợ chồng danh chính ngôn thuận, lần này ta bị trêu ghẹo, nên đương nhiên hắn cũng bị mất thể diện. Hắn ôm ta một cái, nghiêm khắc dạy dỗ cho cái tên háo sắc dám chòng ghẹo ta một bài cũng là điều phải làm mà thôi. Ta cứ giả vờ đứng bên cạnh hắn xem là được, như thế mới là diễn đúng vai.

Cục bột nhỏ nuốt trôi nửa miếng bánh đậu xanh, liếm liếm mép, nắm chặt cổ tay gã cầm quạt kia, nói: “Có thể làm cho cha ta tức giận, người đúng là một nhân tài, nhưng lần này khó qua, hãy bảo trọng!”.

Nói xong liền lùi xuống đứng sau ta một cách vô cùng quy củ.

Gã cầm quạt thẹn quá hóa giận, cười lạnh lùng, nói: “Hừ, ngươi có biết bản vương là ai không? Hừ…”.

Lời còn chưa dứt, người đã mất tăm.

Ta quay sang hỏi Dạ Hoa: “Ngươi vứt hắn đi đâu rồi?”.

Hắn nhìn ta một cái, quay đầu nhìn sang chỗ sáng ánh đèn, bình thản nói: “Ở một khu rừng nhiều ma gần đây”.

Ta ớ ra, tri kỷ, đúng là tri kỷ. Hắn nhìn ngọn đèn kia hồi lâu, lại quay sang dò hỏi ta: “Sao nàng bị chòng ghẹo mà cũng không thèm tránh?”.

Ta cười cười nói: “Chỉ là bị sờ một, hai cái thôi!”.

Khuôn mặt lạnh lùng của hắn cúi xuống, rồi vẫn lạnh lùng hôn ta một cái.

Ta ngẩn người một lúc lâu.

Hắn lạnh lùng nhìn ta một cái: “Chỉ là bị hôn một, hai cái mà thôi!”.



Bản thượng thần hôm nay, bị một đứa tiểu bối kém hơn mình chín vạn tuổi xem thường?

Cục bột nhỏ đứng bên cạnh bịt miệng cười khúc khích, miệng không thông khí được liền bị nghẹn bánh đậu xanh.

Đêm đến lại đưa cục bột nhỏ đi thả hoa đăng.

Chiếc hoa đăng này làm theo hình dạng bông sen, ở giữa thắp một cây nến nhỏ, người phàm trần dùng nó để thả trôi nguyện ước theo dòng nước.

Trong tay cục bột nhỏ cầm một chiếc hoa đăng, miệng lầm rầm cầu nguyện, từ lục súc sinh sôi cho đến ngũ cốc bội thu, từ ngũ cốc bội thu cho đến thiên hạ thái bình, cuối cùng đã đầy đủ ước nguyện, liền thả chiếc hoa đăng xuống nước.

Chứa biết bao ước nguyện của cục bột nhỏ, chiếc hoa đăng không bị chìm đi mà xoay tròn mấy cái tại chỗ, gió khẽ thổi, nó chao đảo rồi trôi đi.

Dạ Hoa cũng tiện tay đưa cho ta một chiếc.

Người phàm cầu nguyện đều cầu thần tiên phù hộ, thần tiên cầu nguyện thì biết cầu ai phù hộ đây?

Dạ Hoa nửa cười nửa không, nói: “Chẳng qua là lưu lại một suy nghĩ, nàng còn thực sự cho rằng thả hoa đăng là mọi chuyện đều thuận lợi ư?”.

Hắn nói như vậy, kể ra cũng có lý. Ta cười cười đón lấy, bước đến bên cục bột nhỏ, cùng nó thả đèn xuống.

Hôm nay thực sự vô cùng vui.

Thả xong hoa đăng, cục bột nhỏ mệt đến mức díp cả mắt lại, vậy mà vẫn còn líu ríu kêu không về Thanh Khâu, không về Thanh Khâu, phải ở phàm trần ngủ một tối, thử xem chăn đệm giường chiếu phàm trần có mùi gì?

Lúc đó đêm đã về khuya, tiếng mõ vang lên cốc cốc. Đầu đường cuối ngõ, phàm là những nhà treo trước cửa chiếc đèn lồng trên có viết hai chữ “khách lâu”, đều đã tắt nến, đóng cửa hết cả.

Thị trấn này tuy nhỏ, nhưng rất nhiều du khách qua lại. Đến gõ cửa hai nhà trọ, mới có thể tìm được một căn phòng để nghỉ lại. Cục bột nhỏ đã ngủ khì, chẳng biết trời đất là gì trong lòng Dạ Hoa.

Lão chưởng quầy vẫn còn ngái ngủ ngáp một cái rõ dài: “Hai vị công tử cùng nghỉ lại một đêm cũng không ngại gì, thị trấn này có ba nhà trọ, nhà trọ của chưởng quầy Vương và chưởng quầy Lý hôm nay đều đã chật cứng, nhà lão vừa nãy mới có một khách trả phòng, nên còn trống một gian”.

Dạ Hoa gật đầu qua loa. Lão chưởng quầy thò đầu ra gọi một tiếng, tiểu nhị vừa mặc áo vừa chạy tới, hai cánh tay vừa nhét bừa vào một ống tay áo, vừa chạy đi trước dẫn đường cho bọn ta.

Lên tầng hai, rẽ một góc, đẩy cửa vào một căn phòng, Dạ Hoa đặt cục bột nhỏ lên trên giường, rồi dặn dò tiểu nhị lấy nước rửa mặt mũi. Vừa may bụng ta rọt rọt kêu hai tiếng, hắn lườm ta một cái sắc lẹm rồi thêm một câu: “Nhân tiện làm thêm hai món đưa lên đây”.

Tiểu nhị kia có vẻ quá buồn ngủ, nên muốn mau mau hầu hạ bọn ta xong, còn có thể leo lên giường ngủ tiếp, cho nên lấy nước, mang thức ăn đều cực nhanh, đơn giản hai món mặn, một món chay, thịt bò muối, sườn chiên mặn, đậu phụ nhúng hành.

Ta cầm đũa gắp một, hai miếng, nhưng chẳng buồn ăn.

Ta vốn chẳng kén chọn trong việc ăn uống, gần đây hay đánh giá đồ ăn do Dạ Hoa làm, bình phẩm trình độ nấu bếp cao thấp, nên miệng đã quen ăn ngon rồi.

Dạ Hoa ngồi dưới đèn cầm một quyển sách, hầy, cũng có khả năng đó là công văn, hắn ngẩng đầu lên nhìn ta một cái, lại nhìn ba món ăn trên bàn, nói: “Không ăn nổi thì rửa mặt đi ngủ sớm chút đi”.

Đây là một gian phòng bình thường, vì thế chỉ có một chiếc giường. Ta nhìn chiếc giường duy nhất ấy, chần chừ trong giây lát, cuối cùng vẫn là mặc nguyên cả quần áo trèo lên giường nằm.

Từ đầu đến cuối, Dạ Hoa không nói sẽ phân chia chỗ nằm của ba người bọn ta ra sao, rất bình thản điềm tĩnh. Còn nếu ta cứ cố hỏi một câu, thì rõ ràng là không thoải mái cho lắm.

Cục bột nhỏ đã say giấc nồng, ta bế nó nằm ra giữa giường, lại lấy chiếc chăn lớn đặt ở bên cạnh, còn mình thì nằm vào trong cùng. Dạ Hoa vẫn chong đèn đọc công văn.

Giữa đêm, ta đã lơ mơ ngủ, dường như có người ôm lấy ta, thở dài bên tai ta: “Ta vốn hiểu tính khí của nàng, nhưng chẳng ngờ nàng vẫn dứt khoát đoạn tuyệt như vậy, chuyện cũ nàng đã quên sạch, ta vừa mong nàng nhớ lại, lại vừa mong nàng mãi mãi quên đi…”.

Ta không để ý, nghĩ là mơ thôi, bèn trở mình, ôm cục bột nhỏ vào lòng vỗ vỗ mấy cái, rồi thực sự thiếp đi.

Sáng hôm sau, trời sáng bạch ta mới dậy khỏi giường, Dạ Hoa vẫn ngồi ở chỗ hôm qua đọc sách, chỉ khác là, bên cạnh không còn cây nến.

Ta rất nghi ngờ, liệu hắn ta đọc suốt đêm hay là ngủ một giấc rồi trước khi ta tỉnh đã dậy ngồi đó, tiếp tục đọc sách không?

Cục bột nhỏ ngồi ghế bên cạnh vẫy vẫy ta: “Mẫu thân, mẫu thân, cháo này rất ngon, A Ly đã múc cho mẫu thân một bát đấy”.

Ta xoa đầu nó khen “ngoan”, rửa mặt xong thì ăn cháo, lúc đó cảm thấy, mùi vị này rất giống với cháo mà Dạ Hoa nấu. Ta ngẩng đầu lên nhìn hắn dò xét, hắn cũng không hề ngẩng đầu, chỉ nói: “Thức ăn của quán trọ rất khó nuốt, sợ A Ly ăn không quen, ta bèn mượn bếp của họ nấu nửa nồi cháo”.

A Ly ngồi bên cạnh ấp úng nói: “Lúc trước ở núi Tuấn Tật, công chúa của Đông Hải làm thức ăn con cũng ăn không quen, nhưng cũng chẳng thấy phụ quân làm thức ăn riêng cho con bao giờ”.

Dạ Hoa ho một tiếng.

Ta vừa được lợi, vừa chuyên tâm húp cháo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.