Tam Nhật Triền Miên

Chương 51: Tình cờ gặp mặt




“Cây trâm bạc này tuy có chút khuyết điểm, thế nhưng khuyết điểm không lấn được ưu điểm, dù là gia công hay chọn lựa nguyên liệu, thì giá thấp nhất cũng phải mười tám lượng.”

“Dù xét về mặt nào, cây trâm này của ông nhiều lắm cũng chỉ…”

Liễu Dịch Trần ngây ngốc nhìn Lâm Thiên Long với chủ tiệm cò kè mặc cả, y trước giờ không hề ngờ rằng, gã sơn tặc thoạt nhìn lỗ mãng này, ngày thường cũng có lúc… chậc, tinh tế như vậy.

Rốt cuộc, cây trâm bạc kia bán giá mười ba lượng, Lâm Thiên Long hí ha hí hửng cầm lấy nó, bước qua.

Nhìn dáng vẻ Lâm Thiên Long cầm cây trâm bạc một cách trân trọng, Liễu Dịch Trần không hiểu sao lại thấy khó chịu, cũng không biết là quà mua tặng ai đây, hẳn phải là con gái rồi, chẳng hay có quan hệ thế nào với Lâm Thiên Long, dung mạo có xinh đẹp hay không nữa… Có vị trí như thế nào trong lòng Lâm Thiên Long…

“Ngươi sao vậy? Sắc mặt sao lại xấu thế?” Lâm Thiên Long lại gần, liền thấy vẻ mặt xám xịt của Liễu Dịch Trần.

“Không có gì.” Bất mãn bĩu môi, Liễu Dịch Trần không thừa nhận mình đang lo trong lòng Lâm Thiên Long có người khác.

Bất lực trợn mắt, Lâm Thiên Long chẳng hiểu sao Liễu Dịch Trần lại cáu giận. Không buồn tìm hiểu tâm tình kì lạ của y, hắn gỡ chiếc mũ lụa của Liễu Dịch Trần xuống.

Nháy mắt, Liễu Dịch Trần có phần ngây người, không chút phản ứng, chỉ có thể ngơ ngác nhìn Lâm Thiên Long cài cây trâm bạc kia lên đầu mình.

“Thiên Long…” Sờ sờ cây trâm bạc cài trên tóc, lòng Liễu Dịch Trần ngập tràn sự ngọt ngào khó nói thành lời.

“À, đây coi như lễ vật xuất giá cho ngươi đi. Về sau, ngươi danh chính ngôn thuận là vợ của ta rồi.” Lâm Thiên Long ngập ngừng nói, sau đó lại đeo chiếc vòng ngọc bích mới rồi mua ở quầy hàng rong cho y.

Thấy mặt Lâm Thiên Long đỏ ửng đáng ngờ, Liễu Dịch Trần chỉ cảm thấy hắn lúc này rất quyến rũ, nhiệt độ trên mặt mình dường như cũng không ngừng tăng cao, hô hấp trở nên dồn dập, đôi mắt hoa đào lấp lánh chớp chớp.

“Ngươi… ngươi làm sao vậy?” Thấy mặt Liễu Dịch Trần dần dần ửng đỏ lên, Lâm Thiên Long giật thót, vội vàng đưa tay vuốt hai má y.

“Ôi, sao mặt ngươi nóng vậy chứ?” Lâm Thiên Long kinh ngạc, mới rồi còn rất khỏe mạnh, sao đột nhiên lại sốt rồi.

Liễu Dịch Trần cảm nhận rõ ràng bàn tay thô ráp kia đang vuốt ve mặt mình, lại thấy sự quan tâm của đối phương, tâm tình kích động cũng dần an ổn trở lại, thế nhưng cảm giác ấm áp mơ hồ kia vẫn cứ vấn vít trong lòng.

Nắm lấy bàn tay to lớn của Lâm Thiên Long, Liễu Dịch Trần nhẹ cười nói: “Ta không sao đâu.”

“Thực sự không sao?” Tuy gò má ửng hồng đã có nhạt màu, thế nhưng Lâm Thiên Long vẫn có chút không yên tâm.

“Thật.” Liễu Dịch Trần nở nụ cười. “Ta là quá kích động thôi.”

Lâm Thiên Long trợn mắt há miệng, nghĩ không ra y có việc gì mà phải kích động.

Liễu Dịch Trần trông vẻ mặt của hắn, liền cong cong khóe môi. “Đây là vật định tình Thiên Long tặng cho ta đó, đương nhiên phải kích động rồi.”

Lâm Thiên Long nghe y nói vậy, mặt lập tức đỏ hết cả lên, thế nhưng lại ậm ừ không phản bác y lời nào.

Liễu Dịch Trần nở nụ cười mê hoặc lòng người, lại đội mũ lên, đi theo sau Lâm Thiên Long, bắt đầu lựa chọn quà tặng cho đám bằng hữu trong sơn trại.

Hai người đi dạo một lượt con phố, chẳng biết từ bao giờ đã đi đến một cửa hàng gạo.

Lâm Thiên Long chỉ vào biển hiệu nói với Liễu Dịch Trần, hắn đã đến cửa hàng gạo này rất nhiều lần, mùa thua hàng năm, hắn đều phải đến đây mua lương thực đủ để vượt qua mùa đông cho mọi người trong sơn trại. Ông chủ cửa hàng gạo được lắm, luôn nhiệt tình bán rẻ một chút cho bọn họ.

Nói đến đây, Lâm Thiên Long đột nhiên dừng bước, Liễu Dịch Trần đương nhiên cũng dừng lại theo, thấy Lâm Thiên Long đờ người ra liền hỏi: “Sao vậy?”

“A? Không có gì.” Lâm Thiên Long tỉnh táo lại, lắc lắc đầu. Nãy hắn mới để ý, giờ đã vào mùa thu rồi, tính ngày, thì cũng vào khoảng thời gian này năm ngoái hắn dẫn theo một toán huynh đệ đến đây mua gạo, không ngờ, lúc này người ở bên cạnh, không phải là đám hán tử vạm vỡ,thô kệch, mà là Liễu Dịch Trần mảnh mai, càng làm người ta kinh ngạc hơn nữa, ấy là mối quan hệ… ngọt ngào của bọn họ. Không sai, chính là ngọt ngào. Tuy thỉnh thoảng hành vi của Liễu Dịch Trần khiến hắn vừa giận vừa xấu hổ, thế nhưng nói tóm lại, dường như từng giây từng phút hắn đều cảm nhận được sự cưng chiều của đối phương.

Đây có thể coi là… thế sự vô thường nhỉ?

Nghĩ đến đây, Lâm Thiên Long không khỏi bật cười, ba tháng trước, có đánh chết hắn cũng không tin mình sẽ ở bên tên bộ khoái thúi Liễu Dịch Trần này, thế nhưng bây giờ, trộm liếc y một cái, Liễu Dịch Trần phát giác ra ánh mắt của hắn liền bật cười xán lạn. Lâm Thiên Long lập tức ngượng ngùng quay đầu đi, nhìn trộm lại bị người ta phát hiện, đúng là mất mặt mà.

Một tiếng “bịch” trầm đục vang lên, “A….” lại một tiếng hét lớn. Sau lưng Lâm Thiên Long liền mờ mịt khói bụi.

“Lão đại?” Giọng nói có phần do dự vang lên bên tai Lâm Thiên Long như sét giữa trời quang.

Quay mạnh đầu lại, Đại Đầu đang mang vẻ mặt ngơ ngác nhìn hắn, ngay đến bao gạo trong tay rơi xuống đất cũng không hay. Còn Hầu Tử thì đang ôm chân nhảy qua nhảy lại ở bên cạnh. Thế nhưng, sau khi nghe Đại Đầu nói xong, lập tức không nhay nữa, ngây ra nhìn Lâm Thiên Long.

“Đại Đầu…” Vẻ mặt Lâm Thiên Long tràn ngập vui sướng, không ngờ lại đụng phải họ ở đây.

“Lão đại! Đúng là huynh rồi.” Đại Đầu không dám tin, sau đó liền tỉnh táo trở lại, ôm chầm lấy Lâm Thiên Long, xoa mạnh lưng hắn.

“Lão đại! Lão đại!” Cửa hàng gạo còn mấy người khác cũng nghe thấy giọng của Đại Đầu, từ trong phóng ra ngoài, sau khi thấy Lâm Thiên Long ai nấy đều vui mừng, thẳng thừng ôm lấy hắn.

Liễu Dịch Trần chua nghoét nhìn Lâm Thiên Long bị một đám đàn ông vây lấy sờ loạn. Trong lòng không ngừng an ủi bản thân:  Đó là huynh đệ của hắn, giữa bọn họ không có gì cả, thực sự không có gì cả… thế nhưng, các người cũng ôm lâu quá rồi đấy! Còn tên nào nữa kia, ngươi lại dám sờ mông của Thiên Long hả. A! Xú tiểu tử, ngươi rúc đầu vào ngực Thiên Long, đừng cho là ta không nhìn thấy nhé…

Phải tận một lúc lâu sau, tâm tình hứng khởi của mọi người mới bình tĩnh lại. Từng người một khoác lấy vai Lâm Thiên Long, không ngừng truy hỏi hắn dạo này ra sao, đi đến đâu.

Chỉ có nhãn lực của Hầu Tử là tương đối tốt, chú ý tới một nữ tử nãy giờ đứng bên cạnh Lâm Thiên Long.

“Lão đại, vị này là…” Hầu Tử tuy thân hình gầy gò, dáng người thấp bé, nhưng đầu óc cực kì lanh lợi.

“A… y là… y là…” Lâm Thiên Long trong chốc lát, có phần ấp a ấp úng không nói nên lời. Từ đáy lòng hắn không hề muốn lừa gạt huynh đệ của mình, thế nhưng hắn không rõ đám huynh đệ sẽ có thái độ thế nào với bà vợ đàn ông mình tìm về này, huống chi, ngoài nguyên nhân đó ra, hai người con đang gánh vác nhiệm vụ đánh lạc hướng tổ chức thần bí kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.