[Tam Quốc Đồng Nhân] – Chu Lang Cố

Chương 7




Trình Phổ tiễn Gia Cát, sau khi trở về do dự chốc lát, lầm bầm nói, “Đô Đốc, Gia Cát tiên sinh tính toán cẩn mật, cao thượng đại nghĩa, Đô đốc luôn khoan dung độ lượng, vì sao hết lần này đến lần khác không dung được hắn?”

Chu Công Cẩn nhắm lại đôi mắt, “Còn hắn làm sao dung được ta?”



Đêm hôm đó Tào quân dạ tập, quả nhiên y đại thắng. Ai ngờ đánh bại Tào quân lại bị Triệu Vân đoạt Nam Quận.

“Gia Cát Lượng tự mình lấy Nam Quận, dùng binh phù, đêm tối giở trò điều quân mã thủ thành Kinh Châu tới cứu, lại cho Trương Phi tập kích Kinh Châu!”

“Tướng Hạ Hầu Đôn ở Tương Dương bị Gia Cát Lượng dùng binh phù dối xưng Tào quân cầu cứu, lại cho Vân Trường bất ngờ đánh chiếm Tương Dương!”

Y ở trên ngựa nghe báo cáo tất cả, lúc đầu còn không phản ứng, mãi đến khi Trình Phổ nhào tới trước mặt y kêu lên sợ hãi, y mới phát hiện trước vạt áo đã sớm dính đầy máu.



Y chầm chậm tỉnh lại, trước mắt giường rộng lều lớn, y cẩn thận suy nghĩ, mới nhớ tới Tôn Quyền nói muốn binh mã, y về Sài Tang dưỡng bệnh.

Y nằm trên giường mở mắt nằm một hồi rồi gọi Tiểu Kiều.

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng bình thản, y nhìn thê tử vào giúp y mặt áo múc nước, y quan sát gương mặt nàng một lúc, mày liễu nhỏ dài, mũi miệng nhỏ xinh. Y chinh chiến bên ngoài, phu thê chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, dung nhan xinh đẹp của Tiểu Kiều lại khiến y thấy xa lạ. Y cầm tay nàng, kéo tới trước mặt mình.

Trên tay Tiểu Kiều còn bưng chậu, bị y kéo một cái liền vương ra chút nước, nàng vội vàng nói, “Đô đốc cẩn thận.”

Chu Công Cẩn giật mình, “Vì sao nàng cũng gọi ta Đô đốc?”

Gương mặt Tiểu Kiều ửng đỏ, thấp đầu lau khô y phục cho y, nhẹ giọng sửa lời, “Công Cẩn… Công Cẩn văn thao võ lược, thanh danh lan xa, cả thể xác lẫn linh hồn thiếp đều kính nể, chỉ dám ngưỡng vọng…”

Y vòng tay ôm Tiểu Kiều vào lòng, để nàng tựa vào ngực mình, cúi đầu ngửi mùi hương trên tóc nàng. Rõ ràng là khí tức mềm mại quyến rũ của nữ nhân, nhưng lại khiến y bỗng nhớ tới mùi phong lan, trong lòng bỗng nhiên đau nhói, không nhịn được nghĩ đến, vì sao có người chẳng bao giờ kính phục, ngưỡng vọng y, cũng chẳng bao giờ gọi y một tiếng “Công Cẩn”?

Bờ môi y run nhè nhẹ, nói với Tiểu Kiều, “Trên đời có bao nhiêu ‘Đô đốc’, nàng gọi tên ta, ta sẽ vui vẻ.”

Ngày dần trôi qua, mỗi ngày y đều xem thư từ lui tới, thăm dò động thái của quân Tào, thường đến khuya, thân thể không thấy khỏe lên. Y nghe nói Lưu Bị tang cha, viết thư hiến mỹ nhân kế cho Tôn Quyền, xin Chúa công giả vờ gả tiểu muội tới Kinh Châu. Thư đi rồi, y càng thêm bận rộn. Tiểu Kiều không dám khuyên nhiều, chỉ đứng ở cửa thư phòng liên tục nhìn y. Y thấy chỉ nhẹ nhàng thở dài, bảo Tiểu Kiều lấy Lục Y cầm cho y rồi ôm vào viện gẩy.

Khí trời chuyển lạnh, cũng gần vào thu. Y trông về phía xa nhìn lá vàng trên cành, muốn rơi không được, ngón tay ấn một cái. Gẩy vài tiếng rồi đến khi tỉnh lại, mớt giật mình nhận ra đã gẩy được một phần Trường Hà Ngâm.

“Gió vi vu, nước mịt mù, mây chiều héo úa, tiếng nhạn hàn.

Tà dương ló, sóng cuộn trào, cuồn cuộn chảy về Đông từ ý kiện.

Bôn nhập hải, sao gian khổ, trường phong loạn thạch cản bước về.

Về phía Nam, phất tay đi, thẳng đến biển cả sẽ có thì.

Vấn nhân sinh, thán hoa niên, khi nào ta không cùng hoa lá tàn.

Nâng chén túy, đối nguyệt ngâm, khổ tâm ngàn nút hàn thanh toái.

Trường hà thủy, lao vội vàng, chí khí không bù nổi khoảng không bi thống.

Tri âm ít, lệ còn rơi, đàn đứt dây rồi, tàn khúc cùng ai hưởng?”

Người đó giữa trời đất, ngẩng đầu nhìn y mà nói, “Đây là từ khúc của Đô đốc.”

Sợi đàn dưới tay y chợt đứt, y sửng sốt giây lát, trầm lặng không nói gì. Một phiền lá vàng theo gió uốn mình, rơi xuống bên vai y. Y vươn tay nhặt lấy, nhớ tới bàn tay người đó gẩy đàn. Sạch sẽ, thon dài, không giống bàn tay y, đầy thương và chai sạn. Y thậm chí còn nhớ xúc cảm truyền đến từ đôi tay đó, băng lãnh, *** tế, lướt trên đàn cổ thô ráp mộc mạc.

Một đôi tay như thế, chiếc đàn kia làm sao xứng được.

Y cúi đầu nhìn Lục Y, cẩn thận gỡ xuống dây đã đứt rồi thay mới.



Kế sách của y vẫn chẳng thành, Tôn phu nhân gả cho Lưu Bị, cả thuyền hô vang, “Chu Lang diệu kế an Thiên Hạ, bồi cả phu nhân lại mất binh.”

Y vội vã chạy tới, thuyền của Lưu Bị đã rời xa. Y đứng bên bờ sông cuồn cuộn, cực lực muốn nhìn rõ trong thuyền. Y biết người kia nhất định ở trên, nhưng nhìn sao cũng không thấy được.

Lục Y cầm cột chặt bên lưng ngựa, y vươn tay chạm vào, hỏi người trên bờ, “Vừa rồi Gia Cát đã nói gì?”

“Hắn nói…” Người nọ do dự, “Nói muốn ta truyền lời cho Đô đốc, đừng dùng lại mỹ nhân kế.”

Ngực y bỗng khó chịu, “Hắn chỉ nói vậy thôi?”

“Còn…” Sắc mặt người nọ lộ vẻ khó xử, cuối cùng cũng nói, “Đô đốc lấy Phu nhân gả Lưu Bị, không bằng Đô đốc gả Gia Cát…”

Y đứng đó hồi lâu, tay kéo xuống Lục Y, hung hăng đập trên đất, xoay người lên ngựa, “Đuổi cho ta, cho dù đuổi đến bờ, ta cũng muốn bằm hắn thành ngàn mảnh!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.