Tam Sinh Tam Thế - Chẩm Thượng Thư (Quyển Hạ)

Chương 8




Vết thương trên tay Phượng Cửu đã khá hơn, nay mai là có thể cử động được.

Nàng bấm tay tính toán Tức Trạch Thần Quân ước chừng đã trở về Kỳ Nam Thần cung rồi. Ở Thủy Nguyệt đầm, nàng từng khoe khoang với Tức Trạch, thổi phồng tài nghệ làm kẹo mật của mình. Ở Thanh Khâu, cái mà nàng tự hào nhất là trù nghệ của mình, thật giận là mấy ngày trước đây tay bị thương nên không thể khoe khoang, chờ thêm một ngày này cũng không dễ dàng.

Dược sư vừa tháo băng gạc cho nàng, lập tức tinh thần nàng phấn chấn, nhanh như gió đã phóng đến phòng bếp. Nhưng kẹo mật này nên làm thành hình gì đây? Trong thiên hạ, phàm là người có hiểu biết, khi chọn lựa một loại thú yêu thích thì hầu hết đều lựa chọn hồ ly. Thâm tâm nàng cảm thấy Tức Trạch là người có hiểu biết.

Đồng thời, nàng hoàn toàn tự tin với hình dáng hồ ly nguyên bản của mình, vì thế dựa theo hình dáng hồ ly nguyên mẫu của mình mà làm một cái khuôn. Nàng đợi cho đường tan ra thành nước, đem nước đường sánh đặc đó đổ vào khuôn, chờ cho nguội lạnh thì đổ ra tạo thành một cây kẹo đường hình tiểu hồ ly dễ thương.

Mỗi cây kẹo đường hồ ly đều được cắm vào một que tre để cầm ăn. Nàng làm mười cây kẹo đường hồ ly, cho vào bao gói chỉnh tề cùng với bức thư hôm trước viết gửi cho Tức Trạch mong hắn che giấu chuyện kia, lệnh cho Trà Trà nhanh chóng đưa đến Kỳ Nam Thần cung, giao tận tay cho Tức Trạch.

Trước khi đi dặn dò Trà Trà: “Kẹo mật so với thư, thư quan trọng hơn, gặp chuyện gì lớn, có thể bỏ kẹo giữ thư”. Trà Trà nhìn ánh mắt của nàng, có một tia nghi hoặc, tiếp theo có một tia như giật mình hiểu ra, có một tia an ủi, lại có một tia vui sướng. Nàng nghe được tiểu đồng đi cùng Trà Trà mở miệng thì thầm hỏi: “Vì sao mà thư lại quan trọng hơn một chút?”.

Trà Trà đã đi đến bên ngoài cửa, thấp giọng nói cái gì nàng không có nghe rõ, chỉ thấy mang máng: “Điện hạ lần đầu viết loại thư này cho Thần Quân đại nhân, đương nhiên thư phải quan trọng hơn rồi”. Phượng Cửu gãi đầu quay về phòng, vừa nằm vừa nghĩ, cái loại thư này, cái loại thư này là cái loại gì? Một tiểu cung nữ nhưng còn có kiến thức rộng hơn mình, còn hiểu cái loại thư này là gì.

Nhưng rốt cuộc cái gì là cái loại thư này? Tô Mạch Diệp giờ Dậu tới đây, thần sắc vội vã, nói Tức Trạch cho triệu gấp, hắn phải đi Kỳ Nam Thần cung một chuyến, thư A Lan Nhược gửi cho Trầm Diệp hắn lường trước là nàng sẽ không có để ý đến. Mấy ngày trước hắn đã viết toàn bộ số thư đó, nàng chỉ cần cách hai ba ngày đưa một bức đến Mạnh Xuân viện là được.

Phượng Cửu đích xác là không có nghĩ tới vấn đề thư từ, thầm cảm thán Mạch Thiếu thật sự là tri âm của nàng. Tuy nhiên nàng thấy có chút kỳ quái, Tô Mạch Diệp ở cốc là một vị cao nhân, ngay cả Thượng Quân cũng phải cho hắn vài phần mặt mũi, không hiểu sao Tức Trạch lại có thể triệu hắn đến gấp như vậy.

Nhưng nhìn thấy hai mươi phong thư kia tâm tình nàng vô cùng vui vẻ, nghi vấn trong lòng nhất thời tiêu tan. Trong những môn học trước đây mà nàng hận nhất, đầu tiên phải kể đến Phật pháp, tiếp theo là hận phu tử bắt nàng viết văn vẻ. Mạch Thiếu lần này làm việc nghĩa như vậy, khiến cho hình tượng hắn ở trong lòng Phượng Cửu vĩ đại có một không hai, nàng gần như kính cẩn tiễn chân hắn ra khỏi phủ công chúa.

Thừa dịp trăng mới lên, Phượng Cửu sai lão quản gia đem phong thư thứ nhất đi đến Mạnh Xuân viện. Bữa tối khi nàng vừa uống hết bát canh tẩm bổ, đang muốn nghỉ ngơi một chút thì bỗng một tiểu đồng nghiêng ngả lảo đảo xông vào trong viện của nàng, tiểu đồng tử khóc thút thít, nói ở Mạnh Xuân viện xảy ra chuyện lớn.

Phượng Cửu kinh ngạc nhảy dựng, là chuyện lớn gì mà làm cho tiểu đồng dễ thương như thế bị dọa thành ra bộ dạng này? Tiểu đồng tử vuốt một vết sưng trên trán, khóc đến nỗi khí không thông được. Trong phủ của nàng mà có chuyện ỷ lớn hiếp nhỏ, khi dễ kẻ yếu như vậy sao, kẻ nào làm ra chuyện này thật không xem mặt mũi của nàng ra gì, thật quá bực mình mà.

Phượng Cửu cầm tay tiểu đồng, lòng căm phẫn đến nỗi lòng mày nhăn lại: “Đi, tỷ tỷ làm chủ cho ngươi”. Trong Mạnh xuân viện, cơ hồ tất cả mọi người hầu đều tập trung trong phòng của Trầm Diệp, theo những gì mà Phượng Cửu thấy qua cửa sổ, đích xác giống như xảy ra cảnh gà bay chó sủa.

Phượng Cửu cân nhắc, chuyện giáo huấn hạ nhân lần này, nàng nên nghiêm khắc xử theo lý thì tốt, hay là hòa ái theo tình thì tốt đây? Trên đường đi tới đây, kỳ thực bực bội trong lòng nàng đã tiêu tan hơn phân nửa, nàng suy nghĩ một lát, cảm thấy được hẳn là nên hòa ái hiền lành chút.

Mới vừa thể hiện ra một khuôn mặt hiền lành bước vào cửa, một cái chén sứ liền hướng thẳng mặt nàng bay tới, nện vào trán của nàng. Cái chén rơi xuống đất, trong phòng người người choáng váng, lão quản gia vội vàng dập đầu quỳ xuống, vừa lau mồ hôi trán vừa thỉnh tội nói: “Không, không biết điện hạ đại giá, lão… lão nô…”.

Phượng Cửu lấy tay áo bình tĩnh lau nước canh trên mặt, ngắt lời hắn: “Làm sao vậy?”. Chúng người hầu đã qua huấn luyện, nhanh nhẹn mà lặng yên không một tiếng động tiến lại gần, kẻ dâng khăn, người thu dọn mảnh vỡ, lão quản sự run run đáp lời: “Trầm Diệp đại nhân tối nay uống nhiều rượu, lão nô không thể phân thân trình bẩm với điện hạ, sợ điện hạ chờ lâu không thấy lão nô trình báo lại sinh ra lo lắng, mới sai tiểu đồng đến bẩm báo một tiếng, lại không dự đoán được kinh động đến điện hạ, lão nô thập phần đáng chết…”.

Phượng Cửu lúc này mới nhìn thấy rõ Trầm Diệp đang nằm trên giường. Trước giường có mấy nô bộc đang vây xung quanh, người đang ngồi trên mặt đất, dường như lường trước được là nàng đi vào nên kẻ thì thu dọn đồ sứ vỡ trên mặt đất, kẻ thì đang bưng chén thuốc mới cho Trầm Diệp.

Thì ra là Trầm Diệp say rượu. Say rượu là một chuyện cực kỳ đau đầu, nếu như lúc này nàng là Phượng Cửu, nhất định sẽ ném lại chiếc khăn cho hắn lau mặt rồi rời đi. Nhưng lúc này nàng lại là A Lan Nhược. A Lan Nhược đối với Trầm Diệp một mảnh thâm tình, chỉ một cái nhăn mày của hắn cũng có thể khiến cho nàng lo lắng hồi lâu, lại suy nghĩ chu toàn viết thư cho hắn vui.

Lúc này hắn say rượu, đương nhiên phải là đại sự rồi. Lão quản gia chăm chú nhìn thần sắc của nàng, thử dò xét góp ý: “Trầm Diệp đại nhân say rượu, tâm tình có chút không ổn định, điện hạ, điện hạ nếu như ở lại đây sẽ không tránh khỏi bị thương hay vướng chân, bên trong chỉ cần có lão nô là tốt rồi.

Điện hạ vẫn nên trở về phòng nghỉ ngơi thì hơn”. Phượng Cửu suy nghĩ cẩn thận tình thế trước mắt, nếu như là A Lan Nhược, nhất định trong tình thế này lòng sẽ lo lắng như lửa đốt, nàng vừa nghĩ như vậy, liền lập tức cất giọng nói: “Như vậy làm sao có thể, ta tới đây là muốn thăm hắn một chút, hiện tại hắn say tới như vậy, không ở lại đây coi chừng hắn, ta làm sao có thể an tâm?”, lời vừa ra khỏi miệng, còn không đợi người khác phản ứng, chính nàng cũng tự cảm thấy căng thẳng, vội vàng đưa tay xoa xoa trước ngực.

Lão quản sự nghe xong lời này lại như hiểu ra, đứng lên lấy cho nàng một cái ghế, trấn an nói: “Đại nhân tuy uống rượu say nhưng thực ra rất yên tĩnh, chẳng qua là chúng nô tài muốn cho đại nhân uống canh giải rượu, đại nhân lại kháng cự, lúc đầu chúng nô tài lại gần, bát sứ đồ sứ đều bị đại nhân đánh nát ngay tại chỗ, với khoảng cách này, không biết có thể đánh nát thêm bao nhiêu nữa, aiz!”.

Vừa nói xong, lại nghe thấy tiếng một cái bát sứ nữa bị đánh rơi. Hai tỳ nữ, một người hầu ngồi xổm trước giường Trầm Diệp, một người nghiêm chỉnh thu dọn mảnh vỡ, một người bưng chén thuốc, người hầu có võ thì ngăn cản Trầm Diệp muốn lật úp chén thuốc trên tay một lần nữa.

Lúc này, vì bản thân A Lan Nhược rất sủng ái và dung túng Trầm Diệp, Phượng Cửu tự nhiên nói một câu: “Hắn muốn đập cứ để cho hắn đập, các ngươi ngăn làm gì?”. Người hầu kia lập tức rút tay lại, trên khuôn mặt lão quản gia hiện lên thần sắc vừa đáng tiếc vừa đau lòng: “Có điều điện hạ còn chưa biết, tất cả đồ sứ mà đại nhân đập vỡ đều là đồ quý nhất đẳng trong cung ban thưởng, thí dụ như cái chén vừa mới bị đập phải đính ít nhất mười viên dạ minh châu”.

Phượng Cửu nghe vậy trong lòng nhất thời xót xa, nhưng vì phải tỏ vẻ nàng thiên vị Trầm Diệp, đành đi trái lương tâm mà nói: “Ha ha, không trách được thanh âm phát ra lúc rơi nghe lại vui tai đến vậy”. Lão quản sự nhìn nàng, tựa như là đột nhiên lại hiểu rõ ra hơn một chút.

Một nữ tỳ biết điều lấy một cái khăn ấm xoa vết sưng trên trán Phượng Cửu, bỗng nhiên Trầm Diệp nằm trên giường mở miệng nói: “Bảo bọn họ lui xuống hết đi!”. Phượng Cửu nheo mắt, nói như vậy là hắn đã tỉnh rồi sao? Nhóm tỳ nữ, người hầu nhất thời đồng loạt hướng mắt nhìn nàng, Phượng Cửu bị những ánh mắt này nhìn tới, lập tức chuyên nghiệp quăng khăn xuống chạy tới trước giường, đầy lòng quan tâm hỏi thăm một câu mà nàng vừa mới nghĩ ra: “Ngươi đã cảm thấy khá hơn chút nào chưa?”.

Lão quản sự lệnh cho bọn nô tài lui về phòng ngoài, chính mình đứng canh ngoài cửa, đề phòng vạn nhất Phượng Cửu có gì sai khiến. Trầm Diệp mở mắt nhìn nàng, say rượu nhưng lại say tới mức sắc mặt tái nhợt thì lại là lần đầu tiên Phượng Cửu từng thấy. Nghe cách hắn nói chuyện giống như là đã tỉnh, nhưng trong ánh mắt thì vẫn là mơ màng mù mịt, Phượng Cửu cảm thấy, hắn say thực sự.

Trầm Diệp nhìn nàng hồi lâu, rốt cục mở miệng: “Ta biết nơi này so với thế giới kia sẽ không giống nhau như đúc, có rất nhiều chuyện sẽ thay đổi. Nhưng chỉ cần là thể xác này ở đây, cho dù có biến đổi thế nào cũng không sao cả. Tốt nhất là cái gì cũng nên thay đổi, ta mới không trở lại…”, lời này còn chưa dứt, trong lòng hắn tựa hồ như đang bị đè nén lại, thanh âm cực kỳ thống khổ: “Nhưng một thể xác, chỉ là một thể xác thôi, vì sao lại có thể viết ra lá thư này? Không, tốt nhất là lá thư này cũng không nên có, tốt nhất…”.

Hắn cầm tay nàng, rồi lại buông ra, giống như là đã dùng hết sức lực: “Ngươi không phải là nàng. Ngươi không thể là nàng”. Một lúc lâu, lại nói: “Ngươi thật sự không phải là nàng”. Phượng Cửu nghe vậy thì kinh hãi, thấp giọng hỏi: “Ngươi nói, ta không phải là ai?”.

Trầm Diệp nhìn lên đỉnh màn, nhưng không trả lời câu hỏi của nàng, thần sắc anh tuấn trầm mặc, lạnh băng đến đáng sợ, vẻ mù mịt trên khuôn mặt cũng lộ rõ, khàn khàn nói: “Ta từng nói với nàng, giữa chúng ta, khả năng nào cũng có thể có, người lạ, địch nhân, kẻ thù không đội trời chung, hoặc là những khả năng khác, chẳng lẽ không có sự tán thưởng lẫn nhau trong đó sao? Nàng khi đó lại cười, ngươi nói đi, cười thể hiện cái gì?”.

Phượng Cửu trầm mặc hồi lâu: “Có thể nàng cảm thấy những lời này của ngươi có chút hay ho”. Trầm Diệp không để ý đến, ngược lại nhìn nàng rất chăm chú, trong ánh mắt mơ màng hiện lên nét thống khổ, một hồi lâu sau mới nở một nụ cười: “Ngươi có lẽ là trêu cợt ta, có lẽ là thích ta, nhưng kỳ thật, khả năng thứ hai mới là cái trong lòng ngươi đang nghĩ, ta đoán có đúng không?”.

Trong đau khổ thỉnh thoảng lại vui vẻ, giống như trong cái chết yên tĩnh đầy tuyệt vọng đột nhiên nở ra một đóa mạn châu sa hoa màu trắng. Phượng Cửu rốt cục đã có thể hiểu được vì sao ban đầu A Lan Nhược lại nhìn trúng Trầm Diệp rồi, Thần quan đại nhân hắn, quả thực có da mặt tốt.

Nàng trầm mặc một chút, không biết nên trả lời cái gì, hồi lâu nói: “A, hoàn hảo”. Trầm Diệp đương nhiên không thể biết được nàng nói cái gì, ngay cả chính bản thân nàng cũng không hiểu được. Lúc đó là nàng nhớ tới lời Tô Mạch Diệp đã từng kể về ngày trước, trong thâm tâm rất ngạc nhiên, trong đầu cũng rất hỗn loạn.

Thấy Trầm Diệp dừng trong chốc lát, tựa hồ muốn nói thêm cái gì nữa, lại cảm thấy phiền, rút con dao ra chém vào vai trái của hắn. Xung quanh yên tĩnh. Nàng đang muốn chú tâm vào suy nghĩ của mình, lơ đãng giương mắt, lại nhìn thấy lão quản gia núp ở bên cửa kinh ngạc nhìn nàng.

Phượng Cửu nhất thời hiểu được, con dao này, nàng chém đã quá đột ngột rồi, nhìn thoáng qua Trầm Diệp bị nàng chém nằm bất tỉnh trên giường, khóe miệng nhếch lên, vội vàng giải thích: “Hắn không muốn uống canh giải rượu, cũng không chịu nằm an ổn một chỗ, như vậy chẳng phải là càng thêm khó chịu sao, dùng dao tuy là hạ sách, nhưng nhất định sẽ còn dùng nữa, aiz, phải hạ thủ như vậy thật ra thì trong lòng ta rất đau, lúc này nhìn thấy hắn, tựa như là đau quặn từng khúc ruột”.

Thần sắc kinh ngạc của lão quản gia quả nhiên trở nên lo lắng mà đồng tình, thử thăm dò như muốn trấn an tinh thần của nàng: “Điện hạ…”. Phượng Cửu ôm ngực cắt ngang lời hắn: “Có khi chỉ đau một chút, nhưng có lúc lại đau tới xé lòng, giống như cảm giác đau lúc này, tựa như một cây kim nhỏ đâm thẳng vào trái tim, a, thực sự là rất đau! Ta về nghỉ trước một chút, để cho cơn đau được giảm một chút, những chuyện còn lại, các ngươi thay ta thu xếp đi!”, nàng vừa nói vừa che ngực cẩn thận đi về phía cửa.

Lão quản sự vô cùng cảm động, lập tức trung thành nói: “Nô tài sẽ sai hạ nhân hầu hạ chu đáo, chia sẻ cùng điện hạ!”. Vừa bước ra tới cửa, Phượng Cửu thở phào một hơi, đưa tay lên lau mồ hôi trên trán. Diễn kịch cũng là một việc cần có kỹ thuật, may mà nàng cũng coi là có chút kinh nghiệm nên trong tình huống này mới không loạn tay loạn chân.

Nàng nhớ có một ngày Tô Mạch Diệp uống nhiều hơn ngày thường hai chén rượu, than thở với nàng đôi lời, nói tình cảm thật là thần bí khó giải thích, tại sao có thể mang hai người chẳng hề liên quan đến gần nhau, nàng vui vẻ thì ngươi vui vẻ, nàng thương tâm ngươi cũng thương tâm.

Trong lòng Phượng Cửu lúc này mới cảm khái vô hạn, chuyện này đâu có gì khó giải thích, thí dụ như nàng và Trầm Diệp, cho tới hoàn cảnh của ngày hôm nay, bọn họ bất kể là ai đều có một chút tình cảm. Hắn vui vẻ sẽ không chọc tới nàng, nàng đương nhiên rất vui vẻ, hắn thương tâm sẽ tới hành hạ nàng, nàng cũng rất thương tâm.

Nàng than một tiếng, quay lại nhìn Trầm Diệp đang nằm trên giường một chút, lại nhớ tới lời nói lúc trước của lão quản sự, sợ run cả người, vội vàng chạy trốn. Vừa mới nằm xuống, Phượng Cửu xoay tới xoay lui chén trà nhỏ trong tay, trong đầu suy nghĩ mỗi vật đều có điểm yếu của nó.

Nàng biết Tô Mạch Diệp luôn luôn suy đoán người tạo ra thế giới này là ai. Trước đây, bọn họ không hề nhận ra bất kỳ ai có điểm khác biệt nào. Cho tới tối hôm nay, Trầm Diệp say rượu thì khác. Rượu, quả thật không phải là thứ gì tốt đẹp. Nhưng, nếu quả thực Trầm Diệp là người sáng tạo ra thế giới này, hắn tạo ra nó cũng chỉ vì muốn được ở bên cạnh A Lan Nhược, thì sao từ khi nàng tới thế giới này, Trầm Diệp lại luôn hờ hững với nàng? Chuyện này có chút khó hiểu.

Tối nay thậm chí hắn còn nói gở vài câu, thí dụ như nàng không phải là A Lan Nhược, nàng chỉ là vỏ bọc,… Mạch Thiếu từng nói, người sáng tạo ra thế giới này cũng không quá thần thông quảng đại, mỗi người tiến vào thế giới này đều thay thế một người, theo lý thì chỉ có người đó biết được chuyện ấy.

Nói như vậy, Trầm Diệp không thể nào biết được nàng là Bạch Phượng Cửu mà không phải là A Lan Nhược. Nhưng hắn vẫn khăng khăng nói nàng là vỏ bọc, chẳng lẽ… Hắn tạo ra một A Lan Nhược mới, nhưng vẫn luôn cho rằng A Lan Nhược đó chỉ là giả dối, cho nên mới nói nàng chẳng qua chỉ là một vỏ bọc? Ngọn lửa đèn khẽ kêu “tách” một tiếng, một mảnh ký ức mờ mịt bỗng nhiên trở về trong trí óc nàng.

Đêm đó, sau khi nàng được Trầm Diệp cứu ra khỏi lồng Cửu Khúc, trong lúc mê man còn nghe thấy một câu nói, mặc dù hiện tại không nhớ được rõ ràng từng chữ nhưng đại khái vẫn còn chút ấn tượng: “Ta sẽ để nàng sống lại, nhất định sẽ khiến nàng quay trở lại”. Giờ nghĩ lại, thanh âm kia có chút giống với thanh âm của Trầm Diệp.

Phượng Cửu vừa nghĩ thông, bỗng nhiên cảm thấy đau đầu, vả lại đêm khuya nghĩ quá nhiều cũng sẽ không ngủ được, nàng đặt chiếc chén xuống, thôi không suy tư, trước tiên nên ngủ đã. Trời vừa hừng sáng, Phượng Cửu tỉnh dậy đã thấy lão quản sự chờ sẵn nàng ở ngoài cửa, dâng lên một chén canh giúp tỉnh ngủ, nói Trầm Diệp đại nhân đã tỉnh rượu, nghe nói đêm qua công chúa đích thân tới thăm, lòng rất cảm động, đoán được tối qua công chúa nhất định đã hao tâm tốn sức cho nên phân phó nhà bếp nấu canh này, dặn dò hắn phải đích thân mang canh lên cho công chúa, hắn nhận ra được thì ra Trầm Diệp đại nhân cũng quan tâm tới công chúa.

Lão quản sự vừa nói tới đây, trong khóe mắt long lanh nước mắt vui mừng. Dưới con mắt vui mừng của lão quản sự, Phượng Cửu uống hết chén canh, quả nhiên thấy tinh thần sảng khoái hơn hẳn. Trong bữa sáng lại ăn nửa bát cháo, sau khi ăn uống xong, nàng cảm thấy tựa hồ như ngày hôm nay có chuyện quan trọng gì đó cần phải nghĩ, mà chuyện này còn có liên quan đến chuyện đã nói với Trầm Diệp tối qua.

Nhưng suy nghĩ một hồi lâu cũng không thể nhớ ra tối qua Trầm Diệp đã nói gì, mình muốn suy ngẫm điều gì. Nàng yên lặng một hồi, cảm thấy nếu không nghĩ ra thì hơn phân nửa đây là chuyện không quan trọng, hoặc là chính mình nhất thời hồ đồ nhớ lầm, không để tâm nữa. Tô Mạch Diệp bị Tức Trạch gọi đi, Trà Trà bị nàng phái đi đưa thư và kẹo hồ ly cho Tức Trạch rồi, còn Tức Trạch lúc này ắt hẳn đang ở Kỳ Nam Thần cung.

Nói không chừng ba người họ lúc này đang ngồi quanh bàn nhỏ thưởng thức trà và ăn kẹo hồ ly ấy chứ, nhất định là sẽ hết sức náo nhiệt, hết sức hòa thuận vui vẻ. Phượng Cửu cảm thấy có chút thê lương, lại có chút tịch mịch. Nàng bỏ ra cả một ngày buồn chán trong nhà bếp để làm kẹo mật hình hồ ly, cho mình hai viên, tặng cho người hầu tỳ nữ mỗi người hai viên, giữ lại cho Tô Mạch Diệp năm viên, lại vẫn còn dư năm viên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.