Tam Nhật Triền Miên

Chương 41: Ghen cái gì chứ…




Chỉ mấy câu nói ngắc ngứ đơn giản, cũng đủ để Liễu Dịch Trần biết rõ ý của gã ta. Hóa ra là muốn lấy lòng mình, tiếc rằng hắn lầm rồi, Liễu Dịch Trần không phải là nữ nhân yểu điệu, mà là đàn ông chân chính. Đương nhiên, quan trọng hơn nữa, y còn là một người đàn ông đã có “gia đình”. Quỷ mới thèm để mắt tới cái đồ ngu ngốc mặt đầy vẻ háo sắc chẳng biết nhảy ra từ xó nào.

“Thật cảm ơn vị tiểu ca đây, phu thê chúng tôi đã ăn rồi, không làm phiền các vị nữa.” Tuy rất ghét người trước mặt, nhưng Liễu Dịch Trần cũng không thẳng thừng làm bẽ mặt hắn, hơn nữa y cũng không biết rõ về đối phương, nên không muốn rước phiền toái không đâu làm gì.

“Phu nhân…” Tân Tiêu Lộ dường như còn muốn nói gì đó.

“Này, vợ ta đã nói là ăn xong rồi, ngươi còn dông dài cái gì nữa.” Lâm Thiên Long tặc lưỡi, ngắt lời hắn.

Tân Tiêu Lộ cắt chặt môi dưới, chắp chắp tay. “Đã vậy, ta cũng không làm phiền nhị vị nữa. Cáo từ.” Dứt lời, quay người xuyên qua lùm cây bỏ về.

“Hứ… đúng là đồ đáng ghét.” Lâm Thiên Long khinh thường nói.

“Thiên Long…” Giọng nói của Liễu Dịch Trần đượm ý cười.

“Làm so?”

“Ngươi đang ghen đó hả?”

“…Mẹ! Lão tử ghen làm cái nợ gì, lão tử không ghen.” Lâm Thiên Long nói lớn tiếng. Lúc này đây, gương mặt xinh đẹp đối diện kia nhìn sao cũng thấy khốn nạn, thật muốn đánh cho một phát…

“Ha ha…” Liễu Dịch Trần cười không nói, ánh mắt sáng lên lộ rõ vẻ đắc ý.

“!%!%^@^@@*^#&” Lâm Thiên Long thấy khó chịu, ánh mắt của tên tiểu tử ban nãy khiến hắn có cảm giác đồ của mình bị kẻ khác nhòm ngó, mà càng tức giận hơn nữa ấy là, hình như hắn đúng là đang ghen thật.

“Lão tử ghen đấy thì sao, không được à?” Dẫu sao cũng bị Liễu Dịch Trần nhìn thấu rồi, Lâm Thiên Long cũng không lấp liếm nữa, thẳng thừng nói. “Lão tử không thích thằng nhãi con kia, làm sao, lẽ nào ngươi thuận mắt hắn?”

Lâm Thiên Long nguy hiểm híp mắt, liếc xéo Liễu Dịch Trần, nếu ngươi dám nói thuận mắt hắn, thì lão tử lập tức cho vị huynh đệ dưới đũng quần ngươi kia biết thế nào là trinh bạch.

Ý cười trên mặt Liễu Dịch Trần càng sâu, liền bổ nhào người qua, đè lên người Lâm Thiên Long, hôn loạn lên mặt hắn một trận. “Thiên Long đáng yêu quá đi thôi.”

“Cút!” Lâm Thiên Long đột nhiên bị đè trên đất hôn điên hôn đảo, máu nóng không khỏi dồn hết lên mặt, tức giận nói. “Lão tử là một đại nam nhân, đáng yêu chỗ nào chứ.”

“Đáng yêu… trong mắt ta, Thiên Long đương nhiên dễ thương hết chịu nổi mà.” Liễu Dịch Trần vừa hôn, vừa cười híp cả mắt. “Ngay cả vẻ ghen tức của ngươi cũng đáng yêu.”

“Ngươi…” Vẻ mặt Lâm Thiên Long có chút bó tay, bộ thằng cha này mù rồi sao, tướng mạo của mình, nói sao cũng không tới phiên hai chữ “đáng  yêu” này. Có phần xấu hổ mà hét lên: “Mau đứng lên.”

“Không… ta còn chưa hôn đủ mà.” Liễu Dịch Trần vứt cho hắn một ánh nhìn quyến rũ, Lâm Thiên Long nhìn đến thất thần, sắc đẹp chính là lợi thế…

“Cút ngay… Lão tử phải đi rửa mỡ dính.” Hung hăng đẩy Liễu Dịch Trần ra, Lâm Thiên Long khó chịu đi ra phía con suối nhỏ.

Thấy dáng vẻ xấu hổ của Lâm Thiên Long, Liễu Dịch Trần không nhịn được bật cười ha hả. Nghe thấy tiếng cười của y, trán Lâm Thiên Long không khỏi nổi gân xanh… thằng cha này, quá vô sỉ.

Đến bên suối, Lâm Thiên Long cởi bỏ quần áo của mình, vứt ở bên bờ, dẫu sao trời tối đen rồi, không sợ bị người khác nhìn thấy, thế là trần nhồng nhộng nhảy ùm xuống suối.

Nước suối mát lành đánh tan cơn nóng ngày hè, rùng mình một cái, sảng khoái từ đầu đến chân.

Hô… thở mạnh ra một hơi, Lâm Thiên Long thoải mái tắm rửa.

Liễu Dịch Trần biếng nhác dựa vào một tảng đá lớn, nhìn chòng chọc về phía con suối nhỏ. Nơi bọn họ nhóm lửa cách con suối nhỏ kia một đoạn, nương theo ánh lửa, chỉ có thể nhìn thấy thân ảnh mờ mờ ảo ảo của Lâm thiên Long chìm trong nước, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng nước bắn.

Lòng đột nhiên khẽ động, Liễu Dịch Trần híp mắt cười xấu xa, nghiêng tai nghe ngóng, lân cận ngoài tiếng suối đổ ào ào ra thì không còn bất kì âm thanh nào khác, vậy là, y đứng lên, khom lưng, lặng lẽ đi tới bên suối…

Lâm Thiên Long đang đứng sau một gốc cây lớn ven bờ, vừa ngâm nga hát, vừa rội nước tẩy rửa bùn đất trên người. Chốc chốc nghĩ tới chuyện xảy ra ban nãy, còn nhoẻn cười có phần ngốc nghếch.

Bởi là ngươi, nên mới thích…

Hết lần này đến lần khác, trong đầu cứ lập lại nét cười dịu dàng của Liễu Dịch Trần khi nói ra lời ấy.

Khóe miệng dường như lại không thể khống chế mà nhếch lên, trong lòng ngọt lịm, khiến Lâm Thiên Long cúi đầu bật ra tiếng cười trầm thấp.

“Thiên Long, ngươi đang cười gì vậy?” Giọng nói nhẹ nhàng đột nhiên vang lên bên tai, một cơ thể nóng rực liền dán lấy lưng hắn.

“Mẹ nó… Ngươi muốn dọa chết lão tử sao.” Đang chìm đắm trong dòng suy tư của mình, thì đột nhiên phát hiện có người xuất hiện, lại còn thêm mấy luồng hơi phả vào bên tai, lập tức giật nảy mình, quay đầu lại giận dữ mắng.

Mới quay đầu lại, eo liền bị người ta ôm cứng, miệng còn đang rủa xả cũng bị bịt chặt.

“!#!%^&%&^*…#!#!#!… ưm…” Những lời mắng vì thẹn tan thành mây khói trong nụ hôn nồng, bàn tay vốn định vung nắm đấm chẳng biết từ lúc nào đã đặt lên vai đối phương.

“Hộc… Ngươi… Ngươi muốn làm gì…” Thở gấp, có chút hụt hơi, gương mặt hung dữ của Lâm Thiên Long lúc này lại mang theo vài phần thẹn thùng, thật khiến Liễu Dịch Trần nhìn đến ngây người.

Cảm thấy có một thứ gì đó cưng cứng phía sau mông mình, sắc mặt của Lâm Thiên Long biến động, hắn không dám tin, Liệu Dịch Trần lại có thể phát tình ở nơi này, vào lúc này…

Thằng cha này thực sự là bộ khoái sao? Y có biết đây là ở giữa rừng không… Y có biết ngay gần đó có cả đám người đang sống sờ sờ ra đấy không… y có biết… đáng chết, mình cũng rất muốn…

Lâm Thiên Long nắm chặt tay, vẻ mặt căm phẫn đan xen đủ mọi cảm xúc.

“Thiên Long… ta muốn…” Liễu Dịch Trần vừa liếm vai hắn, vừa ghé vào bên tai hắn nhõng nhẽo, đồng thời còn chọc chọc hạ thân cứng ngắc của mình vào mông hắn.

“Khốn kiếp… Ngươi… đằng đó còn có người…” Lâm Thiên Long đè thấp giọng xuống, cắn răng nói ra mấy chữ.

Hành động của Liễu Dịch Trần thoáng dừng lại, nhưng lại lập tức cọ xát vào, nhỏ giọng nói: “Yên tâm, bọn họ cách xa như vậy, bên này còn có cây che chắn, chắc chắn không nghe thấy đâu.”

“Ngươi…” Lâm Thiên Long thực muốn lớn tiếng mắng y một trận, nói y không có liêm sỉ, thế nhưng hậu huyệt đang không ngừng mở ra khép lại, nhân cơ hội Liễu Dịch Trần chà xát vào, cơ hồi đã nuốt lấy đỉnh côn th*t. Tình hình này thực sự khiến hắn không còn mặt mũi nào mà mở miệng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.